Được người khác chú ý, thì Trình Trình cũng hơi lúng túng một chút, chắc là do cô ăn mặc kỳ quái rồi, lúc đi Bối Mễ đã dặn là phải ăn mặc quần áo lịch sự một chút, nếu cô dám mặc quần jean thì sẽ cho cô biết tay, thật ra thì cô rất muốn mặc quần jean nha, nhưng lại suy nghĩ một chút về party của công ty, ha ha cũng may là mình không phải là nhân viên của công ty… nhưng trước khi vào đã nghe bối Mễ nói qua, đây không chỉ đơn thuần là party của công ty, mà còn là một buổi tiệc rượu cao cấp.
“Nha đầu chết tiệt kia.”
Trình Trình liền xoay lưng lại, gọi cô như vậy không phải Bối Mễ thì còn ai vào đây chứ. Cánh tay của Bối Mễ đang lôi kéo một người đàn ông đến trước mặt cô, Trình thấy Bối thì liền vui vẻ cười nói: “Bối, Tử Hằng ca.”
Thẩm Tử Hằng liền cười nho nhã: “Trình Trình, đã lâu không gặp em, làm sao mà em lại không hề thay đổi vậy.”
Trình Trình liền 囧, Bối Mễ thì cười ha ha: “Nó nha, đúng là một yêu tinh, năm mười bảy tuổi chính là gương mặt này mà bây giờ vẫn còn là gương mặt này.”
“Ha ha.” Thẩm Tử Hằng liền cưng chiều nhìn Bối Mễ một cái: “Hai người cứ nói chuyện đi, anh qua bên kia chào hỏi khách một chút.”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao gầy của Thẩm Tử Hằng đang rời đi, Bối Mễ liền trêu ghẹo: “Sao vậy, anh ta quả thật rất đẹp trai đi, thích rồi phải không?”
“Chị nói cái gì đó.” Trình Trình liền nhìn Bối Mễ một cái, “Chị và Tử Hằng ca….”
Bối Mễ liền phất tay một cái: “Đừng nói nữa, cứ để cho anh ta chết tâm đi.”
Trình Trình liền nhìn khuôn mặt không hề để ý gì của Bối Mễ, nhưng cũng biết thật ra trong lòng của cô cũng đang rất lo lắng, liền thở phì phò: “Chị cũng vậy thôi.”
“Thôi đừng nói nữa.” Bối Mễ liền cảm thấy rất nhức đầu, “Đúng rồi, con nuôi chị đâu, không phải em nói sẽ dẫn nó theo sao?”
“Không mang theo! Tiểu tử kia hùa với ba của nó đối phó em.” Trình Trình tức giận liền phồng má lên, y hệt như con cá nóc.
“Chuyện gì?” Có thể làm cho Trình Trình kia giận thành như vậy, người đàn ông đó cũng không đơn giản đâu.
“Còn không phải là chuyện đi nhà trẻ sao?”
Về chuyện đi nhà trẻ, Trình Trình và Trình Vũ đã chiến tranh, người ở giữa là Bối Mễ đương nhiên hiểu rõ nhất, mặc dù cô cảm thấy cả hai phe đều có lý, nhưng cô vẫn có chút không chịu nổi tính bướng bỉnh của Trình Trình: “Chị biết em cũng vì thông minh mà học nhảy cóc rất nhanh, nhưng sau đó lại không có bạn bè, cũng chịu ấm ức rất nhiều, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với em, nhưng em cũng không thể quơ đũa cả nắm đâu.”
“Em luôn hi vọng Trình Vũ có một tiểu thơ bình thường, có thật nhiều bạn bè, không phải vì sự thông minh của nó mà dẫn đến sự cô độc.
“Em cảm thấy Trình Vũ có như vậy sao?”
Bối Mễ liền hỏi ngược lại, Trình Trình thì im lặng.
“Hơn nữa, em vẫn luôn kiên trì lý do của mình, chưa bao giờ cùng Trình Vũ hay là người khác nói rõ nguyên nhân, có phải vì em không tìm thấy lối ra cho những ám ảnh của mình.”
Bối Mễ thấy cô không nói lời nào, biết lời mình đã có tác dụng, còn lại sẽ để cho Trình Trình tự suy nghĩ: “Nhưng mà Trình Trình lâu lắm rồi mới không thấy em giận như vậy, em trước giờ nếu không đem người khác để trong lòng thì sẽ không tức giận như vậy. Chẳng lẽ…”
Đối mặt với nụ cười xấu xa của Bối Mễ, Trình Trình liền có chút chột dạ, liền bĩu môi cào cào tóc: “Chẳng lẽ cái gì!”
“Chẳng lẽ em yêu người đàn ông kia rồi à?”
“Yêu! Không thể nào, em làm sao lại yêu loại người độc tài, ích kỷ, còn đem mình kêu tới đuổi đi, chưa bao giờ cảm thụ đến suy nghĩ của người khác, lại còn muốn đem nổ phòng thí nghiệm của em!”
“Ha ha….A…Ha ha ha ha…”
Nhìn Bối Mễ mới lúc đầu nén cười,sau đó lại ôm bụng cười to, âm thanh của Trình Trình ngày càng nhỏ: “Có gì đáng cười chứ!”
“Em xem em thành người hay để ý từ khi nào vậy, em để ý đến người đàn ông đó như vậy, chẳng lẽ còn gọi là không thích sao?”
Thích? Trình Trình liền lắc đầu, Bối Mễ cũng không muốn tranh luận cùng cô nữa, nha đầu này đúng là vịt chết còn cứng mỏ, nếu lúc có mà không biết quý trọng cho tốt, đến khi mất đi mới thấy hối hận.
Trình Trình còn đang cúi đầu suy nghĩ, Bối Mễ cũng không quấy rầy cô nữa, cô liền nhàm chán mà quét mắt xung quanh hội trường, đột nhiên cô liền thấy một ánh mắt quen thuộc, anh ta đang đứng trong góc, cứ nhàn nhạt nhìn cô như vậy, tâm trạng của Bối Mễ liền trở nên căng thẳng, sau đó nhìn anh ta mở ra cửa hông bên cạnh rồi biến mất.
“Trình Trình, chị có việc phải đi, chờ chị!”
Nghe Bối Mễ nói vậy xong liền vội vã chạy đi, Trình Trình liền ngẩng đầu lên, thấy bước chân của cô ấy vội vã biến mất ở cửa hông, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Bối Mễ rời đi, không khí trong hội trường cũng rất nhàm chán, nhưng Bối Mễ muốn cô chờ, cho nên ý tưởng muốn rời đi đã tan biến.
“Trình Trình.”
Nghe thấy có người gọi mình, Trình Trình liền xoay đầu lại, cô thấy một người đàn ông đang mỉm cười: “Reynold.”
“Đã lâu không gặp.” Reynold liền nhìn cô gái nhỏ, càng nhìn càng thích mắt, mỗi lần anh đều chuẩn bị dốc toàn lực để theo đuổi cô, cô lại biến mất, sau đó khi anh không hề nghĩ tới thì cô lại xuất hiện. Có lúc anh cũng nghi ngờ cô có phải là sứ giả mà Thượng đế phái xuống để hành hạ anh hay không. Dáng người nhỏ nhắn như vậy thật là khiến cho người ta muốn ôm vào trong ngực, khó trách tên kia lại thích một cô gái phương đông như vậy, nghe được tiếng nhạc vang lên. Dạ vũ party thường niên đã bắt đầu rồi, Reynold liền lịch lãm vươn tay ra: “Có thể mời quý cô nhảy một bản không?”
“Tôi không….”
Không đợi Trình Trình từ chối, Reynold đã dắt tay cô đi vào sàn nhảy, từ chối vài lần cũng không được, nên cô đành thôi, dù sao thì nhảy nhảy một bản nên chắc cũng không sao, đang lúc cô cố ý đạp vào chân của Reynold mấy lần, liền rất không có thành ý mà nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.”
Reynold cũng không giận: “Không sao, để tôi dạy em.”
Cái thái độ đó khiến cho Trình Trình liền cảm thấy thật có lỗi, cho nên khi Reynold dạy cho cô cô cũng kiên nhẫn học, khi vừa kết thúc, Reynold vừa gọi điện thoại vừa nói có chuyện phải đi trước. Thẩm Tử Hằng liền bưng bánh phô mai đến gần Trình Trình: “Anh nhớ là em thích ăn cái này.”
“Cám ơn Tử Hằng ca.”
“Em quen Reynold à?” Thẩm Tử Hằng liền cau mày.
“Không tính là quen được.”
“Tốt nhất là đừng cùng anh ta tiếp xúc nhiều quá, con người anh ta không thể nhìn qua bề ngoài được đâu, ngay cả anh cũng không thể nhìn thấu hết.” Anh liền nhắc nhở Trình Trình, sợ cô gái đơn thuần như cô bị Reynold mê hoặc đến choáng váng.
“Vâng.”
“Bối Nhi đâu rồi?”
“Cô ấy có chuyện, một lát nữa sẽ trở lại.”
“Thật sao?” Thẩm Tử Hằng liền trầm mặc, “Vậy em hãy tự chăm sóc cho mình.”
“Được, vậy anh cứ đi tiếp khách đi, em đi lấy thêm thức ăn đây.”
Lúc party kết thúc, Bối Mễ cũng không có trở lại, Trình Trình liền thất vọng đang tính đón taxi quay về, thì một chiếc SUV màu bạc đã đến trước mặt của cô: “Anh đưa em về.”
Trình Trình nhìn thấy là Thẩm Tử Hằng liền lắc đầu một cái: “Không sao đâu, em tự đón xe về là được rồi.”
“Lên đây đi, anh sẽ không làm gì em đâu.” Thẩm Tử Hằng liền cười cười, bị anh nói như thế, Trình Trình liền xin lỗi rồi lên xe.
“ Đường Hoài Nam.”
Ánh mắt của Thảm Tử Hằng liền hạ xuống, đường Hoài Nam có rất nhiều ngôi nhà, Trình Trình rốt cuộc là ở đâu: “Bối Nhi có nói với em chuyện cô ấy ở chung với một người đàn ông không?”
“Ở chung? Khi nào? Chị ấy không có nói.”
“Cô ấy thậm chí không nói cả với em.” Thẩm Tử Hằng liền lẩm bẩm, rồi sau đó chuyên tâm lái xe.
Trình Trình cũng nhận ra sự mất mác của anh, nhưng cô lại không biết an ủi người khác, cho nên dứt khoát không nói, xe đến trước cửa của Nặc liền dừng lại, Trình Trình liền tạm biệt anh, rồi nhìn cho đến khi xe khuất hẳn mới thở dài đi vào trong, hy vọng Tử Hằng ca sẽ sớm tỉnh ngộ. Cô không biết là tất cả mọi chuyện đều rơi vào tầm mắt của một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ, cặp mắt luôn bình thản kia giờ phút này lại ngập tràn lửa giận.