Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền

Chương 1: Mở Đầu


Chương tiếp

Ba Hà từ nước ngoài trở về, Mẹ Hà kỳ thực không ủng hộ tập tục chọn đồ vật đoán tương lai như vậy, bà cho rằng tập tục này căn bản không có căn cứ,con gái bà tính tình rất thích chơi đùa ầm ĩ thấy cái gì ở trước mặt liền cầm lấy chơi đùa. Làm sao có thể dựa vào đó cho rằng sau khi lớn lên đứa nhỏ này sẽ hướng theo đó mà phát triển a?

Cho nên khi con gái bảo bối họ được một tuổi ông cụ Hà liền nói muốn giúp bọn họ cử hành chọn đồ vật đoán tương lai, bọn họ chỉ là đồng ý qua loa cho xong chuyện, cũng không đặt việc đó ở trong lòng.

Nhưng ông cụ Hà lại xem chuyện này quan trọng, cháu gái bảo bối của ông chọn đồ vật đoán tương lai, làm sao có thể để cho vợ chồng không hiểu chuyện này làm qua loa chứ? Cho nên ông cụ Hà thay cháu gái chọn đủ loại kiểu đồ vật đoán tương lai, từ Kim Toán Bàn*, bình hoa cũ, cho tới cây thước, bánh bao nóng, mọi thứ đều có.

Thật vất vả để chọn đồ vật đoán tương lai này, ông cụ Hà mời thân bằng hảo hữu cùng nhau tới chứng kiến thời khắc quan trọng này, bên trong phòng khách rất to, người đến người đi rất vui vẻ.

"Ân Ân a, cháu cẩn thận nhìn mấy thứ này xem,nếu có cái nào cháu thích đầu tiên phải nắm chặt đứng lên, ngàn vạn không cần buông tay biết không." Ông cụ Hà ôm cháu gái bảo bối cẩn thận dạy cô bé, cô bé ngẩng đầu cười một cái làm những người khách không khỏi ngây ngẩn.

"Lão Hà ơi, bà coi này cháu gái thật xinh đẹp nha."

"Ừ, thật đáng yêu, nếu em sinh đứa nhỏ đáng yêu như vậy,em sẽ không sợ béo, không sợ đau."

Ông cụ Hà kiêu ngạo nâng nét mặt già nua lên, nhận ánh mắt yêu thích cùng ngưỡng mộ của mọi người, "Con nhớ chưa? Ân Ân."

"A ưm a ưm." Cô bé tròn vo mới sinh giơ hai tay lên la hét, giống như trả lời dặn dò của ông nội.

"Tốt lắm tốt lắm, Ân Ân chúng ta thật là đứa trẻ thông minh." Ông cụ Hà cũng không biết tiểu nữ oa đến cùng hiểu hay không, dù sao ông cảm thấy cháu gái ông là thông minh nhất thế giới, đứa nhỏ rất hiểu biết, đương nhiên là biết ông đang nói cái gì.

Ba Hà cùng Mẹ Hà nhìn ông cụ Hà hồn nhiên than nhẹ một tiếng.

Nhìn thời gian, đã đến giờ lành, ông cụ Hà đem tiểu tôn nữ để xuống trên sàn nhà sáng lấp lánh,để cô bé đi lên phía trước.

Cô bé hùng hồn đi được vài bước sau đó dừng lại, quay đầu nhìn ông nội cùng ba ba, mẹ, còn có người vây xung quanh, đôi mắt to chớp chớp, thoạt nhìn rất đáng yêu.

"Ân Ân ngoan, đi lấy đồ vật gì đi." Lòng ông cụ Hà nóng như lửa đốt, muốn biết tôn nữ bảo bối tương lai sẽ có thành tựu vĩ đại gì.

"A ưm." Cô bé kêu một tiếng, tiện đà nỗ lực đi lên phía trước, mọi người nghển cổ chờ đợi, cô bé đi đến trên sàn nơi chọn đồ vật đoán tương lai, bắt đầu chiến dịch tìm đồ.

"Ân Ân ngoan, lấy bút tốt lắm, tương lai sẽ đọc sách làm tài nữ**."

**Phụ nữ tài ba

"Ân Ân, lấy thước tốt lắm, tương lai lớn lên làm thẩm phán."

"Lấy ấn giam cũng tốt, mai mốt sẽ làm chánh án."

"Ta cảm thấy lấy bánh bao cũng tốt, có thể ăn là hạnh phúc rồi nhỉ."

Người xung quanh cùng ba Hà, mẹ Hà rất khẩn trương, sợ bạn nhỏ đáng yêu lấy sai vật thì cả đời liền coi như toi rồi.

Bỗng dưng, vốn bạn nhỏ còn đang ngẩn người phút chốc nhanh chóng đi đến bên tờ tiền, cầm lấy tờ 100 khối tiền giấy màu hồng hồng, vốn phòng khách đang ầm ĩ bỗng chốc yên tĩnh trở lại, ngây người trừng mắt nhìn bạn nhỏ cầm tiền giấy không buông, còn cười đến lộ ra mấy cái răng sữa, đến nổi không thấy cả mắt của cô bé.

Ông cụ Hà cũng ngây ngẩn ra, tờ 100 khối tiền giấy kia, ông chỉ là đặt ở nơi đó để làm nền, ông ngàn nghĩ vạn nghĩ cũng không nghĩ đến, tiểu tôn nữ không ăn bánh bao nóng, không lấy bút ngòi vàng, không lấy tiểu Ngọc bàn***, chỉ nắm lấy tờ giấy mỏng kia, còn coi như châu báo bảo hộ trong ngực, đó không phải là đại biểu, tương lai tiểu tôn nữ sẽ yêu tiền sao?Ông cụ Hà cảm thấy ông muốn hôn mê rồi.

Vợ chồng Hà nhìn thấy bộ dáng ông cụ Hà bị đả kích lớn, vội vàng tiến lên an ủi, "Ba,chỉ là chọn đồ vật đoán tương lai mà thôi, con bé chỉ chơi đùa, ba đừng coi là thật."

Đừng coi là thật? Ông cụ Hà nhìn tiểu tôn nữ vẫn đang chơi với tờ tiền giấy, thật sự có thể không trở thành sự thật sao?

Hàng tháng cứ vào thứ bảy là ngày An Ân mong chờ nhất, đơn giản là vì thứ bảy là ngày công ty phát lương.

Sáng sớm, Hà An Ân tự mình đi đến nơi ngân qủy, gạt thẻ, bấm mật mã vào, bấm vào trang báo tài khoản nơi hiển thị số tiền, lòng của cô hưng phấn, nhảy nhót, vui vẻ thu hồi thẻ tài chính, cô linh hoạt đi về hướng cửa công ty cách đó không xa.

Cô làm tại công ty Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia đứng nhất nhì trong nước, nghiệp vụ trải rộng cả nước, xa tới Bắc Phi cùng với Nam Mỹ cũng có, cũng là Đại Tập Đoàn, cho nên phúc lợi cùng tiền lương cũng rất mê người, bởi vậy sau khi tốt nghiệp, Hà An Ân không cần suy nghĩ liền tiến vào Đại Tập Đoàn này, trở thành một thành viên trong phòng tài vụ, trải qua ba năm không ngừng nỗ lực, cô rốt cục trở thành trợ lý kế toán nho nhỏ, hiện tại phòng tài vụ không thể hoặc thiếu một kế toán.

Về phần tại sao trở thành kế toán?Vốn cũng không có gì, tất cả bởi vì nhìn đến tình huống tài vụ của công ty, dự đóan cuối năm có phải tiền thưởng gấp bội hay không, cho nên chữ số công ty thu vào không ngừng đi lên, cô sẽ không tự chủ hưng phấn lên.

Trong thang máy những nhân viên chen vào đến đặt kín, cô xin lỗi đối với một nhân viên không vào được thang máy,sau đó thang máy từ từ đi lên đến phòng cô, cô trở lại chỗ ngồi của mình.

"Xin chào, An Ân." Cô mới vừa đặt túi xách các đồng nghiệp bốn phía liền tự động chào hỏi.

"Xin chào mọi người,buổi sáng hôm nay thế nào mỗi người đều trang điểm xinh đẹp như vậy? Còn có. . . . . . Hôm nay mọi người đều cùng nhau đi hẹn hò sao?" Phòng tài vụ có là tiếng tu viện, trừ bỏ các ban quản lý, các nhân viên khác đều nữ tính giống nhau, cho nên bình thường tất cả mọi người, ách, rất mộc mạc, mà hôm nay người người đều trang điểm xinh đẹp,hình như chỉ có cô là không có trang phục tham dự, chỉ mặc đồ nhân viên com lê đen cùng áo sơmi trắng rất chững chạc.

"Tôi nói cho An Ân rồi nhưng chắc cô đã quên."

"Cô nha, trong mắt chỉ có biết ngày hôm nay là ngày phát lương, cùng với tài khoản mà thôi."

Nghe đồng nghiệp trêu ghẹo cô, Hà An Ân cũng không tức giận, dù sao các cô nói không có sai,nếu đã là sự thật cô cần gì phải tức giận.

Chẳng qua cô đối với các cô nói "Quên rồi."Nhưng cô cũng cảm thấy rất tò mò nha, "Các vị tiểu thư,xin người có địa vị cao nhân nhượng trước kẻ có địa vị thấp chỉ bảo tiểu nhân đây đã sai lầm gì được không? Như vậy lòng tiểu nhân nhất định sẽ cảm kích không thôi."

Các cô đã sớm biết Hà An Ân này là tiểu yêu tiền, trừ bỏ tiền cô không quan tâm bất cứ chuyện gì.

Người này có thể vì một đồng tiền mặt trời lên cao đi qua vài cái ngã tư cũng chỉ đi bộ mua một phần cơm trưa rẻ; rõ ràng có thể tự mình lái xe nhưng lại đi tầu điện ngầm,để tiết kiệm tiền, mỗi ngày mang giày cao gót ba tấc đuổi theo xe bus, chen lách xe điện ngầm.

Nhưng các cô không thể tưởng tượng nổi An Ân lại đuổi theo một tên trộm, còn chạy hơn nửa giờ, bởi vì bên trong cái túi có mười đồng tiền.

Bọn họ có thể nghe, nhìn thấy đến không thể tin được, các cô nhìn Hà An Ân,lúc bắt đầu khó có thể tin, nhưng trải qua ba năm quen biết, các cô đã tập mãi thành thói quen, luyện thành tuyệt chiêu mặt không đổi sắc rồi.

Nghe được lời nói dễ nghe,đồng nghiệp nữ phòng tài vụ nghe được lời tâng bổng như vậy, người người đều vui vẻ vì tiểu yêu tiền giải thích nghi hoặc, "An Ân cô quên rồi hả ? Quản lý Hoàng của chúng ta đã đến tuổi về hưu, thứ sáu tuần trước là bữa đi làm cuối cùng rồi á."

Hà An Ân cẩn thận nghĩ nghĩ, lúc sau bổng lộ ra biểu cảm bi thương một chút,"A, tôi nhớ rồi."

Vì vui vẻ đưa tiễn vị nguyên lão này, các đồng nghiệp trong phòng tài vụ góp tiền tặng cho ông một một huy chương vàng, 500 đồng tiền kia như máu chảy đầm đìa, cô làm sao có thể quên được.

Nhìn đến biểu cảm kia , các đồng nghiệp nữ tự biết đuối lý lập tức chuồn đi, đem trọng trách an ủi cùng với giải thích nghi hoặc giao cho những người khác.

Xem thường nhìn mấy người đó một cái,Phương Du nhận trọng trách vỗ nhẹ bả vai Hà An Ân,"Mình biết ví tiền như máu cậu, buổi trưa hôm nay mình mời cậu ăn cơm, ngoan ngoãn."

"Thật sự?" Ánh mắt tuyệt vọng lộ ra ánh sáng lấp lánh quang mang, làm cho người nhìn nhịn không được dơ tay vỗ vỗ đầu cô.

Cũng bởi vì cô trương ra bộ mặt vừa đáng yêu vừa vô tội, cho nên cho dù Hà An Ân có tính tình coi tiền như mạng, cũng không làm cho người ta chán ghét cô,còn làm cho những đồng nghiệp nữ phòng tài vụ coi cô trở thành tiểu sủng vật.

Tâm tình tốt khi xoa xoa đầu cô, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, tâm tình không tốt liền giảm xuống, dù sao không cần dính đến tiền, Hà An Ân có thể nói là thuần lương vô hại .

"Thật sự thật sự." Phương Du xoa đầu Hà An Ân giống như chú chó con, "Về phần hôm nay sẽ có quản lý mới đến nhận chức, nghe Tiểu Trần bộ phận tài nguyên nói, hôm nay đến nhận chức là một thạc sĩ từ nước ngoài trở về, anh ta làm kế toán viên cao cấp ở Sự Vụ Sở Lí lớn nhất thế giới vài năm,còn giữ chức vụ quản lý, bất quá vì về nước phát triển, mới từ chức công việc phát triển kia, đến công ty chúng ta làm quản lý."

Hà An Ân gật gật đầu, học sinh nước ngòai về nước, tiền đồ vững mạnh sáng lạn, chỉ nghe đến đều đó đã đủ làm cho những phụ nữ muốn kết hôn phải động lòng, khó trách hôm nay người người nếu không lộ bộ ngực sữa thì cũng lộ đùi.

Cô chớp chớp mắt nhìn da thịt trắng non mềm kia, khi nào thì tu viện đã bắt đầu có phong cảnh tươi đẹp rồi hả?

"A, tôi nhìn thấy, Tiểu Trần đang dẫn một người đàn ông rất cao về phía này kià!" Vừa thối lui về phía sau đồng nghiệp đột nhiên lớn tiếng nói.

Nghe vậy, các đồng nghiệp nữ lập tức nhảy lên, kéo làn váy kéo làn váy, bóp ngực bóp ngực, chỉ có Hà An Ân là không có làm gì đi đến cạnh cửa đứng, chờ đám phụ nữ kia sửa sang lại cho tốt sau đó mới xếp thành hàng hoan nghênh.

Từ bên ngoài đi vô, quả là, Tiểu Trần dẫn theo một người đàn ông cao lớn đi về phía này, mà theo khoảng cách càng ngày càng gần, Hà An Ân cũng dần dần thấy rõ diện mạo người đàn ông kia.

Mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, môi hơi bạc, thoạt nhìn giống như hoa mĩ nam nổi tiếng ở Hàn Quốc, chẳng những có hương vị nam tính, xứng với dáng người cao lớn rắn rỏi kia, thoạt nhìn cực kì có cảm giác an toàn, cũng làm cho người ta cảm giác có thể dựa vào.

Bỗng dưng, Hà An Ân nheo mắt lại nhìn thật kĩ, không biết vì sao cô càng nhìn diện mạo người đàn ông này càng thấy quen mắt, khiến cô nhịn không được tìm kiếm trong trí nhớ mình, muốn tìm xem người đàn ông này cùng cô từng có liên quan gì, liên quan trên tiền tài.

Người có thể khiến cho cô nhớ kỹ không nhiều lắm, phần lớn đều là người từng hướng cô mượn tiền, mà người trước mắt này, cô rất nhanh liền nhớ ra rồi.

Có một thời gian, từng có một học trưởng nói bóp của anh bị trộm, nhưng trong nhà có việc gấp cần trở về nhà sớm, cho nên anh đã đem thẻ học sinh để ở chổ cô, hướng cô mượn hai trăm khối đón taxi về nhà, anh còn hỏi tên cô cùng lớp, bởi vì anh muốn đi nước ngoài một chuyến,một khi anh về nước, sẽ đem tiền trả cho cô.

Lúc đó cô xem học trưởng kia là tiếng tăm lừng lẫy danh hiệu Đệ Nhất, mặc kệ trận đấu gì, tên của anh đều đứng nhất, hơn nữa lúc đó bộ dáng của anh rất gấp rút, cho nên cô cũng rất dứt khoát lấy hai trăm khối trong túi xách ra, dùng tiền cơm một tuần cùng tiền đi lại của mình đổi lấy thẻ học sinh của anh.

Tuy rằng hôm đó cô đói bụng, vẫn là rất có khí thế không hướng bạn bè mượn tiền,còn mất một tiếng đi bộ về nhà, cô tin tưởng anh rất nhanh sẽ trả lại tiền cho cô, mà cô cũng làm một chuyện tốt, cho nên cũng không từ chối.

Nào ngờ cô đợi học trưởng kia suốt cả một tháng vẫn chưa thấy anh trả tiền lại, cô rốt cục nhịn không được tìm tới lớp của học trưởng, lại không nghĩ rằng cô không lấy lại được 200 khối mà còn nghe được một tin tức khủng khiếp,tên học trưởng kia đã chuyển trường chạy lấy người rồi!

Sấm sét giữa trời quang, Hà An Ân cô đường đường là một người yêu tiền, cư nhiên bị người khác lừa tiền, tuy rằng chỉ là hai trăm khối, nhưng nó cũng đủ làm cô đau lòng đến không thể nói gì, mà bây giờ lại để cô gặp lại học trưởng vay tiền không trả kia ở công ty, đúng là lưới trời lồng lộng, cô rất nhớ hai trăm khối đó nha!

Ngay sau đó cô lập tức trở về chổ mình, tìm thẻ học sinh đã ố vàng trong túi xách, những năm gần đây, cô luôn luôn tự nhủ rằng sẽ có một ngày cô tìm được anh, cho nên thuận tiện đem thẻ học sinh này bỏ trong túi xách, quả nhiên trời không phụ lòng người mà, trời thương người ngốc,tấm thẻ học sinh này rốt cục cũng hữu dụng rồi.

Dưới tất cả ánh mắt kinh ngạc của đồng nghiệp nữ phòng tài vụ, Hà An Ân đi về phía người đàn ông, "Đỗ Khang, Tôi tìm anh thật vất vả nha!"

Đoạn ái muội này khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, trợn mắt há mồm nhìn đôi nam nữ này, trong đầu tự chạy một đoạn hình ảnh của "Gian tình”.

Bị chặn lại đừơng đi còn nghe được lời ái muội như vậy, Đỗ Khang nhíu mày lại, cúi đầu nhìn về phía người phụ nữ bé bỏng trước mặt.

Anh có thể khẳng định, mình đã từng nói qua chuyện yêu đương, tuyệt đối không bao gồm cô gái trước mắt này, anh cũng không làm tình một đêm, cô cũng không phải đối tượng ái ân của anh, quan trọng nhất là,anh không có mất trí nhớ, cho nên những chuyện như vậy sẽ không phát sinh trên người anh, nhưng cô lại có thể kêu tên anh rõ ràng. . . . . .

"Anh làm sao có thể đối với tôi như vậy." Nắm chặt thẻ học sinh trong tay, Hà An Ân lên án nói: "Anh có biết những năm gần đây, tôi tìm anh có bao nhiêu khổ sở không? Anh cư nhiên. . . . . . Cư nhiên chạy trốn cho xong việc!"

Hà An Ân càng nói càng thêm ái muội, khiến cho những đồng nghiệp nữ chuẩn bị nhiệt liệt hoan nghênh quản lí mới ai cũng thay bằng một ánh mắt kinh thường nhìn về phía Đỗ Khang.

Các cô vẫn cho là Hà An Ân chỉ vì quá yêu tiền, nên hứng thú với tiền hơn đàn ông, cho nên mới Bất Đàm Luyến Ái*, nào ngờ là do cô đã từng vì tình yêu mà đau khổ quá nhiều, bị đàn ông rù bỏ, nên mới không dám nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

*Không yêu

An Ân được các cô yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay cư nhiên bị người như vậy rù bỏ, tất cả các cô đều không nuốt nổi cục tức này, vậy mà Hà An Ân lại một lòng đối với tên"Phụ Tâm Hán*" bộ dáng lưu luyến không rời, khiến các cô người người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

*Phụ tình

Tức thời các cô bắt tay một cái,ôm thân thể chân vật của An Ân muốn đem vật nhỏ đáng thương này ôm trở về che chở, lại hung hăng thay An Ân giáo huấn tên đàn ông vô lại này, nhưng mà tiểu Khả thương yêu ngay sau đó kêu lên, làm cho cõi lòng các cô tan nát.

"Anh thiếu tôi hai trăm khối, khi nào thì trả cho tôi!" Hà An Ân dùng sức vẫy vẫy thẻ học sinh trong tay, "Đây là thứ khi đó anh cầm ở chổ tôi nè, mau trả cho tôi hai trăm khối đi!"

Một cỗ áp suất thấp đầy qủy dị khiến mọi người trầm mặc, trong không khí bổng chốc trở nên im lặng.

Đỗ Khang đứng bên cạnh, đang nghe đến câu lên án này cũng khó có thể tin trừng mắt lớn, nhận cái thẻ có dáng keo cẩn thận trên tay cô kiểm duyệt,nhìn ảnh chụp đã bị ố vàng kia,anh nhận ra người phía trên đúng là anh, mà đồng thời anh cũng nhận ra người phụ nữ trước mặt, đúng là năm đó anh đã từng hướng tiểu học muội vay tiền.

Xấu hổ bất ngờ ập tới gần như đem anh bao phủ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng gặp loại chuyện nào xấu hổ đến vậy, nhưng anh vẫn cố trấn tĩnh mình, mặt không đổi sắc lấy bóp da ra, từ trong bóp rút ra hai tờ tiền giấy trăm đồng, đưa tới tay Hà An Ân.

Hai trăm khối! Hà An Ân hưng phấn mà tiếp nhận, áp vào ngực.

Hai trăm khối này, cô ngày đêm nhớ đến, rốt cục nó cũng trở về bên cô rồi, đối với người đàn ông mượn tiền mới trả lộ ra một chút tươi cười lớn, "Đỗ quản lý, hoan nghênh anh."

Khuôn mặt tươi cười hơn nữa câu hoan nghênh kia,làm cho toàn bộ đồng nghiệp nữ phòng tài vụ vốn biến thành tượng đá hồi phục tinh thần lại, cảnh thái bình giả tạo* dường như ào ào thu hồi biểu cảm dữ tợn, lộ ra tươi cười thân thiết đáng yêu, "Hoan nghênh hoan nghênh, Đỗ quản lý."

*Phê bình

Đôi mắt chậm rãi nhìn một vòng tất cả mặt mọi người, cuối cùng dừng trên gương mặt đang cầm hai trăm khối kia,người phụ nữ kia cười đến cực kì vui vẻ, giọng nói trầm thấp cũng chậm rãi vang lên," Xin chào mọi người, hi vọng những ngày tiếp theo chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."

Cảm giác lưng mình truyền đến một cơn lạnh lẽo, làm Hà An Ân không khỏi rùng mình một cái, cô ngẩng đầu nhìn máy điều hòa, nhiệt độ cũng không có thấp, Làm sao cô lại cảm giác ớn lạnh đây?

Quan mới nhậm chức tầng ba, Hà An Ân than nhẹ một tiếng, nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đã là tối đen một vùng , mà các đồng nghiệp trong ngành đa số đều đã về, những người còn làm việc, chỉ có cô cùng Đỗ Khang đang làm việc trong văn phòng.

Tuy rằng biết tình trạng không mấy là hài hòa, nhưng tất cả nhân viên nữ trong phòng tài vụ đều bị quản lý mới nhậm chức này mê hoặc, anh không chỉ công tư phân minh còn vô cùng hào phóng, kết thúc cuộc họp hàng tháng đều mời bọn cô đến nhà hàng ăn cơm,còn hỏi thăm công việc bọn cô có vất vả lắm không, hơn nữa bộ dạng chính chắn, tràn ngập mùi vị đàn ông, làm cho người ta cảm giác đi làm việc cùng anh còn được ăn trái cây tươi ngọt, cấp trên tốt như vậy ai mà không thích được chứ? Đương nhiên, trừ bỏ Hà An Ân bị làm khó dễ.

Tại sao nói cô bị làm khó dễ? Là Đỗ Khang khó chịu với cô sao? Còn ở trước mặt mọi người soi mói công việc của cô,khiến cô mất thể diện? Trên thực tế, toàn bộ không phải như vậy nha.

Đỗ Khang không có khó chịu với cô, cũng không có ở trước mặt mọi người soi mói công việc của cô, thậm chí chưa bao giờ đối với cô lớn tiếng quá, Đỗ Khang mời ăn cơm cô cũng có phần, hơn nữa bởi vì tất cả đều là bữa ăn sang trọng, cho nên cô so bất kì ai đều ăn rất nhiều, nhưng cô cũng là bị làm khó dễ rồi.

Tuy rằng Đỗ Khang không có khó chịu với cho cô, nhưng gia tăng lượng công việc của cô,khiến cô mỗi ngày không ngừng tăng ca; tuy rằng không có ở trước mặt mọi người soi mói công việc của cô, lại dùng ngón tay thon dài chỉ chỗ sai của cô, sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, chính là muốn cô áy náy, xấu hổ đến chết; anh cũng chưa bao giờ cùng cô lớn tiếng, là vì anh nhân vật lớn khinh thường cùng loại con tôm nhỏ như cô nói chuyện, chỉ dùng mấy chữ sai cô.

Như vậy cô, không là bị làm khó dễ thì là cái gì? Nhưng phúc lợi cùng với tiền lương của công ty rất tốt các công ty khác cũng không thể so sánh được, mà cảm tình cùng đồng nghiệp trong ba năm qua cũng đủ khiến cô lưu luyến không thôi, cho nên cho dù Đỗ Khang không thích cô còn làm khó dễ cô, cô cũng không có tính toán bởi vì cô không muốn từ bỏ công việc này.

Thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, chuyên chú vào màn ảnh Computer của mình , phía trên rậm rạp mật chữ số cùng với bản phân tích, cô nhìn lại thở dài ra tiếng.

Cô vốn chuẩn bị hôm nay sớm một chút về nhà nghỉ ngơi,hơn nữa lúc năm giờ 45 phút đã thu dọn xong đồ đạt của mình, tính đúng sáu giờ cô sẽ liền mang theo túi xách rời đi, cô đã cộng suốt hai tuần lễ qua, mỗi ngày đều là buổi sáng chín giờ đến buổi tối mười giờ về, bất luận là cơ thể hay tinh thần đều mệt đến tê liệt đi.

Hôm nay thật vất vả mới hoàn thành xong hạng mục Đỗ Khang giao cho, lòng tràn đầy chờ mong thời gian tan tầm đến nhanh một chút, nhưng cô đột nhiên nhận được điện thoại của Đỗ Khang, kêu cô phân tích tài vụ trong ba năm gần đây công việc đột nhiên rơi xuống trên đầu cô, vô tình đem mong chờ cùng ao ước của cô hung hăng đánh nát.

Số liệu đã có, nhưng phải kỹ càng phân tích ra, lại còn muốn làm trong ba năm này, kia tuyệt đối không phải công việc thoải mái gì, cho nên đồng nghiệp dùng ánh mắt thông cảm cùng thương yêu, cô từ phòng tư liệu lấy ra bộ hồ sơ thật dày, bắt đầu nhập vào một lúc ,làm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

"Thật đê tiện, thật đê tiện a!" Hà An Ân vừa làm việc vừa chửi thầm, đê tiện kia đương nhiên là chỉ cái tên Đỗ Khang làm khó dễ mình.

Cô nghĩ tới nghĩ lui,nguyên nhân duy nhất khiến cho anh làm khó dễ cô như thế chỉ có một ,đó chính là chuyện cô ở trước mặt mọi người đòi anh ta hai trăm khối nguyên, nhưng cô chính là không hiểu, rõ ràng thiếu nợ thì trả tiền là đạo lý hiển nhiên, nhưng đến phiên cô đòi nợ lại bị người ta chỉnh đến khổ , đến phản kháng một chút cũng không dám.

Đúng là một loại gạo dưỡng trăm loại người*.

*Mỗi người có ý nghĩ khác nhau.

Thật vất vả hoàn thành bản phân tích, lại bỏ ra mười phút kiểm tra có sai xót gì không, Hà An Ân nhìn đồng hồ trên cổ tay,vốn đã hơn chín giờ tối, nhưng cô lại không cảm thấy đói, có thể là vội quá mức, đến cả đói cũng không có cảm giác nữa.

Di chuyển con chuột nhấn vào nút in, máy in xẹt xẹt đem văn kiện in ra, cô đem văn kiện sửa sang lại cầm đi, cô cầm cặp công văn đến trước cửa văn phòng Đỗ Khang,lễ phép gõ gõ cửa.

"Đỗ quản lý."

Vốn Đỗ Khang đang chuyên tâm xem văn bản bổng ngẩng đầu lên, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, tựa như kinh ngạc lúc này sao cô còn ở công ty, "Vào đi."

Hà An Ân tiến vào đem bản phân tích đặt ở trên bàn anh, "Đỗ quản lý, đây là bản phân tích anh muốn tôi làm."

" Bản phân tích?"

"Đúng vậy, là xế chiều hôm nay năm giờ 50 phút anh nói muốn xem bản phân tích ." Cô nhắc nhở, chữ "Năm giờ 50 phút" càng ấn mạnh thêm,lúc đó trong đáy lòng cô nghiến răng nghiến lợi bắt đầu mắng, còn cố làm ra vẻ chán ghét.

"Tôi cũng không có nói muốn hôm nay cô đưa cho tôi." Đỗ Khang trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng.

Hà An Ân cảm thấy tươi cười trên mặt mình cứng lại, là, đúng là Đỗ Khang không có nói muốn cô lập tức đưa cho anh, nhưng anh không có cho cô một kỳ hạn, hơn nữa thời điểm phân phó cô làm bản phân tích, giọng nói giống như muốn coi bây giờ, tận đáy lòng cô rít gào nhưng một chữ cũng không dám nói ra,ai bảo tên qủy đáng ghét trước mặt này lại là cấp trên của cô.

"Kia cũng không quan hệ, dù sao tôi cũng đã đem bản phân tích làm xong, Đỗ quản lý có thể sớm xem một chút." Trải qua ba năm thử thách tàn nhẫn, tuy nhiên trình độ Hà An Ân so ra còn kém hơn người lọc lõi* này, nhưng cô tự hỏi cũng không kém, ít nhất sẽ không trắng trợn đi chống đối cấp trên, cho nên chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng máu nuốt, tiếp tục cười nói.

* Châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

“Hôm nay tôi sẽ không coi." Nhưng cô không nghĩ tới, Đỗ Khang lại nhàn nhạt khiến cho cô tức chết mà.

Này không phải là khi dễ người sao? Hà An Ân cảm thấy nội tâm máu tươi đã chảy dọc, Đỗ Khang quả nhiên không thích cô, thậm chí còn chán ghét cô.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây." Cô đối với anh rít gào ở phía trước, Hà An Ân quyết định vì bản thân quyết định, đấu không lại nên đi không phải à?

"Chờ một chút." Giọng Đỗ Khang trầm thấp từ từ vang lên, chặn ngay bước đầu cô.

"Còn có chuyện gì sao?" Đã chín giờ rưỡi đêm sắp mười giờ rồi, còn muốn cô làm chuyện gì nữa?

Hà An Ân cảm thấy bản thân xui xẻo muốn chết, đấu không lại,đến cả quyền lợi cũng không có, thế giới này còn có Thiên Lý sao? Thế giới này còn có chính nghĩa sao?

"Chờ tôi mười phút."

Mười phút, chờ mười phút làm gì? Trong mắt Hà An Ân tràn ngập dấu chấm hỏi nhìn về phía anh.

"Tôi cũng muốn về, thuận tiện đưa cô luôn."

Hà An Ân dừng một chút,một phen đấu tranh sau vẫn từ chối nói:"Không cần đâu, Đỗ quản lý, công ty rất gần trạm xe điện ngầm tôi có thể đi bằng đó là được rồi."

Kỳ thực nếu đổi lại là Hà An Ân ngày thường, có thể có xe chở miễn phí cô nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi gật đầu liền, nhưng đối phương lại là một người cực đáng ghét, mà hôm nay cô thừa nhận mình rất đang tức giận, cô chỉ sợ ở trên xe lại bị Đỗ Khang chọc tức, sẽ hoàn toàn bùng nổ, hóa thân lệ quỷ* bóp chết Đỗ Khang.

*Biến thành qủy

"Thật sự không cần sao?" Giọng Đỗ Khang cũng bình thường,giống như là "Tôi cũng chỉ là hỏi một chút, cô đừng tưởng thật".

"Ừ, cảm ơn." Gần như nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn, cô xoay người rời đi văn phòng, trở lại tắt máy tính, lấy giỏ xách, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất vọt vào thang máy, bộ dáng kia thật giống như có quái vật đáng sợ đang đuổi bắt cô ở phía sau vậy.

Thấy Hà An Ân rời đi văn phòng Đỗ Khang cũng đi ra sau, vừa khéo nhìn thấy cô bộ dáng cuống quít chạy trốn.

Anh tựa vào khung cửa, nói thật,ở trước mặt mọi người anh phê bình cô rất kín đáo, thử hỏi có người nào bị mọi người đặt biệt hiệu"Có nợ không trả" bốn chữ to màu đỏ này, mà sắc mặt không đổi sắc không? Nhất là năm đó anh chẳng phải cố ý thiếu nợ cô.

Năm đó ông ngoại đột nhiên trúng gió,anh cùng gia đình vội vàng đặt máy bay trở lại Mĩ, vốn anh không biết cha mẹ sáng sớm liền quyết định bắt anh chuyển qua Mĩ học, cho nên anh rất nhanh liền đi, bọn họ ở sau lưng sẽ thay anh tiến hành thủ tục thôi học.

Vừa mới bắt đầu anh cũng tâm tâm niệm niệm, muốn đem hai trăm khối kia nhờ người ta trả lại cho tiểu học muội tốt bụng kia, nhưng tiếc rằng vừa mới chuyển đến Mĩ, anh một lần nữa cần thích ứng hết thảy, lại không cẩn thận đem chuyện hai trăm khối quên mất, thẳng đến ngày nào đó, tiểu học muội năm đó biến thành cấp dưới như hôm nay, cô đột nhiên nhào tới muốn anh trả tiền, anh mới nhớ lại mình vẫn còn có một món nợ chưa trả.

Kỳ thực anh cũng rất kinh ngạc, chỉ hai trăm đồng tiền mà có thể khiến một người nhớ mãi không quên? Hơn nữa cô đã lấy được, hai trăm khối tuyệt đối không phải là số lớn gì, bất quá cô cùng với một nhóm đồng nghiệp phòng tài vụ ở chung, anh bắt đầu hiểu, vì sao hai trăm khối này có thể khiến cô nhớ mãi không quên như vậy.

Cô là tiểu yêu tiền, tiền đối với cô có mị lực rất lớn làm cho cô có thể ghi nhớ một người có nợ không trả rất kỉ,khiến cho các đồng nghiệp cô buồn cười sặc sụa,hơn nữa chính cô không để ý dáng vẻ, cho dù tất cả mọi người dừng đũa nói chuyện phiếm, còn cô chỉ là ăn những thức ăn đắt tiền.

Nhớ tới lúc cô ăn hai má phình lên, rất giống bộ dáng bé nhỏ của Thiên Trúc chuột*, Đỗ Khang nhịn không được hiện lên một chút cười, cười khẽ ra tiếng.

Xoay người đi trở về văn phòng, anh nhìn bản phân tích tài vụ chỉnh tề, nhớ tới mấy ngày này anh tăng thêm lượng công việc cho Hà An Ân, kỳ thực ngay từ đầu anh có ý định xấu xa, thoáng tăng thêm lượng công việc cho cô là để trả thù cô khiến anh bị mất mặt.

Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, năng lực của cô căn bản đủ để ứng phó sở hữu công tác hiện tại, nhưng cô lại cố ý dấu đi, cố tình chỉ dùng 70 phần trăm sức để làm việc, làm cho người ta nghĩ rằng cô chỉ bình thường không khác gì một tiểu công nhân.

Thân là cấp trên của cô, cũng thân là một cấp trên nâng đỡ cấp dưới,anh đương nhiên là phải khai quật tinh lực dồi dào của cô càng nhiều năng lực.

Lấy bản phân tích tài vụ trên tay anh làm ví dụ, theo độ quy mô của công ty , cho dù là cụ chiến binh cũng cần nửa ngày mới có thể hoàn thành, mà cô chỉ dùng ba tiếng rưỡi đã hoàn thành, cái kia đại biểu cho, người phụ nữ này thật sự tình nguyện bình thường, giành giữ số tiền nhỏ gởi ngân hàng, chỉ cần tiền lương ổn định cô liền cảm thấy mỹ mãn rồi, hoàn toàn không nghĩ đến được nhiều hơn, chỉ tiếc cô gặp gỡ anh.

Anh biết trợ lý phòng tài vụ sắp về hưu, mà ghế trống này anh định sẽ đề bạt cho Hà An Ân đi lên, nhưng vì tránh những lời đồn đãi, không để những lời đồn bất lợi cho cô, anh chỉ có thể để cho cô vất vả một thời gian,làm cho mọi người tưởng là cô" cần cù làm việc " mới ngồi trên vị trí trợ lý này.

Nhìn cô rõ ràng đã mệt đến muốn nằm sấp xuống, nhưng vẫn cắn chặt răng đem việc làm cho xong, anh tin tưởng cô có thể làm được .



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...