Bà Xã, Ngoan Ngoãn Để Anh Sủng Em
Chương 125
Lời Lý Lệ vừa nói ra, Lý Thánh Đức giật mình, không dám tin nhìn Lý Lệ, nhìn chăm chú, kỹ càng. Lý Lệ cũng nhìn lại, đôi mắt kia, Lý Thánh Đức phát hiện ra không có chút tình cảm. Cúi đầu suy nghĩ lại mọi chuyện lúc trước, chợt hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, mở to mắt nhìn Lý Lệ, sau đó hiểu, thần thái thay đổi liên tục.
“Lý Lệ, thì ra ta vẫn luôn nhìn lầm con.” Trong nháy mắt Lý Thánh Đức khôi phục lại thần thái, lẳng lặng nhìn Lý Lệ.
Lý Lệ nghe vậy rụt mình một cái, sau đó nhìn chằm chằm Lý Thánh Đức, liếc mắt nhìn Hoàng Vĩ đang ngồi ở phía sau xem trò vui, trong lòng đã có chủ ý, nhìn về phía Lý Thánh Đức nói: “Không sai, cha đã không còn cái gì để con có thể lợi dụng, chẳng qua chỉ là vì chức quan cao kia của cha mà thôi. Hiện tại cha không còn gì, vậy con cần gì phải giả bộ ở trước mặt người nữa? Nhà này chủ là con chứ không phải là cha, vậy nơi này chính là của con, nhà con không hoan nghênh cha, mời đi ra ngoài!”
Lý Lệ lạnh lùng chỉ về hướng cửa chính nói như vậy, Lý Thánh Đức ngược lại bật cười, cười đến lạnh lẽo, nhìn Lý Lệ hừ lạnh một tiếng: “Cô thật sự rất lợi hại, nhiều năm như vậy, ta không hề nhìn ra, cô thật sự rất lợi hại!” Nói xong hất tay rời đi.
Cửa lớn biệt thự bị Lý Thánh Đức đóng sầm một tiếng, Hoàng Vĩ nghe liền cười, cười rất giả dối, sau đó đứng lên nhìn Lý Lệ nói: “Bảo bối, em thật tuyệt tình. Em nói lão nhân gia kia có thể hay không đau lòng đến chết rồi? Người ta đối đãi với con gái ruột cũng không bằng em… vậy mà hiện tại em lại tuyệt tình như vậy… Ai, thật đúng là trái tim người thật băng giá.” Hoàng Vĩ che tim mình, cố ý làm ra bộ dạng đau lòng.
Lý Lệ bị dáng vẻ của hắn chọc cho cười cười, sau đó đôi tay ôm lấy cổ của hắn nhón chân lên hôn: “Bảo bối, anh yên tâm, sức chịu đòn của lão nhân gia này rất mạnh, không cần lo lắng cho ông ấy, chuyện chúng ta quan tâm bây giờ là được……” Âm thanh cuối cùng cố ý giảm xuống thật thấp, giọng nói mập mờ, ôm cổ của hắn bắt đầu hôn. Hiện tại trong đầu của Lý Lệ vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đê chiếc xe kia, tối nay phải thêm chút sức mới được, mắt thấy trời sắp sáng rồi.
Hoàng Vĩ khe khẽ đẩy Lý Lệ, ánh mắt trịnh trọng, một chút đùa giỡn cũng không có. Cứ như vậy nghiêm túc nhìn Lý Lệ, sau đó hỏi: “Có phải hay không có một ngày, em cũng sẽ đối với anh như vậy? Khi anh không còn giá trị lợi dụng gì với em, em có hay không làm như vậy với anh?”
Lý Lệ nghe thấy khẩu khí kia động tác liền dừng lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Vĩ, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt hết sức chăm chú kia, sự nghiêm túc bên trong khiến Lý Lệ xúc động, trong lòng mềm xuống mức thấp nhất. Trên thế giới này có một người đàn ông liều mạng yêu cô ta, vậy một người phụ nữ như cô ta còn cần quan tâm cái gì?
Lý Lệ cẩn thận nhìn, cô ta cảm thấy Hoàng Vĩ thật sự yêu cô ta. Trước kia ở thành phố G khi cô ta còn chưa biết thân phận của hắn, không phải người này vô điều liện nghe lệnh của cô ta hay sao? Có thể thấy được người đàn ông này nghiêm túc với cô ta.
Lý Lệ lập tức nhào vào trong ngực của hắn, động tình nói: “Sẽ không sẽ không, em vĩnh viễn sẽ không đối với anh như vậy. Trên cái thế giới này, người duy nhất em yêu chính là anh, sẽ không có người khác.”
Hoàng Vĩ nghe, khóe miệng thoáng cười lạnh một tiếng, mắt nửa mở nhìn về phía trước, tay vẫn dịu dàng lưu luyến vuốt ve tóc Lý Lệ. Theo ý hắn, người phụ nữ Lý Lệ này đơn thuần không phải là loại người như vậy. Lúc ấy hắn vô điều kiện yêu cô ta đối với hắn như vậy, bây giờ hắn cố ý đến gần Lý Lệ nhưng cô ta lại không có bất kỳ dự phòng gì, người phụ nữ này đúng là kỳ quái.
Thân thể Nghiêm Hi đã tốt lên nhiều, vốn không có chuyện gì nhưng bởi vì Lãnh Diễm lo lắng cứng rắn muốn Nghiêm Hi nằm viện, Nghiêm Hi không có biện pháp đành phải đồng ý. Nhưng hiện tại trong lòng Nghiêm Hi còn thêm một mối suy nghĩ, rốt cuộc Nghiêm Tử Hoa chết như thế nào?
Gần đây Nghiêm Đình cũng liên tục nghĩ đến chuyện này. Mặc dù Lý Thánh Đức không đến nỗi quá cặn bã, hắn cái gì cũng dám nói, nhưng sao lại dám nói Nghiêm Tử Hoa không phải bị giết?
Nghiêm Đình cẩn thận nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định tìm đến Nghiêm Hi và Lý Duệ Thần hỏi cho rõ ràng. Lý Duệ Thần vừa nghe thấy vấn đề Nghiêm Đình hỏi cả người sững sờ, đây là có ý gì?
Nghiêm Đình hỏi: “Năm đó ngày mẹ của các cháu gặp chuyện không may, các cháu có chú ý đến cái gì không nên xuất hiện ở nhà mình hay không? Hoặc là các cháu có nhớ ngày đó có chuyện gì kỳ quái xảy ra hay không?”
Chuyện không may năm đó xảy ra khi Nghiêm Hi mới năm tuổi, nhưng Lý Duệ Thần đã mười tuổi nha. Đối với đứa bé mười tuổi mà nói, nếu như nhày đó có chuyện gì không đúng xảy ra, tất nhiên nó sẽ chú ý đến. Cho nên Nghiêm Đình mới có thể cho gọi hai đứa nhỏ đến, cẩn thận hỏi một chút có lẽ sẽ có thêm phát hiện mới.
Lý Duệ Thần ngây ngẩn cả người, chuyện ngày đó…….
Lý Duệ Thần không nói gì, chỉ nhìn Nghiêm Hi một chút, sau đó nghiêng đầu không dám nhìn Nghiêm Đình. Nghiêm Đình nhìn Lý Duệ Thần, sau đó hỏi: “Có phải hay không cháu nhớ tới chuyền gì kỳ quái?”
Lý Duệ Thần suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Không xác định lắm, khi đó cháu nhớ được ông Chu đi qua. Khi cháu cùng Hi Hi tan học về nhà thấy xe của ông Chu rời đi, chờ khi chúng cháu đi vào, mẹ đã……”
Sắc mặt Nghiêm Đình liền thay đổi, nhưng Nghiêm Hi nhìn một chút nói: “Không thể nào là ông ta, lúc chúng cháu về thân thể của mẹ cũng đã cứng lại, rất dễ nhận thấy không phải là vừa mới chết. Cháu nghĩ, nếu quả thật là ông Chu, vậy ông ta sẽ không ở lại nơi đó trong một thời gian dài như vậy, vừa lúc đợi đến khi chúng cháu tan học mới vội vàng hấp tấp chạy từ nhà chúng cháu ra được. Đây không phải là chờ chúng cháu tận mắt thấy ông ta là hung thủ giết người?”
Lý Duệ Thần cũng gật đầu một cái: “Đúng vậy, mặc dù khi đó chúng cháu còn nhỏ, nhưng bởi vì ấn tượng đó được khắc sau, sau đó lại vô số lần hồi tưởng lại chuyện ngày đó, xác thực phát hiện không ít nghi điểm.”
Nghiêm Đình cũng là tự hỏi gật đầu một cái, sau đó nói: “Cho dù chuyện này có người họ Chu kia có xuất hiện, cũng không thể đảm bảo Lý Thánh Đức trong sạch, nói không chừng đây chính là cái bẫy mà Lý Thánh Đức lập ra.”
Nghiêm Hi và Lý Duệ Thần nghe vậy nhìn đối phương một cái, không nói gì nữa. Nghiêm Đình nói: “Chuyện này ta phải tra rõ, con gái của ta không thể cứ như vậy mà chết không rõ nguyên nhân.”
Nghiêm Hi đi ra cùng Lý Duệ Thần, cười như không cười nhìn hắn hỏi: “Thật ra thì ngày đó anh còn nhớ ra chuyện khác đúng không?”
Lý Duệ Thần nghe vậy sững sờ, không xác định nhìn Nghiêm Hi: “Có ý gì? Làm sao anh còn nhớ ra chuyện nào khác được? Thật sự chuyện ngày đó quá mức đột nhiên, quả thực là không nhớ rõ ràng lắm, sao vậy? Em nhớ ra chuyện gì đặc biệt à?”
Đối mặt với sự trêu ghẹo của Lý Duệ Thần, Nghiêm Hi chỉ cười không nói lời nào. Cho dù Lý Duệ Thần không nói cái gì, Nghiêm Hi có thể cảm thấy Lý Duệ Thần có chuyện gì đó. Nhưng Lý Duệ Thần không nói lời nào, cô cũng không có biện pháp. Nói cho cùng cô cũng muốn tự tay mình điều tra tìm hiểu rõ.
Nghiêm Hi nhìn Lý Duệ Thần cười cười, sau đó trực tiếp đi trước lái xe của mình. Lý Duệ Thần nhìn bóng lưng của Nghiêm Hi, suy nghĩ một giây, sau đó bước nhanh về phía trước kéo Nghiêm Hi lại, có chút trịnh trọng nói: “Hi Hi, anh không hi vọng chuyện này do em điều tra. Còn mấy ngày nữa em sẽ kết hôn, đến lúc đó sẽ rất bận, trước lo chuyện kết hôn, chuyện này cứ giao cho anh được không?”
Nghiêm Hi quay đầu lại nhìn Lý Duệ Thần, ánh mắt mang theo chút chần chừ, sau một giây liền khô phục sự trong sáng, nhìn Lý Duệ Thần cười cười: “Vâng, em làm anh vất vả rồi.”
Các phóng viên không ngờ, mấy ngày nay thành phố A xảy ra nhiều đại sự như vậy. Chỉ với mấy chuyện đại sự này khiến cho bọn họ bận tối mắt tối mũi rồi. Mấy ngày nữa chính là hôn lễ của Lãnh Diễm và Nghiêm Hi, theo lý mà nói trang đầu của các tờ báo mấy ngày nay đều là tin tức của hai người bọn họ, nhưng lại không ngờ đến trong thời điểm mấu chốt này những chuyện xấu của Lý Thánh Đức lại bị lộ ra.
Đây là dạng quan viên chính phủ gì vậy, dám tham ô nhiều tiền như vậy? Chuyện tiền hắn tham ô được công bố khiến cho toàn bộ dân chúng giật mình, đây còn là tiền sao? Chính là một cái bao vô cùng lớn thì đúng hơn.
Bởi vì Lãnh Diễm đã sai người thu thập đầy đủ chứng cớ phạm tội của Lý Thánh Đức, cho nên quản lý cấp cao của thành phố A cũng không hề phí một chút sức nào trực tiếp cách chức quan béo bở kia của Lý Thánh Đức đi, vị trí này hắn đã sớm đã chọn người thích hợp. Vốn trước khi Lý Thánh Đức nhậm chức đã an bài một thân tín của mình, nhưng ai biết Lý Thánh Đức giữa chừng xuất hiện. Khi đó hắn đã không hài lòng với Lý Thánh Đức, không phải người cùng phái với mình, hắn có thể hài lòng với Lý Thánh Đức mới là lạ.
Hiện tại thì tốt rồi, chẳng những thuận lợi cách chức của Lý Thánh Đức, hắn còn là người trực tiếp phụ trách vụ án của Lý Thánh Đức, được dân chúng ca tụng một phen. Người người đều nói hắn là quan tốt tiêu diệt hết tam quan của thành phố A, hiện tại danh vọng của hắn thẳng một đường tăng cao.
Quản lý cười ha hả nhìn Lãnh Diễm ngồi bên cạnh: “Ai nha, Lãnh tiên sinh, anh cứ thoải mái. Hôn lễ của anh tôi nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó có chút quà nho nhỏ kính xin đừng cười.”
Lãnh Diễm cũng cười cười: “Không cần khách khí như thế, chuyện này ngài đã giúp nhiều cho tôi rồi, hôn lễ ngài tới là tốt rồi, quà tặng cũng không cần.”
Lãnh Diễm và quản lý cấp cao trong lòng hiểu rõ, lần này Lý Thánh Đức ngã ngựa là mục tiêu của hai người bọn họ, người này ngã ngựa đối với Lãnh Diễm hay quản lý cấp cao đều có chỗ tốt. Lãnh Diễm không phải là người tốt, là một thương nhân đặc biệt tính toán chi li. Trước kia Lý Thánh Đức đối xử như vậy với vợ của anh, khi đó anh không ở bên cạnh cô. Nhưng hiện tại hắn lại gây chuyện với cô khi anh ở bên cạnh, không phải là hắn đi tìm chết hay sao? Hơn nữa chuyện lần trước công ty bị người tố cáo trốn thuế, coi như lần này Lãnh Diễm tính nợ cũ nợ mới cùng một lượt với Lý Duệ Thần.