“Anh đưa em đến bệnh viện làm gì?”
"Xuống xe."
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt ra lệnh cho cô.
“Không cần chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không cần đến bệnh viện, chúng ta về nhà đi, về nhà bôi thuốc là được rồi. Chúng ta về nhà có được không anh?”
Hạ Tịch Nguyệt lại nói bằng giọng nũng nịu, cô không muốn đến bệnh viện, rất mất mặt. Âu Dương Thụy cương quyết không thỏa hiệp:
“Không được, lập tức xuống xe cho anh.”
Hạ Tịch Nguyệt khổ sở bước xuống xe. Âu Dương Thụy nắm lấy tay cô đến phòng làm việc của Tư Đồ Triệt, cửa cũng chẳng thèm gõ.
Vừa vào cửa đã thấy Tư Đồ Triệt và Tô Huyên Huyên, hai người quần áo xốc xếch.
"Người nào?"
Tư Đồ Triệt còn chưa thỏa mãn dục vọng, anh tức tối quát lên. Vội vàng sửa áo quần của Tô Huyên Huyên lại. Tô Huyên Huyên thấy người tới, vội vàng chỉnh sửa lại quần áo xấu hổ chạy ra ngoài.
"Huyên Huyên."
Hạ Tịch Nguyệt thấy thh như một cơn gió chạy ào ra ngoài, cô lớn tiếng gọi. Tư Đồ Triệt thấy người đến là Âu Dương Thụy, anh sửa quần áo ngay ngắn lại, sa sầm mặt nói với Âu Dương Thụy:
“Sao cậu không gõ cửa?”’
"Quên."
Nhìn một chút giọng điệu này, giống như quên gõ cửa là lỗi của người khác.
"Cậu tìm mình có chuyện gì sao?"
"Ừ, cậu xem mặt cô ấy một chút đi.”
Âu Dương Thụy nói xong liền dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đến trước mặt của Tư Đồ triệt.
"Bởi vì chút chuyện nhỏ này, cậu quấy rầy chuyện tốt của mình."
Tư Đồ Triệt bất mãn gầm nhẹ.
“Vợ mình bị thương sao lại là chuyện nhỏ. Cậu nhanh lên xem thử đi.”
Âu Dương Thụy lạnh giọng mà nói.
"Hừ"
Tư Đồ Triệt nâng mặt của Hạ Tịch Nguyệt lên, cẩn thận kiểm tra.
"Không có việc gì, trở sứt thuốc là được."
Tư Đồ triệt chuyên nghiệp nói.
"Vậy chúng ta trở về đi thôi."
Nghe xong Tư Đồ triệt lời nói, Âu Dương Thụy mới xem như yên tâm. Anh quay qua ôn nhu nói với cô. Còn Tư Đồ Triệt thấy anh phá hư chuyện tốt của mình, lại thấy thái độ của Âu Dương Thụy như thứ, bất mãn nói:
“Âu Dương Thụy, lần sau cậu tới nhớ gọi điện thoại trước, lúc vào thì phải nhớ gõ cửa.”
“Chẳng lẽ cậu không biết làm việc là phải khóa cửa sao? Đây là chuyện bình thường.”
Âu Dương Thụy mới không để ý tới Tư Đồ triệt đang gào thét, dắt tay Hạ Tịch Nguyệt đi. Nghe được lời nói của Âu Dương Thụy, Tư Đồ triệt càng thêm nổi trận lôi đình.
"Cậu . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt lúng túng bị kẹp ở giữa, nhìn thấy Tư Đồ Triệt tức giận, Hạ Tịch Nguyệt xin lỗi:
"Tư Đồ tiên sinh, thật xin lỗi."
Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy chuyện này là Âu Dương Thụy quá đáng cho nên cô thay anh xin lỗi. Sau đó cùng Âu Dương Thụy đi ra ngoài.
Sau khi trở về nhà Hạ Tịch Nguyệt thật sự bị cấm túc hơn nửa tháng. Mặc dù vết thương trên mặt đã hết nhưng Âu Dương Thụy còn chưa cho phép cô ra ngoài.
Mấy ngày nay Hạ Tịch Nguyệt ở nhà đến phát chán, mỗi ngày chỉ xem ti vi không có việc gì để làm. Hạ Tịch Nguyệt vừa mở ti vi lên thì đã nhìn thấy tin tức đang phát:
“Trước mắt Hạ thị và Chu thị hợp tác cùng nhau khai phá Phúc Giai Tân, tiến triển rất thuận lợi, chúng ta cùng nhau phỏng vấn tổng giám đốc của Hạ thị. Xin chào Quan tổng….”
Mỗi ngày đều thấy tin tức của Hạ thị và Chu thị, Hạ Tịch Nguyệt cảm thấy kì quá Âu Dương Thụy rốt cuộc đang làm gì.
Hạ Tịch Nguyệt cầm di động lên gọi cho Âu Dương Thụy.
Âu Dương Thụy đang xem tin tức trong phòng làm việc, vừa buông lỏng người uống cà phê vừa xem tin tức.
“Tổng giám đốc, tôi thấy Chu Đông rõ ràng gió chiều nào theo chiều đó, hi vọng công ty chúng ta đấu với Hạ thị, một mất một còn, ông ta ngồi giữa ngư ông đắc lợi.”
Lãnh Hiên lạnh giọng nói.
“Cậu nói không sai, lão hồ ly kia vĩnh viễn muốn đánh một trận vang dội nhưng ông ta lại đánh giá thấp năng lực đối thủ.”
“Nhưng theo lời của Chu thị thì anh phải ra tay với Hạ thị. Hạ thị là tâm huyết của cha thiếu phu nhân, anh làm sao ra tay đây? Tôi thấy Chu Đông vì điểm này nên mới ra sức hợp tác với Hạ thị.”
Lãnh Hiên tỉnh táo phân tích.
“Cậu nói đúng, tôi sẽ không động vào Hạ thị nhưng có cách bắt chết bọn họ.”
Âu Dương Thụy nhìn Lãnh Hiên, anh nở nụ cười phúc hắc. Lãnh Hiên tò mò hỏi:
“Nếu tổng giám đốc đã có thể quyết định sống chết của bọn họ, sao lại chưa động thủ để cho họ tiêu dao lâu như thế?”
“Mèo bắt được chuột không vội ăn sạch nó trước mà sẽ trêu chọc nó một hồi nhìn nó chạy trốn đến tuyệt vọng, cuối cùng sẽ bị ăn sạch. Cậu không cảm thấy quá trình ngược đãi con chuột chính là quá trình hưởng thụ sao? Bọn họ hiện tại là con chuột trong tay tôi, tôi chơi thế nào thì họ phải chơi thế đó.”
Nghe được lời của anh, Lãnh Hiên đổ mồ hôi lạnh. Tổng giám đốc quá cao thâm về sau tốt nhất không nên đắc tội với anh nếu không sẽ không gánh nổi hậu quả.
Đúng lúc ấy thì điện thoại của Âu Dương Thụy đổ chuông, Âu Dương Thụy thấy người gọi đến là vợ mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi trở lại dịu dàng:
“Sao vậy bà xã, em nhớ anh à?”
Vừa nói chuyện vừa ra dấu hiệu bảo Lãnh Hiên ra ngoài. Lãnh Hiên hôm nay đã chứng kiến được cái gọi là nhân cách phân liệt rồi, thật thay đổi quá nhanh đi, làm cho người ta không tiếp thu nổi.
“Ai nhớ anh chứ, em muốn ra ngoài.”
Hạ Tịch Nguyệt lầm bầm bất mãn nói.
“Em đã 20 ngày không ra ngoài rồi, anh muốn em buồn đến chết sao?”
“Em muốn đi đâu?”
“Còn chưa quyết định, muốn đi dạo một chút, không muốn ở nhà nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt cho là anh đã đồng ý yêu cầu của cô, vui vẻ trả lời.
“Em đã không biết đi đâu thì tới công ty tìm anh đi.”
Âu Dương Thụy phúc hắc mà nói.
“Em không muốn, em không thích tới công ty, em muốn ra ngoài.”
Hạ Tịch Nguyệt bất mãn kêu lên.
“Vợ à anh nhớ em lắm, em tới công ty gặp anh đi, buổi trưa anh còn chưa ăn nữa này, em tới cùng anh ra ngoài ăn.”
“Anh vẫn chưa ăn cơm sao? Bây giờ hơn một giờ rồi, sao anh chưa chịu ăn trưa?”
Hạ Tịch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Ừ, công việc nhiều quá nên quên.”
Âu Dương Thụy ra vẻ đáng thương nói.
“Vậy anh chờ em một lát, em kêu thím Trương nấu cơm cho anh, rồi em đem đến công ty.”
“Được, em bảo tài xế đưa đến đây.”
"Ừ."
Hạ Tịch Nguyệt cúp điện thoại vội vàng tới nhà bếp tìm thím Trương nấu cơm. Còn Âu Dương Thụy sau cuộc nói chuyện thì lại nở nụ cười.
Âu Dương Thụy biết cô ở nhà buồn, nhưng Âu Dương Thụy lại không muốn cô ra ngoài gặp người khác, anh hận không thể đưa cô vào thế giới chỉ có một mình anh. Cho nên giở chút thủ đoạn Hạ Tịch Nguyệt liền ngoan ngoãn dâng tới cửa.
Hạ Tịch Nguyệt nhanh chóng từ nhà lên xe đến cao ốc tập đoàn Âu Dương. Dọc đương đi Hạ Tịch Nguyệt đều chào hỏi mọi người, Hạ Tịch Nguyệt vội vã chào hỏi xong bước vào thang máy chuyên dụng cho tổng giám đốc lên tầng 59.
Vừa ra khỏi thang máy, Hạ Tịch Nguyệt gặp được Lãnh Hiên. Lãnh Hiên thấy cô thì kinh ngạc hỏi:
"Tổng giám đốc phu nhân sao cô lại tới đây?"
“A__Thụy nói anh ấy chưa ăn cơm trưa, cho nên tôi đem cơm tới cho anh ấy. Được rồi trợ lí Lãnh tôi vội phải đưa cơm cho Thụy nên không thể nói nhiều với anh.”
Hạ Tịch Nguyệt một hơi nói xong gấp rút chạy đến phòng làm việc của tổng giám đốc. Giống như nếu cô trễ một phút thì Âu Dương Thụy sẽ chết đói. Lãnh Hiên thấy bộ dạng nóng vội của cô, anh nghĩ trong lòng:
“Mình nhớ tổng giám đốc đã ăn trưa rồi mà, hơn nữa còn tự mình ra ngoài ăn, sao lại đói bụng nhỉ?”
Nghĩ một hồi Lãnh Hiên mới hiểu sự việc, thì ra tổng giám đốc gạt phu nhân tới công ty. Phu nhân thật đáng yêu, tổng giám đốc nói gì cũng tin.
Lãnh Hiên lắc đầu buồn cười, tiếp tục công việc.
Hạ Tịch Nguyệt không có gõ cửa trực tiếp liền tiến vào. Âu Dương Thụy đang phê chuẩn công văn đã nhìn thấy Hạ Tịch Nguyệt gấp gáp chạy vào.
Lập tức để cây viết trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, nhận lấy hộp đựng thức ăn trong tay Hạ Tịch Nguyệt, dắt tay cô đến trên ghế sa lon ngồi xuống dùng khăn giấy lau chùi mồ hôi trên đầu Hạ Tịch Nguyệt, đau lòng nói:
“Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy, em chạy tới đây à?”
Thấy cô mệt mỏi thành như vậy, Âu Dương Thụy cảm giác trống rỗng.
“Ừ em chạy tới, em không phải do gấp sao, anh chưa ăn cơm đói bụng lâu như thế dạ dày sao chịu được.”
Hạ Tịch Nguyệt vừa lau mồ hôi vừa quan tâm anh.
“Vợ ngốc của anh, anh không vội em từ từ đi được mà.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nói.
"Nhưng người ta lo lắng anh đói!"
Hạ Tịch Nguyệt bĩu môi khả ái nói.
“Được được được, anh biết em quan tâm anh, nhưng anh đau lòng lắm vợ à.”
Âu Dương Thụy ôm lấy cô dịu dàng nói. Hạ Tịch Nguyệt chui đầu từ trong ngực anh ra, cầm thức ăn lên vui vẻ nói:
“Anh ăn nhanh đi, hôm nay thím Trương làm thức ăn anh thích nhất là cá nấu với cải chua, còn có cây điều Hà Nhi, thêm canh nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt đem thức ăn trong hộp ra đặt lên bàn, đưa đũa cho Âu Dương Thụy. Anh nhận lấy đũa:
"Làm sao lại một đôi đũa?"
“Em vội quá nên chỉ lấy một đôi đũa, hơn nữa em cũng không thấy đói.”
Hạ Tịch Nguyệt cười nói.
"Vậy cũng không được, vậy chúng ta sẽ dùng một đôi đũa ăn."
Âu Dương Thụy vui vẻ gắp miếng cá nấu cải chua đưa lên khóe miệng của Hạ Tịch Nguyệt.
“Em không ăn, em thật sự không đói.”
Nhìn thức ăn ở trước mặt Hạ Tịch Nguyệt cự tuyệt.
“Không được, em phải ăn, em nhất định phải ăn nếu không anh không ăn.”
"Vậy cũng được."
Hạ Tịch Nguyệt há miệng ăn hết thức ăn Âu Dương Thụy gắp cho cô, ăn xong Hạ Tịch Nguyệt liền cao hứng nói:
“THụy, thức ăn hôm nay rất ngon nha, cá nấu cải chua rất ngon.”
“Ngon thật sao?”
“Ừ…ừ…ừ…”
“Vậy anh phải nếm thử một chút mới được.”
Âu Dương Thụy nói xong cúi đầu hôn lên môi của cô, dùng đầu lưỡi cuốn thức ăn sang miệng của mình, quấn quýt với cái lưỡi của cô một hồi.
Nhai thức ăn trong miệng Âu Dương Thụy yêu chiều nhìn Hạ Tịch Nguyệt nói:
“Thật sự rất ngon, cá nấu cải chua hôm nay rất ngọt.”
Trong lúc Hạ Tịch Nguyệt bị Âu Dương Thụy hôn đại não của cô như ngừng hoạt động, đến khi thấy anh nhìn cô nở nụ cười cô mới phục hồi tinh thần, tức giận nói:
“Âu Dương Thụy anh bẩn quá đi.”
“Bẩn? Như vậy mà em cho là bẩn, vậy còn có thứ ghê tởm buồn nôn hơn có phải em không cần không?”
Âu Dương Thụy nhìn bằng ánh mắt uy hiếp.
"Em không muốn."
Hạ Tịch Nguyệt nói xong cũng đứng dậy muốn rời khỏi cái người nguy hiểm này.
“Không muốn cũng phải chịu.”
Âu Dương Thụy uống một hớp canh cúi đầu đè ép lên môi của cô, đem canh ngọt đổ vào trong miệng Hạ Tịch Nguyệt, ép cho cô uống hết.
Nước canh không cẩn thận chảy từ khóe miệng của Hạ Tịch Nguyệt ra ngoài. Âu Dương Thụy lại dùng nụ hôn của mình làm sạch nước canh chảy xuống. Hạ Tịch Nguyệt thấy bộ dạng sắc tình của anh, đành xuống nước trước:
“Âu Dương Thụy, anh hãy tha cho em đi, nơi này là phòng làm việc đó.”
“Được lần này anh bỏ qua cho em.”
Âu Dương Thụy cười sau đó tiếp tục ăn cơm. Hạ Tịch Nguyệt nhìn anh ăn cơm xong, do dự nửa ngày rồi nói:
“Em có thể hỏi anh một chuyện không?”
"Hả? Em nói đi."
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
"Cái đó, cái đó. . . . . . ."
Hạ Tịch Nguyệt ấp úng nửa ngày cũng không có nói ra hồn .
"Rốt cuộc chuyện gì? Không nói anh đi làm việc tiếp à nha?"
Âu Dương Thụy ra vẻ muốn đứng dậy, Hạ Tịch Nguyệt nóng nảy kéo tay anh lại, lo lắng:
“Ai…chờ một chút…em nói, em muốn biết làm sao đã lâu như vậy anh còn chưa đả động gì tới Quan Hi Triết, em xem ti vi thấy ngày ngày đều nhắc tới anh ta.”
Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Chuyện này em đừng nghĩ nhiều, anh có dự tính của anh. Anh đồng ý với em tuyệt đối không động vào Hạ thị.”
Âu Dương Thụy cam kết.
"A, em biết rồi."
“Nhưng vợ này, tại sao em ngày ngày chú ý tin tức của người đàn ông khác, điều này anh rất bất mãn đó. Anh nói rồi anh không thích tên người đàn ông khác phát ra từ miệng em.”
Nhìn anh tức giận Hạ Tịch Nguyệt vội giải thích:
“Không phải đâu chồng à, em quan tâm Hạ thị thôi không có để ý đến người đàn ông khác, anh phải tin tưởng em.”
Hạ Tịch Nguyệt sợ đến nỗi tên của Quan Hi Triết cũng không dám nói ra lần nữa.
“Anh mặc kệ, dù sao bây giờ anh vẫn rất tức giận, hậu quả nghiêm trọng đó.”
"À?"
Hạ Tịch Nguyệt không hiểu nhìn anh. Âu Dương Thụy thấy cô trưng ánh mắt vô tội liền nhào tới người Hạ Tịch Nguyệt.
“Vợ ơi anh cần hạ hỏa!”
Âu Dương Thụy cười nói.
"Thế nhưng đang ở bên trong phòng làm việc?"
Hạ Tịch Nguyệt từ chối.
“Không sao, anh ra lệnh thì họ không dám tiến vào.”
“Em không muốn, em không cần, một khi có người đi vào thì làm thế nào?”
Hạ Tịch Nguyệt liều mạng giùng giằng cự tuyệt.
"Được rồi, chúng ta vào trong phòng làm."
Âu Dương Thụy khom lưng bế Hạ Tịch Nguyệt hướng tới phòng nghỉ. Mở cửa phòng ra Âu Dương Thụy nhẹ nhàng thả Hạ Tịch Nguyệt xuống, cô tò mò quan sát phòng nghỉ này.
“Đây là phòng nghỉ của anh, trước kia thường thức đêm làm việc cho nên anh đều nghỉ ngơi ở đây.”
Hạ Tịch Nguyệt từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh tò mò hỏi:
“Tại sao trang trí của phòng này lại giống với ở nhà?”
“Biết sớm có một ngày em sẽ đến đây nghỉ ngơi cho nên anh sửa chữa theo sở thích của em.”
Nghe được lời của anh Hạ Tịch Nguyệt cảm động quỳ gối trên giường hai tay ôm lấy cổ của anh.
“Chồng, anh đối với em thật tốt.”
Sợ Hạ Tịch Nguyệt ngã Âu Dương Thụy ôm hông của cô, tay vân vê cái mũi nhỏ của cô, giọng cưng chiều nói:
"Thế nào? Cảm động sao…vậy em tận tâm hồi báo anh đó.”
Âu Dương Thụy cúi xuống hôn đôi môi anh đào của cô, tay còn lại dò vào trong quần áo cô. Tay nhanh chóng lần đến trước ngực mềm mại cởi áo ngực cô ra.
Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn say mê trong nụ hôn của anh, quần áo bị cởi ra cũng không biết. Quần áo bị thoát ra bộ ngực mềm mại không còn trói buộc hiện lên trước mắt anh. Âu Dương Thụy nhìn đỉnh núi tuyết trắng ngần giống như mời gọi anh, lập tức cúi đầu hôn xuống.
"Ừm."
Hạ Tịch Nguyệt rên rỉ, âm thanh này như chất xúc tác làm Âu Dương Thụy không nhịn được nữa cởi quần áo của mình ra, hòa với thân thể của cô, hoàn toàn có cô.
"Ưm."
"Ừ."
"Nhẹ một chút." Hạ Tịch Nguyệt nhỏ giọng.
Âu Dương Thụy ôm chặt Hạ Tịch Nguyệt, cuối cùng cô không chịu được mãnh liệt mà ngất đi. Đến khi tỉnh lại thấy toàn thân ** ngồi trong phòng tắm.
"Ừ."
Nước ấm nhẹ nhàng chảy qua thân thể cô làm cho cô thoải mái rên rỉ ra tiếng.
“Vợ em tỉnh rồi à?”
Âu Dương Thụy đang lau chùi thân thể cô.
"Ừ." Hạ Tịch Nguyệt mệt mỏi trả lời.
"Mệt không, như vậy thoải mái một chút nào không?."
Âu Dương Thụy xoa nhẹ ở hai bả vai cho cô, động tác rất dịu dàng. Từ lúc sinh thời đây là lần đầu tiên Âu Dương Thụy xoa bóp cho người khác, cũng chỉ có vợ mình anh mới nguyện ý làm điều này.
“Thật thoải mái, ông xã anh rất chuyên nghiệp nha. Nếu như không phải anh có công ty thì chúng ta có thể mở phòng mát-xa rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt vui vẻ nói.
“Vợ à anh xoa bóp cho em sau này đến lượt em phải xoa bóp cho anh.”
“Được, không thành vấn đề.”
Một lát sau Hạ Tịch Nguyệt xoay người lại xoa bóp cho anh.
“Anh không xoay người qua chỗ khác sao?”
“Không cần, anh ngồi như thế này là được.”
“Vậy cũng được.”
Hạ Tịch Nguyệt dựa gần đưa tay đến bả vai anh, Âu Dương Thụy chỉ mãi cúi đầu nhìn trước ngực mềm mại của cô, động tác của cô làm anh run rẩy.
Bắp thịt trên ngực không ngừng ma sát, Âu Dương Thụy nhịn không được nắm tay cô.
"A ——."
Hạ Tịch Nguyệt bị động tác bất ngờ của Âu Dương Thụy không khỏi sợ hết hồn hét to một tiếng.
“Vợ này anh lại không nhịn được rồi.”
Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cầu khẩn.
"Cái gì?"
Hạ Tịch Nguyệt trợn to mắt kinh ngạc mà nói.
Âu Dương Thụy cũng không có chờ Hạ Tịch Nguyệt trả lời, liền trực tiếp ôm Hạ Tịch Nguyệt đặt lên trên đùi của mình.
"A ——."
"Vợ yêu.”
“Anh nhẹ một chút, nhẹ một chút, nước vào.”
Chỉ nghe chỗ hai người giao hợp có tiếng nước chảy ‘phù phù’.
“Không trách được bao lấy anh chặt như vậy.”
Âu Dương Thụy hôn lên đôi môi nhỏ nhắn kia, cùng cô ở chung một chỗ viết nên chương nhạc đẹp nhất trên đời.
Âu Dương Thụy ôm cả người cô từ trong bồn tắm đi ra, đặt lên giường sau đó đắp chăn sợ cô bị cảm lạnh. Tiếp sau anh thay quần áo sạch sẽ tiếp tục ra ngoài làm việc.
Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại thì trời đã tối, nhất thời cô không rõ mình đang ở nơi nào. Suy nghĩ hồi lâu mới biết mình đang ở phòng nghỉ của tổng giám đốc.
Vén chăn lên chuẩn bị xuống giường nhặt quần áo rơi vãi trên mặt đất, cô phát hiện quần áo đều bị nhăn nhúm hết nên đành bước đến mở của tủ quần áo. Hạ Tịch Nguyệt giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tủ quần áo treo nhiều quần áo của đàn ông nay lại đổi thành quần áo mùa hè của phụ nữ, phía dưới còn có đồ lót nữa. Trong nháy mắt Hạ Tịch Nguyệt chảy nước mắt tại sao nơi này lại có quần áo phụ nữ, chẳng lẽ có người phụ nữ nào qua đêm ở đây.
Nghĩ đến đây Hạ Tịch Nguyệt rơi nước mắt đau long. Người phụ nữ thông minh một chút vừa gặp tình yêu thì trở nên ngốc ngếch. Âu Dương Thụy đã nói phòng này vì cô mà sửa lại, quần áo bên trong dĩ nhiên vì cô mà chuẩn bị.
Hạ Tịch Nguyệt nào có suy nghĩ được nhiều như vậy, thấy quần áo đó liền tức giận nên quên hết. Hạ Tịch Nguyệt chảy nước mắt đóng cửa tủ quần áo, ngồi xuống nhặt quần áo dơ của mình lên, cô dù chết cũng không mặc quần áo của người phụ nữ khác.
Hạ Tịch Nguyệt mặc xong liền đẩy mạnh cửa phòng nghỉ đi ra ngoài. Âu Dương Thụy đang phê chuẩn văn kiện nghe thấy tiếng mở cửa lập tức ngẩng đầu buông tài liệu trong tay xuống, cười nói:
“Tỉnh rồi, đói bụng không?”
"Hừ ~."
Hạ Tịch Nguyệt không thèm trả lời câu hỏi của anh, nước mắt không nhịn được rơi xuống. Âu Dương Thụy thấy cô không để ý tới mình, liền đứng dậy đi tới bên cạnh nhìn thấy nước mắt của cô. Trong nhất thời anh có chút luống cuống, vội hỏi:
“Sao vậy vợ yêu? Ai chọc giận em?”
Hạ Tịch Nguyệt càng thêm uất ức không nói được lời nào, khóc lớn:
“Chính anh, chính là anh chọc giận em, anh là đồ lừa gạt! Em ngây thơ mới tin lời anh nói.”
Âu Dương Thụy nghe được lời nói Hạ Tịch Nguyệt lập tức đem Hạ Tịch Nguyệt ôm vào trong ngực, không rõ chân tướng hỏi:
“Tại sao là anh, anh chọc giận gì em?”
Hạ Tịch Nguyệt giãy giụa trong ngực anh nhưng bị ôm chặt cô không thoát ra ngoài được.
"Hừ ~, chính anh làm chuyện gì chẳng lẽ anh không biết sao?”
Hạ Tịch Nguyệt không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái. Anh nâng mặt cô lên nghiêm túc nhìn chằm chằm, không giải thích được oan uổng anh cũng tức tối:
“Em nói rõ anh đã làm những gì?”
"Hừ ~, em không muốn nói, anh buông tay em muốn về nhà."
“Không nói rõ ràng hôm nay đừng mong về nhà.”
“Anh khi dễ em, anh chỉ biết khi dễ em.”
Âu Dương Thụy lạnh lùng ra lệnh càng làm Hạ Tịch Nguyệt tức giận thêm, rõ ràng là lỗi của anh nhưng anh còn lớn tiếng với cô. Hạ Tịch Nguyệt khóc rống lên, Âu Dương Thụy thật sự bị hù dọa, nhanh chóng dụ dỗ cô:;
“Vợ à, anh nào dám khi dễ em, anh yêu em còn không kịp nữa đó.”
Hạ Tịch Nguyệt tiếp tục khóc không để ý lời anh nói. Lúc này Âu Dương Thụy nhìn thấy cô mặc quần áo cũ, anh hỏi:
“Vợ này sao em còn mặc quần áo buổi chiều, quần áo này đã bẩn mặc không thoải mái, tại sao không mặc quần áo mới trong tủ quần áo.”
“Em mới không thèm mặc quần áo của người phụ nữ khác.”
Nghe được lời nói Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt tức giận rống to.
"Cái gì?"
Âu Dương Thụy thật đúng là trong lúc nhất thời như hòa thượng Trương Nhị không hiểu gì. Nghĩ một lát mới phản ứng được, thì ra cô gái này căn bản không biết quần áo trong tủ là chuẩn bị cho cô, còn tưởng mình chuẩn bị cho người khác, tự mình ăn dấm chua của mình. Âu Dương Thụy chợt cười ra tiếng:
"Ha ha ha a ~."
Hạ Tịch Nguyệt đang đau lòng khóc thút thít mà Âu Dương Thụy lại đang cười, điều này làm cho Hạ Tịch Nguyệt càng tức giận hơn, không khỏi trừng to mắt mà nhìn Âu Dương Thụy.
"Có gì đáng cười? Bị em phơi bày không biết nói như thế nào cho phải đúng không?"
“Thật muốn đem cái đầu nhỏ này bổ ra xem bên trong cấu tạo gồm những gì, có thể làm cho em cả ngày suy nghĩ lung tung. Anh sớm đã nói cho em biết cái phòng nghỉ đó vì em mà sửa chữa lại, quần áo bên trong dĩ nhiên cũng vì em mà chuẩn bị.”
“Cái gì? Quần áo bên trong là chuẩn bị cho em?”
“Chẳng lẽ em không phát hiện tất cả quần áo bên trong cả đồ lót đều là size của em sao?”
“Lúc nhìn thấy những thứ đó em tức giận vô cùng đâu còn thời gian xem phải size của mình hay không?’
Biết mình nghĩ oan cho anh, Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu yếu ớt nói. Âu Dương Thụy đưa tay nâng cằm cô lên để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình, anh nói:
“Vợ ơi, em nghĩ oan cho anh giờ sao đây? Anh bị thương nghiêm trọng rồi. Em nói xem nên bù đắp tổn thương tâm hồn anh như thế nào?”
“Em…em….em không cố ý, những người phụ nữ khác trong lúc đó cũng sẽ giống em thôi.”
Hạ Tịch Nguyệt cố giải thích.
"Ha ha ~, vợ em thật đúng là đáng yêu. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của em vì anh mà ghen, anh muốn tha thứ một lần, nhưng lần tới đừng lỗ mãng như thế nữa.”
“Ai nói em ghen chứ, em không có.”
Bị người khác nói mình ghen, mặt Hạ Tịch Nguyệt đỏ như mông khỉ. Âu Dương Thụy thấy cô xấu hổ anh càng cười to:
“Như vậy không tính là ghen sao?”
“Em………”
Hạ Tịch Nguyệt vô cùng túng quẫn đúng lúc đó thì có tiếng ‘ục ục’ vang lên:
Bụng đánh trống kháng nghị, Hạ Tịch Nguyệt cúi đầu thấp hơn, tay che bụng mình lại. Làm sa lại mất mặt như thế chứ!
"Ha ha ha ~, đói bụng sao, vậy hãy nhanh thay quần áo anh dẫn em đi ăn.”
"Nha."
Hạ Tịch Nguyệt nghe lời đi thay đồ, vì xấu hổ nên cô vội vàng đi không cẩn thận làm đổ thùng rác bên cạnh bàn làm việc của anh.
Đồ ăn bên trong rơi ra ngoài, Hạ Tịch Nguyệt nhìn thấy màn này liền hiểu chuyện. Cô tức giận quát:
“Anh không phải nói buổi trưa không có ăn cơm sao, tại sao chỗ này có hộp đồ ăn. Anh cũng nói cho em biết phòng làm việc của tổng giám đốc mỗi ngày đều được quét dọn sạch sẽ.”
Âu Dương Thụy nhìn hộp đồ ăn rơi ra ngoài, anh ảo não sớm biết bảo người ta quét dọn là được rồi. Vì anh sợ quét dọn sẽ có tiếng động làm ồn Hạ Tịch Nguyệt đang ngủ nên mới không để người ta dọn dẹp, không nghĩ tới bây giờ thật tự lấy đá chọi chân mình.
“Cái kia…vợ này không phải em kêu đói sao, nhanh thay quần áo đi ăn thôi.”
Âu Dương Thụy cười trừ nói, muốn dời chú ý của cô khỏi chuyện này.
“Anh hôm nay không giải thích thì em không đi ăn.”
Hạ Tịch Nguyệt chống nạnh nhìn anh.
“Ai da…vợ à, em nghe anh giải thích, cái hộp thức ăn đó đương nhiên anh không thích ăn….không hợp vệ sinh không nên ăn, anh ăn vài miếng liền bỏ, cơm vợ đem tới mới ngon. Lại thêm tới trưa anh không có gặp vợ yêu, anh nhớ vợ yêu, mới bảo em làm cơm đem đến cho anh ăn mà.”
Âu Dương Thụy nói dối không chớp mắt.
"Hừ ~, anh cứ lừa phỉnh em đi, về sau em không tin anh nữa.”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận nói sau đó đi vào phòng nghỉ ngơi thay quần áo.
Lại một tuần lễ trôi qua, ngày mai Vân Nặc và Đông Phương Húc kết hôn. Hạ Tịch Nguyệt đang gặm táo và xem ti vi, vô cùng hồi hộp. Lúc này Âu Dương Thụy gọi điện thoại cho cô.
“Này, anh làm gì đó?”
Thời điểm mấu chốt điện thoại đổ chuông Hạ Tịch Nguyệt không nhịn được hỏi.
“Vợ ở nhà ngoan ngoãn, buổi chiều anh dẫn em đi chọn dạ phục.”
“Buổi tối có tiệc gì sao?”
“Vợ em quên ngay mai hôn lễ của Vân Nặc à?”
Cô gái này thật đúng là mơ hồ.
“Đúng rồi, sao em quên mất, anh phải trở về sớm chút.”
Hạ Tịch Nguyệt lập tức bỏ quả táo trong tay ra ngồi dậy, chuẩn bị trang điểm chờ Âu Dương Thụy đưa đi chọn lễ phục.
“Biết rồi, vợ yêu.”
Đi tới cửa hàng của Lynda, cô chọn cho Hạ Tịch Nguyệt một bộ dạ phục màu trắng cúp ngực. Sau đó Hạ Tịch Nguyệt đi thay quần áo, bởi vì bộ dạ phục này khóa kéo ở sau lưng, cô loay hoay không kéo lên được, gấp đến độ ra mồ hôi. Đúng lúc đó một đôi tay dịu dàng nhẹ kéo khóa giúp cô, Hạ Tịch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm:
"Cám ơn."
"Không cần cám ơn."
Là tiếng của Âu Dương Thụy, Hạ Tịch Nguyệt quay đầu kinh ngạc nói:
“Sao lại là anh, sao anh vào đây?”
"Đương nhiên là đi tới chứ sao!"
"Anh vào làm chi?"
“Xem em nửa ngày rồi còn chưa đi ra nên vào xem thử, không phải anh giúp em một tay sao.”
Âu Dương Thụy lại trưng cái ánh mắt yêu nghiệt đó ra.
“Anh….anh mau đi ra đi…đây là phòng thay đồ của nữ. Để người ta thấy không tốt.”
Hạ Tịch Nguyệt đẩy Âu Dương Thụy ra, lo lắng nói.
“Không sao, người toàn thế giới đều biết vợ chồng mình, anh giúp vợ anh thay quần áo thì sao nào?”
Âu Dương Thụy thản nhiên nói.
“Anh….anh có biết xấu hổ không vậy?”
Hạ Tịch Nguyệt sa sầm mặt nói, để người bên ngoài thấy thì cô làm thế nào.
“Ai da….vợ à chúng ta không nên thảo luận vấn đề này. Bộ dạ phục này rất hợp với em, nhưng hình như có chút gợi cảm.”
“Vậy sao? Sao em không cảm thấy.”
Âu Dương Thụy đưa tay vuốt ve phần ngực của bộ dạ phục, không cẩn thận đụng phải chỗ mềm mại của Hạ Tịch Nguyệt.
Anh vuốt ve chỗ thân thể mềm mại đó, bá đạo nói:
“Nơi này là chỗ anh thích nhất, làm sao có thể để người đàn ông khác nhìn thấy.”
Âu Dương Thụy nói xong còn cúi đầu hôn lên phiến da thịt trắng như tuyết.
“Anh…em mặc kệ, em muốn mặc bộ dạ phục này đi dự hôn lễ của Vân Nặc.”
Hạ Tịch Nguyệt đâu quản nhiều như thế, nói xong quay người ra khỏi phòng thay đồ, thấy ánh mắt của người bên ngoài nhìn mình Hạ Tịch Nguyệt thật xấu hổ, hận không có lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Ánh mắt của những người đó như tia X quang, dò xét trên người cô nhưu muốn biết vừa rồi trong phòng thay đồ có việc gì.
Nhìn Âu Dương Thụy bình tĩnh đi ra, Hạ Tịch Nguyệt hận ngứa rang, người này muốn cả thế giới hiểu lầm họ làm gì đó trong phòng thay đồ sao.
Sáng ngày thứ hai, Hạ Tịch Nguyệt dậy sớm trang điểm tỉ mỉ. Cô không muốn đến chỗ Lynda mà chỉ muốn ở nhà trang điểm đơn giản thôi.
Đứng dậy đi lấy bộ dạ phục hôm qua để mặc nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy nó đâu.
“Mình nhớ rõ ràng để ở đây mà.”
Hạ Tịch Nguyệt cảm giác mình không giải thích được, sao không thấy bộ dạ phục đâu. Vừa lúc đó Âu Dương Thụy từ phòng tắm bước ra, cô lo lắng hỏi anh:
“Thụy, anh có thấy bộ dạ phục hôm qua em thử để ở đâu không?”
"Có."
Âu Dương Thụy vừa lau tóc vừa không chút để ý nói.
“Thật ư, anh thấy ở đâu? Em tìm hoài không thấy.”
Hạ Tịch Nguyệt vui mừng đi tới bên người Âu Dương Thụy.
“Anh đổi rồi, anh chuẩn bị cái khác cho em.”
Âu Dương Thụy cười nói.
“Cái gì, sao anh lại đổi?”
Hạ Tịch Nguyệt trợn to hai mắt hỏi, Âu Dương Thụy ôm hông cô thâm tình đáp:
“Vợ này, hôm qua đã nói với em…em đẹp chỉ cho mình anh thưởng thức. Vẻ đẹp của em chỉ thuộc về anh. Bộ dạ phục đó lộ hết ưu điểm của em ra bên ngoài, em cao quý hấp dẫn như thế, anh không thể chịu được ánh mắt của mấy tên đàn ông khác nhìn em, cho nên anh đổi rồi. Nhưng em yên tâm bộ dạ phục màu trắng đó em vẫn có thể mặc, chỉ là mặc trước mặt anh nhìn mà thôi.”
Mặt Hạ Tịch Nguyệt hiện lên vạch đen.
“Cảm ơn em không cần! Em nghĩ không cần mặc nữa. Bộ dạ phục mới đâu?”
Hạ Tịch Nguyệt không muốn nghe Âu Dương Thụy ngụy biện, cô không có thời gian.
"Ở đầu giường đấy."
Hạ Tịch Nguyệt né tránh lồng ngực của Âu Dương Thụy, đi tới lấy y phục vào phòng tắm thay.
Mặc xong, mặt Hạ Tịch Nguyệt lại đen hơn. Bộ này rất đẹp, màu xanh dương nhưng tay áo còn thêm chiều dài váy bao trùm hết chân rồi.
Chiều cao của Hạ Tịch Nguyệt tương đối cho nên có thể mặc bộ dạ phục này. Âu Dương Thụy thấy cô như thiên sứ tinh khiết, anh vui vẻ nói:
“Vợ, em thật xinh đẹp! Anh không muốn cho em ra ngoài chút nào.”
Hạ Tịch Nguyệt tức tối quát lên:
"Âu —— Dương —— Thụy, có người nào tham gia hôn lễ mặc lễ phục mà váy dài, ống tay áo cũng dài như thế này không?”
“Vợ à da của em trắng như vậy, anh không phải sợ da em đen sao?”
‘Da thịt trắng muốt của em đều là của anh đấy, anh làm sao để cho người khác thấy.’ Âu Dương Thụy thầm nghĩ.
“Cái gì, anh có biết bên ngoài hôm nay bao nhiêu độ không? Là 30 độ đó, trên 0 chứ không phải dưới. Anh muốn em nóng chết sao?”
Hạ Tịch Nguyệt tức giận rống to. Người đàn ông này thật là quá đáng, vì tham muốn giữ lấy của mình, lại đem mình bao lại như cái bánh chưng. Thật quá đáng!
“Ở giáo đường có điều hòa, sẽ không nóng đâu vợ.”
Âu Dương Thụy cười giải thích.
“Hôm nay chắc chỉ có một mình em mặc như thế này, em không muốn.”
Hạ Tịch Nguyệt muốn đi tới phòng vệ sinh thay quần áo. Âu Dương Thụy lanh tay lẹ mắt ngăn cô lại, ôm cô từ phía sau, phả hơi vào hai lỗ tai của cô:
“Vợ à, anh không muốn để người đàn ông khác thấy em, anh không muốn bọn họ bị sức quyến rũ của em hấp dẫn, mắc công lại thêm nhiều tình địch. Vợ yêu anh yêu em, cưng chiều em, thương em cho nên chuyện này em phải nghe anh có biết không. Anh thật sự không chịu nổi đàn ông khác nhìn em một chút nào nói chi là hấp dẫn người khác. Anh sẽ điên mất, anh nhịn không được muốn giết người đó.”
Âu Dương Thụy ra vẻ khổ sở nói. Hạ Tịch Nguyệt mặc dù biết 90% là anh đang giả vờ đáng thương để được đồng tình nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn thấy có chút đau lòng. Cô xoay người ôm lấy cổ của Âu Dương Thụy, dịu dàng nói:
“Này chồng yêu, em không mặc bộ xanh dương này có được không? Chúng ta đổi qua tay ngắn đi, em không muốn ra ngoài đã bị nóng đâu.”
Âu Dương Thụy thấy cô khả ái không kiềm chế được cắn môi cô một cái, sau đó cụng vào trán cô một cái:
“Không được, anh chỉ định bộ này không có cái khác để thay thế.”
“Cái gì? Thôi được rồi, em mặc bộ này.”
Hạ Tịch Nguyệt coi như thua hoàn toàn trong tay Âu Dương Thụy. Khi hôn lễ sắp đến gần anh luôn có thể phá hỏng đường lui của cô.
“Anh mau buông em ra, sắp tới giờ rồi.”
Hạ Tịch Nguyệt hướng về phía Âu Dương Thụy lo lắng nói.
“Ôm thêm một lát đi, dù sao nhân vật chính hôm nay đâu phải chúng ta, chúng ta tối nay không quan trọng.”
Âu Dương Thụy ôm cô chặt hơn, sau đó còn làm càn trên cổ cô.
"A ——, anh làm gì đấy, anh đừng ở trên cổ em lưu lại dấu vết."
Hạ Tịch Nguyệt sợ hãi lên tiếng. Da cô rất mềm mại cho nên hôn một chút sẽ để lại vết hôn. Hôm nay có nhiều người Hạ Tịch Nguyệt không muốn bị xấu hổ.
“Không sao, anh sẽ rất nhẹ, sẽ không có dấu vết gì.”
Âu Dương Thụy ngẩng đầu lên nói.
“Anh đủ rồi đó. Ngày ngày muốn, anh không thấy đủ sao?”
“Không đủ, cả đời cũng không đủ.”
Âu Dương Thụy liền hôn cho đến khi cô đến xụi lơ trong ngực anh. Âu Dương Thụy hài lòng nhìn thấy bộ dạng ý loạn tình mê của Hạ Tịch Nguyệt.
"Ha ha ~."
Âu Dương Thụy cười khiến Hạ Tịch Nguyệt tức giận vỗ vào bả vai anh, bĩu môi giọng bất mãn nói:
“Ghét! Anh xem anh lau hết son em mới tô xong. Em phải làm lại lần nữa.”
“Mùi vị trái vải rất ngon, nếu không thì em hôn lại anh đi, nói không chừng nước son sẽ trở lại.”
Âu Dương Thụy cười dụ dỗ.
“Anh cho em là đứa bẻ ba tuổi sao?” Hạ Tịch Nguyệt ảo não.
“Anh không hề cho em là đứa bé ba tuổi, anh xem em là đứa bé năm tuổi, ha ha ha ~."
“Anh….Ghét, anh lại đi làm chuyện đó với đứa bé à. Âu Dương Thụy đâu có yêu trẻ con thế.”
Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy làm bộ kinh ngạc mà nói.
“Đúng nha, anh yêu tất cả, vô luận em là hình dáng gì. Không bằng chúng ta làm xong rồi đi.”
“Âu Dương Thụy anh đi chết đi.”