Bà Xã, Anh Chỉ Thương Em

Chương 1: Anh à, xin anh cho tôi một đêm được không?


Chương tiếp

Chẳng lẽ là GAY?

Đằng viên, nằm ở phía Đông Nam thành phố C, không chỉ có vị trí địa lý tốt, mà còn có phong cảnh tuyệt đẹp mê người, từng dãy núi nho nhỏ trùng điệp, một dòng suối nhỏ trong suốt quanh co, lại có từng thảm cỏ xanh mượt trải dài, khiến người xem cảm thấy tâm tình vui vẻ, có cảm giác như được hòa mình với thiên nhiên.

Vài biệt thự lộng lẫy kiểu Châu u nằm đan xen ở trung tâm khu vườn, càng làm tăng thêm vài phần lãng mạn. Nơi này chính là nơi mà lúc trẻ Đằng phu nhân xây dựng. Bây giờ cũng xem như là nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời rồi.

Bên trong đền thờ nhà họ Đằng,Quý Đôn. Đằng phu nhân chắp hai tay trước ngực, quỳ gối trên nệm, miệng cầu khẩn.

“Liệt tổ liệt tông họ Đằng, xin hãy phù hộ A Tư khỏe mạnh, nhanh cưới cháu dâu về nhà. Năm nay nó đã ngoài 30, nhưng một chút hứng thú với phụ nữ cũng không có. Cháu nội bảo bối tuyệt đối không thể là một tên GAY được!!!!!”

Trong phòng khách, Đằng phu nhân nhíu chặt mày lại, tựa vào sô pha, hai mắt khép hờ: “Tối hôm qua mấy người được đưa vào phòng A Tư đều bị đuổi ra ngoài?”

Quản gia Đằng Phúc cúi đầu gật gật: “Đúng vậy, tôi còn dặn bọn họ phải dùng hết khả năng ra quyến rũ cậu chủ, nhưng đều thất bại, cậu chủ,...”

Tuy rằng ông đã làm quản gia ở Đằng viên hơn 30 năm, nhưng vẫn không thể tùy tiện nói lung tung được, dù sao cảm xúc của chủ nhân đều liên tục thay đổi theo tâm tình.

“Tôi biết rồi.” Đằng phu nhân thở dài, việc chung thân đại sự của cháu nội bảo bối là mối bận tâm lớn nhất của bà. Từ khi mới sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ, sau lại bị tình nhân của ba nó mang về quấy rối, nên từ đó về sau nó đã sinh ra một loại tâm lý kháng cự với phụ nữ. Cơ hồ tất cả mọi người trong thành phố C đều biết trong vòng mấy mét xung quanh Đằng thiếu không thể có phụ nữ xuất hiện, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vì việc này mà Đằng phu nhân còn mời cả bác sĩ tâm lý đến tư vấn, hỏi xem có biện pháp nào giải quyết không, cứ như vậy sẽ không ổn.

Nhưng bác sĩ lại nói rất qua loa: nói như vậy, rơi vào tình huống đó quả thật rất dễ làm cho tính tình của cậu chủ thay đổi, nhưng không loại bỏ khả năng có thể chữa khỏi, có thể một ngày nào đó, cậu ấy tìm thấy một nửa của mình thì sẽ tốt lên thôi. Cho nên việc này không thể gấp được, chỉ còn cách là ngày ngày đưa những người phụ nữ khác nhau đến cho cậu ấy thôi. Sẽ có lúc cậu ấy tìm được.

“Lão phu nhân, thiếu gia nói……… Về sau đừng đưa những người như vậy đến cho cậu ấy nữa, như vậy sẽ chỉ làm cậu ấy...càng ghê tởm hơn mà thôi.” Đằng Phúc nhỏ giọng nói. Ông hầu hạ thiếu gia từ nhỏ đến lớn, rất rõ ràng tính cách của cậu ấy, nếu như việc này không phải là do bà chủ sắp xếp, chỉ sợ....

Đằng phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa tăng huyết áp, vỗ vỗ ngực, xót xa nói: “Thằng nhóc này muốn tôi tức chết đây mà” Rồi nhìn về phía Đằng Phúc: “Chẳng lẽ A Tư thật sự thích đàn ông?”

“Phu nhân, bà suy nghĩ quá nhiều rồi, sao thiếu gia có thể thích đàn ông được? Chẳng qua là chưa tìm được người phụ nữ khiến cậu ấy động lòng thôi”. Đằng Phúc bị dọa thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, xem ra phu nhân thật sự rất nôn nóng.

“Aizzz...Chỉ hy vọng như thế. Đằng Phúc, ông nói Nam Cung Thần để ý hành động của A Tư, có việc gì thì báo ngay cho tôi biết”Quý Đôn.

“Vâng.”

“Ông đi xuống đi, tôi muốn ngồi một mình một chút” Đằng phu nhân mệt mỏi phất tay. Nhà họ Đằng rất ít người, ba đời đều chỉ có một đứa con trai. Đến đời A Tư lại phát sinh ra chuyện này, sao bà không lo lắng cho được?

Thành phố C, đêm nay nhất định là một đêm khác thường.

Mây đen kịt giăng kín bầu trời, giống như là bị một lớp vải nhung đen bao phủ, khiến mọi người ngột ngạt hít thở không thong. Gió lạnh thấu xương càn quét, làm người ta rét run.

Lương Chân Chân ôm chặt cánh tay, cả người run lên. Trên người cô chỉ mặc một chiếc đầm màu trắng bằng vải bông mỏng manh, tóc dài mềm mại để ở phía sau đầu, vài sợi tóc bị gió thổi tung vương trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại, mang một nét đẹp khó nói thành lời.

Người qua đường ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, đánh giá: Cô gái này không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Trời sắp mưa mà lại mặc chiếc đầm mỏng manh đứng trên đường? Rõ ràng lạnh đến cả người phát run mà vẫn cố chịu đựng?

Lương Chân Chân cắn chặt môi, ngẩng mặt nhìn mấy chữ lấp lánh ánh vàng trên đầu: “Khách sạn Đế Hào Tư”. Sở dĩ cô ăn mặc như thế này, bởi vì...

Vì để bán mình. Đương nhiên, cô không phải là loại người bỉ ổi đê tiện, cũng không phải thất tình, càng không phải trong lòng bị đả kích, chẳng qua là buộc lòng phải làm vậy.

“Ầm ầm” một tiếng sấm vang thật lớn. Một tia chớp xẹt ngang qua, bầu trời như muốn nứt ra, mây đen cuồn cuộn kéo tới.

“Không thể nào” Lương Chân Chân ôm hai cánh tay đang lộ ra ngoài, ngửa đầu nhìn gió mây đang rít gào trên không, xem ra trời sắp mưa, nhưng mà cô không mang theo dù.

Trời ơi! Hơn nữa, bây giờ cô không thể bỏ đi.

Trong lòng thầm cầu nguyện ông trời thương xót, tram ngàn lần đừng mưa, muốn mưa cũng để cô tìm được người đã.

Nhưng không may, sấm vừa rạch ngang trời, thì tiếng sấm “ầm ầm” kéo đến, quay cuồng trên bầu trời, rít gào, thoáng chốc, từng hạt mưa như hạt đậu rơi xuống.

“Á” Lương Chân Chân bị mưa quất vào người, khẽ kêu lên, vẻ mặt ảo não, thầm nghĩ: “Mưa to quá, xem chừng không tạnh ngay được.”

Đứng thẳng người, đôi mắt đen láy nhìn chung quanh tìm “con mồi”, phải nhanh lên mới được, nếu không thì cô sẽ bị ướt hết mất thôi.

Thấy một chiếc xe thể thao màu bạc chạy tới, cô nhanh chân chạy đến, nói ra câu nói mà mình đã phải luyện tập N lần: “Anh à, anh mua tôi một đêm được không? Tôi đảm bảo sẽ hầu hạ anh thật tốt.”

Người đàn ông trong xe khinh miệt nhìn cô từ trên xuống dưới một lần “Mua cô sao?”

Lúc này, ở ghế phụ, một người phụ nữ thò đầu ra, nhìn cô một cái: “Dáng người như ván ép mà còn muốn bán mình?. Tốt nhất là mặc chiếc áo cup 36C rồi hãy đến đây. Thật không biết nhìn lại bản thân.”

Nói xong còn rất kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, sau đó vẻ mặt thẹn thùng chui vào lòng tên đàn ông kia.

“Ha ha ha ha...” Tên kia cười lên một tiếng đểu cáng, tay lại cố ý nhéo ngực người phụ nữ kia một cái, sau đó ôm cô ta vào lòng, đi vào sảnh khách sạn Đế Hào Tư, để lại một mình Lương Chân Chân đứng giữa trời mưa to.

Cô cắn chặt môi, cúi đầu nhìn lại ngực mình, quả thật, như sân bay, thật đúng là... Những người qua đường đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nhỏ giọng thì thầm: “Cô gái này, vậy mà tự hủy hoại mình, đúng là không biết tự trọng.”

“Chứ còn gì nữa? Lạnh như vậy còn cố ý ăn mặc hở hang ra đây dụ dỗ đàn ông, thật sự là không biết liêm sỉ.”

“Đúng vậy? Cô ta còn biết chọn chỗ tốt đó. Vào được khách sạn Đế Hào Tư đều là người giàu có! Có con rồi thì quả thật là không còn gì để lo lắng nữa.” ........



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...