Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em
Chương 52: Nguy hiểm tìm ẩn
Đằng Cận Tư tức giận nhìn điện thoại di động, cô bé đáng chết này dám không nhận điện thoại của anh? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng mình không làm gì được cô ấy sao?
Gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, vẫn không nhận, cơn giận của anh “đùng” một phát liền nổ ra, trong nháy mắt sắc mặt anh đầy mây đen bao phủ, toàn thân như có một tầng băng lạnh, bàn tay cầm văn kiện trong tay dần thu hẹp lại, đến khi bị vo thành một cục, càng lúc càng nhỏ.
Nam Cung Thần đứng bên cạnh anh lập tức cảm nhận được ông chủ đang tức giận ngập trời, núp ở một bên không dám thở mạnh, Lương tiểu thư quả là nhân tài kiệt xuất hiếm thấy, không những dám từ chối cuộc gọi của ông chủ mà còn không thèm nhận, ôi trời ơi!
“Đem tài liệu cơ mật của tập đoàn HIC thời gian gần đây đưa cho Phó tổng Trần Kinh Nhiên của bọn họ, nói với ông ta, người tiết lộ bí mật là Diệp Thành Huân.” Đôi môi mỏng của Đằng Cận Tư tà mị nâng lên, giọng nói lạnh rét như sương.
Nam Cung Thần liền rùng mình, xem ra lần này ông chủ rất tức giận, bằng không sẽ không nghĩ ra chiêu thâm độc như vậy, nhưng gương mặt và giọng nói anh không hề thay đổi liền trả lời: “Dạ, thuộc hạ nhất định làm xong chuyện này.”
Trộm tài liệu tuyệt mật mang đi bán là tội lớn tày trời, rất ngiêm trọng, thậm chí sẽ bị bỏ tù.
Hơn nữa, chuyện này mà đồn ra ngoài, Diệp Thành Huân sẽ hoàn toàn không còn chỗ dung thân trong giới thương mại, mang tiếng xấu sẽ không có một công ty nào dám thu nhận anh, đồng nghĩa với việc trở thành phế nhân.
Đây đối với một người trẻ đang ôm ước mơ tốt đẹp về sự ngiệp mà nói, chính là một đòn trí mạng, phá hủy tiền đồ của anh ta.
Đợi Nam Cung Thần nhận lệnh rời khỏi phòng, Đằng Cận Tư dựa vào ghế da màu đen, khẽ khép đôi mắt, đôi môi mím chặt lộ ra nét cương nghị và dứt khoát.
Mèo hoang nhỏ, đây là hậu quả cho việc em dám chọc giận tôi, dám khiêu chiến uy quyền của tôi, can đảm chịu đựng đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở em, chỉ là chút mánh khóe nhỏ thôi!
*****
Giờ phút này, Lương Chân Chân vẫn còn chăm chú cố gắng với đống bài tập, điện thoại lại im lặng khiến cô thở phào thật nhẹ nhõm, đợi đến lúc trở về sẽ gọi điện giải thích rõ ràng với ác ma, nếu không người nhận tai ương chính là mình.
Từ phòng làm việc của bà phù thủy ra ngoài cũng đã 9 giờ rưỡi rồi, cô cầm điện thoại di động lên gọi.
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi nằm ngoài vùng phủ sóng, xin quý khách gọi lại sau.” Một giọng nữ dễ nghe truyền tới tai khiến cô khẽ sửng sốt, nằm ngoài vùng phủ sóng?
Chuyện gì vậy? Điện thoại của ác ma không có tín hiệu?
Cô có chút không hiểu, gọi lại lần nữa, vẫn như thế. Đáy mắt long lanh đen láy viết đầy nghi ngờ và buồn bực, cô phải làm gì bây giờ?
Không gọi được tức là tối nay cô không cần cô tới biệt thự của ác ma nữa? Địa chỉ cụ thể cô cũng không biết, muốn đi cũng không biết đường (đương nhiên cô tuyệt đối không muốn đi)
Nếu như ác ma cố ý đi tìm cô, không lẽ không tìm thấy sao? Chỉ lo bò trắng răng, nếu anh ta không đến làm phiền mình thì càng tốt chứ sao! Cô tự an ủi mình.
Trên đường trở về kí túc xá, cô liên tục do dự xem có nên gửi một tin nhắn hay không, lại lập tức suy nghĩ, anh ta là ông chủ lớn làm gì có thời gian đọc một tin nhắn cỏn con, hay là thôi đi.