Bạc Hà Đồ My Lê Hoa Bạch
Chương 58: Trúc táo yên khinh hương bất biến (khói bếp trúc dịu hương không thay đổi)
Một thảm hoa màu vàng lắc lư như thủy triều từ đỉnh núi đổ xuống, phủ kín nửa sườn núi. Con báo đứng bên cạnh tôi, ánh mắt vui sướng dừng lại ở trên một cánh hoa màu vàng mỏng như lông ngỗng, trên đó có một con bướm màu tím đang đậu, mở rộng hai cánh bướm, nóng lòng muốn bay đi.
Mà tôi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những đóa hoa, đem ánh mắt dừng lại một bông hoa gục xuống, trên cây lá xanh non mơn mởn.
Hoa Phỉ từng nói: “Rau sam có vị chua, hơi đắng, tính mát, có tác dụng thanh nhiệt giải độc”. Hắn còn nói: “Ăn nhiều loại rau này, lợi tràng hoạt thai”
Lợi tràng hoạt thai… á?
Tại vì sao tôi cõng mọi người liên tục mấy ngày nhưng cũng không có đến nửa phần hiệu quả? Vì sao? Vì sao lại để cơ thể tôi bách độc bất xâm ?
Bên eo phải không có gì ngoài những xiềng xích của vô số đóa hoa tuyết kéo tôi xuống vực sâu tuyệt vọng. Tại hoàng cung Tuyết Vực kia, khi đôi mắt tím biếc của tên yêu ma ấy dừng lại trên người tôi một khắc, tôi đã biết mình khó có thể trở về mà vẫn vẹn nguyên, nhưng cũng không dự đoán được mình lại bị cưỡng ép mang huyết mạch của tên yêu ma độc ác kia… ( *mồ hôi ròng ròng* Đoạn này khó quá, edit bừa :(( )
Tử Hạ Phiêu Tuyết! …
Ngày ấy say rượu…
Tôi đứng trên đỉnh núi gió thổi lồng lộng, dưới chân là khe vực sâu hun hút. Các cô nương, chàng trai Nguyệt Vọng Tộc đang bận rộn thu thập lá trà, bài hát trà to rõ động lòng người hòa cùng lời hát đối, giọng nam nhiệt tình không bị ngăn cản, giọng nữ thanh thúy dễ nghe, kéo dài miên man như muốn gửi cho người thương những ý nghĩ về tình yêu xinh đẹp.
Tựa như, mọi thứ tốt đẹp đều cách tôi rất xa, rất xa…
Tôi tiến lên phía trước từng bước một.
Đột nhiên, phía sau có một lực đạo mạnh mẽ đem tôi quay trở về, tôi ngã vào một lồng ngực phập phồng. Con nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt phượng lộ vẻ sợ hãi sâu sắc, tay siết chặt lấy lưng tôi, không kiềm chế được mà hơi run rẩy. Tựa như động tác nguy hiểm vừa rồi của tôi đã khiến hắn nhớ lại cảnh tượng kinh hãi nào đó trong quá khứ, mãnh liệt bất an.
“An… An… An…” Hắn thất thần lặp lại mãi một từ, càng ôm tôi chặt hơn, thật sâu trong đôi mắt dường như e ngại làm tôi đau. Tôi bối rối xoa mặt hắn: “Không sợ, không sợ, ta ở đây rồi, ta ở đây rồi.” Mặc kệ đến lời an ủi nhẹ nhàng của tôi, hắn vẫn không kiềm chế được mà run rẩy như cũ, ánh mắt không có tiêu điểm dừng lại trên hư không, giống như đang thấy một màn gió tanh mưa máu, cực kì khủng hoảng, yếu ớt bất lực.
Tôi khiển trách chính mình thật nặng, ôm đầu hắn vào lòng mình, mềm giọng trấn an hắn: “Không sợ không sợ, là ta không tốt, là ta không tốt, không phải ta muốn nhảy xuống đâu, ta chỉ là muốn đến gần để nghe rõ xem bọn họ hát cái gì. Về sau ta sẽ không bao giờ như vậy nữa được không? Đừng sợ, con báo. Chàng xem, ta hiện tại vẫn bình an mà, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi chàng, vĩnh viễn ở cạnh chàng, được không?”
Hắn lại như bị kinh sợ quá mức, hoàn toàn không vì hai ba câu nói của tôi mà có thể bình tĩnh trở lại, thất thần mím môi, sắc mặt tái nhợt, mắt vằn tia máu.
Tôi đau lòng hôn lên trán hắn, nhẹ nhàng ôm hắn lay lay, ghé vào lỗ tai hắn hát một bài hát an thần. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến tận lúc hắn hô hấp bình thường trở lại, tia máu trong mắt cũng chậm rãi biến mất.
Ban đêm hắn ngủ cực không an ổn, chỉ cần tôi vừa động đậy một chút, hắn sẽ lập tức mở to mắt. Tôi nắm chặt tay hắn, đưa hắn vào giấc ngủ. Hắn cau mày, mí mắt đang nhắm cứ nhảy lên, hình như đang gặp ác mộng. Tôi tựa vào trong lòng hắn, truyền hơi ấm cơ thể cho hắn, mới làm cho mày hắn dần dần dãn ra.
Ngày hôm sau tỉnh lại, hắn lại khôi phục ánh mắt trẻ thơ trong sáng, hướng về phía tôi cười yếu ớt, giống như chưa từng có ngày hôm qua kinh sợ cùng khủng hoảng. Quả nhiên giống như một đứa trẻ, cảm xúc tới cũng nhanh mà cũng nhanh. Chỉ cần ngủ một giấc, chuyện to lớn đến đâu cũng đều có thể quên đi hết. Vẫn làm một đứa trẻ hạnh phúc vui vẻ. Toàn bộ thế giới ở trong mắt hắn đều tràn ngập mới mẻ, hòa thuận vui vẻ, một ngọn cỏ một đóa hoa một con chim… Tất cả những thứ này đều có thể khiến đứa nhỏ như hắn vui mừng một chút, mỗi ngày đều có một thứ mới mẻ đang chờ hắn khám phá.
Hắn thưởng thức hai má của tôi, đem mặt tôi xoa tới xoa lui, lại tựa như loay hoay thế nào cũng không làm hắn vừa lòng với độ cong của khuôn mặt. Hắn có chút không kiên nhẫn dứt bỏ tay của tôi, đem lực chú ý chuyển dời đến trên đám hoa hoa cỏ cỏ, không chút thương hương tiếc ngọc nào nhổ mộ gốc cỏ đuôi chó đang lắc lư đón gió, hắn kéo tay của tôi qua, đem cây cỏ đặt ở lòng bàn tay tôi, cái đuôi cỏ lông xù nhất thời xuyên qua một cái khiến tôi giật mình, tôi bị ngứa nên vội rụt tay về, nhưng hắn tựa như phát hiện ra châu lục mới, nổi lên một chút hứng thú, một bàn tay tím tay đang rụt lại của tôi không cho lùi về, tay kia thì cầm cỏ đuổi chó di nhẹ trên lòng bàn tay tôi một lần rồi lại một lần, đó là điểm yếu của cơ thể tôi, khiến tôi không kiếm chế được mà không ngường cười to, liên tục xin tha: “Buông ra nhanh lên, mau… Haha… Mau buông ra… Ta…”
Thẳng đến khi tôi cười đến toàn thân xụi lơ, bụng đau quắn lại, hắn mới thôi không tra tấn tôi nữa, đem tôi ông vào trong lòng. Vì cười to nên tôi không còn chút sức lực nào, tần suất hô hấp cũng hỗn loạn, tôi hổn hển thở dồn dập, hấp thu dưỡng khí. Giây tiếp theo lại bị một bờ môi mỏng ấm áp ngậm vào, có vẻ như sau đêm đó hắn đã yêu thích cái trò chơi hôn môi này, chỉ cần có cơ hội liền hôn đôi môi của tôi, vừa hút vừa mút, giống như đang thưởng thức một loại trái cây tuyệt ngon.
Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng cơn gió mềm mại này…
Xa xa trên sườn núi truyền đến một đợt tiếng hát hái trà du dương…
“An An, An An”. Con báo hình như bị tiếng hát kia hấp dẫn, buông môi, vui vẻ lôi kéo tôi, muốn đi tìm nơi phát ra tiếng hát ấy.
Tôi nhìn lúm đồng tiền của hắn, có chút thất thần, không biết bản thân mình còn có thể hưởng thụ nụ cười tươi đẹp không nhiễm bụi trần này bao lâu nữa. Tuy rằng hắn đã không còn là người đàn ông yêu tôi lúc xưa, nhưng hắn bây giờ dựa vào tôi như vậy, quá quan tâm tin tưởng tôi, cùng tôi như hình với bóng, cũng làm cho tôi cảm thấy vui vẻ mà thỏa mãn. Nhưng chờ đến một ngày tâm trí hắn hoàn toàn khôi phục, nói không chừng hắn đến một cái liếc mắt về phía tôi cũng cảm thấy khinh thường… Hoàng hậu của hắn lại thất thân vì Yêu vương quốc, một nữ tử mang huyết mạch của kẻ địch quốc… Khi đó, hắn phải đối đãi với tôi như thế nào? Xử trí tôi như thế nào? Tôi ngay cả dũng khí tưởng tượng đến cũng không có..
Loạn thế phân tranh đã hủy hoại tôi thành từng mảnh nhỏ… Cũng không thể làm cho tôi giống hắn, trở thành một đứa trẻ không lo nghĩ, tại đây vụng trộm có một khoảng thời gian vui vẻ ngắn ngủ? Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, chỉ cần như vậy mấy chục ngày, có lẽ hơn mười ngày hoặc thậm chí chỉ cần vài ngày cũng được, dứt bỏ mọi ưu phiền phức tạp, không màng thế sự, cùng hắn cầm tay nhau lội suối, sóng vai hái trà, để tôi vì hắn mà nấu canh, canh cửi khâu quần áo.
Tôi trốn ở trong vỏ bọc của mình, cùng với con báo, và hạnh phúc…
Con báo nắm tay của tôi ở, trong không gian phảng phất hương trà thanh nhã, hắn muốn tìm tiếng hát vừa rồi, tôi chạy theo phía sau hắn. Gió thổi trang sức bạc trên đầu tôi, phát ra tiếng kêu tinh tang, vạt áo hai người ở trong gió bay lên cao cỡ nửa cây chè, mang xuống vài lá trà xanh biếc tỏa sáng, phiến lá bay múa theo luồng không khí khi chúng tôi chạy nhảy.
Một góc xiêm y màu đỏ nhô ra, giữa một rừng lá xanh biếc hết sức bắt mắt, có vẻ như là người vừa mới cất tiếng hát, không biết sẽ là ai nhỉ ? Các cô nương trong tộc hơn nửa đều thích quần áo nhiều màu sắc, duy chỉ có Thu Tử tỷ tỷ thích mặc quần áo một màu, có lẽ sẽ là nàng.Tôi giơ ngón trỏ lên đặt trên môi, làm động tác chớ có lên tiếng với con báo, rón ra rón rén kéo tay hắn vòng qua cây chè kia, muốn xuất hiện đột ngột để hù dọa nàng một chút.
Đến khi đứng dưới bóng mát của bụi cây, lại lúng túng hóa đá ngay tại chỗ…
Một nam tử mặc quần áo Nguyệt Vọng Tộc màu xanh đen đang quay lưng về phía chúng tôi, ôm Thu Tử vào trong ngực, hai người nửa nằm dựa vào cây trà, xiêm y đã cởi được một nửa. Sắc mặt Thu Tử như ánh bình minh, tóc tai có chút hỗn độn, lộ một bên vai, nhắm nửa mắt cùng người yêu trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, mà đôi tay kia cũng không kìm lòng được mà đặt lên Thu Tử…
Một trận quẫn bách nóng bừng hiện lên trên hai má tôi, nhân lúc bọn họ còn chưa thấy chúng tôi, tôi quay đầu định kéo con báo rời đi. Nhưng con báo vẫn đang tò mò nhìn chằm chằm vào cảnh tượng hoạt sắc sinh hương trước mắt, hoang mang “A?” một tiếng.
“A!” “Ôi!” Phía sau truyền đến hai tiếng nam nữ đồng thanh hô lên kinh ngạc.
Tôi quýnh lên, cúi đầu lôi kéo con báo chạy trốn vội khỏi hiên trường. Đến tận bây giờ tôi mới biết mình có thể chạy nhanh như vậy, con báo đi theo sau tôi phải dừng lại, thở dốc một chút. Tôi thì càng không cần phải nói, một đợt chạy trốn vừa rồi khiến dạ dày tôi có chút không thoải mái, tôi buông tay con báo ra, dùng hai tay chống đầu gối, cúi nửa người xuống, ho khan dữ dội. Trong dạ dày mơ hồ có một vị chua trào lên cổ họng, cực kì khó chịu.
“An Vi, tỷ làm sao vậy?” Xảo Na buông thùng đựng trà trong tay ra, gào to chạy về phía tôi. Xảo Ba vừa vặn ở gần đó, nhìn tôi tỏ vẻ không đồng ý, lắc lắc đầu: “Ngươi hiện đang có thai, không thể chạy nhanh như vậy được. Lê, ngươi là phu quân của nàng, cũng nên chiếu cố nàng cùng đứa nhỏ trong bụng nhiều hơn” Quay đầu nhìn về phía con báo đang đứng bên cạnh tôi, Xảo Ba cẩn thận dặn dò hắn, tựa như đã quên mất rằng con báo đang bị mất trí nhớ. Xảo Ba theo thói quen gọi hắn là “Lê”, có lẽ gọi như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Ngoài dự đoán của tôi, con báo lại giống như hiểu được lời ông ấy nói, thân thiết đem tôi nâng dậy, tựa vào trong lòng hắn, vỗ nhẹ lưng tôi từng chúng một, hình như muốn giúp tôi thông khí, làm cho tôi thụ sủng nhược kinh.