Bà Xã Thư Ký

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

Ở trong phòng, Lạc Điềm Hân làm thế nào cũng không ngủ được, đã hơn mười hai giờ, bình thường thì lúc này, cô đã sớm nghỉ ngơi. Nhưng tối nay vì chuyện ban ngày, không có cách nào ngủ.

Ai bảo Trình Hạo Hiên không giải thích được . vì sao hôn cô, để cô suy nghĩ nhiều như vậy.

Hơn nữa, hiện tại mọi người không thấy, cũng không biết là đi chỗ nào rồi.

Sau đó, Lạc Điềm Hân lăn qua lăn lại trên giường rất lâu, quyết định lên tầng cao nhất ngắm những vì sao, vừa mới bước vào, thì thấy một người đang nằm trên sàn nhà, phía dưới còn trải một tấm chăn bông.

"Sao anh lại ở chỗ này?" Lạc Điềm Hân đi tới hỏi anh.

Trình Hạo Hiên ngồi dậy, "Sao tôi không thể ở chỗ này?"

Anh vẫn nghĩ không ra, tại sao mình muốn làm như vậy với Lạc Điềm Hân, là yêu thích sao? Hay xuất phát từ vấn đề khác? Hơn nữa, anh không muốn đối mặt với cô ở trong phòng, cho nên mới chạy lên đây, không ngờ cô cũng lên tới.

Lạc Điềm Hân ngồi xuống bên cạnh anh, "Chăn bông ở đâu ra?"

"Mẹ cô đưa cho tôi." Cũng không hiểu mẹ Lạc tìm chăn bông từ chỗ nào, dù sao thì nhìn thấy anh đang đứng trên đây, đột nhiên cho anh một tấm chăn bông, nói nằm ngắm những vì sao thì đẹp hơn, nhưng anh không phải đến ngắm sao.

Lạc Điềm Hân vừa nghe là mẹ Lạc đưa cho, có chút ngạc nhiên, chỉ là tiếp đó, cũng xuống chăn bông.

"Anh ở đây ngắm những vì sao trên trời sao?" Cô nhớ khi còn bé, rất thích cùng người nhà ngắm những vì sao ở nơi này.

Bởi vì không phải thành phố lớn,. cho nên ở chỗ này, ngắm những vì sao luôn thấy rõ ràng, hơn nữa, người nhà bọn họ có thể ngắm sao!

Trình Hạo Hiên không trả lời, vì anh căn bản không có hứng thú ngắm sao, nhưng anh cũng nằm bên cô, cảm giác rất gần, nhưng lại xa xôi như ánh sao.

Hai người im lặng thật lâu, cuối cùng, Lạc Điềm Hân không chịu nổi không khí an tĩnh như vậy, mở miệng.

"Anh biết không? Đối diện với chúng ta là ba ngôi sao Tinh thì chúng ta nhất định là người một nhà!" Lạc Điềm Hân chỉ vào trên bầu trời, hướng ba ngôi sao Tinh lóe sáng nói.

"Sao sẽ di chuyển, làm sao có thể luôn ở vị trí này?" Trình Hạo Hiên nhìn vào ánh sao sáng cô chỉ nói.

Cô dĩ nhiên biết, nhưng cũng vì vậy, cô vẫn thích nhìn ba ngôi sao này.

"Tôi biết rõ! Nhưng mà, như gia đình của chúng ta, một ngày nào đó sẽ tách ra, tôi sẽ gả cho người khác, ba mẹ sẽ già đi, những thứ này đều là quy luật, tôi cũng hiểu, bọn họ sẽ di chuyển đến vị trí khác, nhưng coi như là ở vị trí khác, chỉ cần tôi nhớ bọn họ đã từng ở chung một chỗ với tôi, vậy là được rồi!"

"Cô thật lạc quan!" Trình Hạo Hiên mỉm cười nói.

"Đó là anh quá bi quan, không biết anh nghĩ cái gì, luôn nổi giận, có thể anh cảm thấy phiền não đối với thế giới này?"

Lạc Điềm Hân sống rất lạc quan, như chỉ có một số chuyện liên quan đến cảm xúc của cô thôi.

Trình Hạo Hiên lấy tay chống đầu, nhìn Lạc Điềm Hân, "Cô bây giờ là đang trách móc thường nổi giận với cô sao?"

Lạc Điềm Hân cười châm biếm nói: "Không có! Sao anh nghĩ nhiều như vậy?"

"Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô có thể nói thật!" Anh đã sớm biết, thật ra thì các nhân viên bất mãn với anh, anh cũng không phải cọc gỗ, sao lại không biết, nhưng thân là người lãnh đạo, người lãnh đạo thì nên uy nghiêm, không phải sao?

Lạc Điềm Hân do dự, nếu nói cái này ra, anh sẽ không tức giận hơn à? Xế chiều hôm nay như mới hết giận một chút!

"Cô yên tâm, nói đi! Tôi sẽ không rang xào cô như cá mực, cũng không tức giận mắng cô!" Trình Hạo Hiên bảo đảm nói.

Tốt như vậy sao? Không phải bẫy rập gì chứ? Thôi, dù là bẫy rập thì như thế nào? Dù thế nào đi nữa thì anh đang giúp cô giải quyết vấn đề, nhiều nhất là chơi xấu, không giúp anh giải quyết vấn đề!

"Được rồi! Tôi nói." Lạc Điềm Hân hắng giọng, đối diện với bầu trời nói: " Thật ra thì tính tình của anh cũng tạm được, nhưng mà quá áp bức, không cho người ta cơ hội, một khi phạm sai lầm thì lập tức la to nói lớn , hoàn toàn không hỏi đối phương một chút, rốt cuộc là tại sao làm sai, dù sao thì là tính tình xấu xa một chút."

Nói xong, Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo Hiên, phát hiện sắc mặt anh thoáng thay đổi, cô sợ hãi, lập tức nói nhiều hơn mấy câu.

"Nhưng lúc tức giận, vẫn không tồi, rất lịch sự, rất có phong cách cao quý, cũng bởi vì như vậy, cho nên có rất nhiều đồng nghiệp nữ ở công ty thích anh!"

Nghe cô đánh giá xong, anh cảm thấy không đủ, "Đây là suy nghĩ của cô? Cô sẽ thích tôi sao?"

Lạc Điềm Hân có chút không được tự nhiên, muốn tránh đề tài này ra, nhưng Trình Hạo Hiên lại kéo cô tới trong ngực của anh.

"Trả lời tôi, cô thích tôi không?"

"Cái này. . . . . ." Cái vấn đề này phải trả lời thế nào? Anh hỏi như vậy là có ý gì?

Trình Hạo Hiên không kịp đợi đáp án của cô, trực tiếp hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Lạc Điềm Hân nắm chặt áo anh, ban ngày hôn, cô còn chưa hiểu rõ ràng, hiện tại lại hôn tiếp?

"Làm bạn gái của anh!" Trình Hạo Hiên thoáng rời khỏi môi cô nói. Vào lúc này, anh đã hiểu, mình cần cô.

"Cái gì?" Cô không phải nghe lầm chứ? Anh nói muốn cô làm bạn gái anh?

"Em đã nghe rồi, nhanh trả lời." Trình Hạo Hiên không có nhất tính nhẫn nại.

Anh vừa chờ đợi đáp án, vừa hôn môi của cô.

"Đợi chút, đợi đã nào...!" Cô đẩy anh ra, để cho mình yên tĩnh một chút, "Anh đang nói giỡn với tôi à?"

Trình Hạo Hiên không ngờ, lúc mình nghiêm túc thì bị người ta coi như đang nói giỡn, "Em cho rằng anh đang nói đùa sao?"

Lạc Điềm Hân quan sát thật lâu, phát hiện không phải nói đùa thật, "Không phải! Nhưng mà tôi không hiểu, rốt cuộc là tại sao anh hỏi tôi như vậy?" Cô nghĩ không ra!

Trình Hạo Hiên thở dài một cái,. muốn cô hiểu thì thật rất khó, anh chỉ có thể thể hiện bằng hành động đi.

Anh hôn môi của cô lần nữa, giống như hôn cô vào ban ngày, đối với anh mà nói, cảm nhận cánh môi lại sâu thêm, hơn nữa anh cảm thấy thân thể hai người đều nóng lên, dán thật chặt tại một nơi.

Hôn càng lúc càng sâu, khiến Trình Hạo Hiên đã không cách nào tự kềm chế, anh ôm lấy Lạc Điềm Hân đi xuống lầu.

"Anh đi đâu?" Lạc Điềm Hân vịn cổ của anh thật chặt, sợ rớt xuống.

"Trở về phòng! Anh nghĩ là anh muốn em!" Trình Hạo Hiên thẳng thắn nói.

Lạc Điềm Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, anh nói muốn, không phải là ý cô nghĩ đấy chứ?

"Anh sẽ không muốn. . . . . ."

"Em cứ nói đi?"

Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường, cũng nhanh chóng áp chế thân thể của cô, không để cho cô có cơ hội chạy trốn.

"Tổng giám đốc, chúng ta. . . . . . Hình như không nên như vậy?" Cô chưa từng nghĩ tới có một ngày xảy ra chuyện như vậy cùng anh.

"Nhưng đã không kịp, anh vô cùng muốn em!"

Lời của anh như ma lực, làm cho cô căn bản không dám động.

"Tôi không phải người phụ nữ tùy tiện!"

"Anh biết rõ!" Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười, "Em là cô gái tốt, cho nên anh mới muốn em!"

"Nhưng chúng ta không nên xảy ra quan hệ như vậy!" Lạc Điềm Hân sợ hãi nhìn anh.

Bàn tay Trình Hạo Hiên vỗ nhẹ gương mặt của cô, "Mới vừa rồi anh đã hỏi em, muốn em làm bạn gái anh, nhưng em không trả lời anh, dù sao thì im lặng là cam chịu, em ngoan ngoãn là tốt rồi!"

Cái gì mà im lặng là cam chịu? Cô còn chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện, được không? Hơn nữa, tất cả cũng quá nhanh đi?

"Coi như là tôi đồng ý làm bạn gái của anh, cũng không nên nhanh như vậy chứ?" Không phải đi qua một đoạn thời gian nữa sao?

Ngón tay Trình Hạo Hiên từ từ lướt qua da thịt tinh tế cô, nhìn đôi má đỏ thắm của cô nói: "Vậy thì có quan hệ gì? Dù sao thì sớm muộn gì anh cũng có được em!"

Trình Hạo Hiên hôn môi của cô, đưa đầu lưỡi trơn ướt ra, vẽ lên môi của cô, trước sau như một, mạnh mẽ mút môi cô rồi đẩy ra, tấn công vào trong miệng nhỏ của cô.

"Ưmh. . . . . . Không được!" Cô đẩy anh ra nói.

Nhưng là thân thể người đàn ông tiếp tục ép xuống, đè cô đến thở không được.

"Không thể phản đối!"

Không phải chứ? Vào lúc này còn áp bức như vậy sao? Người ta là con gái nha! Là lần đầu tiên, có quyền lựa chọn đối tượng cho lần đầu tiên chứ?

"Không phải, tổng giám đốc, chúng ta. . . . . ." Lạc Điềm Hân vừa muốn mở miệng, thì bị nụ hôn của anh cho ngăn lại, hoàn toàn không cho cô cơ hội.

Cô không có cách nào chống cự Trình Hạo Hiên tấn công, hơn nữa còn theo ý của anh, dưới dự hấp dẫn của anh, cô chỉ có thể mặc cho anh tha hồ mút nước bọt trong miệng cô.

Thật lâu, anh mới buông miệng cô ra, thấy bộ mặt ngượng ngùng cô, thân thể mảnh khảnh còn run rấy, "Em sợ?"

Đương nhiên là sợ! Đối với cô mà nói, hai người căn bản không có tình cảm gì, nhưng muốn xảy ra chuyện như vậy, quá chấn động. Nhưng vẻ mặt anh như một bộ tình thế bắt buộc, làm cô căn bản không có cách phản kháng.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu gợi lên lòng ham muốn chiếm hữu cùng lòng thương hương tiếc ngọc của đàn ông, "Em yên tâm, anh sẽ không tổn thương em."

Lạc Điềm Hân chống lại đôi mắt thâm thúy của anh, ở bên trong đôi mắt, cô hình như thấy cái gì, rồi lại không xác định được.

Người đàn ông từ từ cúi đầu, hôn nhẹ môi cô, động tác êm ái, như bảo bối yêu quý.

Lạc Điềm Hân hé mở cánh môi, mặc cho đầu lưỡi người đàn ông xâm chiếm mình lần nữa, đầu lưỡi không ngừng quấn quit cùng anh, hô hấp của cô càng ngày càng gấp rút, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ thẫm.

Anh hôn làm cô không rõ Đông Nam Tây Bắc, nhìn cô hãm sâu trong dục vọng, thân thể không hề run lên nữa thì đôi môi người đàn ông cong lên.

Cô đã không còn sợ, cô có thể chịu đựng sau khi anh tấn công.

. . . . . .

Ánh nắng sáng sớm chiếu vào, rơi tại thân thể cô.

Mặc dù đồng hồ sinh lý đã sớm nhắc nhở cô tỉnh lại, nhưng toàn thân đều đau nhức, làm cô căn bản không muốn di chuyển chút nào.

Lúc này, cửa phòng mở ra, chỉ có Trình Hạo Hiên tiến vào, Lạc Điềm Hân làm bộ như chưa tỉnh lại, bởi vì cô thật sự không biết đối mặt thế nào với anh trong tình huống này.

Trình Hạo Hiên dừng lại một chút, tiếp theo lên giường, ôm cô lên.

"A! Anh muốn làm gì?" Lạc Điềm Hân sợ vịn cổ của anh.

Anh làm sao biết cô đã tỉnh?

"Chẳng lẽ em muốn ở trên giường?" Trình Hạo Hiên bế cô vào phòng tắm, để cho cô dựa vào tường.

Anh muốn tắm cho cô đúng không? Vậy thì đi ra ngoài đi! Cô sẽ từ từ tắm.

Nhưng người đàn ông kia cũng mới vận động xong,. cả người đều là mồ hôi, cho nên cũng cởi bỏ quần áo trên người.

"Anh muốn làm gì? Đi ra đi!" Lạc Điềm Hân sợ hãi, muốn đuổi anh ra ngoài, nhưng người đàn ông kia lại hoàn toàn không để ý tới cô.

Lạc Điềm Hân nhìn thân thể anh, không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái, mặc dù tối qua đã nhìn rồi, nhưng nhìn vào lúc sáng sớm, cảm giác không giống nhau.

"Tắm đi! Nhìn cũng vô dụng!" Mặc dù chính anh rất hài lòng với thân hình của mình, nhưng dáng vẻ cô chảy nước miếng ở hiện tại, làm anh cảm thấy anh là một khối thịt béo.

"Người nào nhìn anh!" Lạc Điềm Hân quay mặt đi, không nhìn anh nữa, đôi tay vẫn không quên che kín bộ phận lộ ra ngoài trên người mình.

"Anh muốn tắm thì tắm, tôi muốn đi ra ngoài!" Cô vẫn không có cách nào để thân thể trần truồng ở trước mặt đàn ông, quá xấu hổ.

Trình Hạo Hiên ngăn cô lại, không để cô đi ra khỏi phòng tắm một bước, "Chúng ta cùng nhau tắm!"

"Không cần. . . . . . Như vậy. . . . . ." Lạc Điềm Hân không chịu được sự gần gũi của anh, cảm giác rất kỳ quái, anh như biến thành người khác.

Lạc Điềm Hân vội vàng ngồi xổm xuống, đề phòng anh động tay động chân với cô.

"Ô ô. . . . . Anh không được bắt nạt tôi!" Cô rất sợ anh.

Cũng không biết anh làm như vậy là có ý gì với cô? Tối hôm qua cũng không nói gì mà ăn sạch sành sanh người ta. Cô đã bình thường trở lại! Hiện tại anh mới bắt đầu sao?

Trình Hạo Hiên nhìn cô đang ngồi xổm trên mặt đất, cảm thấy buồn cười, nhưng cũng cảm thấy cô thật đáng yêu.

"Sao anh lại bắt nạt em?" Chỉ cho cô tắm mà thôi.

Lạc Điềm Hân nhăn nhăn nhó nhó nói. "Từ hôm qua, anh bắt đầu bắt nạt tôi…….tôi chỉ nói vài câu không xuôi tai ở phòng bếp thôi, anh đã tức giận như vậy, còn dùng nhiều cách bắt nạt tôi!"

Cuối cùng còn bắt nạt cô trên giường? Thật không biết mình đã phạm vào bao nhiêu lỗi.

Trình Hạo Hiên bắt lấy cô, xoay người, đè cô ở trên tường.

"Hành động ngày hôm qua của anh, em lại xem anh đang bắt nạt em?"

Chẳng lẽ cô không biết anh đối xử rất khác biệt với cô? Ngay cả anh mình cũng không thể tin.

"Anh không phải đang bắt nạt tôi thì là cái gì?" Mặc dù thân thể Lạc Điềm Hân bị anh đè, tạm thời anh không thấy được, nhưng thân thể hai người gần như vậy, làm chuyện tối hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu của cô.

Trình Hạo Hiên bá đạo hôn môi của cô, nếu như anh bắt nạt cô thật, anh cũng không đối xử dịu dàng như vậy. Nhưng người phụ nữ này không biết điều, cái gì cũng không biết, "Không cho được phép nói anh bắt nạt em!"

Thật là áp bức, đều không cho người ta nói như vậy sao? Anh hơi quá đáng đi?

"Vậy bây giờ chúng ta tính là gì?" Lạc Điềm Hân tức giận hỏi anh.

Trình Hạo Hiên nâng cằm cô lên: "Em nói xem, chúng ta tính là gì?"

Không được nói với anh, lời anh nói ngày hôm qua nói với cô, cô không biết.

"Không biết!" Làm gì mà mỗi lần đều hỏi cô, cô không biết! Nếu trả lời sai, sẽ nói cô tự mình đa tình.

Trình Hạo Hiên ôm cô vào lòng, "Đứa ngốc, không biết thật sao? Chúng ta đã kịch giả tình thật rồi!"

Ý của anh không phải nói hai người bọn họ từ người yêu giả thành người yêu thật? Nhưng mà, anh có tình cảm với cô thật sao? Mà cô cũng có cảm tình với anh sao?

"Anh thích tôi?" Lạc Điềm Hân mặc cho anh ôm mình, nhu thuận tựa vào ngực của anh.

Trình Hạo Hiên trừng phạt, hôn xuống vai cô một nụ hôn, "Nếu không có cảm giác, anh sẽ làm như vậy sao? Xem anh là cầm thú sao?"

Cái này ai mà biết? Có lẽ là cầm thú cũng không chừng!

Nhưng những lời này, cô không dám nói ra khỏi miệng.

"Anh nói thật?"

Anh có chút bất đắc dĩ, rốt cuộc là phải nói bao nhiêu lần mới tin đây?

"Thật."

Lạc Điềm Hân nghe được lời anh nói thì cảm thấy khó xử, "Nhưng làm sao bây giờ? Hình như tôi không có cảm giác gì nhiều với anh !"

Vừa nghe lời của cô, sắc mặt của anh thay đổi, ôm cô, ôm chặt hơn, "Em dám! Anh muốn em có cảm giác với anh ngay lập tức, hơn nữa phải thích anh!"

"Sao anh hung dữ vậy, tôi không thèm thích anh!" Như mới vừa rồi, mới nói mấy câu lại có dáng vẻ hung dữ.

Trình Hạo Hiên lập tức nổi giận, "Lạc Điềm Hân, đừng cố ý khiêu chiến cực hạn của anh."

Lạc Điềm Hân mếu máo, cũng biết sao! Lại bắt đầu hung dữ! Bị anh làm cho giật mình, nước mắt trong hốc mắt cô chảy ra.

Cho đến khi dính ướt lồng ngực của anh,. anh mới biết, thì ra cô khóc.

"Khóc cái gì?" Không phải cô rất kiên cường, rất lạc quan sao? Làm gì mà đột nhiên khóc?

"Ai cho anh hung dữ với tôi? Hành động cưỡng ép như vậy, làm tôi không vui chút nào."

Trình Hạo Hiên đành thở dài, "Được, bắt đầu từ hôm nay, anh sẽ không hung dữ với em! Sẽ đối xử với em thật tốt!"

"Anh nói phải giữ lời?" Mặc dù Lạc Điềm Hân không sợ hãi khi anh tức giận, nhưng lúc này cảm thấy uất ức!

"Dĩ nhiên! Lúc nào thì anh nói không giữ lời với em?" Hiện tại Trình Hạo Hiên mới phát hiện, mình tìm được người phụ nữ đặc biệt khắc chế mình.

Anh không nỡ nhìn cô khóc, không nỡ để cô khó chịu.

Lạc Điềm Hân đẩy Trình Hạo Hiên ra, nhìn ánh mắt của anh, phát hiện trong mắt mang theo chân thành, cô mới bỏ qua cho anh.

"Được rồi! Vậy thì tôi sẽ quan sát!"

"Quan sát cái gì?" Trình Hạo Hiên không hiểu? Còn quan sát cái gì?

Lạc Điềm Hân cầm khăn tắm lên, bao lấy mình, hiện tại anh không có tâm tư nhìn cô, nên tranh thủ thời gian, tìm cơ hội đi ra ngoài!

"Không quan sát thì làm sao biết anh có thích hợp làm bạn trai tôi không?"

"Chúng ta đã xảy ra chuyện trai gái, bây giờ còn muốn quan sát khảo hạch?" Trình Hạo Hiên bất mãn nói.

Lạc Điềm Hân bất mãn, "Anh không phải được lợi à? Hơn nữa, anh không phải loại tôi thích! Cuôi cùng phải xem anh đối xử với tôi như thế nào mới nói tiếp!"

Bình thường hung dữ với cô như vậy, nếu sau khi cô thay đổi một thân phận khác, vẫn hung dữ với cô, cô đương nhiên mặc kệ!

Lạc Điềm Hân nhân cơ hội mở cửa muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị kéo vào ngay lập tức.

"Đừng tưởng rằng em nói mấy câu nói thì có thể làm cho anh rối loạn, anh biết rất rõ." Trình Hạo Hiên đè cô lại ở trên tường, còn kéo khăn tắm trên người cô xuống.

"A!" Lạc Điềm Hân kêu lên.

Khóe miệng Trình Hạo Hiên nâng lên một nụ cười nhạt, "Hiện tại, chưa tắm xong, em đừng nghĩ đi ra ngoài!"

Lạc Điềm Hân bây giờ biết mình có bao nhiêu ngu xuẩn, thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Sau khi hành trình về quê chấm dứt, đầu hai người nhanh chóng nhập trong công việc.

Nghỉ dài hạn xong, đến lúc bán mạng rồi, mà trong công ty cũng truyền chuyện xấu của hai người ra, nhưng mà, ai cũng có cùng suy nghĩ? Hai người làm việc phòng Tổng giám đốc cùng nghỉ phép, sau đó lại cùng đi làm? Điều này có thể khiến người ta không hoài nghi sao?

Lạc Điềm Hân bưng một ly cà phê đi vào phòng làm việc tổng giám đốc, khuôn mặt khó chịu.

Những lời đồn kia, dĩ nhiên là cô nghe được, điều này làm cho cô hối hận, ban đầu sao lại muốn anh giúp một tay? Lúc trước mình làm việc ở phòng tổng giám đốc cũng đã làm người khác nghi ngờ, bây giờ còn truyền ra không ít lời đồn về quan hệ hai người, hiện tại mọi người trong công ty không dám nói chuyện với cô.

Trình Hạo Hiên không ngẩng đầu nhìn Lạc Điềm Hân, cho nên không thấy sắc mặt của cô. Ở công ty, hai người bắt đầu quy định, quan hệ vẫn là cấp trên cấp dưới, "Còn có việc?"

Đôi tay Lạc Điềm Hân để ở trên bàn làm việc của Trình Hạo Hiên.

"Mặc dù không nên nói những thứ này trong thời gian làm việc, nhưng nếu không nói sẽ không ngăn cản được tin đồn lan tràn."

"Tin đồn gì?" Anh trở về cùng cô mấy ngày này,. đều xử lý hồ sơ trong phòng làm việc, căn bản là không nghe được bất kỳ tin đồn!

Lạc Điềm Hân ngồi xuống ghế dựa, cũng biết anh là người cuồng công việc, một khi đã vậy thì hai mắt căn bản không nhìn chuyện ngoài cửa sổ.

"Tin đồn về hai người chúng ta! Ngày thứ nhất nói hai chúng ta cùng nhau nghỉ phép, ngày thứ hai thì biến thành tôi là người tình của anh, hôm nay càng kỳ quái hơn, lại biến thành tôi phá hoại anh với người tình thiên kim tiểu thư của anh!"

Quả thật là muốn chọc cô tức chết mà, cô an phận ở nơi này, nhiều chuyện như vậy nổi lên làm gì?

Trình Hạo Hiên khẽ mỉm cười, "Tới đây!"

Lạc Điềm Hân chu cái miệng nhỏ mà đi tới, Trình Hạo Hiên kéo cô ngồi lên đùi của anh.

Cô không ngờ anh sẽ làm như vậy, xấu hổ muốn đứng lên.

"Đừng cử động!" Trình Hạo Hiên giam cầm cô vào trong ngực.

"Em nghe thấy những tin đồn kia, có thể nói trực tiếp với bọn họ, em là người phụ nữ của anh, là bạn gái danh chính ngôn thuận của anh!"

Trình Hạo Hiên hôn mái tóc cô.

Lúc này, Lạc Điềm Hân đã quen khi anh đụng chạm, nhưng vẫn có chút xấu hổ.

Cô dựa vào ngực anh, "Ai tin?"

"Nếu như không tin, cho hắn đến hỏi anh! Anh nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời hài lòng." Trình Hạo Hiên nay bàn tay nhỏ bé của cô lên, đưa đến khóe miệng, hôn từng ngón một.

Lạc Điềm Hân mới đầu còn có chút dè dặt, muốn rút tay về, nhưng sức lực của người đàn ông này làm cô không có cách rút về.

"Ai mà dám hỏi anh? Họ sẽ cho rằng em nói dối, nói thế nào, em chỉ là thư ký." Ngay cả Lạc Điềm Hân cũng không thể tin mình sẽ như vậy với anh, muốn người khác tin thế nào đây?

Trình Hạo Hiên thoáng có chút bất mãn với tự ti của cô, "Đứa ngốc, không được nói như vậy, yên tâm, anh sẽ xử lý bất kỳ chuyện, em chỉ cần ngoan ngoãn đứng sau lưng anh là được."

Lạc Điềm Hân nhìn Trình Hạo Hiên, trừ cha ra, anh là người đàn ông đầu tiên có thể làm cô yên tâm, "Ừm!"

Trình Hạo Hiên hôn khóe miệng của cô nói: "Những ngày qua đã xử lí gần xong công việc, anh đã thông báo với mẹ, buổi tối dẫn em về ăn cơm được không?"

Thân thể của cô lui về phía sau, tránh né công kích của anh, "Nhanh như vậy? Em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng?"

"Không cần chuẩn bị , chỉ cần em có năng lực, mẹ anh sẽ mở lòng. Không phải lúc anh đến nhà em gặp cha mẹ cũng không có chuẩn bị sao?" Trình Hạo Hiên không cho phép cô lùi bước lúc này.

Mặc dù chưa xác định về sau hai người có tiến tới hôn nhân hay không, nhưng lúc quan hệ của hai người xác định, thì phải gặp cha mẹ.

"Nhưng. . . . . . Em sợ. . . . . ." Cô sợ cha mẹ anh không thích cô, nhà cô vì mình tìm được một con rể là rùa vàng, cho nên mới vui vẻ chấp nhận như vậy, nhưng nếu đổi lại thì chắc không có chuyện như vậy!

"Sợ cái gì? Có anh ở đây! Em yên tâm đi! Mẹ anh nhất định sẽ thích em." Hình ảnh tổng thể của cô rất giống với nhưng người phụ nữ mẹ tìm cho anh, những thứ gia thế này không thành vấn đề, nhà anh có rất tiền, căn bản không cần có thêm một con dâu nhiều tiền.

"Em không phải là anh! Em còn không dám đi!" Lạc Điềm Hân có chút lùi bước nói.

Trình Hạo Hiên nhìn cô chằm chằm nói: "Con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, em cam chịu số phận đi! Tối nay tan việc phải đi!"

Nói thì nói như thế, nhưng cô với anh không thể tiến từng bước sao?

Hơn nữa tan việc phải đi? Thời gian thay quần áo cũng không cho sao? Ấn tượng sẽ không tốt!

"Không được! Em có thể đi gặp mặt, nhưng tối thiểu phải để em trang điểm chứ? Muốn em trong bộ dáng này đi gặp cha mẹ anh, em không muốn!"

Khóe miệng Trình Hạo Hiên thoáng hiện một nụ cười nhạt nói: "Lúc bình thường em thấy họ ở công ty, chẳng lẽ bọn họ để ý bộ dáng bây giờ của em?"

"Dù là như vậy, lần đầu tiên đi gặp bọn họ, nên ăn mặc xinh đẹp một chút." Mặc dù bộ dáng của Lạc Điềm Hân không phải là người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nhưng là nếu được trang điểm, nhìn cũng được, làm sao có thể để cho mình một thân đồ công sở đi gặp bọn họ!

Trình Hạo Hiên nhanh chóng hôn cái miệng nhỏ của cô,. hồi lâu mới thỏa mãn buông ra.

"Cho em tan việc trước, em muốn làm gì thì làm!"

"Có thật không?" Lạc Điềm Hân Hân mừng hỏi.

"Ừm! Nhưng phải bảo đảm, sau khi anh tan việc, phải thấy em đẹp hơn!"

Lạc Điềm Hân vứt cho anh một ánh mắt tự tin, "Không thành vấn đề."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...