Bà cố ý nói thành nghiêm trọng như vậy, nhưng cũng không phải bộ phong tróc ảnh *, mà thật sự có thể xảy ra chuyện như vậy.
(*) Bộ phong tróc ảnh: nói vu vơ, không căn cứ.
“Bà nội, không phải bà cố ý trêu cháu chứ?” Lương Chân Chân trợn to hai mắt, dáng vẻ sợ hãi.
“Bà nhớ năm đó khi bà sinh cha a Tư thì có một sản phụ sinh một bé gái mắt lé, nghe nói khi đó bà ấy khóc nhiều.” Đằng lão phu nhân nói chuyện lạ.
Lương Chân Chân đau khổ liếc nhìn Đằng Cận Tư, hơi lo lắng cục cưng sinh ra sẽ kỳ quái. “Bà nội, cháu thật sự không khóc, chắc do bụi bay vào trong mắt cháu, không nén được mà chảy nước mắt, về sau cháu sẽ đặc biệt chú ý.”
Lời của cô khiến cho Đằng lão phu nhân và Đằng Cận Tư đều hơi buồn cười, hoàn toàn nhận thức được cô đáng yêu và vô tội.
“Ừ, bà nội tin cháu, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong Đằng lão phu nhân và Hạ Đông đi về nhà.
Đợi sau khi họ đi, Lương Chân Chân ngồi trên đùi ông xã, ôm cánh tay anh rầu rĩ, “Ông xã, làm thế nào?”
“Bé ngốc, bà nội cố ý hù dọa em.”
“Nhưng lỡ như là thật?” Lương Chân Chân vẫn không dám khinh thường.
“Vậy, về sau không được khóc, nai con phải hạnh phúc vui vẻ mới đúng.” Đằng Cận Tư cưng chiều nhéo mũi cô.
“Người ta đã lâu không rơi hạt đậu vàng rồi, nếu không phải dáng vẻ vừa rồi của anh dọa em, em… Em sẽ không… Khóc! Cho nên tâm tình của anh ảnh hưởng đến em đó, cũng sẽ ảnh hưởng đến bé cưng của chúng ta.”
Cô kéo tay anh đặt lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, chưa tới ba tháng, hoàn toàn chưa lộ rõ.
“Bà xã ngoan, anh đồng ý với em, coi như phá lệ một lần.” Đằng Cận Tư dịu dàng sờ bụng cô, khóe môi hơi nhếch lên, hiện tại anh đang có mới quan trọng nhất, bà xã và bé cưng, còn có bà nội, mới đúng là người nhà thân nhất đời anh.
Lương Chân Chân vui vẻ in một nụ hôn vang dội lên mặt anh, mềm mại tựa vào ngực anh, cô biết, trong lòng a Tư vẫn còn khổ sở, dù sao người phụ nữ kia cũng là mẹ anh, đổi lại là cô, cũng sẽ khổ sở.
Có lẽ, cô nên đi tìm bà ấy tâm sự một chút?
Nhưng dùng thân phận gì để đi mới không có vẻ đột ngột đây? Cô giống như không có lập trường gì, nhỡ người ta thật sự không có ý định nhận a Tư, vậy chăgnr phải cô tự đi tìm không thoải mái sao?
Ôi… Thật phiền!
Lúc Đằng Cận Tư nhận được điện thoại, Lương Chân Chân đang ở trong phòng vệ sinh rửa mặt, anh đi ra ban công, kết quả điều tra anh đã được xác nhận ở chỗ nai con, hôm nay nghe chỉ thêm chân thật mà thôi, anh đốt một điếu thuốc, có lẽ hút quá vội, bị sặc, không nhịn được ho khan liên tiếp.
Kéo theo một sợi dây nào đó trong lòng anh, kéo tới khiến anh hơi đau nhức, đêm càng khuya, một mảnh trắng xóa rơi vào cổ, lạnh thấu xương.
Đêm nay anh ngủ rất bất an, trong mộng lặp đi lặp lại một cảnh, anh há mồm định gọi bóng người quen thuộc phía trước, nhưng trong mắt bà chỉ có con gái, hoàn toàn không thấy anh, thậm chí… Ngay cả liếc mắt cũng không cho anh.
Bởi vì nghĩ tới ý định nên Lương Chân Chân cũng không thể ngủ ngon, nửa đêm cảm thấy a Tư gặp ác mộng, thân thể không nhịn được mà khẽ run, cô đau lòng an ủi anh, ghé vào bên tai anh thì thầm nói nhỏ, dần dần, anh bình tĩnh lại, đầu dựa vào trong ngực cô, cánh tay lấy tư thế bá đạo ôm chặt eo cô, ngủ say.
Ngày hôm sau, Quý Phạm Tây tới bệnh viện thăm Chân Chân, tiện thể chào tạm biệt cô, ngày mai anh phải rời khỏi thành phố C rồi, tiến về tỉnh J xa xôi, có quá nhiều điều muốn nói với cô, nhưng thiên ngôn vạn ngữ hóa thành hai chữ: Bảo trọng!
“Quý đại ca, anh nhất định sẽ gặp được cô gái tốt.” Lương Chân Chân rất muốn nói lời không tầm thường, nhưng trong đầu chỉ có những lời này, đây là nguyện vọng chân thành nhất tận đáy lòng cô, những lời khác nói nhiều thì có vẻ bày đặt.
“Ừ, anh đi đây.” Quý Phạm Tây ngồi một lát rồi đi, ở lâu một giây đều là lăng trì với anh, người đẹp ở gần ngay trước mắt, nhưng không phải của anh, xót xa nồng đậm mà bi thương.
Nhìn bóng lưng tịch mịch đìu hiu của Quý Phạm Tây, Lương Chân Chân nói thầm trong lòng: Quý đại ca, anh nhất định phải hạnh phúc.
Lúc nằm trong viện, người đến thăm cô không ít, Đằng lão phu nhân, Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan đến mỗi ngày, coi cô như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều, phục vụ ăn ngon mặc đẹp, mặc dù Lương Chân Chân ăn gì ói nấy, nhưng rõ ràng tinh thần và sắc mặt tốt hơn nhiều.
Đến ngày thứ năm, bác sỹ kiểm tra toàn thân cho cô, các hạng mục chỉ tiêu của người lớn và đứa nhỏ đều rất khỏe mạnh, hơn nữa, còn có tin tức tốt: trong bụng của cô có hai bé cưng!
Đằng lão phu nhân sướng đến phát điên rồi, ngày ngày cười đến mặt mũi hiền lành, rảnh rỗi lên chùa miếu bái kiến Phật tổ.
Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan vui vẻ không phải bình thường, lập tức có vinh dự trở thành ông ngoại bà ngoại, tâm tình vui sướng không lời nào miêu tả được, nhưng vui mừng rất nhiều, đáy lòng cũng dâng lên một tầng phiền não.
Sắp tới mùa xuân, đây là ngày lễ lớn không thể nghi ngờ với người Trung Quốc, còn là ngày đoàn viên của người một nhà, trừ Chân Chân, bọn họ còn con cái, lại là Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân từng hợp tác làm hại Chân Chân, nói ra, bọn họ đều nhận trừng phạt xứng đáng, nhưng mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, thật sự… Rất khó xử lý!
Tối qua vợ Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại cho ông, nói bệnh tình tiểu Nhã về căn bản đã ổn định, gần giống bình thường, bác sỹ còn nói, chỉ cần không chịu kích thích gì, bệnh của con bé sẽ không tái phát, đã hơn hai năm không trở lại, xuân này muốn mang con gái về nhà ăn tết, ông còn có lý do gì để cự tuyệt đây?
Nơi này vốn chính là nhà của con bé, mặc dù ông không thích bà ấy, nhưng dù sao hai người đã có tình vợ chồng nhiều năm, tiểu Nhã cũng là con gái ông thương yêu nhiều năm, sau khi biết chân tướng, đã từng thất vọng, từng đau lòng, thậm chí thiếu chút nữa cắt đứt tình cha con, bây giờ, chuyện đã qua lâu như vậy, tiểu Nhã vì chính việc làm của con bé mà nhận hậu quả xấu, có câu nói: biết sai có thể sửa, tốt hơn bao nhiêu!
Chỉ cần con bé thành tâm hối cải, thay đổi hoàn toàn bắt đầu cuộc sống mới, con bé còn là con gái của mình, phía Chân Chân, ông sẽ tìm cơ hội tâm sự với con bé.
Còn Diệp Lan nghĩ tới con trai Diệp Thành Huân, kể từ ba năm trước sau khi Chân Chân rời đi, nó cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại thành phố C nữa, vừa đi chính là ba năm, tết âm lịch hàng năm đều về mấy ngày, sau lại vội vã rời đi, thoáng một cái, đã đến cuối năm, không biết năm nay, nó sẽ ở nhà bao lâu?
Trong lòng bà chờ đợi nhất chính là Chân Chân có thể tha thứ cho Huân, hoàn toàn quên những chuyện cũ không tốt kia.
Dĩ nhiên Lương Chân Chân không biết những suy nghĩ của bọn họ, cô chưa từng nghĩ tới gặp lại Thẩm Quân Nhã và Diệp Thành Huân sẽ có cảm giác gì, căm hận? Chán ghét? Hay không sao hết?
Cô không biết, nhưng cô có thể khẳng định, cô sẽ không tha thứ cho bọn họ đã làm tổn thương mình, nhưng không muốn hận bọn họ, hận sẽ chỉ khiến lòng dạ con người trở nên hẹp hòi, cô tình nguyện, coi bọn họ như người xa lạ.
Mà giờ phút này, cô đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng mang thai đôi, trước tiên gửi tin nhắn cho ông xã: Đằng tiên sinh, chúc mừng anh, sẽ làm cha hai đứa nhỏ!
Đằng Cận Tư vốn đang họp, cũng không biết tại sao lại ma xui quỷ khiến mở tin nhắn ra, vui mừng đứng thẳng dậy, dọa một nhóm nhân viên cấp cao trong phòng họp ngước đầu lên nhìn anh, nhất là nhân viên thiết kế đang trình bày phương án, còn tưởng rằng mình nói sai cái gì, sững sờ đứng tại chỗ không biết làm sao.
“Mọi người tiếp tục, tôi có chút việc rời đi trước.” Bước chân anh nhẹ nhàng đi ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại cho nai con, nụ cười trên khóe môi cũng không giấu được.
Ngày xuất viện, Đằng Cận Tư tự lái xe đến đón, vừa về đến nhà, Lương Chân Chân làm một động tác nguy hiểm, sung sướng nhảy lên giường lớn rộng hai mét, “Vẫn giường ngủ trong nhà mình thoải mái nhất, trong bệnh viện trước sau cứ có mùi sát trùng.”
“Bảo bối, em cẩn thận chút, bây giờ em là ba người, không thể làm động tác nguy hiểm như vậy nữa.” Đằng Cận Tư chỉ sợ cô bị đụng đập đầu.
“Bảo bối, các con nghe thấy không? Mẹ đã mất đi tự do thân thể rồi, điều này không thể, điều kia không thể, rất không thú vị!” Lương Chân Chân vuốt bụng tội nghiệp nói.
Đằng Cận Tư dở khóc dở cười khi cô bộc lộ tính khí con nít ra, vuốt ve tóc cô, “Nghịch ngợm tinh quái.”
“Ông xã, em phát hiện lần trước đi mua đồ chỉ mua đồ con nít, quên mua đồ bầu mùa đông rồi, bác sỹ nói em phải mặc đồ rộng, hơn nữa hai bé cưng, bụng sẽ rất lớn, đến lúc đó anh đừng ghét bỏ em khó coi, lại càng không cho phép nhìn các cô gái xinh đẹp” Lương Chân Chân cong môi nửa uy hiếp.
“Trời đất chứng giám, trong mắt Đằng Cận Tư anh vĩnh viễn chỉ có một mình bà xã.” Đằng Cận Tư tươi cười thề.
“Được rồi, nể mặt anh thành khẩn em gắng gượng tin.” Lương Chân Chân nói dí dỏm.
“Yêu tinh bé nhỏ!” Đằng Cận Tư nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô.
“Hì hì… Bác sỹ nói ngoài nghỉ ngơi thật tốt, em còn cần vận động thích hợp, hay chiều nào anh rảnh rỗi theo em đi dạo phố, em phải liệt kê đồ trước, muốn mua gì cũng viết lên, khỏi quên mất.” Lương Chân Chân dứt lời lập tức đứng dậy tìm giấy bút.
Đằng Cận Tư chống tay nằm trên giường, mắt nhìn theo cô gái bé nhỏ mặc quần áo ở nhà vòng tới vòng lui, đáy mắt cười sáng lấp lánh như sao, hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
Chiều chủ nhật, Đằng Cận Tư lùi tất cả xã giao cùng bà xã đi dạo phố mua đồ, anh chỉ hận không thể chuyển cả trung tâm thương mại về, may mà Lương Chân Chân kịp ngăn cản anh, “Mua hai ba thứ thay giặt là được, mua nhiều lãng phí!”
Sau hai giờ đi dạo, trên tay Đằng Cận Tư đầy bao lớn bao nhỏ, Lương Chân Chân mua đồ cho mình vẫn không quên mua đồ cho ông xã, cô vô cùng tự hào vóc dáng a Tư trời sinh, dù mặc quần áo gì trên người, vẫn đẹp trai khiến mấy nữ nhân viên phục vụ kêu lên liên tiếp, cặp mắt giống như dính trên người anh, không rời đi chút nào.
Có một ông xã quá xuất sắc đi đâu cũng sẽ bị người đố kỵ, cô tập mãi thành thói quen rồi, dù sao họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không được hưởng thụ đối xử của riêng cô. ╭(╯╰)╮
Khi ở tầng một quầy chuyên kinh doanh giày, lại không ngờ đụng phải hai mẹ con Thẩm Ý Linh và Kiều Tuyết Nghiên.
“Chị Lương, chị xuất viện rồi à? Thân thể khá hơn chút nào chưa?” Kiều Tuyết Nghiên ngược lại rất hưng phấn đi tới, hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của mẹ mình.
Lương Chân Chân cười khổ trong lòng, thành phố C thật nhỏ, đi đâu cũng có thể gặp phải, đây rốt cuộc là duyên phận hay là gì? Cô chỉ có thể mỉm cười với Kiều Tuyết Nghiên nhiệt tình hoạt bát, “Tốt hơn nhiều, Tuyết Nghiên, bà ấy chính là mẹ em thường nhắc tới sao?”
Câu sau cô cố ý hỏi, ngước mắt quan sát Thẩm Ý Linh cẩn thận, bà bảo dưỡng vô cùng tốt, hoàn toàn không nhìn ra đã năm mươi, năm tháng chỉ để lại chút dấu vết trên mặt bà, nhưng mà, nhìn ra lúc bà còn trẻ nhất định rất xinh đẹp, a Tư tuấn tú chính là di truyền từ bà.
Nếu không để ý đến bề ngoài, bà giống như một phu nhân kiềm chế vô cùng tốt, hiền lương thục đức, tao nhã đúng mức, không hề tự cao tự đại, nhưng không bình dị gần gũi, lạnh lùng.
“Đúng vậy! Mẹ, chị ấy chính là chị Lương trước qua nhà chúng ta, Đằng đại ca bên cạnh chính là ông xã của chị, bọn họ rất xứng đôi đúng không?” Kiều Tuyết Nghiên là người duy nhất không biết chuyện trong bốn người và là cô gái không sắc sảo.
Thẩm Ý Linh không thể không liếc mắt nhìn Đằng Cận Tư và Lương Chân Chân, xem ra bọn họ rất hạnh phúc, nó cũng sống rất tốt, nếu vậy, cuộc sống vẫn nên đường ai nấy đi, không can thiệp lẫn nhau!
“Tôi nghe tiểu Nghiên nhắc tới hai người, thật là một đôi tuấn nam mỹ nữ, rất hân hạnh được biết hai người.” Bà nói lời thỏa đáng lại lộ ra xa cách nhàn nhạt, nếu không phải con gái chạy theo bọn họ chào hỏi, bà tình nguyện giả bộ như không quen biết.