Hàn Đông Liệt nhìn thẳng vào cô, vẻ giận dữ từ từ tan biến, ánh mắt hắn biến đổi nhưng cũng có vẻ ảm đạm, hắn nhếch miệng nói, "Tốt, em đã muốn làm Âu Thiển Thiển đến vậy, tôi cũng không sao cả, chẳng qua là tôi vẫn câu nói đó: tôi rất rõ người phụ nữ tôi muốn là ai, nếu như không đúng là người đó, tôi cũng sẽ không đụng một cái!"
Lòng Âu Thiển Thiển có chút chấn động, nhất thời từ đáy lòng hiện lên một chút rung động.
"Tôi. . . . . . Ra ngoài rửa mặt một chút, nhân tiện giúp anh mua đồ ăn sáng!" Cô nói xong vội vàng xoay người.
"Người phụ nữ chết tiệt. . . . . ." Giọng nói của Hàn Đông Liệt vang lên, nhưng lần này tràn ngập đau lòng, Âu Thiển Thiển chợt dừng lại, nhưng lại không biết có nên quay đầu lại không.
Giọng điệu của hắn ta chợt thay đổi thành giọng điệu bá đạo của ngày thường, đe dọa nói, "Tôi chỉ cho em 20 phút, nếu như 20 phút em vẫn chưa trở lại, tôi liền chết cho em xem!"
Âu Thiển Thiển đột nhiên quay đầu lại nói, "Sao anh không đổi một lí do uy hiếp khác chứ ? "
"Tại sao phải đổi? Tôi nghĩ lý do này có thể sử dụng một trăm năm, vừa thực tế vừa thuận lợi!" Hàn Đông Liệt xem như đã nắm bắt được điểm yếu của cô, đó là không buông tay.
"Được, tôi biết rồi !" Âu Thiển Thiển cúi đầu nhìn xuống cổ tay, nói "Bắt đầu tính giờ đi!"
Cô để lại một nụ cười, sau đó cô xoay người rời khỏi phòng bệnh, Hàn Đông Liệt nhìn cánh cửa bị đóng lại, hiện lên một nụ cười chua xót. Cô ấy sẽ không rời khỏi hắn chứ? Cuối cùng hắn phải làm thế nào mới có thể giữ lấy cô ở bên người cả đời đây?
Ra khỏi phòng bệnh, Âu Thiển Thiển cười nhạt, nhưng vừa mới đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang phòng bệnh bên cạnh, cô sửng sốt, hai mắt mở to.
Số 403 ! !
Trời ạ, cô hoàn toàn không có phát hiện bọn họ hiện tại đang ở cùng một bệnh viện, hơn nữa hiện tại còn ở ngay bên cạnh. Hàn Đông Liệt là phòng 402, mà cô ấy là phòng 403, chỉ cách một bức tường mà thôi.
Đây là ý trời sao? Cô nên làm cái gì bây giờ? Để cho bọn họ gặp nhau một lần sao? Nhưng mà chị chắc chắn không muốn gặp hắn ta? Không, thật ra thì chị rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng lại không muốn hắn nhìn thấy mình như vậy.
Nhưng mà, đây là một cơ hội hiếm có được, nếu bỏ lỡ thì có thể đến chết chị cũng không thể nhìn thấy hắn. Hơn nữa, nếu như nhìn thấy hắn, chị nhất định sẽ rất vui vẻ, nói không chừng. . . . . . Bệnh sẽ tốt lên giống như kì tích !
Cô cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó nắm chặt hai tay ra quyết định.
Đi mấy bước đi tới phòng bệnh số 403 bên canh, đưa tay mở cửa ra, sau đó vui vẻ cười nói, "Tiểu Thiển, em đến thăm chị đây !"
Âu Tiểu Thiển nghe thấy âm thanh, quay đầu nhìn cô, đáp lời cô bằng một nụ cười duyên dáng.
Âu Thiển Thiển đi đến bên giường, bình thường như mọi ngày, cô tự nhiên nói "Tiểu Thiển, có phải chị rất muốn gặp anh ta, em đưa anh ta tới thăm chị được không ? "
Âu Tiểu Thiển nghe được lời của cô..., xúc động lắc đầu, cố gắng lắc đầu, nước mắt bỗng chốc từ trong mắt của cô chảy ra ngoài. Cô không muốn nhìn thấy anh, cô không muốn anh nhìn thấy bộ dáng của cô bây giờ, cô không muốn. . . . . .
Âu Thiển Thiển cố gắng nắm chặt hai vai của cô ấy, để cho cô ấy nhìn mình, sau đó bình tĩnh cười nói, "Chị yên tâm, em sẽ không để cho anh ta biết chị là ai, anh ta cũng không phát hiện, chỉ là gặp một lần mà thôi, không phải chị cũng rất muốn nhìn thấy anh ta sao? Gặp mặt một lần thôi. . . . . . Được không?"
Âu Tiểu Thiển vẫn không ngừng lắc đầu, cố gắng lắc đầu. . . . . .
Âu Thiển Thiển chợt dùng đôi tay nâng khuôn mặt của cô lên, không để cho cô tiếp tục lắc đầu, sau đó nói nghiêm túc, " Anh ta bây giờ đang ở sát vách, đang ở bên kia bức tường, chị thật không muốn gặp anh ta sao? Chỉ có một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cả đời em cũng không thể thấy được anh ta!"
"Gặp anh ta một chút đi, em thề anh ta sẽ không nhận ra chị, chỉ gặp một lần mà thôi. . . . . . Được không?"