Bà Xã Đừng Chạy
Chương 81
Tân Đồng mím môi lắc đầu một cái “Nếu như cậu là mình, có lẽ cậu sẽ ước cậu chưa từng quen cậu ta.” Hít sâu một hơi, chuyện cũ lúc trước, lại không thể xóa tan.
Trần Duệ không hiểu, cũng không sao, chỉ cần Tân Đồng xem cô là bạn là được! “Đi thôi!” Kéo cánh Tân Đồng đi ra khỏi hội chợ việc làm.
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ không khí giữa hai người.
“Alo, xin chào?” Tân Đồng không nhìn số điện thoại liền bắt máy, mặc dù thời gian diễn ra hội chợ việc làm đã qua một nửa, nhưng dòng người đi vào vẫn không giảm, cô có chút khó khăn nghe điện thoại.
“Đi tham gia hội chợ việc làm sao?” Đầu dây bên kia tiếng Lý Trung Khải vang lên “Chuyện mấy hôm trước anh nói với em, em tính thế nào?”
Nghe ra là giọng nói của ai, Tân Đồng hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh một tiếng “Tổng giám đốc Lý rảnh rỗi vậy sao? Vẫn còn nhớ tới tôi ư? Nhưng mà mấy ngày trước anh nói gì với tôi vậy, tôi thật sự không nhớ.”
Trần Duệ vừa nghe thấy “tổng giám đốc Lý” lập tức im lặng, cô hiểu rõ những chuyện xảy ra đối với Tân Đồng trong thời gian này, sự sùng bái mù quáng đối với Lý Trung Khải bây giờ đã tan thành mây khói.
“Sau lưng có chỗ dựa liền không giống như trước, nhưng mà, xem như Trâu Thần có thể nhẫn nhịn, có thể giúp em liên lạc với Rams, anh ta có thể giúp em cả đời sao? Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, anh chỉ sợ đến lúc đó anh ta còn không thể tự bảo vệ thân mình, làm gì có thể giúp em!” Giọng nói Lý Trung Khải dần dần chuyển sang lạnh “Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ về chuyện quay về BTD, nhưng mà” Dường như anh ta rất tự tin dừng một chút “Anh tin tưởng một ngày nào đó em sẽ cam tâm tình nguyện quay về!” nói xong không đợi Tân Đồng nói chuyện liền cúp máy.
Tân Đồng nhìn điện thoại thật lâu, trong đầu rối bời, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô đã học được cách khống chế bản thân, ngay như bây giờ, không thể nhìn ra được sự phiền muộn trên khuôn mặt cô.
“Sao vậy? Anh ta gọi điện thoại cho cậu làm gì?” Trần Duệ có chút lo lắng nhìn Tân Đồng.
“Không có việc gì.” Tân Đồng lắc đầu một cái “Được rồi, chúng ta về thôi, hôm nay mình không thể đi dạo phố với cậu được, lát nữa mình có việc bận.” Sự lo lắng trong lòng khiến cô không có tâm tình đi dạo phố, chỉ muốn sớm tìm thấy Trâu Thần.
“Vậy cũng được.”
Hai người chia tay ở hội chợ việc làm.
Tân Đồng vội vã chạy tới bệnh viện nơi Trâu Thần làm việc.
“Xin hỏi bác sĩ Trâu ở đâu?” Cô nằm ở trước bàn y tá thở hổn hển.
“Cô là người nhà của anh ấy sao?” Một y tá cầm một quyển vở nhỏ thuận miệng hỏi.
“Người nhà? Phải là người nhà mới được tìm bác sĩ sao?” Tân Đồng bị hỏi như vậy liền không hiểu.
Y tá ngẩng đầu nhìn cô, lại cúi đầu nhìn ghi chép trong quyển vở nhỏ trên tay “Cô không biết anh ấy xảy ra tai nạn xe cộ sao? Bây giờ đang trong phòng phẫu thuật.”
“Cái gì?” Bầu trời giống như đột nhiên sụp xuống, Tân Đồng giật mình đứng im tại chỗ, đầu óc lập tức nổ tung “Không thể nào! Bây giờ anh ấy thế nào?” Hai mắt nhìn y tá, lúc này cũng không khống chế được run rẩy.
Y tá bị sắc mặt tái nhợt của cô dọa sợ, theo bản năng nói “Tôi đưa cô đi.”
Nhìn Trâu Thần quấn băng nằm trên giường bệnh, Tân Đồng nhất thời xụi lơ ngồi trên ghế ở mép giường, tại sao lại có thể trùng hợp như vậy? Lý Trung Khải mới nói chuyện điện thoại với cô xong, Trâu Thần liền xảy ra tai nạn? Ánh mắt nhìn chằm chằm Trâu Thần, bên tai vang lên câu nói của Lý Trung Khải “......anh chỉ sợ đến lúc đó anh ta còn không thể tự bảo vệ thân mình, làm gì có thể giúp em......” Chẳng lẽ thật sự do Lý Trung Khải làm? Đau lòng đưa tay vuốt khuôn mặt tái nhợt của Trâu Thần, đồ ngốc, sao lại không cẩn thận như vậy? Lỗ mũi ê ẩm, muốn khóc mà khóc không được, mình đã làm liên lụy đến anh......
“Theo điều tra tại hiện trường, có dấu vết thắng xe rất rõ ràng, nhưng cuối cùng lại đâm vào trụ trên cầu, nói cách khác có thể là do đối phương cố ý đụng vào, tiểu Thần muốn tránh nhưng lại tránh không được.” Không biết từ lúc nào, Trâu Tường với khuôn mặt nặng nề đi vào, cúi đầu nhìn em trai nằm trên giường với ánh mắt phức tạp, muốn làm gì đó, nhưng lại không thể làm gì “Sau khi đầu xe đâm vào cột trụ, lại bị một chiếc xe đâm vào bên cạnh, cũng may bên cạnh có đồn cảnh sát, không có tạo thành tổn thương nghiêm trọng.” Anh ta thở dài “Anh đã hỏi cảnh sát, bọn Thiệu Lâm cũng đã đi tìm người, nhưng dường như sức ảnh hưởng của đối phương ở thành phố A cũng không nhỏ, ông nội cũng nóng ruột, nhưng dù sao nơi này cũng không phải là Bắc Kin, haiz......”
“Sao anh ấy lại bất tỉnh? Rất nghiêm trọng sao?” Tân Đồng muốn biết tình hình Trâu Thần hiện tại thế nào.
Rũ mắt, liếm liếm môi “Trước mắt đang theo dõi......” Chân mày Trâu Tường nhíu lại.
“Gần đây anh ấy gây phiền phức với Lý Trung Khải sao?” Cũng may, anh vẫn còn nằm trước mặt cô, chỉ nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi, Tân Đồng không khỏi nghĩ đến điều gì đó.
“Gần đây anh đang thu mua cổ phiếu của Tống Thị, Trâu Thần muốn ép Tống Thanh Hải giải tán BTD.” Trâu Tường đảo mắt về phía Tân Đồng “Lúc trước anh có khuyên nó, nhưng nó.....” Anh ta không nói tiếp, lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tân Đồng dùng ngón tay vuốt môi Trâu Thần “Vì em sao, sao không nói cho em biết, anh tưởng mình là người sắt sao? Anh có biết không, bây giờ em rất sợ, tự trách mình nhiều thế nào, trải qua nhiều khó khăn, em vất vả lắm mới có thể định tâm muốn cùng anh trả qua những ngày tươi đẹp, anh lại.....Ngộ nhỡ hôm nay anh thật sự xảy ra chuyện xấu, em phải sống thế nào?” Cô khổ sở cúi đầu, nhẹ nhàng nằm trên ngực anh, nghe tiếng trái tim đập vững vàng, lòng cô mới có chút yên tĩnh trở lại “Thật ra thì đã sớm nghĩ rõ, đời này em không cần cái gì hết, chỉ cần mình anh, cho nên anh nhanh tỉnh dậy đi......” Nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống ngực anh, một giọt lại một giọt, thấm ướt băng gạc trước ngực anh.
Khóc một hồi lâu, dường như cô nghĩ đến cái gì, đột nhiên giơ tay lên cởi sợi dây chuyền trên cổ, tháo chiếc nhẫn kia ra “Anh Trâu Thần, anh nguyện ý lấy em làm vợ chứ?” Nắm tay anh, nước mắt dần ngừng chảy, nhếch nhác nở nụ cười “Anh không từ chối chính là đồng ý! Cho nên từ giờ trở đi, anh phải vì em mà quý trọng bản thân mình! Trừ anh ra sẽ không có ai chịu được em, cho nên anh phải nhanh khỏe mạnh, nếu không, em muốn khóc cũng không có chỗ để dựa vào.” Cái miệng nhỏ nhắn nói “Trâu Thần anh nhanh đứng dậy cho em!” Một lần nữa nước mắt lại lăn dài, cúi đầu nặng nề đen chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa trên tay anh “Đáng tiếc anh mua nhẫn đính hôn, lần sau nhớ mua nhẫn kết hôn!” Nắm tay anh áp vào mặt mình, khẽ cạ “Anh không cần lo chuyện của Lý Trung Khải, lần này anh ta dám đụng vào anh, em sẽ khiến anh ta trả giá gấp nhiều lần!” Đưa bàn tay còn lại ra vuốt ve khuôn mặt anh “Nhanh tỉnh lại một chút! Nếu anh không tỉnh dậy, cẩn thận em chạy theo người khác!” Tân Đồng ở bên cạnh Trâu Thần thật lâu, cho đến khi Trâu Tường khuyên cô về nhà nghỉ, cô mới lưu luyến rời khỏi.
Khi Tân Đòng ôm tâm tình nặng nề rón rén đi ra khỏi phòng bệnh, người vốn dĩ nằm trên giường bệnh không nhúc nhích đột nhiên chậm rãi mở mắt, đôi mắt thâm thúy, nhưng không giấu được sự tái nhợt, anh mím môi khẽ nâng tay của mình lên, nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón giữa, mặc dù hết sức khống chế, nhưng khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch.....