Trước đây hắn cứ nghĩ theo lẽ thường, cho là Chiêu Đệ không dám làm chuyện “đại nghịch bất đạo” như dối gạt cha mẹ này, mà Trần Chung và Hạ Cầm cũng sẽ không nguyện ý để cho con trai mình phải lấy vợ một cách lén lút như vậy. Nhưng mà hắn lại hoàn toàn không nghĩ được, chỉ bằng tấm lòng yêu thương người nhà của Chiêu Đệ, cô có thể hy sinh hạnh phúc cả đời của bản thân mình, thậm chí chấp nhận nguy cơ có thể bị ông Lâm trục xuất ra khỏi cửa để làm chuyện này. Mà với cách làm của Trần Chung, khi ông đã biết Chiêu Đệ là người tốt thì chuyện tiếp theo hiển nhiên có thể hiểu được. Hôm nay nếu đổi lại là hắn đứng ở vị trí của Trần Chung, một tiệc cưới hào nhoáng bề ngoài hay một người con dâu tốt, bên nào nặng bên nào nhẹ, hắn cũng sẽ cho câu trả lời tương tự.
Lý Tư mang vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Chiêu Đệ một lúc lâu, sau khi nghĩ kỹ, mở mở miệng nói ra tính toán trong lòng, “Coi như cô đã gả cho Trần Trí thì tôi cũng vẫn thích cô, cô không cho bản thân mình một cơ hội thì cũng nên cho tôi một cơ hội để bộc lộ lòng mình. Cô sẽ phát hiện ra, ở bên tôi so với ở bên Trần Trí cô sẽ có nhiều hạnh phúc hơn. Căn bản là, anh ta không thể hiểu được thế nào gọi là tình yêu. Bây giờ anh ta đối tốt với cô chỉ vì cô là vợ của anh ta. Nói cách khác, đổi lại thành bất cứ người phụ nữ nào trên đời mang cái danh hiệu này trên đầu, anh ta cũng sẽ đối tốt như thế. Cô dễ dàng lấy được tất cả yêu thương từ trên người anh ta, nhưng mặt khác, cô chính là tùy thời có thể bị thay thế bởi một người khác. Chẳng lẽ cô muốn đem hạnh phúc cả đời mình đặt trên tay kẻ khác sao? Loại hạnh phúc chỉ chực sụp đổ này là điều mà cô muốn sao?”
Lý Tư thấy Chiêu Đệ vừa nghe được lời hắn xong liền thay đổi sắc mặt thì cho là lời nói của mình có hiệu quả, vội vàng không ngừng cố gắng tiếp tục khuyên nhủ.
“Nhưng tôi sẽ không như vậy. Tôi biết rõ tình yêu là như thế nào. Tôi sẽ đem đến cho cô sự sủng ái độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Cô gả cho Trần Trí, không phải là vì muốn nhà họ Trần giúp đỡ nhà họ Lâm vượt qua tình cảnh khó khăn sao? Điều này tôi cũng có thể làm được. Cô hãy suy tính một chút về đề nghị của tôi đi. Nếu như cô cảm thấy khó có thể mở miệng nói chuyện ly hôn với Trần Trí, tôi thậm chí tình nguyện vì cô mà che giấu mối quan hệ của hai chúng ta. Cô có thể tiếp tục làm bà Trần hữu danh vô thực của cô còn chúng ta có thể định kỳ gặp mặt. Điều tôi muốn chỉ có vậy thôi, cô cảm thấy như thế nào?”
Nghe xong lời Lý Tư nói, Chiêu Đệ rất muốn cười ầm lên vài tiếng, nhưng giờ phút này, cô thật sự không làm sao cười nổi. Những câu nói đằng sau này của Lý Tư cô có thể xì mũi coi thường nhưng những câu nói trước đó lại thực sự làm cô bị thương. Đúng vậy, có thể Tiểu Trí căn bản không hiểu được tình yêu là gì, anh đối tốt với cô, lệ thuộc vào cô, có thể thật ra chỉ vì cô là vợ của anh, nếu đổi thành người nào đó khác, chỉ cần có danh phận như vậy, có lẽ cũng có thể chiếm được sự yêu mến hết lòng và lệ thuộc của Tiểu Trí chăng?
“Giám đốc Lý, anh nói Tiểu Trí không biết yêu, nhưng không phải chính anh cũng thế sao? Có người đàn ông nào lại để cho người phụ nữ mình yêu mang danh nghĩa vợ của người khác? Người anh yêu có lẽ không phải tôi, sợ rằng chính là công ty Trần thị phải không? Hơn nữa, tôi muốn cải chính lại với anh một chút, tôi với Tiểu Trí không phải loại vợ chồng hữu danh vô thực, mà chúng tôi chính là vợ chồng “danh xứng với thực”. Không cần biết Tiểu Trí có hiểu được thế nào là yêu không, cũng không cần bàn về lý do anh ấy tốt với tôi là gì, tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh ấy. Vậy nên anh có thể đối với tôi chết tâm được rồi, mặc kệ anh có ý đồ gì thì cũng mời anh tránh qua một bên… Tôi sẽ không bao giờ thỏa mạn bất kỳ kỳ vọng nào của anh đâu.”
Sau khi từ tốn nói thẳng lên suy nghĩ của mình, Chiêu Đệ mới ý thức được rằng thật ra cô không cần thiết phải đem quan hệ của cô và Tiểu Trí nói rõ ràng với Lý Tư như vậy. Đối với dạng người có dụng tâm khác như hắn, cô chỉ cần không muốn nhìn nữa là được rồi, cần gì phải tốn nhiều nước bọt như vậy làm gì. Chỉ sợ vừa rồi hành động theo cảm tính mà đem lời này nói ra sẽ khiến cho cô và Tiểu Trí chịu nhiều phiền toái về sau cũng nên.
Lý Tư vừa nghe đến bốn chữ “danh xứng với thực” thì trong lòng chính là lộp bộp một tiếng. Hắn cứ nghĩ Trần Trí là một bệnh nhân mắc chứng tự bế, năng lực nhận thức sẽ yếu hơn nhiều so với người bình thường, chuyện nam nữ cũng chưa chắc đã hiểu mà Chiêu Đệ lại là một cô gái nhỏ mới đi ra từ một địa phương có dân phong thuần phác như vậy nên chắc quan hệ của hai người còn chưa đi đến bước cuối cùng. Nhưng hôm nay nói chuyện với Chiêu Đệ, hắn một lần lại một lần nhận ra nhận thức ban đầu của bản thân là sai lầm.
Lý Tư cau mày, cẩn thận quan sát nét mặt của Chiêu Đệ đồng thời trong đầu cũng chuyển động thật nhanh. Hắn đang tính toán một người phụ nữ như Chiêu Đệ, ở vào tình huống sau khi đã có “vợ chồng chi thực” với Trần Trí thì tỷ lệ phản bội lại nhà họ Trần còn lại bao nhiêu phần trăm. Hắn sẽ phải trả giá lớn đến đâu thì mới có thể khiến Chiêu Đệ phản bội lại họ.
Sau khi liên tục tính toán lại, hắn bất đắc dĩ phát hiện, muốn Chiêu Đệ phản bội nhà họ Trần, phản bội Trần Trí, tỷ lệ quá thấp. Hơn nữa, kể cả cô có thật sự phản bội lại nhà họ Trần, hắn cũng phải trả một cái giá cao hơn rất nhiều so với phạm vi mà hắn đã đặt ra.
Dưới tình huống không thể tiếp tục đi trên con đường dụ lợi này được nữa, hắn còn có một con đường chính là uy hiếp. Nếu cô đã nguyện ý vì nhà họ Lâm, đem mình bán cho nhà họ Trần, cho người bệnh có chứng tự bế là Trần Trí làm vợ thì rõ ràng địa vị của người nhà ở trong lòng cô là vô cùng quan trọng. Khoảng thời gian hắn ở trong thôn họ Mã, ít nhiều cũng biết cách làm người của ông Lâm. Ông căn bản chính là một ông nông dân luôn thẳng lưng mà sống, căn bản là không thể cong được. Nếu để cho ông ấy biết được con gái mình vì nhà họ Lâm mà bán đứng chính hôn nhân của mình, ông sẽ phản ứng như thế nào hẳn Lâm Chiêu Đệ cũng rõ nên mới có thể che giấu người nhà lâu như vậy, chậm chạp không dám nói chân tướng sự việc. Nếu mình dùng điều này để uy hiếp Lâm Chiêu Đệ, hiệu quả có lẽ còn tốt hơn nhiều so với dụ lợi.
Sau một hồi trầm ngâm, Lý Tư mới sắp xếp lại được những suy nghĩ trong đầu để nói ra ngoài: “Nếu như, tôi không chết tâm, cô muốn làm như thế nào. Hơn nữa cô chỉ mới nói đúng phân nửa. Không sai, tôi đúng là có ý đồ với công ty Trần thi, nhưng đây đều là những việc mà tôi làm nên được. Ban đầu nếu không phải tổng giám đốc Trần ra ám hiệu cho tôi thì tôi sao phải liều mạng dốc sức vì Trần thị như vậy? Hôm nay, ông ta có sự lựa chọn tốt hơn liền muốn một cước đá văng tôi ra ngoài, trên đời này nào có chuyện tiện nghi như vậy? Mà tôi đối với cô là thực sự có hảo cảm. Tôi cũng cảm thấy cô là người thích hợp với tôi. Nhưng cô đã nói cô cùng với Trần Trí đã là vợ chồng, vậy Lý Tư tôi cũng không nhỏ nhen đến mức đi giành vợ với một thằng ngu.”
Nghe Lý Tư nói thẳng ý nghĩ ra như vậy, Chiêu Đệ thực sự có chút giật mình. Chẳng lẽ hắn không sợ cô sẽ đem lời hắn vừa nói nói lại cho cha sao? Làm sao mà hắn dám nói ra lời như vậy chứ?
Lý Tư liếc nhìn sắc mặt cũng không tính là tốt của Chiêu Đệ, liền dễ dàng nhìn ra nghĩ vấn trong lòng cô. Hắn khẽ nhếch miệng: “Tôi đã có gan nói ra lời như vậy, sẽ không sợ cô đi nói lại với người khác. Nếu để cho người khác biết về nội dung cuộc trò chuyện giữa chúng ta, cô cảm thấy người ta sẽ tin tưởng giữa chúng ta thực sự không có gì sao? Đều nói con ruồi không nhìn chằm chằm quả trứng không nứt, người khác nhất định sẽ cho là do cô ám hiệu quyến rũ trước, tôi mới có thể đi thổ lộ với cô. Coi như ngoài miệng người khác nói tin tưởng cô nhưng cô thấy trong lòng bọn họ sẽ không nghĩ khác đi sao?”
Chiêu Đệ chép chép miệng, cuối cùng cũng chẳng nói thêm câu nào, chỉ lẳng lặng đợi Lý Tư đem lời hắn đang nói dở nói cho xong.
“Chiêu Đệ, cô nói, nếu như tôi mang chuyện cô lén lút lập gia đình đi tố cáo cho bố mẹ cô cùng với em trai đang cố gắng chuẩn bị thi cấp ba của cô, cô đoán bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào? Cô nói xem, bọn họ sẽ tha thứ cho cô tự ý quyết định hy sinh sao?”
Nghe đến đó, Chiêu Đệ chợt ngẩng đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Tư. Không ngờ, hắn lại đánh chủ ý như vậy. Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính đến chuyện người có bề ngoài nhã nhặn, lịch sự như Lý Tư thực chất lại che giấu rắp tâm xấu xa như vậy. Cô hít sâu vài hơi rồi mới khiến cho đầu óc mình được bình tĩnh lại.
“Anh thích nói thì cứ nói, tôi sẽ không ngăn cản anh. Từ lúc bắt đầu hạ quyết định như vậy, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả. Hơn nữa, tôi muốn đính chính với anh một điểm, bất kể ban đầu cha ra ám hiệu gì cho anh, Trần thị là do cha một tay dựng nên, liều mạng mới có được. Ông ấy thích cho người nào thì cho người đó, không ai có tư cách chất vấn quyết định của ông ấy. Còn nữa, anh được trả lương thì phải làm việc, đây không phải là chuyện đương nhiên sao? Chẳng lẽ nói, anh cầm tiền lương của người khác nhưng không thèm chăm chỉ làm việc mới là chuyện thường tình sao? Giám đốc Lý, anh đổi trắng thay đen cũng quá táo tợn rồi đó.”
Lúc đầu nhìn thấy sắc mặt của Chiêu Đệ thay đổi mấy lần, Lý Tư trong lòng còn âm thầm hả hê một chút, cảm giác mình đã hạ đúng quân cờ rồi. Nhưng lời Chiêu Đệ vừa nói ra khỏi miệng lại lần nữa làm hắn há hốc mồm, có cảm giác cứng lưỡi.
“Cô thật không sợ hành động tự tiện của mình sẽ làm cha mẹ của cô tức chết, sẽ ép em trai cô lần nữa trở nên chán học hay sao? Cô xác định cô thực có thể gánh vác được hậu quả như thế?”
“Tôi có gánh nổi hậu quả như thế hay không cũng không phiền giám đốc Lý quan tâm. Hôm nay lời anh muốn nói hẳn đã xong rồi, vậy thứ lỗi cho tôi không tiễn.” Nói xong lời này, Chiêu Đệ liền đứng dạy, không thèm liếc mắt thêm một lần nào người đàn ông giả nhân giả nghĩa này nữa, nhấc chân hướng lên trên lầu. Cô cũng không lo lắng Lý Tư sẽ ở lỳ nhà họ Trần không đi. Hắn dám ở trước mặt cô nói ra những lời này cũng không có nghĩa là hắn có lá gan đối mặt với sự trở lại của Hạ Cầm.
Hai chân Chiêu Đệ vừa mới dẫm lên đến khúc quanh cầu thang đã cảm thấy người mềm nhũn, không chống đỡ nổi thân thể của mình nữa. Vừa nãy cậy mạnh dường như đã dùng hết sức mạnh của toàn bộ cơ thể. Thật ra mà nói, trong lòng cô có thể nào không lo lắng đến phản ứng của người nhà khi biết rõ chân tướng sự việc đây? Nhưng kể cả kết quả là xấu hay tốt cũng được, cô đều không thể tỏ ra yếu thế trước mặt Lý Tư, nếu không hắn nhất định sẽ chớp cơ hội được voi đòi tiên.
Cô hơi cúi người xuống, đưa tay phải ra muốn vịn thang lầu để đứng dậy nhưng chưa kịp nâng tay lên thì trên tay đã truyền đến cảm giác ấm áp. Không cần ngẩng đầu, chỉ bằng xúc giác quen thuộc này, cô cũng biết bàn tay này là của ai. Anh nhất định rất lo lắng cô một mình đối mặt với Lý Tư phải chịu thiệt thòi, nhưng vì đã cùng cô cam kết, nên dù lo lắng cũng chưa từng bước xuống lầu, chỉ dừng tại khúc quanh này yên lặng chờ cô quay lại.
Nghĩ đến Tiểu Trí luôn đứng ở khúc quanh cầu thang rối rắm chờ đợi, thân thể cô vừa nãy còn hư mềm thoắt cái đã tràn đầy năng lượng. Tiểu Trí tốt như vậy, Tiểu Trí khéo hiểu lòng người như vậy, cha mẹ không lý nào không chấp nhận anh, có lẽ vừa bắt đầu sẽ tức giận, sẽ đau lòng, nhưng cô biết cách làm người của cha mẹ. Nhà họ Lâm nợ nhà họ Trần ân huệ lớn như vậy, coi như có tức giận, bọn họ cũng sẽ không đem sự tức giận ấy đổ lên đầu Tiểu Trí, chỉ cần bọn họ hiểu được Tiểu Trí tốt như thế nào, nhất định họ sẽ đồng ý với cuộc hôn nhân này của cô.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí đỡ em, Chiêu Đệ đừng sợ, Tiểu Trí sẽ luôn ở bên cạnh em, cha mẹ của em nếu tức giận muốn đánh em, Tiểu Trí cũng sẽ bảo vệ em.” Tiểu Trí nhìn thấy ánh mắt hài hước của Chiêu Đệ đang ngẩng đầu nhìn hắn thì mới giật mình phát hiện ra mình lỡ miệng. Đây không phải là nói cho Chiêu Đệ biết, anh vừa nãy đứng ở chỗ này nghe lén hai người bọn họ nói chuyện sao? Hậu tri hậu giác anh vội vàng đưa cánh tay trống không lên đè chặt miệng mình, lại săn sóc không thu lại cánh tay đang đỡ lấy Chiêu Đệ.
Chiêu Đệ nhìn động tác ngây thơ ngốc nghếch của Tiểu Trí, tâm tình vừa mới còn xấu liền đã biến thành hư không rồi. Cô nâng khóe miệng, hướng Tiểu Trí mỉm cười, rồi sau đó dùng sức cầm ngược lại tay Tiểu Trí. Đúng vậy, có gì phải sợ chứ? Có Tiểu Trí bên cạnh, cô sẽ có dũng khí đi đối mặt với bất cứ tình huống nào. Chuyện của Lý Tư đã khiến cô cảm thấy đây chính là cơ hội để đưa quan hệ giữa cô và Tiểu Trí ra ngoài ánh sáng. Nếu cô muốn cùng Tiểu Trí dắt tay nhau đến già thì chắc chắn không có khả năng giấu giếm cha mẹ cả đời.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm lý nhưng lúc Chiêu Đệ đang ngủ lại nhận được điện thoại từ thôn họ Mã đến thì vẫn có chút cảm giác ứng phó không kịp. Cô không ngờ động tác của Lý Tư lại nhanh như vậy, quyết tuyệt như vậy. Cô cho rằng dù sao hắn cũng phải kéo dài chút thời gian mà cô đã ra quyết định sẽ tìm cơ hội tốt để nói rõ tình huống với người nhà nhưng mới chỉ có một ngày sau khi cô cùng Lý Tư ngả bài, thậm chí còn không đợi đến khi Trần Chung quay trở lại, cũng không kịp cùng Hạ Cầm thương lượng biện pháp xử lý tình huống thế nào cho tốt thì điện thoại đã tới rồi.
Sau khi Chiêu Đệ cẩn thận suy nghĩ một chút, thật ra thì tính toán của Lý Tư cũng là dễ đoán. Mặc dù hắn ngoài miệng nói cứng, nói không lo lắng Chiêu Đệ sẽ đem lời hắn nói tiết lộ cho Trần Chung biết nhưng chung quy vẫn bị chột dạ. Cho nên sau khi liên tục cân nhắc, hắn quyết định đánh nhanh thắng nhanh, trước khi Trần Chung kịp trở lại sẽ đem chuyện nói với nhà họ Lâm. Chỉ cần nhà họ Lâm tìm Lâm Chiêu Đệ để đối chất thì nhà họ Lâm và nhà họ Trần cũng sẽ có chút loạn, hắn sẽ thừa dịp này ở trong công ty bố trí kế hoạch của mình, lấy được thứ mình xứng đáng có được, coi như không có lấy được Trần thị tới tay thì cũng phải kiếm được một khoản tiền tương ứng mới có thể không phụ công hắn đã bỏ ra nhiều năm như vậy chứ.
Chiêu Đệ nghe bên kia điện thoại ba mình cứ ấp úng khó nói thành lời nhưng lời nào nói ra cũng hết sức nặng nề, tay cầm điện thoại cũng không tự chủ mà run lên. Cô biết ba cô muốn hỏi điều gì. Chỉ cần lẻ tẻ vài chữ “giám đốc Lý, tổng giám đốc Trần, lập gia đình” cũng đủ khiến cô hiểu ra rằng có lẽ ba cô đã nghe được tất cả mọi chuyện từ trong miệng của Lý Tư, chỉ là bọn họ còn không tin được nên mới có cuộc điện thoại kiểm chứng này.
Đứng một bên, Tiểu Trí đang mở to đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, người mới vừa rồi rõ ràng còn đang lơ mơ buồn ngủ, sau khi nghe được âm thanh từ phỉa bên đầu kia điện thoại lại đột nhiên ngồi bật dậy. Anh không nghe thấy âm thanh phía kia điện thoại mà hẳn anh cũng không đoán được người gọi tới là ai. Anh chỉ biết sau khi Chiêu Đệ nhận được cú điện thoại này thì trở nên rất hồi hộp, vì ngay cả anh tỉnh lại, nhìn cô lâu như vậy mà cô cũng không phát hiện ra.
Anh thấy tay không cầm điện thoại di động của Chiêu Đệ khẽ run thì lặng lẽ lấy bàn tay ấm áp từ trong chăn của mình ra nhẹ nhàng bao lấy bàn tay ở bên ngoài của cô.
Vốn Chiêu Đệ còn đang lúng túng như bị mắc xương trong cổ họng, không thể thốt nên câu thừa nhận. Nhưngchỉ một cái nắm tay nhè nhẹ của Tiểu Trí lại khiến cổ họng của cô như được khai thông, lời nói cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
“Ba, thật xin lỗi, con đã gạt ba mẹ lập gia đình”. Sau khi nói xong câu đó, Chiêu Đệ liền nắm thật chặt điện thoại di động, không lên tiếng nữa. Bên kia điện thoại cũng bị đóng băng trong một khoảng lặng yên tĩnh. Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết cánh tay của Tiểu Trí để ngang trước mặt cô đang từ từ nổi da gà do một thời gian dài để lộ bên ngoài không khí rét lạnh.
“Người kia thực sự là một thằng ngốc sao?” Hồi lâu sau, Chiêu Đệ mới nghe được vấn đề mà ba cô vẫn ôm hy vọng trong lòng nói ra.
“Không, ba, Tiểu Trí không phải như thế, anh ấy chỉ là tương đối hướng nội, không thích trao đổi với người khác mà thôi, nhưng mà anh ấy đối với con rất tốt, thực sự rất tốt.” Chiêu Đệ không muốn ở trước mặt Tiểu Trí nói ra hai chữ “thằng ngốc”, thậm chí không muốn dùng chứng tự bế để hình dung về anh. Tiểu Trí là bảo bối trong lòng cô, trong mắt cô, trên người anh không có bất cứ tỳ vết nào. Cô hy vọng trong lòng ba cô, Tiểu Trí cũng chính là tốt đẹp như thế, mà không phải chỉ dựa vào lời khích bác của Lý Tư liền cho Tiểu Trí là người không có đủ trí lực.
“Con… Chiêu Đệ… Nha đầu ngốc, con nói ba bây giờ phải làm sao mới được chứ? Tại sao con muốn làm vậy hả? Con muốn nghẹn chết bản thân mình sao? Cho tới bây giờ, con vẫn còn không chịu nói thật với ba à? Nếu như chồng của con giống như con nói, thật sự bình thường như vậy thì bây giờ còn đến phiên con gả cho nó hay sao? Tổng giám đốc Trần… Ông ấy… Ông ấy sẽ một mình chạy đến cái thôn ở tít trong núi sâu của chúng ta để kiếm vợ cho con trai hay sao?” Ông Lâm không muốn dùng bất kỳ ý tưởng ác độc nào để nghĩ về Trần Chung, nhưng vừa nghĩ tới đứa con gái khéo léo hiểu chuyện của mình cứ như vậy mà gả cho con trai ngốc của ông ấy, cứ như vậy mà chặt đứt hạnh phúc cả đời của mình thì ông không có cách nào có thể tiếp tục như trước đây gọi một tiếng tổng giám đốc Trần đây kính trọng nữa.
“Ba, Tiểu Trí thật không giống như ba tưởng tượng đâu. Con cũng vậy, không làm chuyện gì uất ức bản thân cả. Ba mẹ đối với con rất tốt, họ dạy con cách đối nhân xử thế, cho con được tiếp tục đi học, cho con học làm ăn kinh doanh. Tiểu trí dù ở đâu, dù lúc nào cũng đều nhớ đến con, chăm sóc cho con. Anh ấy có thể vì con mà làm được những chuyện trước kia chưa bao giờ làm, dù là chuyện mà trong mắt anh ấy là đáng sợ thì anh ấy cũng nguyện ý vì con mà làm thử. Cuộc sống hiện tại của con rất hạnh phúc, thật đó ba, con không muốn phải rời xa Tiểu Trí, con thích được sống cùng với anh ấy.” Lúc đầu khó khăn nhất chính là thẳng thắn nói ra mọi thứ nhưng khi bí mật đã cất giấu trong lòng lâu như vậy bị bại lộ, Chiêu Đệ chỉ cảm thấy gánh nặng trên vai lập tức không còn. Điều này cũng giống như một người thợ lành nghề tiến muốn đi sâu vào bên trong vấn đề, sợ nhất không phải là mệt mỏi, cũng không phải là khổ cực mà là không biết mục tiêu là gì. Cô bây giờ đã rõ sau này mình cần làm gì. Điều cô cần làm bây giờ chính là để cha mẹ và em trai có thể dần dần tiếp nhận Tiểu Trí.
Mặc dù lúc đầu Tiểu Trí không biết Chiêu Đệ nói chuyện gì nhưng một lát sau, lặng lặng lắng nghe câu chuyện, anh chậm rãi cúi đầu, bàn tay vốn đang nắm chặt tay của Chiêu Đệ cũng thu lại vào trong chăn. Anh biết, Chiêu Đệ đang cùng ba cô nói chuyện. Hôm qua, Lý Tư đã nói gì với Chiêu Đệ anh đều nghe được hết. Anh biết việc Chiêu Đệ gả cho anh là rất thua thiệt, rất nhiều người cũng cảm thấy chuyện Chiêu Đệ gả cho anh là một chuyện không tốt.
Anh biết từ nhỏ anh đã rất đần, lại rất nhát gan, sợ nói chuyện với người không quen biết, thật sự rất vô dụng. Nhưng lúc Chiêu Đệ ở bên anh rõ ràng đều rất vui vẻ. Điều này chứng tỏ Chiêu Đệ gả cho anh cũng là rất tốt. Vậy tại sao bọn họ đều không thích Chiêu Đệ gả cho anh. Chiêu Đệ là vợ của anh, cũng không phải là vợ của bọn họ, vì cớ gì mà bọn họ lại muốn phản đối chứ?
Toàn bộ lực chú ý của Chiêu Đệ đều dồn lên chuyện thuyết phục ba mình nên cô cũng không chú ý đến cảm xúc của Tiểu Trí đột nhiên trùng xuống. Cô liệt kê ra những hành động trong khoảng thời gian này mà Tiểu Trí đã đối tốt với cô, chỉ hy vọng điều này thực sự có thể làm thay đổi cái nhìn của ba cô đối với Tiểu Trí, hoặc giả coi như không thể thay đổi được thì ít nhất cũng không cần lưu lại ấn tượng gì xấu.
Cuối cùng, ông Lâm cũng vẫn cảm thấy bất đắc dĩ. Dù sao người cũng đã gả đi rồi, bọn họ còn có thể làm được gì nữa chứ. Nông thôn coi trọng nhất chính là chỉ thờ một chồng, dù là hiện tại thời đại đã thay đổi nhiều, nhưng ở thôn họ Mã, nếu như con gái nhà nào ly hôn, bất kể nguyên nhân là gì, vẫn luôn bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, nói ra nói vào, ly hôn rồi muốn lập gia đình mới cũng khẳng định không tìm được nhà nào tốt.
Nếu Chiêu Đệ đã nói tốt cho Trần Trí như vậy thì trước tiên ông cứ gặp người “con rể” này đã. Nếu như hắn đúng như Lý Tư nói, thật sự ngu dại, vậy thì dù có phải tán gia bại sản, ông cũng phải trả lại nhân tình cho Trần Chung, rồi đem con gái mình trở lại. Lời của người ở thôn họ Mã đáng sợ thì cùng lắm ông sẽ chuyển cả nhà đi, đến nơi khác kiếm sống, chỉ cần cả nhà bọn họ cùng ở chung một chỗ, ông cũng không tin rằng sẽ không có cơm ăn.
Bên này, để ý thấy thái độ của ông Lâm đã mềm xuống không ít, trong lòng Chieu đệ cũng nhẹ nhõm, thoải mái hơn nhiều. Vừa mới cúp điện thoại, cô liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Trí. Cô cảm giác được sau khi Tiểu Trí thu tay lại cũng vẫn rất an tĩnh ở bên cạnh đợi cô. Cô còn tưởng rằng Tiểu Trí cảm thấy lạnh nên mới rút tay về, giờ lại vùi vào trong chăn ngủ thiếp đi nên mới quay đầu lại kiểm tra xem anh có đang đắp chăn thật tốt hay không.
Nhưng vừa mới quay đầu lại, cô liền đối mặt với ánh mắt của Tiểu Trí. Mặc dù anh đã nhanh chóng dời mắt đi, nhưng Chiêu Đệ vẫn có thể nhìn ra từ trong mắt anh sự khốn hoặc và lo lắng.
“Tiểu Trí, sao vậy? Là do Chiêu Đệ gọi điện thoại lớn tiếng quá nên đánh thức anh sao?”
Tiểu Trí hơi ngẩng đầu, liếc nhanh qua Chiêu Đệ, thấy khuôn mặt cô vẫn thủy chung mỉm cười, mới nhỏ giọng hỏi ra thành câu: “Chiêu Đệ, em sẽ rời khỏi Tiểu Trí sao? Em đừng rời khỏi Tiểu Trí có được không? Tiểu Trí sẽ rất nỗ lực để thông minh hơn. Tiểu Trí đồng ý với em, về sau bay lên trên trời, còn phải dẫn em đi đến rất nhiều nơi để chơi đùa nữa.”
Sau khi Chiêu Đệ nghe xong lời nói của Tiểu Trí, cô muốn mỉm cười an ủi Tiểu Trí, nói cho anh nghe, cô sẽ không rời bỏ anh, vĩnh viễn đều không xa rời. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương, uất ức cầu toàn của anh, cô làm thế nào cũng không cười nổi. Cô biết lúc này không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng cô chính là không khắc chế được bản thân suy nghĩ như vậy. Nếu như, nếu như hôm nay đổi thành một người phụ nữ khác, Tiểu Trí cũng sẽ như vậy thỉnh cầu đối phương không rời xa anh sao? Chỉ cần vừa nghĩ tới Tiểu Trí sẽ vì một người phụ nữ khác mà lộ ra vẻ mặt như thế, cô liền cảm thấy trong lòng đau đớn, chua xót, không thể chịu được.
“Chiêu Đệ, em sẽ phải rời xa Tiểu Trí sao? Em cũng sẽ giống như người khác, cảm thấy gả cho Tiểu Trí là một chuyện không tốt, cho nên phải rời xa Tiểu Trí sao?” Tiểu Trí thấy Chiêu Đệ thật lâu không trả lời mình, dáng vẻ cúi đầu như đang có điều phải suy nghĩ thì tay đặt trong chăn liền không tự chủ mà xoắn chặt lại với nhau. Anh không muốn Chiêu Đệ bỏ anh đi, anh thích Chiêu Đệ, Chiêu Đệ đã từng nói cô cũng thích anh, bọn họ muốn cùng nhau hạnh phúc tới già, sau đó cùng nhau bay lên trên trời.
Nhưng là, nếu như Chiêu Đệ cảm thấy rời xa anh sẽ vui vẻ hơn, vậy anh phải làm sao đây?
Trước kia Chiêu Đệ có kể cho anh nghe câu chuyện mèo chín đuôi. Chiêu Đệ nói, trên thế giới này, bất kỳ sinh vật nào cũng đều có thể tu luyện thành thần. Mèo chỉ cần kiên nhẫn tu luyện hai mươi năm là có thể có thêm một cái đuôi. Đến lúc nó có chín cái đuôi thì nó có thể thành tiên, bay lên trời rồi. Nhưng đến khi đã tu luyện được tám cái đuôi, nó sẽ phải thỏa mãn được một nguyện vọng của chủ nhân, vậy mới có thể có được cái đuôi thứ chín, nhưng mà cái đuôi thứ tám của nó lại tùy lúc có thể bị bong ra, cứ lặp lại như vậy, nó vẫn sẽ luôn là một con mèo tám đuôi.
Cứ như vậy, nó không ngừng không ngừng thực hiện nguyện vọng của con người, nhưng nó vẫn luôn không được thành tiên. Mèo rất thất vọng, nó hỏi thần, vì sao lại như vậy, thần nhếch miệng mỉm cười mà không nói. Đến cuối cùng, một lần, người chủ kia nghe mèo nói kinh nghiệm, vì đồng tình với sự khổ cực của nó nên hắn nói ra nguyện vọng của mình, chính là cho con mèo có được chín cái đuôi. Vì vậy cuối cùng mèo ta cũng thành tiên. Thì ra đắc đạo thiên cơ chính là chỉ cần có một người nguyện ý thành toàn cho hạnh phúc của nó, con mèo tám đuôi có thể trở thành con mèo chính đuôi.
Chiêu Đệ nói những người chủ cũ của con mèo kia đều rất ích kỷ. Bọn họ chỉ vì mình mà suy tính, chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của mình mà không để ý chút nào đến việc con mèo vì không tiếc công sức giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng mà phải trả giá mấy chục năm cực khổ tu luyện. Bọn họ hưởng dụng nó như một cái bánh từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như thể là chuyện đương nhiên. Chỉ có người chủ cuối cùng, hắn nguyện ý buông tha vận may khó có được này để thành toàn cho hạnh phúc của con mèo. Đây mới chính là tấm lòng hồi báo khẳng khái và chân thật nhất.
Nếu như… nếu như Chiêu Đệ cảm thấy rời khỏi anh mới có thể hạnh phúc, vậy anh phải làm sao mới được đây. Anh biết anh nên giống như người chủ cuối cùng, thành toàn cho Chiêu Đệ. Đây mới là lòng tốt chân thật nhất đối với Chiêu Đệ. Nhưng mà… nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới việc Chiêu Đệ sẽ rời bỏ anh mà đi thì anh cảm thấy thật đau, thật đau. Anh không biết nơi nào đau, nhưng thật sự rất đau. Anh quả nhiên không phải là một người chồng tốt. Anh là người ích kỷ, anh không muốn Chiêu Đệ rời bỏ anh, không muốn thành toàn cho hạnh phúc của Chiêu Đệ.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí là một người rất ích kỷ. Tiểu Trí không muốn cho Chiêu Đệ điều ước cái đuôi thứ chín.”
Chiêu Đệ mới nghe những lời này của Tiểu Trí, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn không phản ứng kịp lời anh nói là có ý gì. Qua một lúc lâu, cô mới hiểu được Tiểu Trí là muốn nhắc đến câu chuyện mèo chín đuôi mà lúc trước cô đã từng kể cho anh nghe. Cô thật không ngờ, Tiểu Trí sẽ đem chuyện này liên hệ đến tình huống của bọn họ.
“Tiểu Trí, Chiêu Đệ không phải con mèo chín đuôi, không cần Tiểu Trí hy sinh cái gì để thành toàn cho Chiêu Đệ hết. Hơn nữa, hạnh phúc của Chiêu Đệ không phải là rời xa Tiểu Trí, mà là cùng với Tiểu Trí ở chung một chỗ, cho nên Tiểu Trí phải đồng ý với Chiêu Đệ một chuyện được không? Về sau bất kể người nào nói chuyện gì với anh, anh cũng không được buông tay Chiêu Đệ, phải tin tưởng vào Chiêu Đệ, bất kể gặp phải tình huống như thế nào, kể cả khi chúng ta phải tạm thời xa nhau, Chiêu Đệ cũng sẽ nghĩ hết mọi biện pháp đẻ sớm quay trở lại bên cạnh Tiểu Trí. Cho nên, Tiểu Trí nhất định phải luôn kiên cường, được không?” Chiêu Đệ không biết tại sao mình lại muốn nói những lời như vậy. Cô chỉ muốn lập tức bảo đảm về sau dù gặp phải bất cứ tình huống không thể khống chế nào, Tiểu Trí cũng có thể dũng cảm chờ đợi cô.
Chỉ là Chiêu Đệ dù thế nào cũng không nghĩ đến, sau khi cô nói lời này không lâu, sự chia lìa giữa cô và Tiểu Trí liền trở thành sự thật, đột ngột như vậy, khiến người khác hoàn toàn không thể đề phòng. Cô cũng không nghĩ tới, cũng may là có những lời nói ngày hôm nay của mình, đến khi cô vất vả mới trở lại được nhà họ Trần, còn có thể nhìn thấy một Tiểu Trí vẫn sống sờ sờ, mặc dù trước đó Tiểu Trí sớm bị chờ đợi và lo lắng hành hạ đến sắp điên rồi.