Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em

Chương 24: Cẩn Thận Cất Giấu Trái Tim Mình


Chương trước Chương tiếp

Sau đó, Nghiêm Hi trầm mặc không nói gì.

Khi về đến dưới lầu, Nghiêm Hi cúi đầu xuống xe, cũng không muốn nhìn người nọ trong xe một cái, theo bản năng, trong lòng cô nghĩ muốn tránh xa một chút.

Mới bước được một chân ra khỏi xe, tay đột nhiên bị một bàn tay khác nắm lại. Nghiêm Hi sững sờ, cô vẫn không biết làm thế nào để đối mặt với câu nói vừa rồi của Lãnh Diễm, anh nói, nhớ ông nội thì hãy về thăm ông.

Trong nháy mắt đó, Nghiêm Hi có cảm giác cô giống như một con bạch nhãn lang, thật sự không có mặt mũi nhìn Lãnh Diễm rồi.

Ở sau lưng cô, Lãnh Diễm nhìn dáng vẻ của cô giống như con đà điểu thì có chút bắt đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tôn trọng cô, đem bó hoa hồng xanh đã chuẩn bị trước đó đưa tới trước mặt cô, giọng điệu hơi bất đắc dĩ: “Em tránh cái gì chứ, vốn cổ đã ngắn rồi, còn cúi nữa thì sẽ không có cổ, nhìn rất khó coi đó.”

Nghiêm Hi chỉ hít hít lỗ mũi, vẫn đưa lưng về phía anh.

Anh đong đưa bó hoa hồng xanh trên tay, giọng hơi tiếc nuối: “Aiz, được rồi, em đã không để ý đến anh, chắc em cũng sẽ không nhận bó hoa này rồi, anh vẫn tưởng bó hoa này còn có chút giá trị, ít nhất có thể bị bạn cùng phòng của em đẩy lên tới mười vạn một bó, nhưng xem ra, bây giờ…..Aiz, thôi, anh ném nó đi vậy!” Nghe anh nói thật đáng thương nha, giống như anh là bó hoa này vậy.

Nghiêm Hi thấy anh thật sự muốn ném đi, vội vàng xoay người đón lấy bó hoa, đến khi nhìn thấy anh cười hề hề mới hiểu, người đàn ông này, chính là cố ý nói như vậy.

Mà cô đã nhận thua rồi, aiz…!!!

Trong nháy mắt, Nghiêm Hi có chút lúng túng, gương mặt trắng xanh lập tức ửng hồng, nhìn bó hoa hồng xanh ôm mình đang ôm, chợt cô có chút ảo não. Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy, từ nhỏ đã bị Lãnh Diễm gạt còn chưa đủ sao? Vì vậy, cô liền xoay người, thở phì phò ôm bó hoa hồng xanh đi lên lầu.

Bỏ lại Lãnh Diễm ngồi nguyên tại chỗ, mặt cười gian trá.

Nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần chạy theo lên lầu, miệng còn không ngừng hét lên: “Bà xã, đợi một chút, đợt một chút, anh còn chưa vào nhà, em ngàn vạn lần đừng không tâm tới anh!”

Nghiêm Hi nghe được anh kêu lớn như vậy, càng thêm quẫn bách muốn chui vào hang không trở ra nữa. Thật may là trong hành lang không có ai, không đợi đến khi mình mất thể diện, ba bước thành hai bước, cô nhanh chóng chạy vào phòng, trước một giây khi Lãnh Diễm đuổi tới, “phanh” một tiếng đem cửa phòng đóng lại.

Lãnh Diễm chậm nửa bước, cứ như vậy trơ mắt nhìn Nghiêm Hi đóng cửa lại, đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, bây giờ, Nghiêm Hi cũng đóng cửa lại rồi, trên người không có một chút sức lực nào.

Cũng không phải cô chạy trốn, mà là, vừa rồi trong nháy mắt đó, cô chợt cảm thấy trái tim của mình đập thật là nhanh, thiếu chút nữa là nhảy ra ngoài rồi, cô gần như không thể khống chế được, điều này làm cho Nghiêm Hi vô cùng hoảng hốt.

Loại cảm giác này cô cũng không xa lạ gì, sống hai mươi hai năm, bình sinh chỉ xuất hiện duy nhất một lần như thế này, đó chính là năm cô mười tám tuổi đó.

Mà hôm nay lại xuất hiện một lần nữa, Nghiêm Hi luống cuống.

Bỗng nhiên, cô thấy mờ mịt, không biết phải làm như thế nào.

Sau lưng đột nhiên mọc ra một cái tay, tay kia vỗ mạnh xuống bả vai của cô: “Aiz, Hi Hi, cậu ôm cửa làm cái gì vậy?”

Vừa rồi ở trong phòng, Chu Châu bị một tiếng đóng cửa khổng lồ ở phòng khách làm giật mình tỉnh giấc. Cô có chút không vui, hôm nay cô phạm phải tội lỗi tày đình gì, Thượng Đế muốn trừng phạt cô vì cô trốn việc ở nhà ngủ sao??? Cho nên, hôm nay cô vĩnh viễn không thể ngủ được?

Kết quả, vừa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Nghiêm Hi ôm cửa đến ngây người, nhưng mà, khi Nghiêm Hi xoay người, đôi mắt Chu Châu bỗng chốc liền chú ý đến bó hoa trong ngực Nghiêm Hi, đôi mắt lập tức trở nên lấp lánh, sáng như sao đêm, vốn dĩ vì không ngủ được mà không thoải mái, bây giờ cảm giác đó hoàn toàn không thấy tăm hơi.

Chu Châu ngây dại nhìn bó hoa trong ngực Nghiêm Hi, đôi mắt sáng như nhìn thấy bảo vật: “Aiz nha, phúc tinh của ta, thần tài của ta, ta rốt cuộc lại được gặp lại người rồi.”

Cũng vì Chu Châu náo loạn như vậy, Nghiêm Hi mới nhớ tới câu nói bốn năm trước của Lãnh Diễm, anh thật sự muốn mỗi lần gặp mặt đều tặng cho cô một bó hoa sao?

Mặc dù cô biết Lãnh Diễm không thiếu tiền, nhưng mà…….

Được rồi, cô rất rung động.

Bởi vì, cô căn bản không để trong lòng câu nói bốn năm trước của anh, nhưng cô không ngờ, Lãnh Diễm lại luôn nhớ rõ lời hứa này!!!

Chu Châu cũng không để ý Nghiêm Hi đang nhìn chằm chằm vào bó hoa hồng xanh, vui sướng ôm bó hoa chạy về phía Laptop của mình.

Chờ đến khi Nghiêm Hi phục hồi lại tinh thần thì Chu Châu đã đặt giá xong rồi.

Cô vội vàng chạy đến ngăn cản: “Chu Châu, lần trước cậu đã bán bó hoa của mình rồi, còn nữa, không phải cậu nói, số tiền đó đủ trả tiền thuê phòng hai năm sao, cậu không thể lại bán bó hoa này được.”

Chu Châu quăng cho cô một cái liếc mắt, nghĩ thầm, làm gì có đạo lý nào là đem tiền để ngoài cửa, tay trái ôm chặt bó hoa không để cho Nghiêm Hi cướp đi, tay phải thuần thục lướt trên bàn phím Laptop.

Nhìn vẻ mặt quyết tâm của Chu Châu, Nghiêm Hi có chút nóng nảy, không biết vì sao nữa, lần này cô không thể bỏ bó hoa này được, từ đáy lòng cô cảm thấy bó hoa này quan trọng hơn bó hoa lần trước, mặc dù, hai lần đều là hoa hồng xanh, nhưng mà, chính là cô không muốn bán đi.

Cô thà để bó hoa này héo đi cũng không muốn bán, coi như để cho cô nhớ lại đoạn hồi ức trước đây của hai người bọn họ.

Mặc dù, cô đối với một tỷ không có khái niệm cụ thể.

Chu Châu cũng để ý đến tình hình hiện tại, cô có chút ngạc nhiên nhíu, mày nhìn Nghiêm Hi, mãi lâu sau lại hề hề hà hà “ồ” một tiếng, rồi lại “à” một tiếng, Nghiêm Hi cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Chu Châu nói: “Mình hiểu, cậu yêu rồi, là chủ nhân của bó hoa hồng xanh này sao? Chẳng trách lần này có nói gì cũng không cho mình bán.” Nếu như do một “hoa đào” nào đó đưa, đoán chừng khi trở về Nghiêm Hi liền trực tiếp ném cho cô rồi.

Nghiêm Hi đang khom lưng ôm bó hoa, lập tức cứng đờ, trong đầu kêu ong ong. Chu Châu nhìn thấy cô quẫn bách giống như bị nói trúng tim đen, ngẩn người không biết làm thế nào, liền ghé đầu lại gần Nghiêm Hi, nhỏ giọng nói: “Đúng rồi chứ, thật sự bị mình nói trúng rồi sao? Cậu thật sự động lòng với chủ nhân bó hoa này rồi sao?”

Chu Châu cho rằng, với tình hình hiện tại, những thứ khác không nói, chỉ là Lãnh Diễm khiến cho cô có cảm giác, người đàn ông này tuyệt đối không phải người bình thường, cũng không biết anh ta quen biết Nghiêm Hi như thế nào, cũng không biết tính cách của anh ta ra sao, tại sao Nghiêm Hi lại động lòng nhanh như vậy?

Một Chu Khải cộng thêm người nhà họ Chu cũng đủ khiến Nghiêm Hi mệt chết rồi, lần này không biết là tốt hay xấu, làm sao đã giao tim của mình ra trước mất rồi?

Chu Châu nghiêm mặt, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Nghiêm Hi, trịnh trọng mở miệng: “Hi Hi, một lần bị tổn thương cậu phải học được cách tự bảo vệ mình, bây giờ còn chưa xác định Lãnh Diễm có đúng là một người chồng lý tưởng hay không, trước hết cứ mang trái tim của mình giấu kỹ, có biết không?”

Nghiêm Hi nhìn Chu Châu, đến Chu Châu cũng có thể nhìn ra cô và Lãnh Diễm không giống nhau.

Nghiêm Hi bất đắc dĩ cười cười, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Chu Châu, cậu nói đi đâu vậy, cậu cho rằng mình thích anh ấy sao? Thiệt là, làm sao mình có thể thích anh ấy chứ, mình chỉ đặc biệt thích bó hoa hồng xanh này thôi, khó khăn lắm mới có một bó mà, cậu đừng có bán đi đó.” Miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảnh cáo mình: Nghiêm Hi, kìm nén sự rung động của mày lại, người đó, không phải người mày có thể yêu!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...