Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 42: Quà sinh nhật 3


Chương trước Chương tiếp

Tôi đang tự hỏi.

Tôi đang tự hỏi, trên thế giới này liệu có thứ gì đó, không cần lãng phí tiền, mà cũng có thể nhận được sự yêu thích và tán thưởng của mỗ biến thái hay bắt bẻ kia không.

Nếu không thì tặng hắn một tác phẩm nghệ thuật đi? Bình thường biến thái đều thích nghệ thuật.

Mà nếu tôi muốn mua một tác phẩm nghệ thuật có thể lọt vào mắt Giang Ly… làm không tốt tôi sẽ phá sản…..

Vì thế, hãy để Quan đại nghệ thuật gia tôi tự tay làm một tác phẩm nghệ thuật tặng cho Giang Ly đi.

Kỳ thật nghệ thuật là một thứ rất sâu xa khó lường, tất cả đều rất mơ hồ. Mấy thứ này khó coi, đừng lo, chỉ cần bạn có thể phóng đại nó thành một đóa hoa, cho dù có khó coi đến đâu người ta cũng sẽ liều mạng mà vung tiền.

Bởi vì thời gian gấp gáp cùng với sự hiểu biết của tôi về tác phẩm nghệ thuật cũng có hạn, cho nên tôi quyết định sẽ tặng Giang Ly một tác phẩm nghệ thuật DIY* bằng gốm sứ. dù sao, mặc kệ nó thành ra cái dạng gì, tôi đều đã có lòng làm ra, phù hợp với yêu cầu của Giang Ly.

*Do- it – yourseft

Thế nên vào ngày 24 tháng 12, tôi xin phép nghỉ một ngày, lôi theo Hạp Tử cùng tới một tiệm làm gốm sứ quy mô không nhỏ.

Hạp Tử vừa nghe thấy ngày mai là sinh nhật Giang Ly mà hôm nay tôi mới chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn, lập tức gõ vào đầu tôi mấy cái, mắng tôi xối xả, tôi u oán bị cô nàng này ngược, thầm nghĩ bà thì biết cái gì chứ…

Tôi cảm thấy tôi rất có trình độ nghệ thuật, ngay cả chủ tiệm cũng khích lệ tôi như vậy… Bởi vì có thể khiến một cái bình hoa bình thường biến thành bảy vặn tám nghiêng dập nát như vậy, thật sự là hiếm có khó tìm. Không nể mặt nhất chính là Hạp Tử, con bé lại nói tác phẩm nghệ thuật của tôi chính là điển hình cho sự vô cùng thê thảm. Tôi lại cảm thán, bà thì biết cái gì chứ…

Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, tuy rằng tác phẩm nghệ thuật này được tôi làm cho… rất nghệ thuật, chẳng qua tôi không thừa nhận cũng không được, nó thực sự rất xấu…

Hạp Tử rốt cục cũng nhìn không nổi nữa, tự mình làm một chiếc bát xinh đẹp, sau đó, nó cầm cái bát lên nói: “Hay là chúng ta khắc chữ lên trên đi?”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái bình hoa xấu đến nỗi không nhìn ra cái dạng gì, vốn đã khó coi, nếu lại sánh đôi với mấy nét chữ ấu trĩ của tôi nữa, chẳng phải là càng khó xem? Vì thế, tôi nhìn Hạp Tử hắc hắc cười nói: “Được, bà giúp tôi khắc đi.”

Hạp Tử dùng khuỷu tay huých tôi một cái, nói: “Nói bậy bạ gì đó, đây là quà sinh nhật bà tặng cho Giang Ly, đương nhiên phải tự mình khắc chứ.”

Tôi đau khổ nhìn nó, không nói nên lời.

Hạp Tử đại khái cũng hiểu ra nỗi khổ của tôi, bèn nói: “Sao bà ngu vậy, không khắc chữ Trung Quốc không được sao? Chúng ta có thể khắc tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Châu, tiếng Mông Cổ, chọn cái nào Giang Ly xem không hiểu là xong chứ sao.”

Cũng đúng, tôi đúng là ngu thật. Tôi tràn ngập mong đợi nhìn Hạp Tử: “Như vậy, bà biết tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Mãn Châu, tiếng Mông Cổ sao?”

Hạp Tử lắc đầu: “Tôi chỉ phụ trách đưa ra biện pháp.”

Tôi lại nhụt chí.

Lúc này, Hạp Tử đột nhiên chỉ vào tấm áp phích to oành trước quầy, nói với tôi: “Bà xem, trên kia toàn viết mấy chữ cổ quái kỳ lạ hiếm thấy, nhất định là có cái mà chúng ta cần.” Nói xong, lại kéo tôi bước tới.

Hạp Tử chỉ vào một dòng chữ trên áp phích, nói: “Cái này tôi biết, happy birthday, sinh nhật vui vẻ.”

Vớ vẩn, cái này tôi cũng biết.

Tay của Hạp Tử đột nhiên di xuống: “Cái này, là tiếng Pháp.”

Tôi: “Nghĩa là gì?”

Hạp Tử lắc đầu: “Không biết, dù sao chắc không phải nghĩa là “Xin chào” đâu.”

Tôi thật muốn một cước đá lên cái cổ vênh váo kia của nó, phát tiết sự bất mãn của tôi.

Ngay tại lúc tôi đang do dự có nên tập kích cổ của Hạp Tử hay không, một giọng nói của nam truyền đến từ bên cạnh chúng tôi: “Dòng đó cũng có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”.”

Tôi và Hạp Tử cùng lúc ngẩng đầu, nhìn thấy một ông chú hói đầu khoảng hơn 40 tuổi đang đứng bên cạnh Hạp Tử, cách cô nàng rất gần. Tròng mắt của lão chuyển động nhanh như chớp, chuyển tới chuyển lui cũng không rời khỏi bộ ngực D- cup của Hạp Tử.

Hạp Tử đứng dậy, lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn lão ta.

Ánh mắt căm thù cùng khinh bỉ của tôi và Hạp Tử không ảnh hưởng đến ông chú kia tí nào, lão hồn nhiên quên mình đi đến trước tấm áp phích, chỉ vào một hàng chữ có mấy chấm tròn nhỏ nhỏ dưới dòng tiếng Pháp, nói: “Đây là tiếng Đức, cũng có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”.” Sau đó lại di xuống, “Tiếng Ý, “Sinh nhật vui vẻ”; tiếng Tây Ban Nha, “Sinh nhật vui vẻ”….”

Hạp Tử nhìn dáng vẻ đắc ý của lão, mở mồm ngắt lời: “Như vậy, hàng chữ cuối cùng thì sao?”

Ánh mắt của tôi cũng chuyển đến hàng chữ ở phía dưới cùng, đó là một hàng chữ kỳ quái, dù sao tôi cũng chưa từng thấy qua.

Ông chú hói đầu có chút khó xử: “Đây hình như là tiếng Do Thái, còn nghĩa là gì thì…”

Hạp Tử cười một cách khoa trương nói: “Còn nghĩa là gì nữa, đương nhiên là “Sinh nhật vui vẻ” rồi, bà đây từ sáu tuổi đã học tiếng Do Thái rồi…”

Ông chú hói đầu hoài nghi nhìn Hạp Tử, cuối cùng xám xịt rời đi trong tiếng cười của cô nàng.

Tôi ôm lấy bả vai của nó, chọc chọc trước ngực con bé một chút, cười dâm đãng nói: “Nhóc con, lúc bà sáu tuổi, ngay cả “Cày đồng đang buổi ban trưa” còn không thuộc lòng nổi cơ mà?”

Hạp Tử trừng mắt liếc tôi một cái: “Nói nhảm vừa thôi, mau đi khắc chữ, khắc mấy chữ Do Thái này vào.”

Tôi lại nhìn mấy ký tự loằng ngoằng kia, nói: “Rốt cuộc có phải nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ” không, nếu là câu thần chú nguyền rủa gì đó, Giang Ly không bổ đôi tôi mới là lạ.”

Hạp Tử gõ vào trán tôi một cái: “Tôi nói đầu óc bà có thể thông suốt hơn một chút được không, một loạt những cái này đều có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”. chẳng lẽ đến cái cuối cùng lại biến thành thần chú?”

Tôi nghĩ cũng đúng, vì thế liền bắt tay vào khắc chữ. Dù sao cho dù là thần chú, Giang Ly xem cũng không hiểu.

Tôi khắc đầy mấy dòng chữ “Sinh nhật vui vẻ” tiếng Do Thái này xung quanh bình hoa, những ký tự từ xưa này khiến cho tác phẩm nghệ thuật trường phái trừu tượng bao trùm lên một tầng cảm giác trang trọng cùng với thần bí, đem nghệ thuật đương đại cùng với yếu tố truyền thống kết hợp hoàn mỹ cùng một chỗ, đây quả thực chính là kiệt tác của thiên tài….

Đương nhiên, Hạp Tử đối với kiệt tác này của tôi lại có một ý kiến khác: chẳng ra cái gì cả.

Tôi hận Hạp Tử, cực kỳ.

….

Lúc tôi ôm tác phẩm nghệ thuật công sức cả một ngày về đến nhà, đã là buổi tối. Hôm nay là Đêm an lành, dọc theo đường đi tôi nhìn thấy rất nhiều nơi đều có cây thông Noel, rất đẹp. Chẳng qua bản thân tôi vốn không tin vào chúa Trời, đối với lễ Noel cũng không thấy hứng thú lắm, hoàn toàn là đến giúp vui mà thôi.

Tôi vừa bước vào cửa nhà, liền bị một gốc cây thông Noel thật lớn trong phòng khách dọa cho phát hoảng. Cây thông Noel kia từ trên xuống dưới đều treo đầy những quả cầu nhỏ nhiều màu sắc, đèn màu, dưới tán cây còn có một đống hộp quà tuyệt đẹp. Tôi sợ tới mức chạy ra khỏi cửa, nhìn lại số nhà, đúng vậy, đây là nhà tôi.

Tôi nhẹ nhàng mà đến gần cây thông Noel kia, đi vài vòng quanh nó, lập tức hô vọng về thư phòng: “Giang Ly, mấy trò này là anh bày ra hả?”

Giang Ly từ trong thư phòng bước ra, tựa vào khung cửa nhìn tôi, gật đầu nói: “Ừ.”

Tôi vuốt cằm, cũng gật gật đầu: “Không ngờ anh cũng thực ngây thơ, từ lúc sáu tuổi tôi đã không chơi cái này rồi…”

Giang Ly nhìn cây thông Noel, mặt không chút thay đổi: “Phải không, bọn họ nói con gái đều thích thế này,” Hắn nói xong, lại nhìn về phía tôi, “Cô không thích?” Sau đó liếc nhìn tôi một cái thật sâu, ý tứ chính là, cô dám nói cô không thích?!

Tôi rùng mình một cái, liên tục gật đầu: “Thích, tôi làm sao có thể không thích được, hắc hắc hắc hắc….”

Ánh mắt của Giang Ly dừng lại ở hộp quà trong lòng tôi, hắn đi đến trước mặt tôi, khóe miệng cong lên, trên mặt hiện lên ý cười, cúi đầu hỏi tôi: “Cô cầm cái gì vậy?”

Ánh sáng của những chiếc đèn màu trên cây thông Noel lấp lánh lấp lánh chiếu lên khuôn mặt của Giang Ly, có chút mê ly quỷ dị, nhưng lại có một loại mỹ cảm kỳ lạ không nói nên lời, tôi không khỏi cảm thán, quả nhiên Giang Ly có vẻ thích hợp với loại ánh sáng kỳ lạ khí chất biến thái này.

Tôi cầm chiếc hộp trong tay đưa cho Giang Ly, ngửa đầu cười nói: “Giang Ly, sinh nhật vui vẻ.”

Giang Ly tùy tiện xoa đầu tôi một cái, sau đó cười tủm tỉm nhận lấy hộp quà. Ngay sau đó, tác phẩm nghệ thuật vô cùng xấu xí kia lộ ra trước mặt hắn. Hắn giơ cái bình lên, hỏi: “Mua thế nào vậy, tạo hình rất… độc đáo.”

Tôi đắc ý cười cười nói: “Đây là tự tay tôi làm, số lượng có hạn, toàn thế giới chỉ có một cái. Thế nào, tôi đây không phải quá tài hoa?”

Giang Ly ném cho tôi một nụ cười gọi là khuyến khích, sau đó lại cầm chiếc bình hoa soi dưới ngọn đèn ngắm nghía mấy ký tự khắc trên đó. Tôi vừa định khoe khoang một chút học thức với hắn, đã thấy Giang Ly đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười thực dễ nghe, chẳng qua lại khiến tôi rùng mình một cái. Hắn xoay người, một tay cầm chiếc bình hoa, một tay đặt lên vai tôi, cúi đầu mỉm cười nói: “Quan Tiểu Yến, tôi cũng yêu cô.”

Giang Ly cách tôi rất gần, gần đến nỗi tôi có thể cảm giác được hơi thở của hắn đang phun trên cổ tôi. Tôi lập tức hoảng hồn, đẩy hắn ra: “Anh làm cái gì vậy!”

Giang Ly khua khua cái bình hoa trong tay, cười giống hệt như một con sói xám: “Cô không phải yêu tôi sao? Đừng giả vờ thẹn thùng với tôi làm gì.”

Tôi bị sự tự kỉ của hắn làm cho chẳng hiểu ra sao: “Không phải chỉ là cái bình hoa sao, anh làm gì đến nỗi ấy?”

Giang Ly vuốt ve phần thân bình, hơi một tí lại dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bình hoa, sau đó nhíu mày cười nói: “Mấy chữ này là tự tay cô khắc lên?”

Tôi: “Đúng vậy, anh chắc không biết mấy chữ này nghĩa là gì đâu nhỉ? Để tôi dạy cho anh….”

“Tôi đương nhiên biết.” Giang Ly cong khóe miệng lên, cười đến cực kỳ yêu nghiệt, “Đây là tiếng Do Thái, có nghĩa là “Em yêu anh”. Đây xem như là lời thổ lộ của cô sao? Đủ hàm súc.”

Tôi cười lạnh ba tiếng, đắc ý nói: “Quên đi Giang Ly, đây rõ ràng nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”. Anh đừng có mà lừa tôi.” Giang Ly đâu phải vạn năng, có rất nhiều lĩnh vực mà Giang Ly cũng chưa thể đặt chân tới được, cái này tôi có thể hiểu được.

Giang Ly thu hồi nụ cười: “Cô thật sự không biết ý nghĩa của nó?”

Tôi tiếp tục cười lạnh: “Tôi đương nhiên biết, đây có nghĩa là “Sinh nhật vui vẻ”. Anh không biết cái này, tôi có thể hiểu được, đâu phải ai cũng bác học giống bổn cô nương đây….” Tự mình ói ra trước.

“Quan Tiểu Yến,” Giang Ly cầm chiếc bình ngồi trên sa lông, “Đây là tiếng Do Thái, nghĩa là “Em yêu anh”. Cô đã thổ lộ với tôi, giờ tôi đang suy nghĩ xem có nên chấp nhận hay không.”

Tôi giận, lôi laptop ra, nói: “Anh không biết, tôi cũng không biết, Baidu* biết.”

*Trang web Bách Độ, một trang web tìm kiếm của TQ.

Giang Ly không thèm để ý đến tôi, mải mê tự mình nhìn chằm chằm cái bình trong chốc lát, nói: “Tôi suy nghĩ xong rồi, nể mặt cô có thành ý như vậy, tôi quyết định chấp nhận cô.”

Tôi lấy gối ôm đập lên đầu hắn, vừa mở trang web ra vừa mắng: “Nhận cái đầu anh, bà đây mới không cần bị một tên biến thái chấp nhận!”

Giang Ly ôm bình hoa ngồi trên ghế, không nói chuyện, cũng không phản kích lại tôi.Tôi có chút kỳ quái, hắn làm sao lại đột nhiên hiền lành như vậy, chẳng qua mặc xác hắn, tôi vội vàng mở trang web ra, bắt đầu tìm.

Tìm được rồi, tìm được rồi, tôi đoạt lấy bình hoa từ Giang Ly, nhìn những ký tự trên đó đối chiếu từng cái từng cái một, sau đó, tôi liền kinh hoàng.

Không giống, thật sự không giống.

Những ký tự trên bình hoa cùng với kết quả những chữ “Sinh nhật vui vẻ” tiếng Do Thái tìm được trên mạng hoàn toàn không giống .

Tôi hoài nghi là vì chữ tôi khắc quá khó nhìn, bèn đối chiếu lại một lần, cuối cùng xác định, thật sự là không giống chút nào.

Một bàn tay duỗi ra, cầm lấy cái bình hoa xấu xí kia, Giang Ly ôm bình hoa, đắc ý nói: “Quan Tiểu Yến, cô còn có thể ngốc hơn chút nữa sao?”

Tôi không phục, tìm kiếm kết quả của dòng chữ “Em yêu anh” bằng tiếng Do Thái, lại đối chiếu một chút, kết quả có thể đoán được.

Tôi tựa vào ghế, có chút nhụt chí: “Giang Ly, đưa cái bình kia trả lại cho tôi đi, ngày mai tôi tặng anh cái đẹp hơn.”

Giang Ly: “Không sao, tôi thích mấy thứ bề ngoài xấu xí như vậy, giống như cái bình hoa này, lại giống như,” Hắn dừng một chút, ngước mắt lên nhìn tôi, “Cô.”

Tôi giận, xông về phía hắn định cướp lại cái bình hoa từ tay hắn, thiện tai, lão tử không quăng nổi cái thân này nữa rồi.

Giang Ly nhanh nhẹn đứng lên, giấu bình hoa ở phía sau lưng, sau đó cúi đầu nhìn tôi đang bổ nhào trên ghế, lắc đầu thở dài: “Quan Tiểu Yến, cô có thể tiến bộ một chút được không, đã tặng đi rồi, cô lại còn không biết xấu hổ mà đòi lại?”

Tôi nằm bò trên ghế vẫn không nhúc nhích, bi phẫn đến mức muốn cào tường.

Giang Ly lại cố tình không buông tha cho người ta, hắn ngồi xuống, vỗ vỗ đầu tôi, cảm giác kia, chẳng khác nào hắn đang vỗ đầu con chó lông xù nhà hắn vậy. Sau đó hắn gác cằm lên trên ghế, đắc ý nhìn tôi. Mặt của hắn cách mặt tôi rất gần, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy hàng lông mi thật dài của hắn đang rung lên, thật muốn nhổ từng cọng xuống quá đi…. Bà đây là con gái, lông mi cũng không dài bằng của hắn!

Đôi mắt Giang Ly chớp chớp nhìn tôi, nói: “Quan Tiểu Yến, tôi vẫn cảm thấy cô cố ý, cô kỳ thật là muốn thổ lộ với tôi, đúng không?”

Tôi vô lực ngước mắt, nói: “Làm ơn đi, tôi cho dù không có triển vọng thêm lần nữa, cũng sẽ không thổ lộ với một kẻ đồng tính luyến ái được không!”

Giang Ly: “Như vậy, nếu như tôi không phải đồng tính luyến ái thì sao?”

Tôi vươn một bàn tay đến vỗ vỗ bả vai Giang Ly bày tỏ chút an ủi: “Đứa trẻ ngoan, loại chuyện này không có nếu như, phải là phải.”

Giang Ly: “Kia nếu tôi là song tính luyến thì sao?”

Tôi; “Vậy thì càng biến thái…. Tôi bảo này, anh không phải thực sự là song tính luyến đấy chứ?”

Giang Ly đứng lên, cảm giác mười phần trên cao nhìn xuống. Hắn rũ mắt nhìn tôi, khinh thường nói: “Làm sao có thể, phụ nữ kiểu như cô, tôi chỉ thấy chướng mắt.”

Tôi cảm thấy lời nói của Giang Ly rất kỳ quái, nhưng mà tôi lại không rõ kỳ quái thể nào. Vì thế tôi chỉ đành cười lạnh ba tiếng, đáp trả hắn: “Yên tâm đi, đàn ông kiểu như anh, tôi cũng chướng mắt.”
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...