Bà Xã Của Thủ Lĩnh Sát Thủ

Chương 8: Người đàn ông bá đạo


Chương trước Chương tiếp

Với trực giác nhạy cảm của một sát thủ, Tô Cầm liền phát hiện ra có điều gì đó không bình thường đang xảy ra. Cô xoay người, nhìn về phía chiếc xe hơi đang đỗ gần mình, từ trong xe bước xuống mấy người mặc vest đen, trong nháy mắt Tô Cẩm như hiểu được mục đích đến đây của đám người kia .

"Tô tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp cô."

Tô Cẩm giật giật khóe miệng, quả nhiên có chút thủ đoạn, có thể điều tra ra tên thật của cô, Tô Cẩm lạnh nhạt lên tiếng: "Nói cho anh ta biết, tôi không có thời gian."

"Có lẽ Tô tiểu thư nên xem qua tin tức buổi sáng ngày hôm nay, Lãnh tổng nói, nếu như cô không đến gặp ngài ấy, có thể cô sẽ gặp phiền phức đấy."

Đáng ghét, anh ta lại dám uy hiếp cô, trong đầu Tô Cẩm thoáng hiện qua khuôn mặt đẹp trai anh tuấn của người đàn ông đó, rốt cuộc cô giống như đã tìm được vài tia hứng thú.

"Tôi sẽ tự mình lái xe."

Trên đường cái rộng lớn, mọi người tò mò quan sát hai chiếc BMW màu đen đang kẹp một chiếc xe việt dã ở giữa. Xe hướng tập đoàn Lãnh thị đi đến. Cô gái đang điều khiển chiếc xe việt dã thật xinh đẹp.

Xe di chuyển vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm, người đàn ông áo đen cung kính đưa mắt nhìn Tô Cẩm đang bước vào thang máy: "Tô tiểu thư, Lãnh tổng đang đợi cô ở trong văn phòng trên tầng 82."

Nhấn thang máy tầng thứ 82, trong lòng Tô Cẩm khá bực bội, nếu như không phải anh ta uy hiếp cô, cô còn lâu mới có hứng thú tới gặp anh ta. Mặc dù biết sức quyến rũ của mình rất lớn, nhưng anh ta làm như vậy, thật quá vô sỉ.

Trong phòng họp mờ tối, Tô Cẩm đẩy cửa ra, không chút ngoài ý muốn nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm đang ngồi đợi cô, tuấn mỹ khiến người ta đui mù con mắt. Mặc dù là thương nhân, nhưng Tô Cẩm lại có cảm giác thân phận của anh phải là lão đại xã hội đen mới đúng, bởi vì anh khiến người ta có một loại tư vị khát máu.

"Không ngờ thân là sát thủ xuất sắc nhất, cô cũng có lúc gặp xui xẻo như thế này." Lãnh Mặc Phàm giễu cợt, giọng nói trầm thấp truyền tới tai Tô Cẩm.

Tô cẩm đi tới trước mặt hắn, ngồi xuống ghế dựa: "Không ngờ sức quyến rũ của tôi lại lớn như vậy, khiến lãnh tổng phải tổn phí công sức để điều tra.

"Có thể để cho lãnh Mặc Phàm tôi để ý tới, tự nhiên là do cô có sức quyến rũ đặc biệt."

"Không biết Lãnh tổng mời tôi tới đây uống cà phê? Hay đơn thuần chỉ là nói chuyện phiếm? Hoặc là. . . . . . ." Nói đến đây Tô Cẩm dừng lại.

"Cô cho là tôi tốn nhiều công sức như vậy để tìm cô , chỉ vì đơn giản muốn uống cà phê thôi sao?" Lãnh Mặc Phàm cười lớn, đáy mắt thâm thúy, mị hoặc.

"Anh không phải muốn tôi tới đây là để……." Nói rồi Tô Cẩm, chỉ vào căn phòng sát phòng làm việc của Lãnh Mặc Phàm.

"Đó là phòng nghỉ ngơi của tôi." Lãnh Mặc Phàm mở miệng, đồng thời đứng dậy, anh bá đạo đem Tô Cẩm ôm vào trong ngực.

Tô Cẩm không có giãy giụa, cô biết người đàn ông này có sức lực hơn mình, thật ra thì, cô cũng không muốn giãy giụa. Đã làm sát thủ, cô không để mấy loại tâm tình ở trong mắt, đến thời điểm hưởng thụ, thì cứ vậy mà hưởng thụ thôi, người đàn ông ở trước mắt đối với cô mà nói, rất có sức hút.

Xung quanh là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông, Tô Cẩm buông lỏng hít một hơi, hương thơm trên người Lãnh Mặc Phàm thật dễ chịu.

Lãnh Mặc Phàm đưa tay ôm ngang eo Tô Cẩm, đem cô ôm thật chặt vào trong lồng ngực, gương mặt tuấn tú chôn ở trong tóc cô, tham lam, hít lấy hương thơm thuộc về cô: "Cô thật đặc biệt."

"Đặc biệt thế nào?" Tô cẩm thở nhẹ một tiếng, cô đã từng nghe rất nhiều người nói vậy, nhưng kỳ quái, cô lại muốn nghe nhận xét của hắn về mình.

"Tỉnh táo, xinh đẹp, hung ác, khát máu, hấp dẫn, thanh thuần, yêu tinh, nhiệt huyết, dã tâm cuồng liệt…… đâu mới nào là cô?" Ngón tay Lãnh Mặc Phàm luồn qua những lọn tóc của cô, anh hôn thật nhẹ nhàng, để lại dấu hôn trên cổ cô.

Tô Cẩm cười một tiếng, xoay người ôm cổ của anh, nâng gương mặt tuấn tú của Lãnh Mặc Phàm lên, tiến lại gần khóe miệng anh, đột nhiên nói: "Đều là tôi cả."

Tô Cẩm vừa dứt lời, ánh mắt của Lãnh Mặc Phàm trở nên cuồng dã , anh đè cô xuống, mãnh liệt hôn lên môi cô, bàn tay không yên phận bắt đầu sờ soạn thân thể cô, đẩy cô nằm xuống ghế sa lon ở sau lưng.

Tô Cẩm nhiệt tình đáp lại, người đàn ông này làm cô thấy hứng thú, cô cũng không ghét việc đến gần anh, người đàn ông như vậy, trên thế giới này thật khó tìm.

Lãnh Mặc Phàm hôn thật sâu, nồng cháy và mãnh liệt, đột nhiên hai mắt anh nheo lại, cảm thụ kỹ thuật hôn thuần thục của cô, thậm chí anh có chút tức giận. Anh tưởng tượng đến cảnh cô cùng với người đàn ông khác? Nụ hôn của cô, sự nhiệt tình của cô đã dành cho bao nhiêu người đàn ông?

Theo anh biết, hiện nay cô hai mươi mốt tuổi, từng cùng Hoàng thất Anh quốc Quý công tử ở chung một chỗ, sau lại cùng tắm biển với con trai một chính sách gia người Mĩ……Vào giờ phút này, trong anh sinh ra tính muốn độc chiếm hữu cô. Lãnh Mực Phàm muốn người con gái này vĩnh viễn đều chỉ thuộc về anh, vô luận là thân thể hay lòng của cô, sau này chỉ thuộc về anh , những gã khác đừng mơ tưởng đến gần.

Trên ghế sa lon, đôi nam nữ đang kịch liệt quấn lấy nhau, ngoài cửa sổ ánh nắng gay gắt ban trưa đang chiếu rọi, trong phòng tràn ngập hơi thở tình dục, hai thân thể, đang "Dùng sức" đoạt lấy lẫn nhau, một giây cũng không muốn lãng phí.

Một giờ sau, Tô Cẩm bước ra khỏi phòng tắm, khăn tắm quấn quanh người , da thịt cô trắng như tuyết. Trên ghế sa lon Lãnh Mặc Phàm đang ngồi hút thuốc.

"Muốn uống cà phê không?"

"Ừ." Đáy lòng Lãnh Mặc Phàm thầm nghĩ, có một người ở bên cạnh bầu bạn, cảm giác này thực không tệ.

Tô Cẩm nấu nước, đem bột cà phê cho vào trong cốc, khi nước sôi cô cho nước vào. Trong phòng tràn ngập mùi thơm tinh khiết của cà phê. Tô Cẩm đưa cà phê cho Lãnh Mặc Phàm, cô lười biếng ngã vào người anh, đồng thời nâng cốc lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ: "Mùi vị thật tốt."

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đắm chìm trên người Tô Cẩm, Lãnh Mặc Phàm mê mẩn vuốt ve tóc cô, biểu thị tình cảm công khai, vừa tựa như tìm hỏi: “Làm người phụ nữ của tôi?”

“Anh xác định trái tim mình rất khỏe?” Cô cười lạnh nhìn anh

“Chỗ mạnh mẽ và lạnh nạt nhất của tôi, là trái tim.” Anh nheo mắt trả lời.

Tô Cẩm nhíu mày, từ trên người của hắn đứng lên, đi đến bên cạnh cửa sổ, cô nói một câu dứt khoát: “Phải xem tâm tình”

"Lời đã nói ra, từ nay về sau, cô chỉ thuộc về tôi, vô luận thân thể của cô hay tâm của cô, đều chỉ thuộc về Lãnh Mặc Phàm tôi thôi."

Tô Cẩm quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn: "Anh cũng quá bá đạo đi. Tô Cẩm tôi không thuộc về bất cứ người nào."

"Cô có từng nghĩ tới chuyện kết thúc công việc làm sát thủ chưa?"

"Tôi thích công việc này."

Lãnh Mặc Phàm ngẩn người, khóe miệng mím lại thật chặt: "Tôi không muốn cô phải nói lời đồng ý bây giờ, nhưng hi vọng cô sẽ suy nghĩ về chuyện này, bởi vì thực sự tôi có chút thích cô rồi."

"Anh thích tôi? Chẳng qua anh chỉ hứng thú vì tôi khác với những người con gái khác thôi? Nếu như tôi không phải là một sát thủ, chỉ là một cô gái bình thường , anh còn có thể thích tôi như vậy sao?"

Tô cẩm giễu cợt. Bản tính đàn ông là thích chinh phục, hám của lạ. Khi đã để ý hoặc muốn người phụ nữ nào người đàn ông sẽ tìm cách thể hiện cho họ biết nhưng khi đạt được rồi lại chán ghét mà vứt bỏ. Cho nên Tô Cẩm rất ghét đàn ông, dù anh ta có quan hệ thể xác cùng cô đi chăng nữa thì cũng không thể đến gần trái tim cô được. Càng không thể thuần phục đươc mãnh thú là cô.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...