Bà Già Khó Tính, Em Yêu Chị!
Chương 33: Này hot boy! hãy tránh xa tôi một mét!
-Ừm,ừm.. Thanh Hà từ trên đi xuống nhìn thấy cảnh lãng mạn của hai anh chị. Định không nỡ phá nhưng khổ nỗi phim tình cảm lại ở chỗ thanh thiên bạch nhật, nhiều người qua nên đành...
Còn Thư sau tiếng nói cô lắp ba lắp bắp. Hành động thì như một kẻ ăn vụng quên chùi mép vậy?
Mỉm cười trước thái độ lạ lẫm của cô bạn thân,Thanh Hà nhìn sang chàng trai. Nhíu mày suy nghĩ ,cô nhận ra người quen. Chả phải đây là cái đứa Quỳnh Thư nó ném phi tiêu mù hai mắt sao? Theo nhau đến tận đây cơ à. Thiết nghĩ cô lại nhớ đến bài hát mà đứa cháu của Thư hát:" Bà già bắn máy bay, không may đứt chun quần..." ý lộn tình hình này là phải đọc câu" phi công trẻ đòi gặp bà già chứ?...
-Dạ, em chào cô? Quốc lễ phép nhìn cô gái trước mặt, ạnh thấy rất quen mà không thể nhớ rõ là đã từng gặp ở đâu.
-Hai em lên lớp đi, mà Quỳnh Thư nhớ quản lớp cho chặt đấy? Thanh Hà nháy mắt khiến cho Thư hơi chút rùng mình.
Bước qua bà cô kia Thư mới lấy lại tinh thần.
-Này, tên kia liệu hồn tránh xa tôi một mét nhớ chưa? Thư nói rồi chạy nhanh lên lớp để lại cho cu cậu cười một mình đằng sau.
Bước vào lớp tiết học đã được bắt đầu mười lăm phút. Chạy qua nói chuyện với giáo viên bộ môn thì cô cũng về chỗ ngồi của mình.
-Cả lớp trật tự nào, như lời bạn lớp trưởng thì lớp ta sẽ có thêm một thành viên mới, mời em vào.
Sau lời giới thiệu của thầy giáo, Thiên Quốc bước vào trước sự náo loạn của tụi học sinh nữ trừ cô. Có cái quái gì mà làm loạn như thế nhỉ? Thầm nghĩ cô mở sách vở ra học bài.
-Xin chào mọi người, mình là Thiên Quốc học sinh mới, mong mọi người giúp đỡ.
-Em tìm chỗ ngồi đi. Thầy giáo khẽ nhắc nhở và ổn định lớp. Nhưng có vẻ tâm hồn của tụi học sinh: nữ treo ngược cành cây, nam làm bạn với đao phủ mất rồi .
-Dạ vâng.
Sau câu trả lời của một đứa học sinh ngoan, anh đi tìm chỗ ngồi. Nhìn ánh mắt chả mấy tốt đẹp từ anh, cô đã ra hiệu cho anh tìm chỗ khác.Nhưng vẫn thẳng hướng cuối lớp mà anh bước xuống mặc cho mọi biểu hiện cảm xúc xen lẫn hành động của cô. Từng bước chân của anh khiến cho đám học sinh nữ xao xuyến, những ánh mắt móc câu mong anh ở lại được xuất hiện ở từng bàn mỗi bước anh qua.
-Chào bạn lớp trưởng, mình ngồi đây được chứ!
Trừng mắt nhìn người đối diện, đôi môi cô cố lấy sự dịu dàng nhưng không thể:- Đã bảo tránh xa tôi một mét rồi cơ mà!
Như không để ý những gì cô nói, đôi tay anh đẩy cô vào bên trong phía bàn, còn mình thì ung dung ngồi phía bên ngoài. Cô tức lắm, quay sang cô véo vào tay anh một cái rõ đau cho bõ tức, nhưng có vẻ nó chả là gì cho cái cơ thể sáu múi khỏe mạnh kia.
Vỗ tay lên trán, cô bất lực nhìn tên trời đánh này.Ôi mẹ ơi!! Chắc mai tui chết quá!!