Bác Sĩ Bảo Cưới

Chương 8: Em không chắc sao?


Chương trước Chương tiếp

   Chương 8 : Em không chắc sao? 

     Anh chắc chắn rằng mình thật sự yêu em nhưng liệu em có thứ tình cảm ấy giống như anh? Xin em đừng nói những lời nhẫn tâm làm con tim anh tan vỡ!

    Sau khi nhận được câu hỏi vô cùng tột ngột. Em vẫn giữ được cái cử chỉ dễ thương. Em nghĩ ngợi xa sôi mà như thể nơi ấy không có anh! Điều đó sẽ là không thể! Anh có thể làm bất cứ thứ gì dù có là chơi bẩn để có được trái tim em!

    - A... em cũng không chắc! Nếu anh là chồng em thì nó sẽ khiến tương lai của anh xấu đi. Còn em thì lại không muốn ai bị tổn thương!

    Đúng, rất rất đúng em đã làm tổn thương một con tim "đen tối" của anh. Làm nó nhuộm màu tình yêu và giờ em nói là "không chắc"!

    - Anh ổn! Anh thấy điều này sẽ khiến anh hạnh phúc!

    Ngay khi anh rứt lời em không nói gì chie đi đằng trước dẫn đường. Anh không thích ai đi trước anh bởi nó khiến anh óc cảm giác anh bị tụt lại phía sau. Nhưng nếu là em anh sẽ cố đuổi theo để cùng sánh vai. 

     Em đưa tôi vào một căn phòng màu trắng với những đồ vật "dễ thương". Nó giống như những cây thánh giá thiêu đốt anh( nó không hợp với anh).

     Một chiếc giường đôi( chắc là mua sắn cho chúng ta ngủ chung), một tủ quần áo(quá nhỏ), một bàn học, ....

     Trông em có vẻ ngại ngùng khi cho người "lạ" xem phòng mình. Anh là người "lạ"? 

     Oh, No! Anh là chồng em( chưa thôi như sẽ là chồng) và em chẳng có việc gì mà phải ngại ngùng. 

     - Từ giờ anh sẽ sống chung với em, được chứ?

     Em sẽ nói gì tiếp theo đây, em đồng ý, em không chấp nhận, em bối rối hay em cự tuyệt? Nhưng em chỉ nói...

     - Em không chắc!

     Chỉ cần thêm một từ nữa thôi, bất cứ từ nào, anh sẽ khiến em phải hối hận vì điều đó. Anh muốn ôm em, hôn em vì anh muốn vậy. Nhưng điều mà anh chưa thể làm là khiến em đổ. Nhưng nhanh thôi, cũng đã đến lúc!

___Góc lảm nhảm___

Mình không có thói quen đọc lại hay cố sửa lỗi chính tả, đánh sai chữ. Nên nếu sai ở đâu thì các bạn tự hiểu nhé!!!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...