Bà Xã, Em Không Ngoan

Chương 37: Cái này gọi là đùa với lửa


Chương trước Chương tiếp

Nhà tù quân sự QC ở thành phố B chuyên để giam giữ tội phạm chính trị nước ngoài, quan chức phản loạn, gián điệp quân sự cùng với những phần tử khủng bố vũ trang của nước Z, cho nên có thể tưởng tượng nơi đây được canh phòng rất nghiêm ngặt.

Nhưng mà Jason vẫn chạy thoát.

Bản thân gã là một cao thủ bệnh lý học, cũng không phải là lần đầu tiên gã giả bệnh, lần trước ở nhà tù Pakistan cũng có thể đột nhiên “trúng độc mà chết”, lần này tất nhiên cũng nửa đêm “đột tử vì bệnh tim tái phát”, phòng cấp cứu chính là nơi tuyệt vời để ra tay, dù không ngừng được canh phòng. Mọi người đều chỉ biết gã là kẻ điên, là ma quỷ nhưng đôi khi lại quên mất gã là một thiên tài trong lĩnh vực sinh vật học.

Đối với việc gã thành công trốn thoát, Triển Du cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, trong lòng cô thật sự càng thấy phẫn nộ và bất an hơn.

Jason chạy thoát, không chỉ có nghĩ là mọi cố gắng trước giờ của Liệp Ưng đã chảy về biển đông mà còn có nghĩa là bọn họ đang gặp phải mối uy hiếp.

Với tính cách thô bạo cực đoan có thù tất báo của Jason, mối nhục của ngày hôm nay nhất định ngày sau sẽ bắt kẻ thù phải trả đủ – gã dám trở thành kẻ thù của toàn bộ thế giới, chẳng lẽ còn sợ đám người Liệp Ưng sao? Huống chi gã đối với Triển Du vẫn không thể cắt bỏ sự quan tâm cùng thứ tình cảm chấp niệm điên cuồng. May mà hiện giờ cánh chim của gã đã bị hủy, hậu viện không đủ mạnh, ngay cả cột trụ kinh kế ngầm trợ giúp cho gã là gia tộc Kono cũng bị Nam Khôn dày vò lung lay sắp đổ, không biết còn có thể kéo dài được bao lâu.

Cho nên hiện tại dù gã có chạy thoát thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám gây sóng to gió lớn gì.

hội nghị được mở liên tiếp một tuần lễ để hai bên bàn bạc phương án đuổi bắt cuối cùng.

Hôm nay ngày nghỉ của đội Mục Hàn chấm dứt, vừa đến đã nhận được lệnh của tổng bộ, bọn họ phải điều tra chuyện bí mật hợp tác với Văn phòng nghiên cứu dự án phòng vệ tiến bộ của Mỹ (PARDA), nằm vùng điều tra chuyện thuộc “Sleepless Warrior” gia tộc Michelle, thuận tiện thả mồi, dẫn rắn ra khỏi động.

Hiện giờ lực lượng của Jason đang tổn thất, muốn báo thù hoặc “phát triển sự nghiệp” một lần nữa thì chỉ có tiền tài mới có thể giúp gã một tay.

Mà theo tin tình báo của cục an ninh ở nước ngoài thì Jason từng rất tâm đầu ý hợp với nhị đương gia Frankie của gia tộc Michelle. Lúc trước vì để “cảm tạ” Frankie đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi, một năm trước Jason bị bại lộ thân phận đã đưa thành quả nghiên cứu của “Sleepless Warrior” cho Frankie. Frankie đã nhờ vào “Sleepless Warrior” lấy được sự ủng hộ ngầm của chính phủ mới thuận lợi nắm được gia tộc Michelle.

Hắn ta cũng không biết thân phận chân thật của Jason và sau lưng gã còn có PARDA làm hậu thuẫn.

Hiện giờ nếu Jason muốn tìm nguồn viện trợ về kinh tế thì không thể nghi ngờ Frankie chính là lựa chọn tốt nhất. Đương nhiên, nếu như lá gan của gã lớn thì “nông trường” Mexico – nơi cung cấp nguyên liệu cho gia tộc Kono cũng vẫn có thể xem như là một mục tiêu tốt.

Cho nên lần này đội Liệp Ưng chia thành hai tổ hành động riêng biệt, Mục Hàn cùng Triển Du và Hình Thiên ba người sẽ phụ trách gia tộc Michelle, mà Đổng Kiêu, Chiến Cát và Phượng Tường sẽ trà trộn sang Mexico truy tìm thông tin về lô súng kia cùng với tung tích của Jason.

Năm ngày sau, nhóm của Mục Hàn dùng thân phận các kĩ sư trưởng nghiên cứu đến từ Nhật Bản đi tới đại bản doanh của gia tộc Michelle.

Mục Hàn cải trang thành một vị thiên tài sinh vật học tên Run Miyamoto, chừng 30 tuổi, ngoại hình vô cùng thư sinh.

Người không biết hắn mà lần đầu gặp mặt phần lớn sẽ cảm thấy hắn chính là người khiêm tốn thuần khiết như ngọc, chỉ có người biết rõ hắn ta mới biết thật ra thì hắn ta chính là một tên ma quỷ ăn thịt người không nhả xương, hắn ta được thế lực X của Nhật Bản ủng hộ, xem mạng người như cỏ rác, lãnh khốc vô tình lại có tâm lí lệch lạc đến dị dạng, cuồng nhiệt cố chấp với công việc nghiên cứu các vũ khí sinh học. Nếu như điều kiện kinh tế trước mắt của hắn không cho phép thì chỉ sợ thế giới này lại có thêm một phần tử khủng bố đẳng cấp.

Tháng trước hắn vừa nghiên cứu ra một hợp chất tăng trưởng nội tiết tố (Vpbcs) đã thí nghiệm lâm sàng thành công, Frankie ra giá cao mua tất cả thành quả nghiên cứu hạng mục này của hắn, kết quả khi mang về thử nghiệm lại xảy ra vấn đề.

Đối tượng thí nghiệm không chỉ xuất hiện tổn thương thần kinh, giảm chức năng các cơ quan mà xương cốt cũng trở nên yếu ớt.

Lần này Run Miyamoto nhận lời mời của Frankie đến đây đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề cũng như chỉ đạo thí nghiệm.

Đi cùng hắn còn có hai trợ lí là Thiên Diệp Tuyết và Fujiki Chiye.

Hai người kia tất nhiên là do Triển Du và Hình Thiên sắm vai.

Đáng nhắc tới chính là Run Miyamoto và Thiên Diệp Tuyết không chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, hơn nữa còn có quan hệ tình nhân.

Nghe nói Run Miyamoto vô cùng sủng ái cô ả tình nhân kia, bình thường hai người luôn như hình với bóng. Cô ả kia cũng là một thiên tài, không chỉ có ngoại hình nổi bật mà giọng nói còn rất hay, nhưng nghe nói ngoại trừ khi lên giường thì ngày thường hầu như không ai có thể nghe thấy giọng nói của cô ta, cô ta thật sự giữ chữ như vàng, người không biết còn tưởng cô ta bị câm, nhưng có khi chỉ nói ra một vài chữ cũng có thể hù người ta sợ đến rút gân.

Cũng bởi vì Run Miyamoto và cô ta có quan hệ này.

Cho nên sau khi nhóm của Mục Hàn đi vào “Tây đảo” đã được Frankie vô cùng quan tâm sắp xếp cho bọn họ một căn phòng tình nhân.

Căn phòng rất lớn, giường cũng vô cùng lớn, năm Triển Du nằm lên cũng không thấy chật, chiếc đèn treo thủy tinh trên trần nhà sáng loáng, chiếu rọi căn phòng đầy xa hoa. Sân thượng, phòng tắm, phòng để quần áo, sofa, bàn làm việc cũng đầy đủ tiện nghi.

Dù cho căn phòng có lớn có xa hoa thì cũng chỉ có một cái giường thôi, nếu như Triển Du và Mục Hàn thật sự là quan hệ nam nữ thì thôi, nhưng mà bọn họ không phải nha. Tuy Triển Du biết Mục Hàn là chính nhân quan tử, hai người bọn họ ở cùng một căn phòng thì nhất định Mục Hàn sẽ ngủ trên ghế sofa hoặc là trải xuống đất nằm, ngủ trên giường tuyệt đối là Triển Du. Một ngày hai ngày thì thôi cũng được, đằng này bọn họ sẽ ở đây ít nhất hai tháng, nếu trên đường lại xuất hiện ngã rẽ như lần trước ở Xích Thủy thì không biết phải mất bao lâu.

Thời gian quá lâu Triển Du cũng băn khoăn trong lòng, mỗi ngày cô nam quả nữ ở cùng một căn phòng nhất định sẽ có chỗ không tiện, tuy lúc nhỏ cô và Mục Hàn cũng từng ngủ cùng một giường, cùng nhau tắm nhưng tất cả chỉ là lúc còn bé thôi nha, hiện giờ không phải Triển Du đã có Nam Khôn rồi sao.

Quan trọng nhất chính là đêm nay hai người bọn họ còn phải gặp dịp thì chơi trước mặt gia tộc Michelle và Frankie.

Bạn nói xem vì sao phải như vậy?

Bởi vì nơi này là căn cứ ngầm của dự án hợp tác DARPA còn là một chi nhánh ở Mỹ của thế lực mafia thuộc gia tộc Michelle.

Tuy bề ngoài là một công ty giải trí, công ty vận chuyển, bất động sản, sản xuất thuốc nhưng bên trong lại liên quan đến buôn lậu cùng một ít hoạt động ngầm khác. Run Miyamoto và hai trợ lí của hắn nói là kĩ sư từ Nhật Bản, đến đây làm khách quý hỗ trợ cho bọn chúng nhưng trên đường đi bọn họ có bị đánh tráo hay không, tới đây có phải vì mục đích khác hay không, ai mà biết được?

Một gia tộc mafia nếu như ngay cả chút cảnh giác ấy cũng không có, vậy thì làm gì có thể có ngày hôm nay.

Cho nên lúc bắt đầu, nhất định sẽ có người giám sát.

6h30 tối Frankie mở tiệc tẩy trần cho Mục Hàn, Mục Hàn giả trang Run Miyamoto cùng Frankie đều là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cơm nươc xong, khách và chủ đều vui vẻ hưởng thụ, Mục Hàn được cải trang cẩn thận nên Frankie cũng không phát hiện ra điểm nào khác thường.

Nhưng sau khi bọn họ trở về phòng của mình, thiệt bị dò tìm của bọn họ báo cáo một tin khiến người ta không vui nổi – mỗi một góc phòng đều có camera thu nhỏ.

Hiện giờ nhất định có người đang thông qua camera giám sát từng động tác của bọn họ, che đậy là chuyện không thực tế, mà không che chắn có nghĩa là bọn họ không có cách nào làm chuyện bọn họ muốn làm, lại càng không thể vô cớ rời khỏi phòng.

May mà bọn họ cũng không gấp.

Đêm nay Triển Du uống hơi nhiều, sau bữa cơm tối bọn họ nói chuyện phiếm trong phòng khách cô đã muốn ngủ, dù sao đêm nay cũng đã khá vất vả, vì vậy sau khi trở về phòng cô tìm quần áo rồi vào phòng tắm.

Mục Hàn là sếp, sau khi đóng vai Run Miyamoto nói chuyện với ông chủ xong, lười biếng tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế anh đang nghe báo cáo công tác của Phượng Tường, nhóm của Phượng Tường dùng thân phận lính đánh thuê để ẩn nấp trong “nông trường”, không cần phải chỉnh hình, cũng không cần giải phẫu thanh quản.

Cho nên bọn họ đến muộn hơn ba người kia.

Theo tin tức hiện nay bọn họ thu thập được, lúc trước đúng là Jason đã trộm dữ liệu nghiên cứu về súng điện từ bán cho chủ nhân của “nông trường”, hơn nữa bọn họ còn điều tra được gần đây gia tộc Michelle đã có quyết định về đám dữ liệu kia, hơn nữa hình như cũng sắp có hành động.

Lúc Triển Du tắm rửa xong đi ra thì Mục Hàn cũng vừa nghe xong báo cáo của Phượng Tường.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hình như anh cũng cảm nhận được khẽ nheo mắt, đôi mắt hẹp dài nhíu nhíu lại sau cặp kính mỏng, không để lại dấu vết nháy mắt với Triển Du, Triển Du hiểu ý đi vòng qua góc phòng.

Mục Hàn nhìn cô đi về phía mình cũng không lên tiếng, chỉ để cho khóe môi nhếch lên một độ cong vừa phải.

Thiên Diệp Tuyết không thuần lương đáng yêu giống như Aki, cũng không thanh nhã diễm lệ như Triển Du, có hơi giống với hương vị của Thiên Diện Hồ mà trước kia Triển Du sắm vai, rồi lại lạnh lùng cao ngạo cùng yêu mị hơn Thiên Diện Hồ, ở trước mặt người ngoài thì lạnh băng như sương, trước mặt Run Miyamoto lại yêu mị nhiều vẻ.

Bộ đồ ngủ đỏ tươi làm nổi bật lên làn da nhẵn nhụi trắng như ngọc của cô, câu băng cơ ngọc cốt chính là để chỉ cô.

Mục Hàn thấy cô đi đến trước mặt, vô cùng tự nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, chui đầu vào bụng cô hít hà, cũng không nói gì.

Triển Du hiểu ý, bưng lấy mặt của anh hôn lên trán anh một cái, hỏi: “Có việc sao?”

Nói xong cô liền thuận thế nhấc chân lên, giạng chân ngồi trên đùi Mục Hàn, ôm cổ anh, sóng mắt lấp lánh nhìn anh.

Mục Hàn nói: “Trong tổ chức có kẻ để lộ tin tức, ở Hongkong có một lão đại muốn ra giá gấp đôi Frankie để mua cách điều chế thành phẩn Vpbcs, lão hồ ly Takeda kia muốn một món hàng bán cho hai bên, phái anh đến đây theo dõi tiến trình nghiên cứu của Frankie, đến lúc đó sẽ trích phần trăm cho anh.”

Đây đúng là một cách châm ngòi ly gián trần trụi.

Lòng Triển Du sáng như gương, mặt tỏ vẻ kinh ngạc, hỏi: “Lão đại bên Hongkong có đáng tin không?”

Câu nói này của cô có ý là: bên phía Hongkong đã sắp xếp người chưa?

Frankie không phải đứa ngu, lời của Mục Hàn cho dù có là thật, hiện giờ cho dù hắn ta có tin thì nhất định sẽ không cho người đi điều tra thật hư.

Cho nên bọn họ muốn vu oan tất nhiên là phải có người ở bên kia phối hợp.

Ngày đó Triển Du có nghe thấy bộ trưởng Lưu đề cập đến chuyện này, xem ra hành động của họ cũng khá nhanh.

Mục Hàn nhẹ gật đầu.

Triển Du tháo cặp kính trên sống mũi phẳng của anh ra, tinh tế miêu tả hàng chân mày anh khí bừng bừng của anh, hỏi: “Anh thấy sao?”

Mục Hàn không trực tiếp trả lời: “Takeda không đáng tin cậy, hôm nay ông ta vì tiền tài mà bán đứng Frankie thì ngày mai sẽ vì lợi ích lớn hơn mà bán cả anh.”

Câu này là cố ý để cho Frankie nghe, cấp dưới của hắn ta nghe vậy thì vụng trộm liếc nhìn ông chủ của mình.

Trên mặt Frankie không có biểu lộ gì, hai con ngươi màu nâu sâu thẳm bình tĩnh không để lộ ra vui buồn, không biết giờ phút này hắn ta đang nghĩ gì.

Triển Du nói: “Vậy mặc kệ đi.”

Mục Hàn bắt lấy tay cô đưa lên miệng khẽ cắn một cái, nói lấp lửng: “Mặc kệ chẳng khác nào trực tiếp trở mặt với ông ta, huống hồ Frankie chưa chắc đã tin anh, đến lúc đó trộm gà không thành lại mất mạng cũng không chừng.”

Triển Du biết nói đến đây cũng đủ lắm rồi, còn lại cứ để cho Frankie nói tiếp.

Cô quay đầu nghĩ ngợi, khó hiểu hỏi: “Vậy anh muốn làm gì?”

Mục Hàn nghe vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên, gằn từng chữ: “Làm…em.”

Nói xong anh liền bế Triển Du lên, đi đến bên giường, ném Triển Du xuống chiếc giường lớn mềm mại, làm như là đã bị Triển Du khơi gợi dục vọng, động tác có vẻ vội vàng, lại có chút thô bạo.

Triển Du nằm trên giường, trên mặt không có chút ảo não nào, ngược lại còn mỉm cười.

Ngay cả Frankie cũng không nghĩ tới ban ngày cô làm ra vẻ lạnh băng, giờ phút này có thể mỉm cười đến phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người như vậy.

Quả thật là đúng với câu nói kia sao? Lòng của phụ nữ không thể nhìn thấy chỉ vì thịt trước ngực quá dày, khuôn mặt cũng vậy, ban ngày một vẻ, buổi tối khi nằm dưới thân đàn ông lại có biểu lộ hoàn toàn khác.

Mục Hàn cởi áo khoác tiện tay ném xuống, sau đó giật đai lưng ra cuốn lấy tay Triển Du, trói lại.

Triển Du giật mình trong một giây ngắn ngủi, nét mặt tươi cười không thay đổi, ánh mắt nhìn thẳng vào Mục Hàn nói: “Lão đại, anh thích khẩu vị nặng như vậy sao!” Vừa đến đã muốn chơi SM rồi.

Mục Hàn vụng trộm ném cho cô một ánh mắt buồn bực: “DM, anh không có ham mê đó, là cái thằng Run Miyamoto kia.”

Hôm đó xem tư liệu về Run Miyamoto, Mục Hàn bội phục Thiên Diệp Tuyết, thật sự cảm thấy người phụ nữ kia ở trên giường căn bản là không có gì không chịu nổi, bách độc bất xâm, như thần sống vậy, anh nghĩ khó trách Run Miyamoto lại sủng cô ta như vậy phỏng chừng là vì chỉ có cô ta mới chịu được kiểu biến thái ấy.

Trong lòng Triển Du vô cùng không biết phải nói gì, bị người khác xem truyền hình trực tiếp, đối phương lại không phải là Nam Khôn, ngẫm lại thật là táo bạo.

Trên tai Mục Hàn có một viên kim cương lớn hơn hạt đậu một chút, thật ra “kim cương” chính là thiết bị dò tìm của bọn họ, bình thường màu xanh, nhưng có phát hiện gì nó sẽ đổi thành màu tím nhạt, tỷ như hiện giờ – lúc tất cả các camera trong phòng đều mở.

Mục Hàn nới lỏng dây lưng, kéo khóa quần xuống, làm bộ muốn nhào tới.

Triển Du lại nhấc chân dùng đầu gối chống lấy bộ ngực của anh, ra vẻ phong tình dùng khẩu hình nói ba chữ, “Sao, sao, làm?”

Mọi người ngồi trong phòng quan sát thấy hết, đồng loạt nín thở, thầm nghĩ: cô nàng này thật là hăng hái.

Nhưng mà bọn họ không biết, thật ra Triển Du chỉ muốn tốc chiến tốc thắng thôi.

Mục Hàn phối hợp hít vào một hơi, trách mắng một chữ: “Shit!”

Nói xong liền ra vẻ hung ác một tay kéo người đè xuống giường, vén váy ngủ của cô lên, lột quần lót của mình ra.

Sau đó ôm eo Triển Du, làm động tác mà người đàn ông nào cũng hiểu.

Động tác liên tiếp này của anh thoạt nhìn vô cùng phách đạo cùng thô bạo, hơn nữa quá trình cực kì ngắn ngủi, mấy gã đang rình xem ở bên kia còn chưa kịp nhìn thấy cậu nhỏ của anh thì trong nháy mắt đã bị tiếng thét cực kì thống khổ của Triển Du cướp mất sự chú ý.

Mục Hàn “đi vào” sau đó cúi người xé váy ngủ của Triển Du, cả người đè xuống cô.

Sau đó mấy gã trong phòng quan sát chứng kiến anh như sói đói, liên tiếp cắn mút lên bả vai cùng lưng của Triển Du.

Bất kể trong phòng quan sát hay phòng ngủ của bọn họ thì thoáng cái không khí trở nên khô nóng.

Kết quả đang lúc mọi người tập trung tinh thần thì không khí bỗng nhiên bị âm thành khàn khàn của Frankie phá vỡ: “Đóng”

“Ơ?” Mấy gã kia tựa hồ không kịp phản ứng.

Ánh mắt Frankie lạnh lẽo: “Đóng camera trong phòng lại, ngày mai tìm thời cơ thích hợp tháo chúng ra.”

Xem ra tính tình của Run Miyamoto cũng được, nếu muốn hợp tác thì không thể để những chuyện này gây bất hòa với hắn.

Có một số việc phải có chừng có mực.

Cấp dưới ngoài miệng thì đáp dứt khoát nhưng trong lòng lại nghĩ: thật đáng tiếc.

Frankie như đã nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ, lạnh lùng cảnh báo: “Tốt nhất là các người đừng để tôi có cơ hội nổi giận.”

Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.

Giọng nói của hắn cũng đồng thời rơi vào tai Triển Du và Mục Hàn.

Triển Du nghe vậy quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên đèn báo hiệu bên tai Mục Hàn đã tắt.

Hai người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, cánh tay dài của Mục Hàn duỗi ra, tắt tất cả đèn trong phòng ngủ.

“Anh đi tắm, Du nhi tìm đồ ngủ giúp anh.” Nói xong anh kéo cửa vào phòng tắm.

Trong bóng đêm Triển Du nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, vươn tay kéo chăn phủ lên người mình,không biết sao giờ khắc này cô đặc biệt nhớ Nam Khôn.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...