Bà Xã Triệu Đô Mua Một Tặng Một
Chương 14: Sinh nhật của nữ vương
Diệp tam thiếu không biết đang nghĩ gì mà ngồi trầm ngâm, vấn đề gì hết sức nghiêm túc, Trình An Nhã thầm nghĩ có nên đưa công văn cho anh ký không đây?
Anh đang mơ màng, không phải là một ấn tượng tốt, dù sao cũng là một kẻ điên cuồng công việc, phải đem toàn tâm toàn ý dốc sức vào trong công việc mới bình thường, hơn nữa Diệp tam thiếu mải suy nghĩ điều gì chắc chắn không phải việc tốt.
Cô suy nghĩ xem mình có nên tìm một lý do để chuồn đi không.
Đúng vào lúc cô đang nghĩ ngợi vẩn vơ như vậy, Diệp tam thiếu đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm rơi trên mặt cô, thoáng một nụ cười, Trình An Nhã đột nhiên cảm thấy nhiệt độ văn phòng giảm đi không ít.
“Trình An Nhã, hôm nay là sinh nhật em à?” Diệp tam thiếu dựa vào ghế da, ung dung quay một vòng, chiếc bút trong tay xoay tít, cười mà như không hỏi: “Tại sao không nói cho anh biết?”
Nụ cười này của Diệp tam thiếu, rất yêu nghiệt.
Cô vốn rất mê trai đẹp, rất khó chống lại nụ cười cuốn hút như vậy của anh, chỉ cảm thấy trái tim như điện giật, cả xương sống đều tê liệt, lại nổi bệnh mê trai rồi.
Không biết có thật là trong mắt người tình có Tây Thi không? Tại sao cô nhìn Diệp tam thiếu càng ngày càng Tây Thi cơ chứ?
Triệt để sa ngã rồi.
“Trình An Nhã, ngắm đủ chưa? Tôn dung của bản thiếu gia cũng có thể lọt vào mắt xanh của em sao?” Diệp tam thiếu khóe môi càng lúc càng nhếch rộng, đàn ông đôi khi rất thích dáng vẻ người phụ nữ của mình mê mẩn vì mình.
“Cũng tạm được.” Trình An Nhã bừng tỉnh, thật sự muốn cho Diệp tam thiếu một cái tát để mình tỉnh táo một chút, đàn ông không có việc gì đẹp trai như vậy chính là muốn ăn đòn.
Diệp tam thiếu thật sự thích dáng vẻ giả vờ đáng yêu này của cô, thật khiến người ta phải rung động, anh nghĩ anh quả là có chút biến thái, nếu không tại sao lại thích kiểu giả vờ này của cô chứ.
“Cũng tạm được thôi á? Nước miếng của em sắp rớt cả ra ngoài rồi kìa.” Diệp tam thiếu hừ một tiếng.
“Diệp tam thiếu, anh đàn ông gì mà nhìn như con gái vậy, quá xinh đẹp không phải là việc gì đáng để tự hào đâu.” Trình An Nhã nở nụ cười rạng rỡ, đám Lưu Tiểu Điềm còn dám nói cô là hồ ly tinh.
Nhìn thế nào cũng thấy Diệp tam thiếu giống hồ ly tinh hơn chứ?
Cũng không có ai quy định hồ ly tinh không thể là đực, đúng không? Trình An Nhã thầm nghĩ, cô thấy mình quá có lý, lại còn gật gật đầu, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Cô quả là có tài.
“Em còn chưa trả lời anh.”
“Sao anh biết sinh nhật của em?”
Sinh nhật của cô, ngoại trừ Ninh Ninh, chẳng có ai nhớ tới.
Ông Trình bận rộn, chắc là không thể nhớ được, hơn nữa con cái nhà nghèo, tổ chức sinh nhật là một hoạt động rất xa xỉ. Trình An Nhã từ nhỏ tới lớn cũng chỉ có hai năm gần đây điều kiện khá hơn mới nghĩ tới sinh nhật.
Ngày quan trọng được người khác ghi nhớ, là một việc thật sự rất vui mừng.
Anh đứng dậy, vừa lôi vừa kéo, Trình An Nhã chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo ngồi lên đùi, hơn nữa tư thế hài hòa hết sức tiêu chuẩn, có chút giả hươu giả nai như Trình An Nhã lập tức đỏ bừng hết cả mặt.
Tim đập thình thịch.
“Ninh Ninh vừa nói cho anh biết.” Diệp tam thiếu ôm cô, dùng lực ép vào người, thân thể áp sát vào nhau, tư thế này đúng là rất hài hòa mà a a a…
Trình An Nhã thoáng qua những hình ảnh không trong sáng một cáh rất không trong sáng, mặt cô đỏ như gấc chín.
“Bỏ em ra đã.” Trình An Nhã đẩy anh, muốn thoát ra, nhưng lại bị Diệp tam thiếu kẹp chặt không buông, Diệp tam thiếu nở nụ cười rất lưu manh, nhích người rất mờ ám, “Em cũng đã sinh con rồi, nên biết phụ nữ động đậy trong lòng đàn ông sẽ có hậu quả gì, cho em hai lựa chọn, A, tiếc tục, gánh chịu hậu quả, B,…”
“Em chọn B.” Trình An Nhã nhanh chóng chọn đáp án có lợi cho mình.
Nụ cười lưu manh của Diệp tam thiếu lập tức biến thành một nụ cười ám muội, rất điềm đạm vuốt tóc Trình An Nhã, “Ngoan, buổi tối sẽ nói cho em biết lựa chọn B là gì?”
Sống lưng Trình An Nhã lập tức cứng đờ, nụ cười công thức của cô sắp không trưng được lên nữa rồi.
Chết tiệt, cái gã lòng dạ đen tối này dám đào bẫy cho cô nhảy vào? Cô còn ngoan ngoãn trúng chiêu?
Anh cười như mèo thấy mỡ, Trình An Nhã trợn mắt nhìn anh, đột nhiên lồng nực anh có cảm giác như mèo cào, ngứa ngáy khó chịu vô cùng, tất cả mọi tính toán đều biến thành manh động, chỉ hận không thể vò người con gái này thành hồ xuân thủy.
Vị tiên sinh này xưa nay muốn là làm, kéo đầu Trình An Nhã xuống, môi đón lấy môi cô, xộc vào khoang miệng ấm áp của cô. Đầu lưỡi của anh nhảy nhót khắp nơi, đốt cháy, cuốn lây chiếc lưỡi nhỏ nhắn xinh xắn của Trình An Nhã, hôn một cách say đắm nồng nàn…
Cả người cô lao vào trong lòng Diệp tam thiếu, ngực dán chặt vào ngực, cả người như cưỡi trên đùi anh, tư thế XXOO nữ trên nam dưới rất tiêu chuẩn.
“An Nhã, anh tặng anh cho em, em có nhận không?”
Đầu óc mơ hồ của cô lập tức rối tung như canh hẹ, không hiểu lắm lời nói của anh, cảm quan của cả cơ thể đều đắm chìm trong một thứ tê dại khó cưỡng lại, cô chần chừ trong lòng anh, có chút không thỏa mãn, những nơi cọ sát vào đều nóng bỏng…
“Nói nhận đi.” Diệp tam thiếu khàn khàn giọng ra lệnh, Diệp tam thiếu đem bản thân mình đóng gói thành món quà tặng cho người ta, lẽ nào cho phép cô không nhận.
Tóc anh đen nhánh, mắt như mắt ngọc, đen đến mức đáng sợ, ẩn giấu sự kiềm chế. Mặt cô càng nóng hơn, cô thầm nghĩ không hay rồi, anh không cần thể diện, cô còn muốn làm người mà.
“Quà, để đến tối, em nhất định nhận, hơn nữa, tùy ý anh.
Diệp tam thiếu nheo mắt, “Thật chứ?”
“Thật, có điều trước đó, anh phải cùng em đón một sinh nhật thật sự, em yêu cầu gì cũng được đáp ứng.” Thiệt thì thiệt vậy, chắc chắn sẽ bị ăn rồi, cô phải đảm bảo bản thân không quá thiệt thòi, ít nhiều phải kiếm lại một ít.
Diệp tam thiếu chống cằm, cười mà như không nói: “Ngộ nhỡ em giữa đường khiến anh phanh gấp thì làm thế nào?”
Trình An Nhã nghiến răng, “Không đâu.”
“OK, trước đó em chính là nữ hoàng của anh.”
Mặt nạ thản nhiên mà Trình An Nhã cố gắng duy trì cuối cùng nứt vụn, vội vàng ôm lất công văn, Diệp tam thiếu thưởng thức dáng vẻ hốt hoảng của cô, lại bật ra một câu, “An Nhã, anh chờ đợi biểu hiện tối nay của em.”
“Lưu manh.”
“Sau này em vào đây một lần, anh lưu manh một lần.”
Diệp tam thiếu không có lưu manh nhất, chỉ có càng lưu manh hơn.
Ninh Ninh gọi điện thoại nói daddy bảo cậu đến nhà ông ngoại, luôn miệng kêu ấm ức, Trình An Nhã thầm đem tổ tông ba đời nhà họ Diệp ra hỏi thăm một lượt, anh ta đã nói gì với con trai vậy, thật là…lưu manh thăng cấp bản.
Hết giờ làm, đám Lưu Tiểu Điềm về trước, Trình An Nhã con đang chỉnh lý công văn, Diệp tam thiếu gõ gõ bàn, nhắc nhở cô thời gian đến rồi. Anh vốn nghĩ rằng cô sẽ chọn bữa tối dưới ánh nến, hoa hồng, và quà gì đó, không ngờ cô muốn anh dùng năm mươi tệ thực hiện một buổi hẹn hò với cô.
Diệp tam thiếu trợn mắt nhìn cô, “Em còn muốn chơi ăn gian?”
“Anh còn nó nữa em giảm mười tệ.”
“Vậy không công bằng, em…”
“Bốn mươi.”
“Nha đầu chết tiệt.”
“Ba mươi.”
Diệp tam thiếu nhìn gương mặt cười tươi roi rói của Trình An Nhã, im lặng, mặt xanh ngắt.
“Được, năm mươi thì năm mươi.” Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi.
“Xin lỗi, là ba mươi.”
Mặt của Diệp tam thiếu hết xanh đỏ lại chuyển sang đen trắng, nhích ra một chữ: “Được.”
Nha đầu chết tiệt, tối nay em chết chắc rồi.
Trình An Nhã hờ hững nói, “Ngoan.”
Hai người thay đồ xong bắt đầu buổi hẹn.
Những cặp tình nhân mới yêu, bạn còn nhớ dưới ánh hoàng hôn, lần đầu tiên dắt tay người mình yêu chầm chậm qua đường chờ xe bus chứ? Dường như anh ấy sẽ dẫn bạn đi như vậy mãi, đi vào cuộc đời anh ấy.
Cảm giác này gọi là tình đầu mới hé.
Xe bus dừng lại ở trung tâm thành phố A, anh dẫn cô qua ba bốn dãy phố đến một con phố ẩm thực rất náo nhiệt, là khu phố giải trí giá cả bình dân, có mì lạnh, xúc xích, mỳ xào, canh ma lạt, bánh rán… đủ kiểu đủ dạng hàng rong, đầy ắp các món ăn vặt, hương thơm nức mũi.
“Ở đây chỉ với bảy tệ anh đã có thể cho em ăn no căng bụng.”
Cô cười tươi như hoa, “Ai mà biết được, cẩn thận kẻo vượt quá ba mươi tệ.”
Bàn ghế của hàng rong đều bày ở ngoài trời, từng đôi tình nhân ngồi ăn uống rất thân mật, họ bón cho nhau ăn, thì thầm với nhau, tình chàng ý thiếp, trên gương mặt là nụ cười rất đỗi ngọt ngào.
Cô đang suy nghĩ, những cặp tình nhân đang ăn tối dưới ánh nết trong những nhà hàng cao cấp của Pháp kia, sự ngọt ngào và lãng mạn của bọn họ có nhiều hơn những cặp tình nhân ở đây không?
Có lẽ, không.
Hạnh phúc không liên quan đến giá trị, không phải một bữa cơm càng đắt tiền bạn sẽ càng vui.
Chỉ cần bên cạnh bạn là người mà bạn yêu thương.
Bọn họ chọn một quán bún vịt ngồi xuống, ông chủ trạc tuổi trung niên, rất có chút hoang dã của vùng Đông Bắc. Trình An Nhã và Diệp tam thiếu trai đẹp gái xinh mặc đồ đôi đi trên đường có đến 100% tỉ lệ quay đầu nhìn, hai người đều đẹp, mặc cũng đẹp, đi cùng nhau, rấy thần tiên quyến lữ.
Ông chủ vô cùng nhiệt tình ca ngợi bún vịt nhà hàng ông là nhân gian mỹ vị, Diệp tam thiếu giơ tay gọi hai bát.
Ông chủ đáp lại một tiếng rất to, thuần thục làm cho hai người, cô cười rất ngọt ngào, ghé sả vào Diệp tam thiếu, nói với giọng đáng thương, “Em khát rồi.”
Diệp tam thiếu đang tính tiền, trừ đi tám tệ tiền đi đi về về, hai bats bún vịt mười tệ, anh còn lại mười hai tệ, anh cười cười véo má Trình An Nhã, “Em đúng là lắm trò.”
Anh mua cho cô một cốc trà sữa vị dâu.
“Anh không khát sao?” Cắm ống hút, hút một hớp, Trình An Nhã tò mò hỏi, Diệp tam thiếu nhếch môi cười mà như không, “Trình An Nhã, em chỉ cho anh có ba mươi tệ, có biết như thế nào là tiết kiệm không?”
Trình An Nhã lĩnh hội rồi, anh cũng biết tiết kiệm á? Quà chia tay cho bạn gái là một viên kim cương mấy triệu, sao không thấy anh tiết kiệm?
Cô cay cú nghiến răng.
Diệp tam thiếu không hiểu tâm tư của con gái, ghé vào uống cùng Trình An Nhã một ngụm trà sữa. Một cốc hai người uống, vừa lãng mạn vừa tiết kiệm, anh cảm thấy cốc trà sữa hai tệ này đúng là ngon tuyệt.
Đang nghĩ như vậy, Trình An Nhã hắt một cốc nước lạnh, “Cốc trà sữa này nhạt quá.”
Nhiệt tình của Diệp tam thiếu bị đóng băng ngay lập tức, anh đúng là đen đủi tám đời mới yêu cô nàng thích làm cụt hứng này, các cặp tình nhân lúc này chẳng phải nên ngọt ngào tranh nhau uống trà sữa sao?
“Em không thể với số tiền mua một mớ rau nát mà muốn mua kim cương.”
Trình An Nhã, “…”
Ăn xong bún vịt trời đã tối đen rồi, đèn hai bên đường bật sáng dịu dàng bao trùm một vùng trời đất, rất đẹp.
Cô còn chưa muốn về nhà sớm, Diệp tam thiếu đành phải chiều theo cô, hết phố ăn vặt là đến phố mua sắm, cũng tương tự như phố ăn vặt, hai bên đường là các sạp hàng bán đồ trang sức, quần áo…
Cô kéo anh đến một sạp hàng trang sức, Diệp tam thiếu đau khổ, Trình An Nhã vì làm cho giống thật, chỉ cho anh đúng ba mươi tệ, trừ tiền xe, anh quả thật chỉ còn lại mười tệ.
Con trai và con gái đi chơi buồn nhất là gì?
Nói thật lòng, chính là thấy bạn gái thích gì mà lại không có tiền mua
Đúng là khó chịu.
Người bán hàng là một cô gái trẻ trông rất chất phác, những chiếc lắc tay và dây chuyền này đều do cô gái tự tay làm ra, kiểu dáng rất mới lạ, đến cả chuyên gia như Diệp tam thiếu cũng thấy kiểu dáng không tệ.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Trình An Nhã chọn một chiếc dây chuyền, hỏi cô gái, chiếc vòng bằng dây da, có đeo một viên ngọc thạch hình cỏ bốn lá, Trình An Nhã vừa nhìn là thích ngay.
“Năm mươi tệ.” Cô gái trẻ nở nụ cười.
Trình An Nhã cười, “Diệp tam thiếu, quà sinh nhật của anh trông vào anh đấy.”
Mắt Diệp tam thiếu co giật…
Anh kéo cô ra xa khỏi sạp hàng, nghiến răng trèo trẹo, “Trình An Nhã, em cố tình có phải không?”
Trình An Nhã nở nụ cười mê hồn, hơi ngước cằm, ngạo mạn như một nữ hoàng, “Phải thì đã sao? Anh chẳng phải cũng bày mưu hãm hại em đó sao? Chẳng nhẽ chỉ mình anh được phép làm vậy còn em thì không? Em chơi khó anh một lần là hoàn toàn phù hợp logic. Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật em, anh chẳng biết xấu hổ tặng anh cho em cũng không hỏi em có nhận hay không, lại còn bày mưu muốn ăn tươi nuốt sống em, vậy cũng nên có chút thành ý chứ? Thế nào? Em chỉ thích sợi dây chuyền ấy thôi.”
Cái miệng của nha đầu chết tiệt này quả thật …lợi hại. Anh cuối cùng cũng đã lĩnh hội được mùi vị của tủi nhục vì vô dụng rồi, cảm giác này, cũng đúng là vô dụng thật.
“Nha đầu chết tiệt.” Diệp tam thiếu nhả ra mấy chữ qua kẽ răng, ngón trỏ trỏ thẳng vào cô, “Xem tối nay anh xử lý em thế nào.”
Trình An Nhã mỉm cười, “Ngoan, mau đi kiếm sợi dây chuyền đó về tay đi.”
Diệp tam thiếu vỗ vào sau gáy cô một cái, hai người đùa giỡn nhau trong mắt nhìn cô chủ sạp hàng như bao đôi tình nhân khác đang trêu đùa vậy. Anh ăn mặc sáng sủa, đeo một chuếc đồng hồ đắt tiền, cô không nghĩ rằng anh không có tiền mua được chiếc dây chuyền năm mươi tệ.
Cho nên khi Diệp tam thiếu nói bán rẻ một chút, cô ấy rất ngạc nhiên. Nhưng tính tình cô gái cũng tốt, chỉ cười nói: “Chỉ có thể bớt năm tệ, bốn mươi năm tệ là giá thấp nhất rồi.”
Trình An Nhã đứng một bên mỉm cười, Diệp tam thiếu đôt nhiên bày ra bộ mặt si tình bi thương, khàn khàn giọng nói: “Em gái, em có biết trên đời này tình yêu nào đáng thương nhất không?”
Trình An Nhã đứng bên cạnh hơi quay đầu đi, nhịn cười, Diệp tam thiếu, vẻ mặt này của anh quả thật quá kinh điển.
Cô gái trẻ ngây thơ lắc đầu, không biết rằng đây chỉ là một con sói, trai đẹp bày ra bộ mặt thương cảm như vậy, cô gái vô cùng cảm động, hỏi theo lời anh: “Là cái gì?”
Diệp tam thiếu ôm lấy Trình An Nhã đang cố nhịn cười, “Em nhìn anh và chị ấy đi, từ khi quen biết đến khi yêu nhau, phân ly lại trùng phùng cũng sắp tám năm rồi, tám năm chiến đấu, bọn anh cũng đã có một đứa con trai bảy tuổi rồi mà còn chưa tu thành chính quả, em có biết vì sao không?”
Cô gái trẻ lắc đầu ngơ ngác.
Trình An Nhã run như lá rụng, Diệp tam thiếu, anh quả là có tài, mỹ nhân kế có thể dùng đến mức này quả là cực phẩm.
Ánh mắt Diệp tam thiếu càng trở nên bi thương, “Bởi vì anh không có tiền, cho nên bị nhà cô ấy chê bai.”
Anh dùng giọng nói thấp trầm kể lại câu chuyện bị thảm của chàng trai nhà quê yêu con gái nhà giàu bị ngăn cản thế nào, vợ con xa cách hai phương thế nào, câu chuyện lắt léo ngặt nghèo, trúc trắc khúc khuỷu, thật xúc động lòng người, khiến người nghe rơi lệ, cô chủ sạp hàng cũng xúc động đến khóe mắt đỏ hoe, nước mắt chực rơi xuống…
“Anh thật đáng thương.” Cô gái ngây thơ nhìn bọn họ đầy thương cảm…
Trình An Nhã bị câu chuyện sến súa của Diệp tam thiếu bịa ra làm cho không nói được câu nào, suýt nữa thì vỗ tay khen hay, gục trong lòng anh cười đến nỗi rung cả vai lên, ông trời à, cô chưa từng biết, Diệp tam thiếu lại có thiên phúa sến súa như vậy, quả là…quá quá quá ghê gớm.
Cô thật sự phục rồi, năng lực của người đàn ông này quả là lớn mạnh.
Cô run rất dữ dội, trong mắt cô gái trẻ cô như bị chuyện cũ làm cho đau lòng mà khóc, an ủi cô một cách rất lương thiện, Trình An Nhã nhất thời cảm thấy cảm khái vô cùng, cô thiếu nữ nào cũng rất Quỳnh Dao mà.
Diệp tam thiếu ôm lấy Trình An Nhã lại bày ra bộ mặt vừa rạng rỡ vừa bi thương, cầm lấy sợi dây chuyền mà Trình An Nhã thích, bi thương nói: “Em gái à, hôm nay sinh nhật của bạn gái anh, anh không có tiền tặng cô ấy những món quà đắt giá, chỉ có thể mua một ít đồ trang sức rẻ tiền cho cô ấy vui, nể mối tình thê lương của bọn anh, sợi dây chuyền này còn có thể rẻ hơn được nữa không?”
Cô gái trẻ bị Diệp tam thiếu làm cho cảm động rớt nước mắt, cô nắm chặt tay Diệp tam thiếu, đặt sợi dây chuyền vào tay anh, “Anh à, sợi dây chuyền này em tặng anh, chúc anh chị bách niên giai lão, sớm ngày đoàn viên.”
Mỹ nhân kế và sến súa kế giành thắng lợi hoàn toàn.
Diệp tam thiếu nở nụ cười yêu nghiệt, phong tình vạn chủng: “Em gái, em thật tốt bụng, không giống…”
Anh liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng, thật sự muốn bóp chết cô, cả đời anh chưa bao giờ mất mặt như vậy, vì một sợi dây chuyền năm mươi tệ mà bán sắc, bán cả tiềm năng sến súa của mình.
Tiểu An Nhã, em xong rồi.
Diệp tam thiếu gần như lôi Trình An Nhã ra khỏi khu phố mua sắm một cách thô bạo, trên đường đi Trình An Nhã cười muốn đứt hơi, ngả vào lòng anh rung lên không ngừng, “Diệp Sâm, anh đáng yêu quá, sao lại còn sến hơn cả em.”
Diệp tam thiếu nghe thấy liền lật mặt, giữ chặt sau gáy cô, hôn lên cái miệng đáng ghét một cách dữ dội, nụ hôn mang tính trừng phạt, khiến cô trời đất quay cuồng.
“Còn nói nữa, anh đánh em.” Diệp tam thiếu hung dữ ác bá gào lên, hôm nay là ngày anh cảm thấy mất mặt nhất trong đời.
Nếu như bị cánh nhà báo biết được, cả thành phố A nhất định cười nghiêng ngả, Diệp tam thiếu đột nhiên nổi ý định giết người diệt khẩu. cô cũng không sợ anh, vẫn cười ha ha như cũ, buột miệng nói: “Em phát hiện ra em ngày càng thích anh rồi đấy.”