Bà Xã Đừng Chạy

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

“Tiểu Đồng, sao rồi?” Không gian tĩnh lặng khi đang truyền nước biển bị một giọng nói thanh thúy phá tan, mặt trời vừa lặn nên có chút mờ tối,lập tức bị bóng dáng ở cửa chiếu sáng mấy phần, mái tóc xoăn màu đỏ sậm sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm một cách tinh xảo, hiếm khi nào lại thấy sự ướt át trong đôi mắt kiêu ngạo kia, nhìn qua khiến người khác hết sức thương yêu, ngay cả bộ đồng phục trên người cô cũng giống như phong cách của chủ nhân, trở nên quý phái bức người.

“Lâm Lâm! Mình ở đây!” Bởi vì phải truyền nước một tiếng, giọng nói Tân Đồng có chút mệt mỏi cùng phiền não, uể oải không có sức sống, nhất là khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang bị sưng đỏ kia, bộ dáng hoàn toàn giống như con chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ là so với cô gái đang từ cửa đi tới, cô không sánh bằng.

“Sao lại ở đây?” Lý Lâm nhíu mày nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút “Không phải mình đã sắp xếp cho cậu ở phòng truyền nước biển dành cho khách quý sao?” Nói xong dùng tay che mũi mình.

“Còn không phải do Tiểu Đồng sao?” Vu Phi ở bên cạnh ngay từ lúc Lý Lâm bước vào đã đứng lên, lúc này không tự nhiên chỉnh sửa lại quần áo của mình.

“Không phải chỉ là truyền nước thôi sao, sao lại phải phô trương như vậy chứ.”

Nhìn chằm chằm từng giọt nước biển chảy xuống, Tân Đồng trả lời, cô không phải là người không biết ý tứ nhưng so với Lý Lâm, cô vẫn là một cô gái hoang dã.

“Tại sao có thể vậy chứ, hoàn cảnh này làm sao cậu chịu được, ngộ nhỡ lại bị lây bệnh thì sao? Không được, mình sẽ đi nói bọn họ chuyển cậu vào phòng tốt hơn!” Lý Lâm hoàn toàn không thể nhịn được nữa, bình thường nếu không phải là bác sĩ đến nhà khám bệnh thì là ở trong phòng bệnh dành cho bệnh nhân VIP, cô chưa từng ở trong phòng đợi cùng người bệnh như vậy, cảm giác kia thật tệ hại!

“Lâm!” Tân Đồng kịp thời kéo tay áo cô ấy “Mình sắp truyền xong rồi, không cần phải đổi đâu, hay là để Vu Phi đưa cậu về nhà trước, bây giờ cũng tối rồi, một mình cậu đi không an toàn.” Cô không muốn chuyện trở nên phức tạp, quay về nhà nói bác sĩ Trương lấy cho cô một ít thuốc là được, nếu không phải do VuPhi lôi cô tới, có đánh chết cô cũng không đến bệnh viện.

“Như vậy sao được?” Lý Lâm nhìn Vu Phi lại nhìn Tân Đồng.

“Không sao!” Thỉnh thoảng Tân Đồng lại thể hiện khí thế giang hồ “Vu Phi, cậu đưa Lý Lâm Lâm về nhà trước đi.” Cô ngồi dậy, làm bộ dáng không sao cả.

Vu Phi có chút khó xử, ánh mắt đung đưa qua lại giữa hai người họ.

“Không phải cậu muốn cảm ơn Lâm Lâm sao?” Tân Đồng bướng bỉnh nháy mắt “Đi đi!”

Cuối cùng dưới sự thúc giục của Tân Đồng, Vu Phi hộ tống Lý Lâm đi trước. Chỉ là lúc nhìn bóng dáng của hai người bọn họ, khí thế hào hùng của Tân Đồng dần dần bị sự sa sút thay thế, mặc dù là cô đề nghị nhưng cứ như vậy nhìn bạn trai đưa bạn thân của mình về nhà, cảm giác kia làm cho người ta cảm thấy chua xót......Cô có chút tự trách mình, dùng tay xoa xoa hai mắt, giống như một đứa trẻ bị lạc.

“Hối hận sao?” Giọng nói xa lạ có từ tính đột ngột vang lên sau lưng cô.

Tân Đồng cảnh giác quay đầu lại, lúc nhìn thấy Trâu Thần liền kinh hãi, ngơ ngác hỏi “Trâu, Trâu, bác sĩ Trâu?”

“Dù sao bạn trai cô cũng đi cùng bạn thân của cô, tôi liền thuận đường đưa cô về nhà vậy.” Giọng điệu không có gì lạ, giống như bọn họ đã quen biết từ lâu.

Cô không nhịn được nhíu mày, đôi mắt to tròn đảo tới đảo lui, khẽ nói “Tôi với anh không quen nhau!” Trong ý thức còn lưu lại hình ảnh một bác sĩ trẻ tuổi ngoan ngoãn dưới ánh nắng trời chiều, làm thế nào cũng thấy không giống với người đứng trước mặt.

“Cô không cảm thấy cái tên Trâu Thần quen thuộc sao?” Anh lạp lại tên của mình.

“Có chút quen thuộc, lúc nhỏ bị tôi cường hôn.” Cô thật thà trả lời, gần đây mọi người trong nhà không ngừng càm ràm bên tai cô, nếu cô không nhớ thật sự là đã già rồi!

Rõ ràng anh hơi sửng sốt, giống như không đoán được cô sẽ nói thẳng như vậy “Vậy là được!” Nói xong cũng không để ý đến sự phản đối của cô, đi tới rút kim tiêm, kéo cô đi.

Im lặng suốt dọc đường đi.

Sau khi qua trạm kiểm soát, rốt cuộc biệt thự nhà học Tân cũng xuất hiện, chỉ là lần này đối với hai người ngồi trên xe không có cảm giác gì, một người chuyên tâm nhìn về phía trước, một người nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản như hai người xa lạ.

“Ông ngoại, ba, con đã về!” Sau khi xuống xe Tân Đồng không quay đầu lại đi thẳng vào nhà, tại sao lúc này Trâu Thần lại xuất hiện, xem như không ai nói gì với cô nhưng qua cuộc nói chuyện cùng hành động của mọi người trong nhà, ít nhiều cô có thể đoán được một chút, mặc kệ bọn họ muốn làm gì, dù sao đối với cô mà nói là không có chuyện gì tốt!

“Đồng Đồng về rồi sao?” Giọng nói hiền lành vang lên, ông Tân cường tráng mà nhanh nhẹn từ trên lầu đi xuống ngăn cô lại “Đừng lên, đi, đi cùng ông tới nhà mới của cháu xem một chút, ông Trâu có thể giấu diếm chuyện gì đó, nếu không phải hôm nay đến đưa đồ của cháu đi, ông thật sự không biết lão già kia chuẩn bị nhiều như vậy.” Nói xong cười ha hả kéo Tân Đồng đi về phía cửa.

“Nhà mới của cháu?” Tân Đồng mông lung, cái gì cùng cái gì chứ? “Ông ngoại! Ông nhìn mặt cháu xem, để cháu nghỉ ngơi một chút, đừng giày vò cháu được không?” Cô phản ứng kịp thời, dùng khuôn mặt sưng vù để tấn công ông cụ, làm bộ đáng thương năn nỉ nói.

“Đi thôi Đồng Đồng, ông đã cho người tới, còn có bác sĩ Trương, bọn họ đều ở đây đợi lệnh!” Lại một ông cụ khác không biết từ đâu đi tới, không hiền như ông Tân, chỉ có giọng nói cùng vẻ mặt rất nghiêm túc.

“... ....” Các người đây là công khai bắt cóc!

Nhìn căn biệt thự hai tầng sang trọng, nhìn mấy người cảnh vệ bận bịu ra ra vào vào, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mọi người, Tân Đồng càng nhìn càng thấy mình là người vô cùng ngu ngốc, tại sao không ai nói cho cô biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

“Đồng Đồng có hài lòng với căn phòng này không?” Ông Trâu cùng với khuôn mặt hòa ái dễ gần cười ha hả hỏi Tân Đồng.

“Ông Trâu, cháu có thể nói không hài lòng không?” Tân Đồng cúi đầu buồn buồn hỏi.

“Đứa bé này thật biết nghe lời, so với cháu trai của ta mạnh hơn nhiều!” Ông cụ bị tiếng gọi “ông Trâu” của cô làm cho vui mừng, vung tay lên “Không hài lòng chúng ta có thể đổi lại, ông còn nhiều phòng, có thể cho cháu chọn tự nhiên! Ông với ông cháu xa nhau nhiều năm như vậy, không hẹn mà gặp nhau tại Thạch gia trang, điều này cho thấy duyên phận của chúng ta chưa hết! Hai nhà nói thế nào cũng từng có quan hệ rất tốt, chúng ta già rồi, không hy vọng gì hơn, chỉ hy vọng sau này hai nhà có thể giống như trước đây!” Ông cụ càng nói càng vui mừng, khuôn mặt nở nụ cười.

“Gặp nhau là cái duyên, ông cũng không cần khách khí như vậy!” Hữu duyên cũng là nghiệt duyên! Bây giờ Tân Đồng có thể đẩy liền đẩy, cơ thể cô đang báo động, không ngừng nhắc nhở cô cái bẫy ngọt ngào trước mặt kiên quyết không thể nhảy, chính là vạn kiếp bất phục!

“Cháu khách khí với ông cái gì chứ!” Ông Trâu cũng có thể thành ông “Những năm này ông cảm thấy thếu nợ mọi người, vừa đúng lúc ông ngoại nhắc tới cháu, ông không có gì là không thể cho cháu, phòng này xem như lễ ra mắt đi, cháu còn nhỏ, khế ước mua bán nhà để mẹ cháu giúp cháu giữ, chỉ là ông có phần quà còn giá trị hơn căn phòng này cho cháu!” Ông cụ làm ra vẻ thần bí, khuôn mặt nở nụ cười không khỏi khiến Tân Đồng rùng mình.

“Ông thật khách khí, bây giờ cháu sắp thi đại học, những thứ này bây giờ cháu thật sự không dùng được.” Tân Đồng tiếp tục đẩy, trong lòng lại đầy căm phẫn, mẹ tuyệt đối bán đứng cô đổi lấy biệt thự! Hu hu hu, cô không bằng một cái biệt thự, hu hu hu, thật sự không bằng......

“Vừa đúng lúc, món quà mà ông tặng cùng căn phòng nhất định sẽ khiến cháu hài lòng! Thần Thần!”

“Ông nội.” Trâu Thần với dáng vẻ ôn hòa hoàn toàn nghe lời, các loại phản kháng đều không có hiệu quả, có thể đổi được món lợi có giá trị không tồi, mặc dù là mua một tặng một, hơn nữa còn tự đưa mình ra tặng......

“Đồng Đồng, cháu còn nhớ rõ Thần Thần không? Chính là người bị cháu dính chặt trên người cưỡng hôn đó.”

“......” Có thể đừng nói rõ như vậy được không? Gật đầu.

“......” Cô lại hung bạo như vậy sao? Nhíu mày.

“Ta nghe ba cháu nói tiếng Anh của cháu hơi yếu, mà thằng bé kia đã từng ra nước ngoài học, tiếng Anh cũng như tiếng mẹ đẻ. Để thằng bé phụ đạo cho cháu, cháu tiến bộ thì không có gì phải nói, nếu không được, ông sẽ giúp cháu trừng trị thằng bé!” Mang theo cảnh cáo hung hăng trợn mắt nhìn cháu trai của mình, câu nói sau cùng rất hung dữ, giống như tất cả chỉ dựa vào một câu nói.

Tân Đồng cúi đầu hé miệng cười, cái này có thể lợi dụng một chút.

“Ông nội, cháu nhất định sẽ phụ đạo cho Đồng Đồng thật tốt.” Khẽ nói giống như một làn gió xuân bao phủ quang mọi người, chỉ là dưới ánh mắt lại có một chút phản kháng.

Nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói năng ôn hòa trước mặt người lớn, dường như đây là người đàn ông mà cô phải nhẫn nhục chịu đựng sống cùng trong tương lại, Tân Đồng nở nụ cười không có chút thiện chí, nhưng ngoài dự đoán lại nhận được nụ cười khinh bỉ, đuôi mắt hếch lên, có chứa khiêu khích, khóe miệng khẽ nhếch, bề ngoài giống như đang chế giễu......

“Nhìn hai đứa nó xem, lúc đầu còn quấn lấy hôn nhau, bây giờ lại trở nên xa lạ, có điều những ngày tháng sau này còn dài lắm!” Ông Trâu đối với chuyện hôm nay rất hài lòng.

Ở cửa ra vào nhìn chiếc xe cuối cùng rời đi, vốn dĩ hai người đang đứng tại chỗ cười cười lập tức tách ra.

“Lầu một của tôi! Lầu hai của cô. Không xâm phạm vào lãnh thổ của nhau!” Trâu Thần nói xong liền dứt khoát đi về phòng của mình!

“Hình như đây là nhà tôi?” Cô tà tà tựa vào tường, khóe miệng nở nụ cười “Một bác sĩ trước mặt người khác thì vâng vâng dạ dạ, trước mặt ông nội thì ngoan ngoãn nghe lời, tốt nhất anh nên yên ổn một chút, nếu không.” Nhấc chân, ngẩng đầu, ưỡn ngực đụng vai anh ta đi lên lầu hai “Có rất nhiều người muốn thu thập anh!” Cắn răng nghiến lợi! Hôm nay cô mệt rồi, sáng mai tái chiến!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...