“Ba…chuyện này?” Bởi vì kinh ngạc, Chiêu Đệ thậm chí không nhận ra trên mặt mình vẫn còn vương đầy nước mắt chưa kịp khô.
“Cái này là từ lúc con và Tiểu Trí quyết định kết hôn, ba và mẹ con đã tìm luật sư để công chứng. Vốn dĩ chúng ta không định để cho con biết sớm như vậy, sợ trong lòng con sẽ có gánh nặng, nếu vì thế mà tạo thành áp lực cho con thì đó không phải là điều mà chúng ta mong muốn. Hơn nữa, tính tình của con làm sao chúng ta lại không rõ chứ. Nếu như chúng ta nói với con muốn cho con cái gì đó, chắc chắn con sẽ không tiếp nhận. Vậy nên chúng ta đành lựa chọn phương thức chuyển nhượng này.”
Lúc Trần Chung nói những lời này, Chiêu Đệ vẫn nhìn chằm chằm vào mặt ông. Sao bọn họ có thể tin tưởng cô đến thế? Khi đó bọn họ mới chỉ gặp cô chưa tới một ngày mà. Làm sao họ có thể cứ vậy mà xác định rằng cô không ôm tiền bỏ trốn chứ?
Trần Chung nhìn cũng hiểu những gì Chiêu Đệ định nói, nhếch miệng mỉm cười: “Chiêu Đệ, thường thì khi con nhìn một người cũng chưa chắc đã hiểu rõ người đó, nhưng khi nhìn vào người bên cạnh người đó con có thể chân chính hiểu được người ta. Đoạn thời gian khi ba sống ở thôn họ Mã cùng gia đình con, cách làm người của con, tính tình của con, ba đều hiểu rất rõ ràng. Mà mẹ con thì sao? Bà ấy tin tưởng vào phán đoán của ba. Ba thậm chí chẳng cần đưa ra bất cứ lời giải thích nào, bà ấy cũng sẽ tin tưởng ba. Chiêu Đệ, ba hy vọng sẽ có một ngày, con và Tiểu Trí cũng có thể như vậy. Giữa vợ chồng với nhau, quan trọng nhất không phải là tình yêu mà là sự tin tưởng.”
“Tin tưởng?” Chiêu Đệ nhẹ giọng lặp lại hai chữ này. Tin tưởng, tin tưởng, hai chữ này tuy chỉ là hai đơn âm, nói thì dễ nhưng có thể làm được lại rất khó. Cô vốn cho là trong hôn nhân của cô và Tiểu Trí, cô làm được. Nhưng cho đến khi xảy ra chuyện, cô mới biết, cô không làm được. Cô thật ra không tin tưởng Tiểu Trí như cô vẫn nghĩ, không tin rằng ở trong lòng Tiểu Trí, cô chính là độc nhất vô nhị, không tin rằng Tiểu Trí có thể tiếp nhận sự thật cô không thể sinh đẻ được nữa. Thậm chí còn kiên trì muốn đi ra khỏi núi để gọi điện thoại cho Tiểu Trí cũng chỉ vì không tin tưởng. Cô không tin nếu Tiểu Trí không nhận được điện thoại của cô mà vẫn có thể thực hiện lời hứa của mình, chăm sóc thật tốt cho bản thân.
Cô vẫn còn thiếu tin tưởng ở Tiểu Trí, vậy nên mới có thể đưa đến cục diện như ngày hôm nay.
Mà Tiểu Trí thì sao? Dù cho cô chịu nhận điện thoại của anh, không gặp anh, không chịu lộ chút xíu tin tức nào của cô cho anh biết, chắc hẳn trong lòng anh cũng sẽ có sợ hãi, có lo lắng, có bất lực nhưng anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô, tin tưởng rằng cô sẽ tuân thủ lời hứa, tin tưởng cô sẽ trở về nhà.
“Chiêu Đệ, con phải tin tưởng ông trời rất công bằng. Ông ấy đóng của con một cánh cửa, tất nhiên sẽ vì con mà mở ra một cái cửa sổ. Giống như bệnh của Tiểu Trí vậy. Mặc dù Tiểu Trí bị tự bế bẩm sinh, không thể giống như người bình thường đi học, làm việc hay giúp ba quản lý công ty nhà họ Trần, nhưng tính tình Tiểu Trí thiện lương, đơn thuần, không phải ai cũng được như vậy. Sự thuần khiết này của nó trên thế gian nay mới thật đáng quý. Ba tin rằng con cũng biết. Bất cứ chuyện gì đều có hai mặt của nó, có mặt tốt, cũng tự nhiên có mặt không tốt, mấu chốt là ở chỗ con nhìn sự việc từ góc độ nào mà thôi.”
Nghe những lời khuyên giải của Trần Chung bên tai, lòng của Chiêu Đệ cũng dần dần trở nên thoáng ra rất nhiều. Thật ra thì, những đạo lý này cô đều hiểu cả. Nhưng có thể hiểu không có nghĩa là có thể làm. Đúng vậy, ông trời rất công bằng. Mặc dù cô đã chịu rất nhiều khổ nạn, rất nhiều gian truân, nhưng cô có ba mẹ, em trai yêu thương mình, cô còn gặp được một Tiểu Trí tốt đẹp như vậy, lại yêu thương cô nhiều như vậy. Cô không phải đã từng tâm sự với mẹ sao? Tiểu Trí chính là phần thưởng mà trời cao ban cho cô, bồi thường cho những khổ sở của cô trong quá khứ; nếu như cô phải chịu đựng khó khăn vất vả, ông trời mới có thể cho cô được gặp Tiểu Trí, vậy thì kể cả bắt cô phải chịu khổ chịu sở thêm vài chục năm nữa, cô cũng cam lòng.
Nếu như hoàn cảnh gia đình cô không khó khăn như vậy, không khiến cô phải bỏ bê học hành, em trai cô không náo loạn muốn tạm nghỉ học vào thời điểm đó, Trần Chung không đứng bên ngoài sân thấy sự việc xảy ra, cô không đồng ý với đề nghị của Trần Chung để gả cho Tiểu Trí, vậy thì đoạn nhân duyên này cả cô và Tiểu Trí có thể tồn tại được hay sao? Tiền nhân hậu quả, tiền nhân hậu quả, đó chính là trước có nguyên nhân, sau mới có kết quả. Những chuyện xảy ra trong quá khứ sẽ dấn đến những chuyện tiếp nối ở tương lai. Cô nên cảm tạ trời xanh đã cho cô được nếm trải qua tất cả những chuyện này. Cô không nên oán trời trách đất, không nên ăn năn hối hận. Có lẽ lần ngoài ý muốn này cũng là việc trời cao đã an bài. Cô không nên tiếp tục chất vấn bản thân, chất vấn người khác, mà nên để cho mình có một tâm trạng lạc quan, tích cực, yêu đời, cảm tạ cuộc đời để có thể cùng Tiểu Trí sống thật tốt những tháng ngày tiếp theo.
“Ba, con xin lỗi, trong khoảng thời gian này con đã để mọi người phải lo lắng, là do con tự mình chiu đầu vào ngõ cụt.” Nếu nhận thức được sai lầm của mình, Chiêu Đệ cũng sẽ không nhăn nhó ngượng ngùng mà nói lời xin lỗi. Trong khoảng thời gian này, cô không chỉ hành hạ bản thân mà còn hành hạ tất cả những người thân yêu của mình. Cô khiến ba mẹ, em trai vùi đầu vào tự trách, không cách nào thoát ra được. Cô khiến Tiểu Trí lo lắng khổ sở. Tất cả đều là trách nhiệm của cô, mà bây giờ việc cô phải làm chính là mau chóng bình phục, tích cực lạc quan với đời, dưỡng tốt thân thể để có thể nhanh chóng về nhà.
Sức mạnh tinh thần thực sự là một loại sức mạnh thần kỳ. Trước đây, khi Chiêu Đê vẫn vùi lấp bản thân vào trong cảm xúc bi thương không thoát ra được thì có cho cô ăn cái gì cô cũng đều có thể nôn hết ra ngoài, kể cả đã dùng đến phương pháp truyền dinh dưỡng cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng bây giờ, khi cô đã nghĩ thông suốt, tất cả các triệu chứng khó chịu đều biến mất, ăn ngon, ngủ tốt, trên mặt rất nhanh lại có huyết sắc, tốc độ khôi phục có thể dùng từ kinh người để hình dung cũng không oan. Chỉ thay đổi một chút về mặt tâm lý lại có thể tạo ra sự khác biệt lớn đến như vậy, khó trách người ta lại nói “nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma”.
Mất đi đứa bé, lại thêm việc về sau khó có thể mang thai được nữa, đây chính là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Chiêu Đệ, cũng không thể chỉ vì bản thân đã nghĩ thông suốt mà có thể quên được. Nhưng Chiêu Đệ của bây giờ đã học được cách thoát ra khỏi nói đau, học được cách yêu chân chính.
Ngày đó, sau khi Trần Chung đi, Chiêu Đệ liền chủ động liên lạc với Tiểu Trí. Điện thoại vừa thông, bên kia đã nhanh chóng được nhận. Chiêu Đệ chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh Tiểu Trí luôn canh giữ bên cạnh điện thoại di động, trơ mắt nhìn chằm chằm nó, chờ điện thoại của cô thì trong lòng liền ấm dần lên. Có một người luôn nghĩ đến mình đến nóng ruột nóng gan như vậy, đây không phải là hạnh phúc lớn nhất thế gian rồi hay sao? Cô còn muốn cầu mong điều gì hơn thế nữa?
Tiểu Trí rốt cuộc đã chờ được điện thoại của Chiêu Đệ. Nghe giọng nói ôn hòa trước sau như một của Chiêu Đệ, trừ toét miệng cười khúc khích thì anh cũng không biết phải nói gì. Anh biết Chiêu Đệ sẽ không lừa anh, Chiêu Đệ sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ trở về bên anh.
Hạ Cầm thậm chí còn không cần Trần Chung phải miêu tả tình trạng bây giờ thì bà cũng có thể tưởng tượng được Chiêu Đệ càng ngày sắc mặt càng hồng hào, khuôn mặt từ từ khôi phục mượt mà, bởi vì tình trạng của Tiểu Trí bây giờ chính là như vậy. Hai đứa bé này, đồng thời gầy gò, đồng thời khôi phục. Bà thật hy vọng bọn chúng tương lai có thể vẫn tiếp tục như vậy, cùng chung hoạn nạn, sống chết có nhau.
Vì Diệu Tổ sắp thi cấp ba, bà Lâm lại trải qua một phen kích thích như vậy, thân thể không thích hợp đi xa nên dưới tình huống cả Diệu Tổ và bà Lâm đều không thể đi đến thành phố W, ông Lâm dĩ nhiên cũng không thể nào bỏ mặc hai người này ở nhà tự chăm nhau, một mình theo Chiêu Đệ đến nhà họ Trần để gặp con rể. Vậy nên, sau khi đã thương lượng, Chiêu Đệ theo Trần Chung về nhà trước. Dù sao, thành phố W cũng có phương tiện y tế tốt hơn ở đây nhiều. Vả lại Chiêu Đệ và Tiểu Trí đã xa cách một thời gian dài như vậy, trong lòng Chiêu Đệ thực sự rất nhớ anh.
Vì chăm sóc cho tình trạng sức khỏe của Chiêu Đệ, vốn chỉ cần hơn mười giờ đường xe nhưng lão Trương vẫn luôn thả chậm tốc độ. Ban ngày đi đường, buổi tối tìm khách sạn nghỉ ngơi. Cho nên lần này về đến nhà, bọn họ tốn mất hai ngày.
Chiêu Đệ đứng ở sau lưng Trần Chung, nhìn ông vươn tay bấm chuông cửa. Cô cảm thấy giờ khắc này tâm trạng mình so với lần đầu tiên tới nhà họ Trần còn khẩn trương hơn nhiều. Mặc dù trong khoảng thời gian này, cô mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại với Tiểu Trí đến vài lần, với những chuyện anh làm hàng ngày đã rõ như lòng bàn tay. Nhưng mà, ở nơi này, chỉ cách nhau một cánh cửa, cô vẫn không biết Tiểu Trí bây giờ trông như thế nào, có phải vẫn gầy như trong video cô đã xem hay không? Nghĩ đến Tiểu Trí như vậy, cô lại không khắc chế được bản thân muốn khóc.
Không biết bây giờ nhịp tim của cô đã tăng đến bao nhiêu, sao lại đập lợi hại như vậy, thậm chí làm cho cô có ảo giác trái tim mình muốn thoát ra khỏi lồng ngực.
Không đợi Chiêu Đệ trấn an được tâm tình của mình, cánh cửa ra vào đã “pằng” một tiếng liền mở ra. Tiểu Trí chính là người đầu tiên lao ra. Trong nháy mắt nhìn thấy Tiểu Trí, Chiêu Đệ mới hiểu được cái cảm giác “giữa đất trời chỉ còn đôi ta” mà ti vi vẫn hay diễn. Thì ra là loại cảm giác này thực sự tồn tại. Trong nháy mắt khi cửa mở ra, theo cái âm thanh “pằng” này, tất cả xung quanh đều biến thành một khoảng không đầy tuyết trắng, trừ người đang đứng trước mặt cách mình mấy bước, mặt mày tràn ngập nụ cười này ra, Chiêu Đệ không thấy nổi thứ gì khác.
Chiêu Đẹ sững sờ nhìn cái người mà mình ngày đêm mong nhớ đang từng bước từng bước tiến về phía mình. Mỗi một bước giống như mang đến một luồng không khí lạnh mẽ, đánh thẳng về phía cô, tưởng như khiến cô không có cách nào đứng thẳng.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đã đợi được em trở về.” Tiểu Trí tiến lên ôm chặt lấy Chiêu Đệ, nhẹ ngày nói ra những lời này bên tai cô. Mặc dù âm thanh rất nhẹ nhưng Chiêu Đệ lại cảm thấy mỗi chữ đều nặng ngàn cân, nện vào trong tâm khảm của cô. Ngực cô nóng dần lên, buồn buồn. Cô vòng tay ôm chặt lấy hông của Tiểu Trí, vùi mặt mình vào cổ của anh. Nước mắt từng dòng từng dòng rơi xuống cổ Tiểu Trí, sau đó theo đường cong ở xương quai xanh mà chảy xuống ngực anh.
Tiểu Trí cứ một lần lại một lần, dùng tay trái sờ từ đỉnh đầu đến vai của Chiêu Đệ. Anh không nói gì. Anh chỉ biết trái tim mình nơi ngực trái, theo từng giọt nước mắt của Chiêu Đệ mà chậm rãi hoạt động lại lần nữa. Anh không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào. Anh chỉ biết, anh rất vui, rất rất vui.
“Khụ, Tiểu Trí à, thân thể Chiêu Đệ không thoải mái, chúng ta vào nhà nói chuyện đi, đừng để con bé ở bên ngoài hứng gió.” Hạ Cầm không muốn phá vỡ không khí ngọt ngào giữa hai đứa nhỏ nhưng Chiêu Đệ mới sảy thai hơn nửa tháng, lại ngồi xe lâu như vậy, nếu như còn tiếp túc đứng ở ngoài cửa hứng gió lạnh, ngộ nhỡ lại bị bệnh gì thì cũng sẽ không tốt. Cho nên bà đành phải ho nhẹ một tiếng, khuyên hai đứa nhỏ vào nhà.
Tiểu Trí nghe Hạ Cầm nói vậy thì cũng chẳng kịp để ý xem Chiêu Đệ có khó chịu hay không liền kéo tay cô đi vào nhà. Sau khi dắt cô ngồi xuống sofa phòng khách, anh mới mở to mắt nhìn lên nhìn xuống, kiểm tra xem Chiêu Đệ có chỗ nào không khỏe hay không.
Chiêu Đệ bị Tiểu Trí quan sát một cách trần trụi, tay áo và ống quần còn bị anh cuốn lên tra xét cẩn thận. Cô nhanh tay lẹ mắt, vội vàng ngăn cản Tiểu Trí đang muốn cởi nút áo để kiểm tra cơ thể cô. Ba mẹ còn đang ngồi đây đấy, anh cứ không ý tứ như vậy mà cởi đồ của cô ra hay sao.
Tới khi tay của Tiểu Trí bị Chiêu Đệ giữ chặt trong lòng bàn tay thì anh mới ngẩng đầu nhìn Chiêu Đệ một cách khó hiểu, hình như không hiểu tại sao cô lại không chịu để anh kiểm tra xem cô khó chịu ở đâu.
“Tiểu Trí, lát nữa trở về phòng rồi anh kiểm tra lại được không? Hiện giờ em tốt lắm, chỗ nào cũng tốt cả, không có chỗ nào không tốt hết.” Nhọ giọng nói xong những lời này, Chiêu Đệ liền đỏ mặt cúi thấp đầu xuống. Cái tên ngốc này, rốt cuộc có biết phân biệt trường hợp không vậy. Trước kia cô đã nói với anh rồi, chẳng lẽ anh đã quên rồi hay sao? Tất cả những cử chỉ thân mật, ngoài phòng ngủ ra, những chỗ khác đều không thể làm.
Tiểu Trí thấy lỗ tai Chiêu Đệ từ từ đỏ lên thì mới nở nụ cười. Chiêu Đệ xấu hổ nha. Vậy chứng tỏ là cô không có gì đáng ngại rồi. Yên lòng rồi, Tiểu Trí mới ý thức được hành động của mình vừa rồi thật không đúng lúc. Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Cầm và Trần Chung, thấy hai người họ đang vờ như không có việc gì nhìn sang chỗ khác nói chuyện thì lập tức cúi đầu nói nhỏ vào bên tai Chiêu Đệ: “Chiêu Đệ, đừng thẹn thùng, vừa rồi ba mẹ không thấy. Tiểu Trí không cởi quần áo em nữa, về phòng rồi Tiểu Trí sẽ cởi sau.”
Nghe Tiểu Trí nói như thế, những lo lắng vừa rồi của Chiêu Đệ liền biến mất, còn dư lại toàn quẫn bách. Nào có ai nói chuyện như vậy chứ, thế nào bảo cô làm sao có thể gặp người khác chứ.
“Hì hì.” Hạ Cầm nghe thấy lời nói của Tiểu Trí thì không nhịn được mà cười rộ lên. Vừa rồi lúc Tiểu Trí quay ra nhìn, bà và ông Trần đã cố ý quay đầu sang chỗ khác, làm bộ như không nghe không thấy bộ dạng của hai người nhưng mà hiện tại thì không giả bộ nổi nữa.
“Ừ… thế này… Chiêu Đệ, con cũng mệt mỏi rồi. Nếu không thì vào phòng nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ và thím Phúc chuẩn bị bữa tối xong rồi sẽ gọi con. Giờ mới hơn hai giờ, con vừa lúc có thể ngủ được một giấc.” Không muốn làm Chiêu Đệ cảm thấy quá mức xấu hổ, Hạ Cầm sau khi bật tiếng cười thì lập tức trấn định lại, tìm giúp Chiêu Đệ một lối thoát, cho con bé một cái cớ để tránh đi mọi người.
“Ách, vậy ba mẹ, con và Tiểu Trí lên trên trước ạ.” Hạ Cầm không nói còn may, bà nói ra rồi chứng tỏ vừa nãy tất cả hành động của cô và Tiểu Trí đều bị bọn họ nhìn vào trong mắt, nghe vào trong tai cả rồi. Lần này, Chiêu Đệ đến cổ cũng đỏ lên, cuống quýt nói một câu rồi kéo tay Tiểu Trí, nhằm ngay hướng cầu thang mà chạy.
Vào đến trong phòng, đóng cửa lại rồi, Chiêu Đệ vừa mới xoay người, nghiêng đầu, muốn giả bộ tức giận mà trừng Tiểu Trí một cái thì lại bất ngờ bị Tiểu Trí khom lưng hôn một cái. Nụ hôn này chỉ nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, không quấn quýt dây dưa môi lưỡi giống như trước đây nhưng lại khiến toàn thân Chiêu Đệ tê dại, giống như là bị điện giật vậy, từ trong ra ngoài đều cảm thấy tê tê.
Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ phản ứng như vậy thì đưa hai tay nâng má của Chiêu Đệ lên, cúi đầu, một cái lại một cái chạm khẽ môi của cô. Những nụ hôn này, không hề mang chút sắc thái tình dục nào, chỉ có loại cảm giác biết ơn như là mất đi lại có được.
Chiêu Đệ không nháy mắt mà nhìn về ánh mắt Tiểu Trí như gần như xa. Mắt hai người bám chặt lấy nhau. Từ trong đôi mắt cảu Tiểu Trí, Chiêu Đệ thấy được rất nhiều, rất nhiều. Cô bống nhiên vươn tay ôm lấy cổ của Tiểu Trí, thật chặt, thật chặt, sau đó chủ động dâng lên môi đỏ của mình, đưa đầu lưỡi thăm dò đôi môi Tiểu Trí đang khẽ nhếch, liều chết triền miêng với đầu lưỡi của anh.
Chiêu Đệ chỉ cảm thấy những đau đớn trong nửa tháng này, vào thời khắc này, mới chân chính tan rã. Chiêu Đệ cảm thấy thật may mắn, may mắn vì mình rốt cuộc đã thông suốt, may mắn vì đã không đánh mất người quan trọng nhất cuộc đời, tình yêu quan trọng nhất cuộc đời.
Không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, cho đến khi Chiêu Đệ cảm thấy phía bụng dưới có vật gì thô sáp đang chống đỡ thì lúc này mới buông hai tay đang vòng vào cổ Tiểu Trí, đỏ mặt thở hổn hển, tựa vào trước ngực của anh.
Tiểu Trí mặc dù không biết tại sao Chiêu Đệ đột nhiên dừng lại, nhưng anh vẫn hít sâu, bình ổn lại dục vọng đang sôi trào trong cơ thể. Anh còn nhớ rõ, mẹ đã nói thân thể Chiêu Đệ không thoải mái.
“Tiểu Trí, thật xin lỗi, Chiêu Đệ đã làm một số việc rất xấu, rất xấu, khiến Tiểu Trí phải lo lắng, khiến Tiểu Trí phải đau lòng.”
Chiêu Đệ vẫn duy trì tư thế dựa vào trước ngực Tiểu Trí, chỉ là kéo cánh tay của Tiểu Trí đang vòng trên eo cô, từ từ phủ nó lên vùng bụng của cô.
“Tiểu Trí, anh biết không? Nơi này đã từng có bảo bảo của Tiểu Trí. Nhưng vì lỗi của Chiêu Đệ mà bảo bảo không còn. Nếu như Chiêu Đệ có thể tin tưởng cam kết của Tiểu Trí với Chiêu Đệ, tin tưởng Tiểu Trí có thể chăm sóc tốt bản thân mình thì hiện tại bảo bảo vẫn còn ở trong bụng Chiêu Đệ, không đến tám tháng nữa là nó có thể đi đến trần thế, gặp mặt Tiểu Trí. Nó nhất định sẽ rất thông minh, rất biết điều. Nó có thể sẽ có dáng dấp giống như Tiểu Trí, cũng có thể sẽ có dáng dấp giống như Chiêu Đệ. Nó sẽ ngọt ngào gọi Tiểu Trí là ba, gọi Chiêu Đệ là mẹ, nhưng mà…” Nói xong, âm thanh của Chiêu Đệ bắt đầu run rẩy, nhưng cô vẫn kiên trì nói cho xong: “Nhưng mà, bởi vì Chiêu Đệ tùy hứng, bảo bảo không còn nữa. Có lẽ về sau Chiêu Đệ cũng sẽ không bao giờ có em bé của Tiểu Trí nữa. Bác sĩ bảo, Chiêu Đệ vì mắc mưa bị lạnh nên về sau sẽ rất khó để có con, cho dù có rồi, cũng sẽ dễ dàng bị sảy thai hoặc lưu thai.”
Nói xong những lời này, Chiêu Đệ liền lẳng lặng chờ đợi phản ứng của Chiêu Đệ. Cô không biện hộ bất cứ điều gì vì chuyện này chính xác là lỗi của cô.
Sau khi Tiểu Trí nghe Chiêu Đệ nói như vậy thì thật lâu sau cũng không nói lời nào. Qua một lúc lâu, anh mới từ từ ngồi xổm xuống, đưa mặt mình dính chặt vào trên bụng của Chiêu Đệ, đôi tay vòng chặt lấy hông của Chiêu Đệ.
“Bảo bảo, ta là Tiểu Trí, là ba. Đừng trách Chiêu Đệ. Chiêu Đệ không phải cố ý. Cô ấy rất thích con, rất thích con, giống như thích Tiểu Trí vậy. Chiêu Đệ bởi vì lo lắng cho Tiểu Trí nên mới có thể khiến con không đến được với thế giới này. Đây đều là lỗi của Tiểu Trí. Chiêu Đệ nói con rất ngoan ngoãn, vậy nên con nhất định có thể trở về bên cạnh Nữ Oa nương nương rồi. Tiểu Trí và Chiêu Đệ già rồi cũng sẽ trở lại bên cạnh Nữ Oa nương nương. Đến lúc đó, con lại kêu Tiểu Trí là ba, gọi Chiêu Đệ là mẹ, được không?”
Chiêu Đệ nghe lời Tiểu Trí nói, cảm nhận hơi thở của anh theo từng lời mà thổi thổi vào trên bụng cô thật ấm áp, đôi mắt đẫm lệ dường như có thể lờ mờ nhìn thấy một đứa nhỏ trắng trẻo bụ bẫm, khả ái đáng yêu đang phất phất đôi cánh thiên sứ xinh đẹp ở trên không trung, mỉm cười nhìn cô và Tiểu Trí, miệng kêu ba, mẹ.
Tiểu Trí nói hết lời này thì vẫn dính mặt vào bụng của cô thêm một lúc lâu nữa mới lại đứng dậy. Chiêu Đệ rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có chút lệ quang, nhưng khóe miệng lại vẫn treo một nụ cười.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đã cùng bảo bảo chào hỏi, nói lời xin lỗi rồi. Tiểu Trí và Chiêu Đệ đều là người tốt, bảo bảo nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta. Chỉ cần có Chiêu Đệ ở bên cạnh, về sau không có bảo bảo nữa, Tiểu Trí cũng vẫn rất hạnh phúc, rất hạnh phúc. Chỉ cần có Chiêu Đệ, với Tiểu Trí là đủ rồi.”
Chiêu Đệ nhìn Tiểu Trí như vậy, lỗ mũi và mắt cũng ê ẩm nóng dần lên. Lúc này không phải vì đau lòng mà là vì hạnh phúc. Cho đến bây giờ, cô đều biết, Tiểu Trí khéo léo hiểu lòng người, dịu dàng săn sóc. Có lẽ ngay từ khi bắt đầu, Tiểu Trí đã có thể khiến cho cô cảm thấy an tâm mà dựa vào người đàn ông này? Tiểu Trí như vậy, cô biết lấy gì để báo đáp lại cho anh?
“Tiểu Trí, anh tại sao lại tốt như vậy chứ, tốt như vậy. Anh làm Chiêu Đệ cảm thấy mình thật không xứng với anh.” Chiêu Đệ vuốt ve gò má của Tiểu Trí, nhẹ nhàng giúp anh lau đi những giọt nước mắt không biết rơi xuống từ lúc nào. Đứa bé không còn nữa, anh khẳng định cũng rất khổ sở, rất đau lòng. Đặc biệt là lại đột ngột nói cho anh biết tin tức này dưới tình huống như vậy, anh khẳng định sẽ cảm thấy rất bất ngờ, rất khó tiếp thu, nhưng mà việc đầut iên anh làm lại là giúp cô nói xin lỗi với bảo bảo, dùng những ngôn từ và tình cảm chân thành tha thiết như vậy để hẹn ước với bảo bảo, vào lúc mà bản thân vẫn còn bi thương và khổ sở chưa bình phục được vẫn cứ dịu dàng an ủi cô như vậy, cam kết với cô như vậy.
Một đứa nhỏ giống như Tiểu Trí vậy, ở nhà họ Trần này, khi còn nhỏ, công việc ba mẹ bận rộn như thế, sau lại bị kiểm tra ra chứng bệnh tự bế bẩm sinh, mặc dù mẹ có từ chức, toàn tâm toàn ý ở nhà cùng với anh nhưng cứ nhìn vào tác phong làm việc mà bà đã được rèn luyện trên thương trường thì hẳn là bà khó có thể cùng Tiểu Trí tâm ý tương thông một cách chân chính được.
Vào lúc cần những người bạn cùng tuổi, Tiểu Trí lại gặp phải những bạn nhỏ luôn trêu cợt, khi dễ ở xung quanh, trong nội tâm anh hẳn vẫn luôn khát vọng một ngày có thể được đền bù phần thiếu sót này. Anh có lẽ cũng đã từng tưởng tượng đến một ngày sẽ tìm về niềm hạnh phúc của tuổi thơ thông qua bé con của mình. Nhưng giờ, vì cô sinh non, Tiểu Trí căn bản sẽ không còn có cơ hội như vậy nữa. Mặc dù vậy, anh vẫn săn sóc, lo lắng cho tâm tình của cô đầu tiên, vẫn đưa ra cam kết như vậy, nói không cần đứa nhỏ, chỉ cần có cô, anh sẽ hạnh phúc.
Nhìn Tiểu Trí như vậy, trong lòng Chiêu Đệ càng thêm kiên định một quyết tâm. Bất kể cô phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở, trải qua bao nhiêu cay đắng, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp sinh cho Tiểu Trí một đứa nhỏ, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không thể gây tổn hại cho Tiểu Trí. Cô cũng sẽ không làm theo lời ba cô nói, đi tìm một người phụ nữ khác về sinh con cho Tiểu Trí. Nếu quả thật làm như vậy, tin tưởng rằng đứa con này sẽ khiến cho cô và Tiểu Trí bị tổn thương thêm lần nữa.
Tình cảm của hai người khá hơn nữa cũng không chịu nổi tổn thương cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy. Trong hôn nhân, hai người đều phải quý trọng lẫn nhau, thương yêu nhau, tình cảm đó mới khiến cho cuộc hôn nhân được lâu bền.
Sau khi thu xếp xong hành lý, Chiêu Đệ không nhịn được mà nghĩ về một người, Lý Tư. Người này chỉ vì bản thân mình, có thể đem hạnh phúc, gia đình, tương lai của người khác mà giẫm nát dưới chân. Cô thực muốn hiểu rõ, hoàn cảnh lớn lên như thế nào mà có thể tạo ra một con người như vậy? Dựa vào những thủ đoạn này để thu được vinh hoa phú quý, hắn có thể yên tâm thoải mái mà hưởng thụ sao?
Nếu như nói, trước kia Chiêu Đệ luôn dùng tâm địa thiện lương nhất để nhìn người, dùng lòng khoan dung nhất để bao dung người thì sau khi trải qua một phen khổ nạn như thế này, cô đã sâu sắc hiểu được một đạo lý, dùng ơn báo oán nhưng có ai thấy được ơn, hay chỉ nhận được toàn lời oán trách, lấy ơn báo ơn mới chính là “thế gian công đạo” ở hiện tại.