Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen
Chương 92: Ác ma tiếp tục gây sóng gió
Tần Liễm lập tức hoàn hồn: “Đồ khốn kiếp! Ông dám giết chết bọn nó, tôi không để yên cho ông."
"Tôi nói này, em vẫn giống như hai mươi năm về trước, hùng hùng hổ hổ vung móng vuốt với tôi, khiến tôi khó mà kềm chế lửa dục.” Câu nói sau cùng của Liêu Ngải vương trên má của Tần Liễm.
Tần Liễm dùng sức thoát khỏi lồng ngực của ông ta, không nghĩ tới, Liêu Ngải đã ôm bà đến trước một gian phòng, liền có người mở cửa cho hắn, sau đó ông ta liền ném Tần Liễm lên giường.
Tần Liễm tức khắc tránh thoát, tuy nhiên, hiện giờ cơ thể của bà căn bản không còn hơi sức. Bị treo gần hai ngày trời, cơm còn chẳng được ăn, lấy đâu ra hơi nữa?
Nhất thời, Liêu Ngải liền tóm lấy người phụ nữ đang có ý định hướng về phía cửa sổ, đè xuống dưới người của mình.
"Buông tôi ra, ông không chết tử tế được đâu. Ông không chết tử tế được đâu.” Tần Liễm dùng sức kêu gào, giãy giụa, nhưng liền bị Liêu Ngải giáng cho một bạt tay.
Tức thì, khóe miệng của bà rỉ máu, không nói được tiếng nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn trần nhà. Còn Liêu Ngải thì lo lắng vuốt ve gò má của bà, hỏi :” Em làm sao vậy? Có đau hay không?"
Biến thái! Ác ma! Trong đầu Tần Liễm chỉ còn lại bốn chữ này. . . . . .Kẻ bên trên lại bắt đầu giở trò.
——
"Hòa Thượng nói xem, là tờ báo gì từ mười mấy năm trước mà khiến thím Lý phải xuất đầu lộ diện?" Vào lúc này, Khấu Kiệt đang bưng khay trà, đặt trước mặt từng người, cũng cầm thêm một ly sữa tươi thả vào trong tay Yến Hoài.
"Đây này." Thương Truy Ý lấy tờ báo nằm bên dưới ghế sofa ra, đưa cho Khấu Kiệt : “Đây là do mình vô tình tìm thấy trong kho trữ đồ, có liên quan đến cái chết của ba cậu và ba mẹ của Hoài.”
Yến Hoài vừa nghe thấy thế, lập tức nhích lại gần, cùng xem báo với Khấu Kiệt.
Nhìn lên trang bìa, có chút hơi khó tin, tại sao sau nhiều năm như vậy, vẫn còn giữ được những bài báo như thế này? Chẳng lẽ là có tin tức gì quan trọng ư?
Nhất thời, Yến Hoài ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt, cũng vừa lúc anh đang đưa mắt về phía cô. Hai mắt giao nhau, hiểu rõ đối phương đang nghĩ gì.
Yến Hoài quay đầu nhìn Thương Truy Ý, hỏi: “Anh tìm thấy tờ báo này ở đâu?"
"Trong phòng trữ đồ." Thương Truy Ý thấy cô quay đầu cười với mình, nhất thời trở nên sững sờ, một lúc sau mới kịp phản ứng, vừa chỉ tay vừa nói: “Ngay đó, quẹo sang gác xép bên cạnh."
"Chúng ta đi xem thử một chút." Yến Hoài đứng lên, Khấu Kiệt cũng thế, không ai nói gì, cùng nhau rời đi.
Nhạc Không Thượng dời tầm mắt, liền trông thấy Thương Truy Ý vẫn còn liếc nhìn về phía Yến Hoài, liền vỗ cái bốp lên bả vai của anh ta: “Ý, nhìn gì thế? Làm cho xong chuyện của mình đi, tớ nghĩ cậu và tớ tương lai ắt hẳn sẽ gặp được một cô gái tốt đang chờ chúng ta.”
"Thôi đi!" Thương Truy Ý đứng lên: “Còn chưa biết Tử Liên đang ở đâu, đúng là làm cho người ta lo lắng." Ngược lại lúc này Thương Truy Ý lại đề cập đến Khấu Tử Liên: “Làm sao để cứu Tử Liên ra đây?”
Sau đó, Nhạc Không Thượng liền chuyển kênh truyền hình, liền trông thấy Dương Giới Thừa đang ngồi tiếp nhận điều tra trong cục cảnh sát, còn Dương Miêu Miêu thì lo lắng nói chuyện với một anh nhân viên trong đó.
"Mau nhìn xem, tâp đoàn Dương thị sắp sụp đổ rồi sao?" Nhạc Không Thượng nhìn Thương Truy Ý: “Cái tên này, không ngờ cậu còn có khả năng như vậy!"
"Kỳ quái." Thương Truy Ý xem ti vi: "Mình đâu có cho người làm mấy chuyện này, ở đâu chui ra vậy? Chẳng lẽ người đứng phía sau muốn xuất đầu lộ diện rồi sao?"
"Cậu nói là, cái người mà chú Khấu đã từng nhắc đến – Liêu Ngải?” Nhạc Không Thượng sáp đến, nhìn vào màn ảnh.
"Sao vậy?" Lúc này, Khấu Kiệt và Yến Hoài đang bưng một chồng lớn sách báo, đi vào trong phòng khách, nhìn hai người bọn họ liền hỏi.
"Kiệt, xem này, Dương Giới Thừa mới vừa bị cục cảnh sát mang đi điều tra, hiện tại liền có người muốn mua lại cổ phần của tập đoàn Dương thị, chẳng lẽ ông ta là người mà ba cậu đã từng nhắc tên, là Liêu Ngải?” Thương Truy Ý lấy dữ liệu từ chiếc máy tính bên cạnh đưa cho Khấu Kiệt xem qua.
"Nhưng, Liêu Ngải đã từng là trùm ma túy ở khu Tây Nam, mà ba mình đã dẫn người vây bắt, khi ấy hình như đã bắn chết hắn rồi, chẳng lẽ còn có thể chết đi sống lại?” Khấu Kiệt ngồi xuống, nhìn vào số liệu trên máy tính.
Yến Hoài vừa nghe thấy cái tên Liêu Ngải, nhất thời trong lòng ngẩn ra, Liêu Ngải? Trong trí nhớ, hình như đã từng nghe qua cái tên đó!
"Trước khi chết, ba mẹ em đã từng nói rằng Liêu Ngải này là một nhân vật tầm cỡ. Từ đầu đến cuối ông không hề tin rằng hắn ta đã bị sát hại, ông lo rằng Liêu Ngải sẽ quay lại trả thù, thế nên mới không mang em lên chiếc thuyền đi Đông Nam Á.” Lúc này, Yến Hoài nhìn bọn họ, nói rành rọt từng câu từng chữ.
Ba người thất kinh tại chỗ, không ngờ, lại có chuyện trùng hợp như thế sao?
"Ba của em, Yến Tư Thiếu cũng từng tham gia trận vây bắt trùm ma túy năm đó ư?" Ánh mắt của Khấu Kiệt lấp lánh, nhìn Yến Hoài: "Vậy ba em có nhắc đến chuyện của ba anh không?"
Yến Hoài lắc đầu.
"Xem ra, đời trước của bọn họ đúng là dây dưa không ít." Nhạc Không Thượng nhìn hai người kia, hài hước nói.
Hai người đồng loạt bĩu môi nhìn Nhạc Không Thượng, động tác giống hệt nhau.
Lúc này, điện thoại của Khấu Kiệt liền vang lên.
"Dương Miêu Miêu?" Khấu Kiệt nhìn tên hiện ra trên màn hình, tuy rằng hai nhà Khấu – Dương là hai tập đoàn đối đầu nhau, thế nhưng, việc biết người biết ta trăm trận trăm thắng đôi bên ai cũng hiểu, vậy nên có số điện thoại của nhau cũng là điều dĩ nhiên. Ở thành phố M này, có gặp mặt nhau một ngày, cũng nên xã giao qua một chút, giữ vững hình tượng bên ngoài.
"Nhận đi!" Yến Hoài nhìn dáng vẻ do dự của Khấu Kiệt, nói: "Chắc là cô ta có việc gì cần anh giúp." Yến Hoài liếc mắt nhìn TV, trên ấy có nói tập đoàn Dương thị có hành vi phạm pháp, bóc trần sự thật nhơ nhuốc của Dương thị, và sau lưng còn có người muốn mua lại cổ phần của tập đoàn này.
Khấu Kiệt nhấn nút nhận, đồng thời bật loa ngoài.
"Anh Khấu, em là Miêu Miêu đây, xin anh hãy giúp em! Hu hu. . . . . ." Bên trong truyền đến tiếng khóc và lời cầu cứu của Dương Miêu Miêu.
"Nói xem." Khấu Kiệt lầm bầm phun ra hai chữ.
"Em không biết có phải anh là người muốn tiêu diệt bọn em hay không, nhưng, bây giờ em chỉ có thể hy vọng vào anh, hãy giúp bọn em vượt qua cửa ải này. Hiện tại có một người giấu mặt muốn mua cổ phần của công ty nhà em, mà bọn em đã rơi vào tình trạng khủng hoảng tiền bạc nghiêm trọng. Bên phía ngân hàng mà tới, em rất sợ tập đoàn Dương thị sẽ sụp đổ trong tay bọn em, cầu xin anh hãy giúp chúng em! Hu hu, anh Khấu, van xin anh!"
"Có người thu mua tập đoàn sắp phá sản của các người, không phải là chuyện rất tốt sao? Miễn là không phải phá sản, thì còn có ngày vực dậy được." Khấu Kiệt chậm rãi nói, ban đầu là kẻ nào còn muốn chống lại mình chứ? Bây giờ thì hay rồi, gặp nguy thì đến cầu cứu mình.
"Anh Khấu! Anh cũng đã biết, người mua cổ phần của tập đoàn bọn em không rõ lai lịch, thì cũng có thể sử dụng thủ đoạn giống nhau để chiếm lấy cổ phần của Khấu thị! Em không tin tập đoàn Khấu thị của anh hoàn toàn trong sạch, sẽ không bị người ta điều tra ra điểm đen tối nào."
Mọi người vừa nghe thấy câu này, nhất thời sững sờ, Dương Miêu Miêu nói không sai, nếu như người kia sử dụng cùng một thủ đoạn thì phần thắng của tập đoàn Khấu thị cũng không lớn!
"Vậy thì được, bọn tôi thu mua cổ phần của các người. Chúng tôi vẫn còn dư chút tiền." Khấu Kiệt cười nhếch mép nói.
"Anh! Vốn dĩ chỉ muốn mượn anh chút tiền, sau này sẽ trả lại, không ngờ anh cũng là người như vậy!" Dương Miêu Miêu tức đến nỗi nói năng không trôi chảy, lồng ngực phập phồng, ngồi co ro trên giường ngủ, khóe mắt nhòa lệ: “Ba mẹ em để lại tài sản này cũng không dễ dàng gì! Làm sao anh lại nhẫn tâm như vậy?"
"Hừ, Dương Miêu Miêu, quên rằng trước đó cô suýt chút nữa khiến tôi và Kiệt phải chết ở trên biển sao? Quên cô từng hùng hổ nói trong nhà vệ sinh, rằng cô chỉ mong bọn tôi chết đi ư?" Lúc này Yến Hoài cũng trở nên tức giận, đoạt lấy điện thoại di động, hung hăng quát Dương Miêu Miêu.
Dương Miêu Miêu ngẩn ra, ngừng khóc: “Tôi….tôi…tôi, không phải như cô nghĩ, đó là do người đàn ông mặc áo đen, ông ta, chính là ông ta. Cầu xin cô, thị trưởng Yến, cô là thị trưởng, cô nhất định có cách. Van xin cô làm ơn ngăn cản bọn họ mua lại cổ phần của Dương thị!"
"Dương Miêu Miêu, không biết là ai rất hận tôi hả? Hừ, còn muốn chối quanh co đúng không? Bất quá, nói chuyện với cô cũng chỉ lãng phí nước miếng. Có điều, cô cứ yên tâm, tập đoàn Khấu thị chúng tôi nhất định sẽ tham gia vào việc thu mua của Dương thị, cô và anh cô cứ chờ xem!" Yến Hoài chậm rãi thở ra một hơi, nói tiếp: “Người đang muốn mua lại tập đoàn của cô, tôi nghĩ ắt hẳn sẽ rất vui mừng nếu biết tập đoàn Khấu thị nhúng tay vào chuyện này."
Yến Hoài dứt lời, trả lại điện thoại cho Khấu Kiệt, xoay mặt sang chỗ khác, tiếp tục xem TV.
Dương Miêu Miêu ở đầu dây bên kia cũng không lên tiếng, cô nhìn lên trần nhà, lúc này mới hiểu, trước kia mình muốn hại chết anh ta, hóa ra lại là hại chết chính mình.
Khấu Kiệt tắt điện thoại, nhìn Yến Hoài, rồi nhìn về phía những người khác.
"Thật sự muốn mua?" Thương Truy Ý nhìn Khấu Kiệt, chỉ cần cậu ta nói một chữ ‘đúng,’ chắc chắn anh sẽ không nói chữ ‘không.’
"Mua." Khấu Kiệt xoay người cầm lấy mớ sách báo vừa lấy ra ban nãy, giũ sạch bụi bẩn: “Hoài, giúp anh một tay.”
"Ừ." Yến Hoài đi đến gần, mà Nhạc Không Thượng cũng tiến lên giúp một tay xem xem mớ sách báo kia có tin tức gì không.
Thương Truy Ý đi lên lầu hai, vào trong phòng ngủ của mình, thao tác trên máy vi tính, ra lệnh cho nhân viên làm việc. . . . . .
——
"Em thấy không? Liễm Liễm, em thấy không?" Trong một gian phòng, màn lụa trắng theo gió nhẹ lay động, một người đàn ông trung niên ước chừng bốn mươi lăm tuổi nằm bên trên người phụ nữ chừng bốn mươi mấy tuổi. Người đàn ông nâng đầu người phụ nữ lên, để bà nhìn màn hình máy tính cách đó không xa.
"Em xem, tập đoàn Khấu thị đã bắt đầu mua vào cổ phần của Dương thị, em nghĩ xem. Chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, cả thị trường này sẽ sụp đổ! Có phải đùa rất vui không? Nói, có phải rất vui không?" Liêu Ngải đưa mắt về phía người bên dưới, liếm môi của bà.
"Ác ma!" Tần Liễm chỉ phun ra hai chữ này.
"Em nói đi, nếu như tôi dùng cùng một thủ đoạn để khiến tập đoàn Khấu thị phá sản, có phải thành phố M này sẽ rất nhộn nhip hay không?” Liêu Ngải liếc mắt nhìn máy vi tính, rồi nhìn về phía Tần Liễm: "Đó là thành quả từ người chồng trước của em. Còn có cả sự vất vả của con trai cưng em nữa. Ha ha ha ha ha!" Liêu Ngải bật cười thành tiếng, gương mặt phóng đại trước mặt cuả Tần Liễm.
Tần Liễm lơ đãng nhìn ông ta, liền dùng sức đẩy: “Đi chết đi!"
Liêu Ngải không ngờ bà vẫn còn có sức như vậy, lập tức ngã nhào xuống đất, phát ra thành tiếng.
Nhất thời, Tần Liễm kéo quần áo của mình lên, từ trên giường chạy xuống, muốn chạy thẳng ra cửa.
Nhưng, Liêu Ngải cũng rất cao tay, lật người một cái, đứng lên, nhìn Tần Liễm đang có ý định chạy trốn, lập tức đưa tay ôm lấy hông bà.
Tần Liễm khẽ nghiêng người, tránh thoát móng nhọn của hắn, nhưng, nó đã nằm trong dự tính của Liêu Ngải, trở tay một cái, liền giữ chặt lấy tay phải của Tần Liễm.
"Buông tôi ra!" Tần Liễm hét to, quay đầu, tức giận quắc mắt nhìn hắn.
Lúc này Liêu Ngải lại cười, ngay sau đó liền bóp lấy cổ của bà.
"Không phải em muốn chạy trốn sao? Trốn đi, tôi để cho em trốn! tôi để cho em trốn!" Liêu Ngải như muốn nổi điên, bóp lấy cổ Tần Liễm, dùng sức càng lúc càng mạnh.
Tần Liễm liều mạng giãy giụa, nhưng, tên kia đúng là một ác ma, bóp lấy cổ họng của bà, từ từ rút đi hơi thở của bà.
Kiệt à, mẹ thật sự xin lỗi con! Trong đầu Tần Liễm chỉ còn lưu lại một câu như thế, đôi tay liền vô lực rũ xuống.
"A!" Bấy giờ Liêu Ngải mới phát hiện Tần Liễm đã bất động, vòng tay ôm lấy eo, đưa bà lên trên giường, ra sức hô hấp.
"Liễm Liễm, đừng chết! Đừng bỏ anh! Liễm Liễm, tỉnh lại! Tỉnh lại!" Lúc này Liêu Ngải càng thêm điên cuồng, dùng sức lặp lại động tác hô hấp cho Tần Liễm.
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ!" Rốt cuộc Tần Liễm cũng tỉnh lại.
Nhìn gương mặt bà có chút bầm tím, quanh cổ còn hằn dấu tay, Liêu Ngải vội vàng giúp bà mặc quần áo với vẻ mặt khẩn trương.
Sau khi mặc cho Tần Liễm xong, cũng vội vàng mặc quần áo của mình vào, quay đầu, Liêu Ngải thấy Tần Liễm vẫn còn đang ra sức thở dốc, liền vòng một tay ôm lấy bà.
"Ông muốn làm gì? Muốn tôi chết thì cứ giết đi!" Bây giờ bà mới bớt đau, tay chân nhúc nhích khó khăn, chỉ có thể dùng miệng đấu tranh.
"Gặp bác sĩ." Liêu Ngải chỉ phun ra một câu, khiến Tần Liễm lập tức sững sờ nằm trong ngực hắn.
"Đừng có mong làm tổn thương tôi rồi sau đó đối tốt với tôi.” Tần Liễm trông thấy ông ta có vẻ già hơn trước khá nhiều, liền nhớ lại chuyện của hai mươi năm về trước.
Ông ta và ba của Khấu Kiệt, Khấu Du Viễn cùng theo đuổi Tần Liễm, còn Tần Liễm thì mới vừa chia tay mối tình trung học với Yến Tư Thiếu. Mặc dù Liêu Ngải rất thích bà, nhưng bà cảm thấy ông ta là người làm việc cực đoan, thô bạo, cho nên không muốn lấy ông ta mà lấy Khấu Du Viễn. Không ngờ, Khấu Du Viễn và Yến Tư Thiếu đều ở trong quân khu, cùng bị điều đi vây bắt trùm ma túy Liêu Ngải ở Tây Nam. Liêu Ngải giả chết, tránh thoát một kiếp nạn, khi biết tin Khấu Du Viễn kết hôn với Tần Liễm, càng thêm kích thích nỗi oán hận trong lòng hắn. Hắn liền lên kế hoạch bắn lén trong một lần Khấu Du Viễn đi làm nhiệm vụ. Còn đối với Yến Tư Thiếu, biết được ông ấy là người tình cũ, lại còn tham gia trong đợt càn quét, liền nhân cơ hội lúc vợ chồng Yến Tư Thiếu ở trên chiếc thuyền đi Đông Nam Á, giở trò cướp bóc, rồi giết chết bọn họ.
Mình mới là kẻ đầu sỏ gây nên đúng không? Tần Liễm chảy nước mắt, mình mới là người cần phải chết, thế mà vẫn còn sống tạm bợ qua ngày, còn người không đáng chết lại phải chết.
Cúi đầu nhìn Tần Liễm đang khóc, Liêu Ngải ngược lại có hơi khẩn trương: “Em đừng khóc! Đi rất nhanh thôi, em đừng khóc nữa!"
Tần Liễm giấu mặt đi không thèm nhìn hắn.
——
Có hai người đang đứng trước cửa biệt thự của nhà họ Khấu, được thuộc hạ của Khấu Kiệt dẫn vào trong.
Yến Hoài vừa trông thấy Vân Khoáng và Diệp Phương Hoa trong đại sảnh, nhất thời vui mừng chạy ùa lên, nhưng, Diệp Phương Hoa liền nói: "Xem con kìa, mấy ngày nữa là sẽ lập gia đình, cũng không nên thiếu ý tứ như vậy!"
"Con biết rồi!" Yến Hoài từ tốn trả lời.
Khấu Kiệt nhìn Yến Hoài lúc này tựa như một chú chim nhỏ nép vào ba mẹ của mình làm nũng, bất giác cảm thấy vui mừng, nhưng, lại nhất thời nghĩ đến mẹ của mình, Tần Liễm, đến bao giờ, đến bao giờ thì bà mới cho anh được một cái ôm như thế? Có khi nào bà ấy ôm mình như thế chưa? Trong trí nhớ của anh, chưa từng có, nhất là sau khi ba Khấu Du Viễn mất, bà ấy ngày càng ít xuất hiện trước mặt anh, thậm chí còn có thời gian anh cho rằng bà đã chết rồi.
"Con không vui mừng sao?" Lúc này Vân Khoáng đã đi tới vỗ vỗ vào bả vai của Khấu Kiệt: “Bác biết chuyện em gái con mất tích là rất khó khăn vào giai đoạn này, xin lỗi các bác không bảo vệ được con bé.”
Khấu Kiệt lắc đầu rồi khẽ gật đầu cười cười: "Cháu nhất định sẽ tìm được nó."
Vào lúc này, Diệp Phương Hoa lại mang bao lớn bao nhỏ quần áo tới: “Mấy thứ này đều dùng vào hôn lễ của các con, các con cần phải sắp xếp lại nơi nàu. Con nhìn xem, mấy chữ hỉ này thật sự khiến mẹ cảm thấy rất vui mừng."
"Mẹ." Yến Hoài nhìn Diệp Phương Hoa, nháy mắt ý bảo, đừng nhắc tới nhiều như vậy, sẽ hù dọa người ta chạy mất dép!
Khấu Kiệt cười thầm trong lòng, cũng không bày tỏ gì nhiều.
Vào lúc này thì Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng cũng vừa bước xuống lầu, nhìn cả nhà bọn họ cười nói vui vẻ thì trong lòng cũng cảm thấy vui lây.
"Mấy cái tên kia, các cậu nhìn lại mình xem, quần áo có đẹp không hả, để hôm nào bác đây mua cho mấy đứa vài thứ mà mặc.” Vân Khoáng nhìn bọn họ, niềm nở gọi. Cái hôm tranh cử thị trưởng của Dương Giới Thừa, đã biết rõ quan hệ của mấy đứa này, bây giờ cũng cảm thấy quen thuộc hơn phần nào, không hề có chút khách sáo.
"Được ạ!" Thương Truy Ý nhìn Vân Khoáng, cũng biết ông là ba nuôi của Yến Hoài, còn người kia nhất định là mẹ nuôi rồi.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Khấu Kiệt vang lên.
Khấu Kiệt khẽ ra hiệu xin phép ba mẹ vợ, sau đó liền lấy di động ra, bên trên là một số điện thoại xa lạ, Khấu Kiệt nhíu mày, nhấn nút nhận: “Nói đi.”