Bá Khí

Chương 53: Phong Vân Vô Ngân trở về!


Chương trước Chương tiếp

Đúng lúc này, một thiếu niên áo trắng cao gầy tuấn nhã, lưng đeo trường kiếm, nhanh chân bước tới. Hắn ngũ quan anh tuấn, khí chất phóng khoáng, tu vi huyền khí không yếu, quả thực là tuấn kiệt một thời.

- Chu Hàm đến rồi!

Trong hàng đệ tử mới, lập tức có người kêu lên.

Lúc này Chu Hàm đi tới trước mặt ba huynh đệ họ Kim, thái độ lập tức trở nên hèn mọn, khom lưng cúi người thật sâu:

- Ba vị đại nhân, tiểu Hàm tới muộn, xin ba vị đại nhân thứ tội. Vừa nãy biểu ca có gọi qua dặn dò vài câu. Mong ba vị đại nhân chớ trách.

- Đến là tốt rồi. Biểu ca Chu Nhất Quang của ngươi ở trong thành Nham Thạch cũng coi như một nhân tài, hắn quan tâm tới ngươi là vận may của ngươi đó.

Chu Hàm cố ý nhìn lên võ đài:

- A? Phong Vân Vô Ngân còn chưa tới? Ba vị đại nhân xin yên tâm, hôm nay ta chắc chắn đánh chết Phong Vân Vô Ngân, tiết đi mối hận trong lòng ba vị đại nhân!

- Phong Vân Vô Ngân? Sợ rằng hắn xương cốt đã lạnh. Chu Hàm, ngươi cứ đứng lại đây một lát, đợi lát nữa chúng ta đi làm nhục ba tên kia, vậy là mục đích trận quyết đấu này đã đạt được.

Phong Vân Vô Ngân một đường chạy đi, cuối cùng cũng quay trở lại được khu vực sơn cốc thí luyện trường sơ cấp. Hắn nuốt vào một viên Hồi Huyền đan để bổ sung huyền khí đã tiêu hao.

Nhìn sắc trời đã không còn sớm, hắn càng thêm khẩn trương mau chóng chạy về hướng thành Nham Thạch.

- Ba vị Kim huynh, chúng ta ở chỗ này chờ hơn một tiếng rồi, ta thấy Phong Vân Vô Ngân chắc là không đến được. Có chờ thêm nữa cũng lãng phí thời gian mà thôi. Giải tán đi!

Mấy tên cường giả thập phẩm đại viên mãn ủng hộ ba huynh đệ họ Kim vừa cười vừa nói.

Còn đám bằng hữu tri kỷ của họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý cũng thi nhau khuyên giải:

- Đạt Hề huynh, Lý huynh, Tây Môn huynh, việc đã đến nước này, trận quyết đấu chắc chắn là các ngươi đã thua rồi. Ài... tuyệt đối không có nửa phần đường lui.

Trọng tài họ Đạt Hề lẩm bẩm nói:

- Đợi lát nữa đi... cứ vậy mà bại trong tay ba huynh đệ họ Kim, ta.... ta không cam lòng!

-Ai...

Trọng tài họ Tây Môn khẽ than một tiếng:

- Đạt Hề huynh, đừng lừa người dối mình nữa, chúng ta thua rồi!

- Ha ha ha!

Ba huynh đệ họ Kim phát ra tiếng cười sang sảng, mang theo Chu Hàm đi về phía ba người họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý.

Ba người sắc mặt càng thêm khó coi, không ngẩng đầu lên được.

- Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh!

Lão đại trong ba huynh đệ họ Kim đi thẳng vào vấn đề:

- Các ngươi còn gì để nói nữa không? Phong Vân Vô Ngân chín mươi chín phần trăm là không đến được. Các ngươi chịu thua rồi dâng tiền cược ra đi.

Trong giọng nói tràn ngập vẻ cười nhạo, khinh mạn không gì sánh được.

- Sao ngươi có thể kết luận Phong Vân Vô Ngân sẽ không đến?

Trọng tài Họ Đạt Hề nhịn không được hỏi ngược lại. Chẳng qua lời này nói ra cũng không thấy được sự mạnh mẽ nữa.

- Ha ha! Thực là hoang đường!

Lão nhị trong ba huynh đệ họ Kim cất cao giọng nói:

- Theo ta biết được, Phong Vân Vô Ngân kia đã biến mất khỏi thành Nham Thạch hơn hai mươi ngày! Hắn hoặc là sợ trận quyết đấu này nên đã khiếp đảm chạy trốn, cũng có thể là đã chết rồi. Nói chung sinh tử không rõ! Chúng ta chờ ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ, cũng đã là tận tình tận nghĩa! Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh, các ngươi còn không chịu thua?

- Ta sớm biết Đạt Hề huynh, Tây Môn huynh, Lý huynh lòng dạ cũng không rộng rãi là mấy... Ha ha, việc hôm nay quả thực đã chứng minh rõ. Dám chơi dám chịu, bốn chữ này ba vị huynh đệ e là chưa từng nghe qua.

Lão tam trong ba huynh đệ họ Kim cười lạnh nói.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, rốt cuộc cũng hoàn toàn buông tha. Trọng tài họ Tây Môn mặt đỏ bừng bừng, nói:

- Ba vị Kim huynh, đánh cược lần này, chúng ta nhận thua.

Sau khi hắn nói xong, lôi từ trong nạp giới ra một chồng kim phiếu, một bình thuốc, hai tay run run:

- Ba người chúng ta thua, đây... đây là tiền đặt cược đã ước định trước đó...

- Ha ha ha ha!

Ba huynh đệ họ Kim cười lớn, nhìn quanh bốn phía, như là gà chọi đang đắc thắng, vô cùng hăng hái:

- Ba vị huynh đệ, ta sớm nói qua, trận đánh cược này, các ngươi đã tự mình chuốc khổ rồi...

Nói xong, lão đại ba huynh đệ họ Kim vươn tay ra, muốn cầm lấy kim phiếu cùng bình thuốc từ trong tay trọng tài họ Tây Môn.

- Đã chờ cả buổi rồi, chờ thêm một lúc nữa chắc cũng không chết người đâu...

Một thanh âm lười biếng vang lên, một lão đầu gầy gò khập khiễng đi tới bên cạnh ba người họ Tây Môn, họ Đạt Hề, họ Lý cùng với ba huynh đệ họ Kim.

Hóa ra chính là Chúc lão đầu lúc trước dẫn theo đám đệ tử mới đi Tàng Kinh tháp chọn bí kíp.

- Chúc... Chúc lão...

Ba huynh đệ họ Kim đang muốn vươn tay cầm lấy kim phiếu và bình thuốc bỗng nhiên chợt khựng lại giữa không trung.

- Chúc lão, ngài đã đến!

Thái độ ba người họ Tây Môn, họ Đạt Hề, họ Lý lập tức biến đổi trở nên cung kính.

- Chờ một chút đi.

Chúc lão đầu tự mình kéo lấy một cái ghế đàn mộc lớn rồi ngồi xuống, bắt chéo chân bĩu môi nói:

- Mọi người đều bận bịu đến mức không chờ thêm được một chút nữa sao?

- Không... Không có việc gì... vậy... thì chờ thêm một chút.

Ba huynh đệ họ Kim vô cùng lúng túng nói.

Nơi này vốn vô cùng huyên náo, từ khi Chúc lão đến nhúng tay vào việc này, thoáng cái đều an tĩnh lại.

Chúc lão ở tại thành Nham Thạch, dường như có được địa vị không nhỏ.

Mỗi một đệ tử cũ tại đây, bao gồm cả những cường giả tu vi thập phẩm đại viên mãn địa vị hiển hách, lúc trước tuổi còn trẻ, khi mới vào thành Nham Thạch cũng vẫn là do Chúc lão dẫn bọn họ đi Tàng Kinh tháp chọn bí kíp, cũng giới thiệu đại khái tình huống thành Nham Thạch cho bọn họ.

Nói về lai lịch, Chúc lão này vừa tới, những người khác đều phải tránh đường!

Chúc lão lên tiếng, ai dám không theo?

Chẳng qua trong lòng mọi người đều dâng lên suy nghĩ... Chúc lão luôn luôn nhàn vân dã hạc, quyết định sẽ không đi quản những tranh chấp mâu thuẫn giữa các đệ tử cũ mới của thành Nham Thạch, hôm nay lão nhân gia vì sao lại ngoại lệ chen vào một tay? Chẳng lẽ tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này đã vịn vào được cái cây cao là Chúc lão?

Chúc lão đầu ngồi ở ghế trên, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một hồ lô rượu, dốc rượu vào mồm uống ừng ực, sau đó lẩm bẩm:

- Mẹ nó, Phong Vân Vô Ngân sao? Tên tiểu tử này ta đã gặp qua... không tệ, không tệ, có chút ý tứ.

Chúc lão tiến đến, liền khiến cho đám người ở đây không dám đánh rắm loạn lên nữa.

Một giờ sau...

Thình lình hai lỗ tai Chúc lão đầu giật giật, trực tiếp đứng lên.

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng... A, xem ra, Chúc lão cũng không kiên nhẫn chờ được nữa rồi.

-Tốt!

Chúc lão đầu uống thêm một ngụm rượu nữa rồi cất hồ lồ đi, đôi mắt lờ đờ quét nhìn Chu Hàm:

- Tên kia, chuẩn bị một chút đi, sắp đấu rồi đó.

- A?

Chu Hàm trố mắt:

- Chúc lão, ngài... ngài vừa nói gì?

Người ở đây đều không kịp phản ứng.

- Mẹ nó, đừng nói lời thừa thãi! Tiểu tử ngươi chuẩn bị lên võ đài chiến đấu đi! Phong Vân Vô Ngân trở về rồi!

Chúc lão đầu lớn tiếng quát lên với Chu Hàm. Chợt trong mắt hiện lên một chút dị quang, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tử Phong Vân Vô Ngân này, hình như một đường chạy thẳng về đây, vội vã như vậy, thoạt nhìn trận quyết đấu này quả thực có chút ý tứ.

Chỉ một lúc sau, từ đằng xa có một thân ảnh vội vàng chạy tới. Ánh trăng chiếu xuống gương mặt non nớt của hắn, ánh mắt lại kiên nghị không gì sánh được, lưng đeo đoản kiểm, bước chân như gió.

Không phải Phong Vân Vô Ngân thì là ai?

Trước mắt bao người, Phong Vân Vô Ngân cuối cùng vẫn chạy tới gần lôi đài số năm. Lúc này, hắn di chuyển ánh mắt, rốt cuộc tìm được thân ảnh của ba vị trọng tài họ Tây Môn, họ Đạt Hề, họ Lý, trực tiếp chạy qua đó.

Phong Vân Vô Ngân như trước chỉ thu nạp 52 hạt thiên địa đan điền nhập thể, bảo trì tu vi huyền khí tam phẩm, làm cho tuyệt đại đa số người không nhìn ra sâu cạn của hắn.

Những đệ tử cũ ở đây, đều vô cùng kinh ngạc nhìn Phong Vân Vô Ngân.

Các đệ tử mới thì kinh hãi vô cùng... Không phải chứ? Phong Vân Vô Ngân này lần đầu tiên đi vào thí luyện trường dã ngoại, biến mất hai mươi mấy ngày, mọi người đều cho rằng hắn đã táng thân ở thí luyện trường dã ngoại, không nghĩ tới thời khắc mấu chốt, hắn lại đột ngột chạy về... Mấy ngày nay, đến tột cùng hắn trốn ở địa phương nào? Tiểu tử này thật đúng là kỳ dị!

Ba người Đường Thanh, Tả Quan Hải, Phiền Thiên đều liếc mắt nhìn nhau. Cơ mắt Đường Thanh kịch liệt co rút vài cái, thấp giọng chửi bới nói:

- Lão tử còn tưởng rằng hắn đã chết rồi!

Phiền Thiên đột nhiên cười:

- Đường huynh, ngươi nhìn xem, cảnh giới của tiểu tử này vẫn như trước chỉ là Hậu Thiên tam phẩm, không hề có chút tiến triển! Ha ha, đám người mới như chúng ta trải qua một tháng rèn luyện, mặc dù tư chất kém cỏi nhất cũng có tiến bộ. Phong Vân Vô Ngân... Quả thực chính là phế tài hạng nhất! Hắn kéo dài hơi tàn sống thêm được hai mươi mấy ngày, nhưng kế tiếp chống lại Chu Hàm đơn giản cũng là một từ chết! Cái tên rắm ngựa Chu Hàm này, một lòng muốn nịnh hót ba vị trọng tài họ Kim, sợ rằng sẽ trực tiếp đánh chết Phong Vân Vô Ngân!

- Võ đạo một đường, như đi ngược dòng, không tiến thì lùi. Võ giả thiên phú bình thường, đã định trước suốt đời tầm thường, chúng ta tu luyện một ngày đêm, bằng với đám tài trí bình thường tu luyện một tháng, thậm chí một năm. Phong Vân Vô Ngân cũng không biết đã mượn quan hệ gì, thông qua chọn lựa trong thành trì, trà trộn vào Nham Thạch Thành.

Tả Quan Hải cười ngạo nghễ, càng không thèm tiếp tục nhìn Phong Vân Vô Ngân.

Trong hàng đệ tử mới, ba người tu vi tối cao đều tùy tiện bình phẩm Phong Vân Vô Ngân. Khinh thường không chấp.

Mà đám đệ tử cũ ở đây, không biết nên khóc hay nên cười... Đợi nửa

ngày, cư nhiên đợi tới một tên nhóc con Hậu Thiên tam phẩm, phù du như con kiến hôi, thực sự là đáng cười vô cùng.

- Ba vị trọng tài đại nhân, ta đã tới chậm!

Phong Vân Vô Ngân đi tới trước mặt ba vị trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý, hơi hạ thấp người. Sau đó, hắn thấy Chúc lão đầu, ánh mắt mê ly lờ đờ ngồi ở bên cạnh.Vì vậy quay sang thi lễ với Chúc lão:

- Chúc lão, ngài cũng tới!

Chúc lão không lên tiếng, trong đôi mắt mông lung lờ mờ, đột nhiên phóng ra một tia tinh mang, ánh mắt trở nên sắc bén, gắt gao nhìn Phong Vân Vô Ngân. Chỉ một thoáng, Phong Vân Vô Ngân dâng lên một loại cảm giác bị người lột sạch quần áo xem thấu! Toàn thân mỗi tế bào của chính mình, mỗi một cốt cách, một mảnh da thịt, một khối cơ nhục, đều bị Chúc lão thu hết vào trong mắt, như phơi ra giữa trời, rõ ràng trong mắt.

Chu lão quan sát Phong Vân Vô Ngân một phen, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó lại một lần nữa ngồi vào trên ghế, không nói tiếp một lời. Mí mắt hơi rủ xuống, dường như chuẩn bị đi ngủ.

Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc, thầm nghĩ, tu vi của lão nhân này quả thực sâu không lường được! Chỉ bất quá, thoạt nhìn hắn cũng không có nửa điểm địch ý đối với ta.

- Phong Vân Vô Ngân, cuối cùng ngươi cũng vội vã trở về rồi!

Trọng tài họ Đạt Hề, họ Lý, họ Tây Môn đều thở dài nhẹ nhõm, mất hết thể diện, cuối cùng vớt vát lại được nửa điểm.

Bất quá, toàn thân Phong Vân Vô Ngân phát ra huyền khí tam phẩm ba động, lại khiến trong lòng ba vị trọng tài không dám ôm bất luận hy vọng gì.

Trọng tài họ Đạt Hề vỗ vỗ vai Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Vô Ngân, đối thủ của ngươi là Chu Hàm, đã tấn chức võ giả thất phẩm, thực lực mạnh mẽ. Mà ngươi, hôm nay có thể vội vàng trở về quyết đấu, coi như đã cho chúng ta rất nhiều mặt mũi rồi. Chí khí và tâm tính của ngươi, đều là tốt nhất, bất quá vẫn còn thiếu thời gian. Trên lôi đài, đao kiếm không có mắt, ta thấy ngươi nên chủ động nhận thua đi, tránh khỏi bị tổn thương.

- Đúng!

Trọng tài họ Tây Môn tiếp lời nói:

- Nếu như ngươi có thể vội vàng trở về, không đến mức làm chúng ta bị thua thảm, đã là không sai rồi. Thoải mái chịu thua đi thôi!

Ba vị trọng tài đều là ba người biết lý. Phong Vân Vô Ngân nếu như không đến trận thi đấu này, có thể nói bọn họ không còn sót lại chút tôn nghiêm nào. Nhưng nếu như Phong Vân Vô Ngân tham dự trận quyết đấu này, chủ động chịu thua, chí ít cũng lấy lại một chút xíu mặt mũi cho ba vị trọng tài họ Tây Môn, họ Đạt Hề, họ Lý.

Chí ít mà nói, cũng chứng minh ánh mắt của ba người bọn họ không kém, đệ tử chọn đi ra quyết đấu, biết rõ thực lực của mình không bằng đối phương, vẫn dám xuất chiến, có lòng can đảm.

Một võ giả tam phẩm, chịu thua trước một võ giả thất phẩm, cũng không ai sẽ chê cười.

- Cái kia... Phong Vân Vô Ngân, ngươi là muốn qua đây chịu thua sao?

Lão đại của ba huynh đệ họ Kim, chế nhạo cười:

- Một tháng trước, ngươi chủ động yêu cầu hôm nay đánh một trận, khi đó ngươi tự tin tràn đầy đến cỡ nào, không ai bì nổi. Không nghĩ ra... Đúng là vẫn còn muốn chịu thua!

Chu Hàm ở một bên cười theo nói:

- Ba vị đại nhân, ta đã sớm suy đoán được người này sẽ chịu thua!

Phong Vân Vô Ngân cũng không nhìn ba huynh đệ họ Kim cùng với Chu Hàm. Hắn cao giọng nói với ba vị trọng tài họ Đạt Hề, họ Tây Môn, họ Lý:

- Ba vị trọng tài đại nhân, nếu như hôm nay ta chịu thua, tâm chí sẽ bị ảnh hưởng, bất lợi cho việc tu luyện ngày sau. Bởi vậy, ta xác định chắc chắn phải đánh một trận cùng Chu Hàm.

Nói xong, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp dẫm chân bước lên trên võ đài.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...