Bà Xã, Em Không Ngoan
Chương 52: Say rượu
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, vết thương trên chân Triển Du đã khỏi.
Đồng thời cũng có nghĩa là hôn lễ của Nam Khôn sắp diễn ra.
Nam Khôn cùng sư trưởng Triển thương lượng xong, quyết định dựa theo phong tục bên cô mà tổ chức.
Ngày kết hôn tiệc rượu tổ chức vào giữa trưa, buổi tối đãi bà con bạn bè trong nhà họ Nam.
Dù sao Tứ gia giàu sang phú quý, đi lại đều có máy bay riêng, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Hôm nay, trong hoa viên khách sạn Ritz-Carlton phía tây nội thành của thành phố B, ánh nắng tươi sáng, hoa thơm ngập tràn, Triển Du trong chiếc váy cưới được sư trưởng Triển dắt tay vào, khúc nhạc kết hôn thiêng liêng cùng những cánh hoa hồng tung bay, chứa đựng toàn bộ hạnh phúc đi về phía chú rể, nói xong lời thề lãng mạn, hai người trao nhẫn cho nhau trước sự chứng kiến của những vị khách, thâm tình ôm hôn, truyền không khí lãng mạn cho từng người trong hội trường.
Giữa trưa, đại sảnh trang trọng cao nhã nơi tổ chức yến tiệc chật kín khách, không khí hòa hơp vui vẻ.
Những vị khách trong giai điệu du dương hưởng thụ các món ăn ngon mới lạ được đầu bếp độc quyền của khách sạn Aranm tạo nên, sau đó khi cô dâu chú rể đi mời rượu họ lại chân thành gửi gắm những lời chúc phúc cùng ca ngợi.
Triển Du cảm thấy tất cả trước mắt đều rất hài hòa hoàn mĩ.
Nếu như tên bạn xấu Hình Thiên không mượn cơ hội chuốc rượu Nam Khôn thì lại càng hoàn mĩ hơn, nhưng sự thật hiển nhiên là không thể nào, hiếm khi có cơ hội tố như vậy, ngay cả Mục Hàn được mọi người công nhận là “người hiền lành” hôm nay cũng không khéo hiểu lòng người như xưa, toàn chuốc rượu Nam Khôn, giữa trưa chuốc còn chưa đủ, đến tối đi theo bọn họ đến Xích Thủy còn khuyến khích bộ trưởng Chu mời rượu cùng họ.
Nam Khôn là người đang có chuyện vui tinh thần phấn chấn, không chỉ ai đưa cũng không từ chối còn thay đổi thái độ lạnh lùng nghiêm túc ngày thường, cả khóe miệng cũng chứa đựng nụ cười thân thiết ôn hòa.
Triển Du vốn còn muốn tới khuyên nhủ. Kết quả Mục Hàn nói cho cô một câu, “Dù sao đêm nay hai người cũng không động phòng được, uống rượu chẳng phải càng bớt việc sao?”
Đúng là đời người khó có dịp được động phòng một lần, mỹ nhân ở bên, xinh đẹp trắng trẻo, băng cơ ngọc cốt, ngay lúc lòng người hứng trí bừng bừng lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn, thật sự là chuyện tàn nhẫn nhất trên đời, ngẫm lại không bằng uống rượu cho xong.
Vì vậy Triển Du cũng không khuyên nữa, để mặc cho bọn họ uống.
Sự thật chứng minh, Nam Khôn vẫn chưa luyện đến cảnh giới ngàn chén không say.
Mới đầu Triển Du còn chưa cảm giác được, về sau bữa tiệc kết thúc, trở về phòng, Nam Khôn hoàn toàn thư giãn tinh thần, lúc ôm lấy Triển Du không ngừng kêu “bà xã” thì cô biết người nào đó đã thật sự say rồi.
“Anh yêu, đi tắm trước được không?” Cả người như khối thịt vừa mới lao ra từ vạc rượu.
Nam Khôn bị tác dụng của rượu khiến cho tinh thần có hơi trì độn, không đáp lời, ngẩng đầu lên nhìn cô, sau khi ánh mắt dần dần có tiêu cự, thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Triển Du, trái tim nóng lên, vội vã sáp tới ngậm lấy môi cô, hôn được một nửa, nếm được mùi thơm trái cây nhàn nhạt trong miệng Triển Du hắn mới nhớ tới Triển Du đang mang thai, tinh thần lập tức chấn động, nói: “Anh sang phòng bên tắm rửa, bà xã em ở đây tắm đi.” (ý là TD đang mang thai nên ko uống rượu mà chỉ uống nước trái cây ấy)
Lúc này ngoại trừ gò má hắn có hơi hồng, lúc nói chuyện cũng khá rành mạch, ánh mắt tỉnh táo, còn có thể giành tâm tư quan tâm đến Triển Du, làm gì có dáng vẻ của người say. Nhưng Triển Du biết trước giờ hắn còn có thể “giả vờ”, suy nghĩ một lát rồi nói: “Hay là hai ta cùng tắm đi.”
Nhỡ đâu lát nữa tắm nước nóng, mắt anh hoa lên lại ngã xuống đất thì em cũng phát hiện kịp thời.
Trong lòng Nam Khôn rất muốn tắm uyên ương với Triển Du nhưng một chút lí trí cuối cùng trong đầu lại bắt hắn từ chối lời đề nghị của Triển Du: “Không được, hiện giờ trời lạnh, em đang mang thai, hai người tắm cùng nhau rất dễ bị cảm, anh đi tắm đây, em cũng đi tắm đi.”
Nói xong hắn liền xoay người rời khỏi phòng.
Triển Du nhìn bóng lưng hắn rời đi, có hơi dở khóc dở cười, người nào đó say thật rồi, nói đi là đi, ngay cả quần áo để thay cũng quên mang theo.
Một lát sau, cô cầm áo ngủ của Nam Khôn yên lặng không tiếng động đến đẩy cửa căn phòng trước kia khi giả làm Aki cô đã ở ra.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước rất rõ ràng, ngay cả cửa Nam Khôn cũng không đóng.
Cô rón ra rón rén đi đến cửa tắm nhìn thoáng qua, thấy Nam Khôn đang ngồi yên trong bồn tắm, một cánh tay khoác lên bồn, hai mắt nhắm nghiền, trong miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó.
Cô dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe một lát mà vẫn không nghe ra hắn đang nói gì.
Lúc đang chuẩn bị rời khỏi thì thấy Nam Khôn đang nhắm mắt đột nhiên cười cười, cực kì dịu dàng gọi: “Bà xã…”
Triển Du còn tưởng rằng hắn đã phát hiện ra mình, khóe môi nhếch lên, định đi vào thì lại nghe thấy Nam Khôn mềm mại nói: “Anh yêu em.”
Bước chân Triển Du dừng lại, duỗi thẳng cổ nhìn vào trong, chỉ thấy Nam Khôn nằm trong bồn nhắm chặt mắt, ngửa đầu lên, dáng vẻ như đang trong cơn dục vọng, tầm mắt dời xuống dưới, cô thấy lúc này tay trái của Nam Khôn đang nắm cậu em nhỏ giữa hai chân mình hoạt động lên xuống.
Chú rể đang thương uống quá nhiều rượu còn đang DIY. (do it yourself)
Đây là lần đầu tiên Triển Du thấy Nam Khôn như thế, kích thích thị giác đánh sâu lòng khiến đầu cô ong ong, mặt nóng ran, cô lặng lẽ hít vào một hơi, nhanh chóng lui ra, sau khi trở về phòng rung động trong lòng rốt cuộc mới bình thường trở lại.
Qua nửa ngày sau lại không nhịn được mà hối hận, nghĩ thầm: Mẹ kiếp! Anh ấy là người đàn ông của mình, áy náy lương tâm cái cộng lông ấy!
Khi tắm, trong đầu Triển Du luôn không tự chủ được nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, càng nghĩ càng ngọt ngào, càng nghĩ lòng càng ngứa.
Vì vậy cô chuẩn bị tắm xong sẽ đến xem thử, không nghĩ tới không biết tận dụng thì thời cơ sẽ biến mất, lúc cô tắm xong tất nhiên cũng không tìm thấy người đâu!
Triển Du nhìn thoáng qua chiếc quần lót nằm co quắp trên giường, khóe miệng run run, đến tột cùng là người nào đó không thích mặc quần lót bao nhiêu nhỉ!
Cô tìm trên lầu một vòng, cuối cùng phát hiện người nào đó không biết đã mò đến thư phòng lúc nào.
“Ông xã…”
Lúc này Nam Khôn đang đứng trước két sắt có hệ thống mật mã, nghe thấy giọng Triển Du, hắn quay đầu lại nhìn cô một cái rồi dịu dàng mỉm cười với cô, giọng nói cực kì bình tĩnh: “Anh có quà cho em.”
Dây áo tắm của hắn cũng không thắt, lại không mặc quần lót.
Triển Du liếc nhìn cảnh xuân giữa hai chân hắn, trong lòng hơi thấy buồn cười.
Bình thường người nào đó luôn bọc mình như cái bánh bao, không ngờ lúc uống say lại phóng khoáng như vậy.
Đúng là đang bức rức khó chịu rồi.
Triển Du đi đến thắt dây lưng lại cho hắn, cười hì hì nói: “Quà gì thế?”
Thật ra không cần đoán cũng biết là bộ trang sức phỉ thúy kia, lần trước cô mở két sắt của hắn ra đã trông thấy.
Mấy thứ này Nam Khôn không đeo được nhưng lại cất giữ tốt như vậy, nhất định đó là thứ người lớn lưu truyền lại cho vợ tương lai của hắn.
Quả nhiên nghe thấy Nam Khôn nói: “Một bộ trang sức phỉ thúy, mẹ anh giữ lại cho con dâu, lúc trước anh quên nói cho em biết.”
Triển Du hôn lên cằm hắn một cái, thở dài nói: “Mẹ chồng thật là có lòng, đáng tiếc không có cơ hội nói lời cảm ơn với mẹ.”
“Anh đã giúp em nói cảm ơn với mẹ từ trước rồi.” Nam Khôn vuốt vuốt tóc cô, xoay người tiếp tục mở két sắt.
Nhưng bị Triển Du làm cho phân tâm, trí nhớ vốn đã mơ hồ của hắn lại trở nên hỗn loạn, không ngờ lại nhập sai mật mã.
Hắn nhíu nhíu mày định thử lại lần nữa, Triển Du vội vàng giữ tay hắn lại, hỏi: “Anh nhập sai mấy lần rồi?”
Nam Khôn nghĩ ngợi, không chắc chắn nói: “Hai lần”
Trán Triển Du lấm tấm mồ hôi, lập tức làm nũng: “Ông xã em muốn ngủ, ngày mai chúng ta đến lấy được không?”
Nếu lại sai lần nữa, chuông báo động vang lên, cảnh vệ lại chạy lên bắt người.
Người nào đó đang trong trạng thái này, hoàn toán có thể sai thêm lần nữa.
Cô cũng không muốn cảnh vệ nhìn thấy dáng vẻ say rượu nửa tỉnh nửa mê của hắn.
Nam Khôn như đã nhìn thấy suy nghĩ của cô, kiên trì nói: “Anh nhớ được mật mã rồi, không có say.”
“Em biết rồi, em biết rồi, nhưng mà bây giờ anh lấy ra em cũng không đeo được nha, ngày mai lấy cũng được mà, đến lúc đó tự tay đeo cho em được không?” Triển Du lại hôn khẽ lên môi hắn, khẽ dụ dỗ, “Ông xã, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta mà.”
Nói xong cô liền cố ý chạm vào thứ giữa hai chân hắn.
Nam Khôn bị cô hôn cho mơ màng, dục vọng vẫn chưa được giải tỏa trong nháy mắt lại bùng cháy. Sự chú ý lập tức bị chuyển dời, hắn bắt lấy hai tay đang châm lửa giữa hai chân mình, cười mắng: “Đồ hư hỏng.” Sau đó khẽ cắn rồi mút lấy môi cô.
Hai người cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, ôm hôn nhau suốt quãng đường đi từ thư phòng vào phòng ngủ, hôn đến mức toàn thân Nam Khôn khô nóng khó chịu, đầu óc hỗn độn, hoàn toàn quên mất chuyện Triển Du đang mang thai, tháo thắt lưng của cô ra, ôm lấy người hôn cuồng loạn.
Nụ hoa non mềm nhanh chóng đứng thẳng lên dưới sự mút cắn của cái lưỡi nóng hổi, lí trí bị che lấp, vội vàng nâng mặt Nam Khôn lên, hôn lên trán hắn một cái, tràn ngập áy náy nói: “Thật sự xin lỗi ông xã, em dùng tay giúp anh được không?”
Mắt Nam Khôn hơi mở ra, dường như còn chưa kịp phản ứng vì sao lại bị từ chối, thân sắc ngây thơ lộ ra một chút đáng yêu.
Triển Du thấy áy náy cực kì, hôn lên mặt hắn khẽ nói: “Nếu không em dùng miệng giúp anh được không? Thật sự xin lỗi, em sợ làm cục cưng bị thương.”
Nói xong cô mượn lực trở mình, hôn một đường xuống bụng dưới của Nam Khôn, kết quả lúc định hôn lên thì bị Nam Khôn kéo lên.
Một giây sau, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn dịu dàng vô hạn của hắn vang lên: “Không cần, anh mệt rồi, bảo bối chúng ta ngủ đi.”
“Nhưng mà anh…”
Nam Khôn không cho cô nói nữa, nghiêng người ôm cô vào trong lòng, sáp lại gần hôn hôn lên mặt cô, một lúc lâu sau, lâu đến mức Triển Du thật sự thấy bối rối, hắn vẫn còn ngậm lấy môi cô không tha, chỉ là không hôn đầy tình tứ như lúc nãy, có hơi giống như một đứa trẻ đang ngủ mút vú cao su, thỉnh thoảng nhớ tới mới mút vài cái, hoàn toàn như đang hôn trong vô thức, Triển Du mở mắt ra liếc nhìn hắn, có hơi buồn cười, đã thấy hắn dán lên môi của mình, mơ hồ không rõ gọi: “Bà xã…”
Hàng chân mày của Triển Du nhướn lên: “Hửm?”
Nam Khôn lấy tay của cô đặt tới chân của mình, vô thức nói: “Căng quá…sờ.”
Lòng bàn tay truyền đến độ nóng, mặt Triển Du đỏ bừng, cô có thể cảm giác được tần suất gân xanh nảy lên rất rõ ràng.
“Muốn em giúp anh giải tỏa sao?” Không phải lúc nãy ở trong phòng tắm đã tự mình DIY một lần rồi sao? Sao lại còn hưng phấn như vậy nữa!
Nam Khôn cũng không đáp lời, hai mắt nhắm nghiền, chỉ tỏ vẻ hưởng thụ, dường như rất thích được cô cầm như vậy.
Nhưng Triển Du cầm như vậy căn bản cũng không có cách nào chìm vào giấc ngủ, giúp hắn “sờ” một lát cũng không thấy hắn có phản ứng gì.
Cô cho là hắn đã ngủ, muốn buông tay, kết quả vừa buông ra lại bị hắn vô thức bắt trở về.
“Ông xã…”
“…”
Gọi hắn cũng không lên tiếng, bỏ lại bỏ không được.
Triển Du thấy không biết nên khóc hay nên cười: không phải bắt em cả đêm nay nắm cậu em nhỏ của anh ngủ đấy chứ?