Cô thở thật sâu, nhắm hai mắt lại.
Nhưng người đàn ông kia lại lớn mật vuốt vuốt tóc cô, hơn nữa còn oán trách, "Tại sao cắt tóc?"
"Liên quan gì tới anh, anh có thể buông tôi ra không? Tôi đói rồi!" Cô tìm lý do, muốn rời khỏi căn phòng này.
Nhưng hắn lại không để ý đến lời của cô, bá đạo nói, "Ngày mai đi đón ba mẹ, anh không thích mái tóc ngắn của em!"
"Không đi!" Cô lập tức cự tuyệt.
"Vậy thì mua tóc giả đội đi!"
"Tôi không muốn, anh là cái gì mà tôi phải nghe theo?" Cô tức giận gào to.
"Bởi vì anh là chồng em, à đúng rồi, trước tiên chúng ta phải ghi danh sách kết hôn!" Hàn Đông Liệt gật đầu, tự mình quyết định.
Âu Thiển Thiển phiền não than thở, cô phục người đàn ông này rồi, tự nhiên lại có thể vô sỉ đến mức này!
"Cầu xin anh, buông tôi ra đi, tôi thật sự đói lắm rồi!" Cô không còn hơi sức mà nói, gương mặt mệt mỏi!
Khóe miệng Hàn Đông Liệt khẽ mỉm cười, làm nũng ôm chặt cô, "Năm phút nữa thôi!"
Bây giờ, một chút, hắn cũng không muốn buông cô ra, hắn rất muốn cứ ôm cô như vậy đến cùng trời cuối đất. Bốn năm khổ sở, vào lúc này không còn gì hơn, có lẽ cô không biết, bây giờ hắn hạnh phúc muốn chết rồi!
Âu Tiểu Thiển bị hắn ôm, da thịt ma sát, âm thanh nhịp tim của hắn cùng lòng cô hợp thành một, để cho cô có cảm giác an tâm.
"Hàn Đông Liệt, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?" Đột nhiên, cô nhẹ nhàng hỏi, cực kỳ giống một cô gái nhỏ.
"Được, em hỏi đi!"
Hai mắt Âu Tiểu Thiển xinh đẹp he hé mở, lộ ra vẻ mặt mờ mịt, "Tại sao anh nhận ra tôi?"
Thời gian mười lăm năm, chị em cô từ các cô gái nhỏ trưởng thành người phụ nữ hơn 20 tuổi, cả người thay đổi, sao hắn có thể nhận ra cô? Hơn nữa còn nói với cô "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã nhận ra cô rồi!"
Cô đã lừa được rất nhiều người, tại sao hắn có thể nhận ra được cô?
Tay Hàn Đông Liệt nhẹ nhàng nắm cằm cô, để mặt cô đối diện với mình, sau đó tay chỉ lên đầu cô, vuốt ve khoé mắt trái của cô, "Bởi vì khóe mắt của em có viên bảo thạch màu đen thật, mà viên của Thiển Thiển là giả!"
"Cái gì?" Âu Tiểu Thiển kinh ngạc, "Anh nói của chị tôi là giả? Rốt cuộc, anh có ý gì?"
Hàn Đông Liệt rút tay về, đầu tựa vào cánh tay, nghiêng người nhìn cô, từ từ giải thích, "Viên bảo thạch màu đen là em đưa cho Thiển Thiển? Thật ra ngày đó, em đưa cho Thiển Thiển, cô ấy sẽ đưa cho tôi xem. Mặc dù tôi không chuyên nghiệp, nhưng trong nhà cũng có bảo thạch, hơn nữa ba và mẹ cũng có rất nhiều, cho nên có xem qua một chút. . . . . . Lúc Thiển Thiển đưa cho tôi xem, tôi đã phát hiện viên bảo thạch màu đen kia là giả. Nhưng mười lăm năm sau, lúc tôi gặp được em, bảo thạch ở khoé mắt là thật, cho nên tôi liền đoán được, chắc chắn em không phải là Âu Thiển Thiển, là em gái của cô ấy, Âu Tiểu Thiển!"