Bà Xã Đừng Chạy
Chương 14
Trì Phỉ liên tục gật đầu, hai mắt nhìn chằm người Trâu Thần đứng trước mặt, người ta thường nói những người mặc quân phục đều rất đẹp trai nhưng có thể đẹp trai như người đàn ông trẻ tuổi trước mặt thì thật là hiếm thấy, đẹp trai đến nỗi không có từ nào đễ diễn tả. Cô đã nói rồi, Tân Đồng đứng cùng Vu Phi nhìn thế nào cũng không thấy hợp, bây giờ nghĩ lại, chỉ có người đàn ông trước mặt mới xứng với Tân Đồng ngốc, cộng với thần thái trên người anh thoạt nhìn không giống như người bình thường “Ngày mai Tiểu Đồng sẽ tham gia kỳ thi rồi, tôi sợ sẽ có người ở kỳ thi chơi xấu cô ấy, cô gái ngốc nghếch này luôn tin người, lại nói từ trước tới giờ cô ấy không phòng bị ai bao giờ, có lúc tôi không biết là cô ấy quá hiền hay là quá ngu ngốc......” Cô còn chưa nói hết liền nhận được ánh mắt Trâu Thần bắn tới, không tự chủ được rùng mình một cái.
“Cô ấy được bảo hộ quá tốt.” Thu hồi ánh mắt của bản thân, anh bắt đầu sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.
“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay anh xuất hiện, tôi sẽ không biết cô ấy có lai lịch lớn như vậy, cả ngày cứ ngốc nghếch.....” Cô im lặng vẫn không được sao? Đừng dùng ánh mắt lạnh băng đó nhìn cô.......
Trách không được người ta nói vật họp theo loài, người phân theo nhóm, Trì Phỉ này so với Lý Lâm thì hợp với cô nhóc ngốc nghếch nhà anh hơn, Trâu Thần thu hồi ánh mắt nhìn lên bàn, trên bàn có một vài món điểm tâm ngọc, anh nhìn đã thấy ngán “Mấy thứ này đều là gọi cho cô, ở trường nhớ quan tâm cô ấy giùm tôi một chút.” Nói xong liền đứng dậy trả tiền, xoay người rời đi.
Trì Phỉ nhìn một đống điểm tâm xa hoa trên bàn nhất thời bần thần.....
Ngày thi hôm đó.
Mặc dù có chuẩn bị từ trước nhưng trong lòng Tân Đồng vẫn không chắc chắn lắm, tiếng anh là điểm yếu của cô, không giống như môn toán là lợi thế của cô, không cần đầu óc thông minh chỉ cần dựa vào công thức nhất định có thể được 6, 7 phần, lần này thi anh văn chủ yếu là dựa vào cái miệng, đứng sau khán đài, cô ôm tay trước ngực, một lần lại một lần hít sâu, một lần lại một lần tự nói với bản thân không cần khẩn trương.
“Thầy Trương, tôi đột nhiên cảm thấy hối hận.” Không biết từ khi nào, giáo viên tiếng anh kéo giáo viên chủ nhiệm của Tân Đồng tới hậu trường “Không biết bây giờ có thể sửa đổi danh sách dự thi không.” Giáo viên tiếng anh khẩn trương khoanh tay trước ngực.
“Thầy Dư, lúc trước là thầy nói tôi đề nghị Tân Đồng thay thế Lý Lâm, sao đến giờ phút này thầy lại hối hận chứ?” Thầy Trương rõ ràng không đồng ý.
“Lúc trước tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho Lý Lâm, trong khoảng thời gian này thành tích của cô bé quả thật không thích hợp phân tán năng lượng vào những việc khác, mà thành tích của Tân Đồng luôn ổn định, chậm trễ vài ngày cũng không sao. Nhưng đây là cuộc thi tiếng anh cấp thành phố, tôi sợ Tân Đồng làm chúng ta mất mặt, tôi cũng xấu mặt không chịu nổi.”
Ngược lại Tân Đồng đứng trong góc nghe thấy cuộc đối thoại của hai thầy giáo lại rất bình tĩnh, cô buông hai mắt, im lặng đứng đó, giống như mọi thứ chung quang đều không thể quấy rầy cô.
“Tôi tin tưởng Tân Đồng.” Thầy giáo Trương khó chịu khi nghe người khác nói xấu học trò thân yêu.
“Nhưng tôi cảm thấy Lý Lâm có thể nắm chắc cơ hội hơn, dù sao cô bé cũng ở nước ngoài một thời gian, nói tiếng anh giống như tiếng mẹ đẻ. Tôi thừa nhận Tân Đồng thông minh hơn Lý Lâm nhưng dù sao cũng không có kinh nghiệm va chạm với người bản địa, hơn nữa điểm tiếng anh của cô bé luôn ở mức trung bình, thành tích môn tiếng anh của cô bé đột nhiên tăng cao, tôi luôn giữ ý kiến, dù sao thì thi tốt nghiệp mới có thể thấy được thực lực, đưa bé này có lòng ham hư vinh, nhất định không có khả năng gì.”
“Thầy Dư! Đừng quên thầy là một nhà giáo! Học sinh có thể không hiểu chuyện, ít nhất còn có nhóm giáo viên chúng ta, thầy không phải là giáo viên của Tân Đồng sao có thể nói như vậy!” Thầy Trương thật sự nghe không nổi những lời thầy Dư nói, có chút tức giận xoay người rời đi.
“Tôi nói đều là sự thật, thầy tức giận cái gì chứ, đợi lát nữa trường chúng ta bị Tân Đồng làm xấu mặt, tôi xem thầy lên mặt với ai!” Thầy Dư sau khi bị răn dạy, cảm xúc rất là bất mãn, đi theo phía sau thầy Trương miệng luôn lầu bầu lẩm bẩm.
“Phù!” Tân Đồng từtrong góc đi ra thở ra một hơi, mặt không biểu cảm nhìn bóng lưng hai thầy giáo đã đi xa, bàn tay dần nắm chặt lại giống như một lời thề.
“Mời thí sinh số 6......Tân Đồng.”
Tân Đồng chậm rãi từ khán đài đi lên, cô không nhìn thấy rõ hết tất cả mọi thứ dưới khán đài, chỉ có mấy bóng đèn chói mắt bao quanh cô, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay, cô lại không biết đâu là thật lòng, đâu là cổ vũ, không sao, chỉ cần hôm nay cô đứng đây, cô sẽ cố gắng hết mình, người khác không biết cô phải trả giá thế nào, cô cũng không thể có lỗi với nỗ lực của bản thân!
Nắm chặt tay, mặt mỉm cười bắt đầu thi.
Tân Đồng mới mở miệng, mọi người ở dưới đều ngớ người, âm giọng đúng kiểu mỹ, giọng nói lưu loát, cử chỉ thích hợp, biểu cảm hoàn mỹ, phảng phất như không phải bọn họ đang ở một kỳ thi tiếng anh mà là đang tha gia một cuộc diễn thuyết của người nước ngoài.
Nhưng dù sao Tân Đồng không phải là thần đồng, cô không có khả năng biến bản thân bỗng chốc trở nên hoàn mỹ như vậy, nhất là khả năng tiếng anh của bản thân, cô diễn thuyết được một nửa thì đột nhiên dừng lại, giật mình khi bản thân nhất thời quên mất đoạn dưới của bài thi, nhất thời sốt ruột, trong đầu càng trở nên trống rỗng, dưới bao nhiêu ánh đèn chiếu về phía cô, trên trấn cô toát mồ hôi, sốt ruột cắn môi dưới, không thể, cô không thể cứ như vậy thua ở đây!
Lúc này, dưới khán đài có một tràng vỗ tay vang lên, Tân Đồng theo bản năng nhìn xuống, tuy không thấy rõ là ai nhưng có thể nhìn thấy mo hồ, nhưng cái nhìn mơ hồ này lại khiến cho Tân Đồng không nhin được bật cười, người này đứng từ xa dùng cơ thể mô phỏng một chữ cái, mà chữ cái này đúng là chữ cái đầu tiên trong từ mà cô quên mất, mà cảnh này lúc ở nhà cũng đã từng xuất hiện, vì thế cô lại có thể nhớ rõ bản thảo,không còn buồn nữa, nếu tất cả mọi người đều không quan tâm cô, ít nhất còn có một người đứng về phía cô!
Tân Đồng kết thúc bài thi sau một tràng vỗ tay mãnh liệt, cô mang theo nụ cười ngọt ngào khom người cúi chào mọi người sau đó đi vào hậu trường.
Ở phía sau hậu trường cô gặp Vu Phi, cậu mặc một bộ đồ tây, cùng với cặp kính có viền bạc, nhìn qua có vẻ ưu nhã tuấn tú.
Tân Đồng mỉm cười nghênh đón, lại không nghĩ tới Vu Phi mặt không biểu cảm nhìn thoáng qua cô, cô ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn lại hai bàn tay trống không của mình, nhất thời không thể tin được người vừa rồi là Vu Phi, người mà luôn chăm sóc cô!
“Mời thí sinh số bảy......Vu Phi.”
Nghe câu nói đó, Tân Đồng nhẹ nhàng thở ra, cô nhất thời quên mất người tiếp theo là Vu Phi, thời khắc khẩn trương như vậy nếu là cô cũng sẽ không có tâm tình làm gì, cô im lặng quay về ghế dành cho thí sinh, trong lòng thầm cổ vũ Vu Phi cố lên.
Vu Phi quả nhiên là Vu Phi, tiếng anh lưu loát của cậu có thể chinh phục hết tất cả mọi người, dường như không có sai lầm, hơn nữa còn có thể khơi động không khí tại hiện trường, không đợi cậu đi xuống, các giáo viên dưới khán đài đã có lựa chọn.
Tân Đồng ngồi đó trong lòng không nhịn được tự hào đứng lên, giống như đứa trẻ nhà mình khiến bản thân vẻ vang, nụ cười rực rỡ.
Lúc công bố kết quả thi, Vu Phi không ngoài dự đoán giành được giải nhất, mà lúc Tân Đồng được tuyên bố giành giải hai, một chuyện không tưởng được đã xảy ra.
Tân Đồng ngơ ngác đứng tại chỗ, khóe miệng vẫn còn giữ nụ cười, chưa kịp bước chân lên khán đài nhận giải đã bị giọng nói quen thuộc đánh gãy.
“Em cảm thấy bạn này không thể nhận giải hai, em đề nghị các vị giám khảo xem xét lại!”