- Em đây nè. Chị về nhanh thế? Em cứ tưởng chị đi một lúc nữa mới về nên lên đây ngắm sao một chút. - nhóc quay đầu lại nhìn nao cười nói.
- Em làm chị lo lắm em có biết ko? Chị còn cứ tưởng em bị làm sao rồi cơ. Lần sau ko đc thế nhé! Chị lo lắm đấy- nó chạy đến ôm nhóc vào lòng trách yêu.
- Em biết rồi mà. Chỉ tại em chán quá thui. À màc sao anh Khải cx ở đây vậy. Anh đến chơi với em à? - nhóc nói rồi nhìn sang Khải thắc mắc hỏi.
- Anh với chị em vừa mới gặp nhau ở ngoài đường nên chị em tiện lời mời anh về đây chơi. -khải mỉm cười rồi xoa đầu nhóc. Oa, lúc ấy trông anh đúng là đẹp trai chít người nha. ( hic hic oa oa gato quá đi à😣).
- Vậy à. Vậy anh chị đến đây nhắm sao với en đi. Hôm nay trời nhìu sao lắm. Chắc ngày mai ko mưa đâu.- nhóc nói rồi dịch sang một bên cho hai người ngồi.
Thế là cả ba người cùng ngồi ngắm sao. Nó và Khải ngồi hai bên còn nhóc thì ngồi giữa. Trông rất giống một gia đình hạnh phúc nha. Nhìn mà phát ghen. Ba người im lặng một lúc ko ai nói câu gì. Cuối cùng vì ko chịu nổi cái ko khí yên tĩnh đến khó chịu này anh đành phải lên tiếng phá vỡ cái bầu ko khí quỷ dị này.
- Sao bây h anh mới biết em thích ngắm sao à nha. Sao ko nói mọi người biết. - nó và nhóc đang ngắm sao thì anh hỏi nên quay đầu lại nói.
- Vì lúc trước khi mất em với mẹ thường hay cùng nhau ngồi ngắm sao với nhau trg bệnh viện lắm. Hầu như hôm nào cx thế. Mẹ em bảo rằng khi con người mất đi, linh hồn của người đóa sẽ hóa thành một vì sao trên trời. Vì thế nên em mới ngồi ngắm sao. Coi như là đang nói chuyện với mẹ đó. Mẹ em bảo vậy. Mẹ còn kể là ngày xưa mỗi khi mẹ nhớ bà ngoại là mẹ lại ôm ảnh của bà lên trên tầng ngắm sao rồi nói chuyện với bà. Mẹ sẽ kể cho bà nghe mọi chuyện trg lòng mẹ. Như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. - nhóc vừa nói vừa ngẩng đầu lên trời nhìn một ngôi sao to và sáng nhất lúc bấy h bằng ánh mắt xúc động.
- Chị hỏi thật nhé, em có nhớ bố em ko vậy? Ngày kia đi rồi vậy thì ngày mai chị vẫn sẽ có thời gian đưa em đi gặp bố em trước khi đi. Chị nghĩ à dù sao em vẫn nên gặp vì lần này đi chị ko chắc là sẽ quay trở lại TQ trong thời gian ngắn đâu. - nó nhìn nhóc khuyên nhủ.
Trong khi đó có người nghe nó nói câu sẽ lâu mới trở lại thì trg lòng lại chùng xuống.
- Em ko biết nữa. Em cx ko có ý gặp lại ông ta đâu. Ông ta đâu phải bố em. Bố em đã ko còn trên thêa giới này rồi.- nhóc nói mà tay siết chặt lại. Từ khi mẹ nhóc mất thì cả người bố mà nhóc tôn kính bấy lâu nay cx đã ko còn. Bây h người thân của nhóc chỉ còn nó và hai người kia thui.
- Em đừng nói như thế nhé. Như thế là hư lắm đấy. Tốt xấu gì thì ông ấy cx là bố ruột của em. Cx là người đã từng yêu thương em một thời gian và đc em gọi là bố. Con người ai rồi cx sẽ thay đổi. Chỉ khác nhau là hịch thay đổi mình trở nên tốt hơn hay xấu đi thôi. Bố en cx vậy! Chẳng qua là ông ấy nhất thời mù quáng thôi. Rồi sau này ông ấy sẽ nhận ra rằng mình đã sai khi đã đối xử với mẹ con em như thế. Ông ấy sẽ cảm thấy hối hận vì những việc mình đã làm trước đây và thấy cắn rứt lương tâm. Lương tâm sẽ ko để ông ấy có thể quên đc những kí ức đó. Đấy sẽ là một phần mà ông ta sẽ ko thể thiếu trg c/s. Em yên tâm đi. Chị tin là như vậy. Thấy en sống tốt như vầy ông ấy sẽ càng cảm thấy mình đáng trách hơn. Nghe lời chị, ngày mai đi gặp ông ấy đc ko? - nó nói một tràng dài rồi quay sang nhìn nhí với đôi mắt thiết tha trg veo như làn nc suối.
- Anh thấy chị em nói đúng đấy nhóc. Em nên thử đi gặp ông ấy đi. Đừng để sau này mình phải hối hận.- Khải cx gật đầu đồng tình với nó chen thêm vô làm nhóc cuối cùng cx phải gật đầu chịu thua.
Ba người nói chuyện một lúc thì nhóc ngủ mất. Trước khi ngủ nhóc còn nháy mắt với Khải một cái làm anh nhíu mày. Thằng nhóc này lại bày trì gì đây? Suy nghĩ một lúc thì anh cx hiểu ra rồi bật cười. Đúng là ko thể xem thường bọn trẻ con ngày nay đc. Nắm bắt tình hình còn nhanh hơn cả người lớn.
- C.Băng này, anh hỏi em nhé! - anh quay sang ấp úng nhìn nó
- Vâng, anh cứ tự nhiên. - nó quay ra chiix anh mỉm cười trả lời.
- Em... em như thế này chắc là có người yêu rồi phải ko? - Khải nhìn nó hỏi với giọng e dè.
- Ha ha em còn cứ tưởng anh hỏi chuyện gì quan trọng lắm cơ. Em đã từng có nhưng hiện tại bây h thì chưa - nó bật cười khi nghe anh hỏi nhưng đã nhanh chóng thu hồi lại nghiêm túc trả lời.
- Ồ vậy sao? -Khải làm mặt ko cảm xúc nhưng ai mà biết đc trg lòng anh đang vui mừng ko thôi, hận đến mức ko thể mở tiệc ăn mừng.
- Mà anh hỏi làm gì vậy? - nó thắc mắc hỏi.
- À ko anh tò mò thôi. - Khải trả lời bâng quơ cho qua chuyện.
- C.băng này, em có biết ko? Từ lúc anh gặp em thì ko hiểu sao những lúc em mỉm cười nhìn anh, anh lại cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Ánh mắt em rất dịu dàng, giọng nói em rất là trong trẻo dễ nghe, em cx rất thân thiện với mọi người và đối xử tốt với các fans. Anh đã nghe Đ.Hằng và M.Anh kể về người yêu đầu tiên của em, anh rất lấy làm tiếc. Và anh cx rất bất ngờ khi anh lại có đôi mắt giống người yêu cũ của em. Anh cx biết rằng em rất đau khi mất đi người mà mình yêu thương nhất. Nhưng em à, chuyện gì đến thì cx sẽ đến thôi, ông trời ko phụ ai cả. Có cái này thì sẽ mất cái kia. Bây h ông trời đã cho anh đc gặp em và yêu em. Em.. em có thể đồng ý làm bạn gái anh ko? Anh sẽ cùng em vượt qua khí khăn phía trước và bù đắp cho em? Cá đc ko?- Khải nắm chặt tay cô và nhìn thẳng vào đôi mắt cô nói một các rất chân thành. Từ đáy lòng mình.( trời ơi viết xong đoạn này mà tui nôn vào hết ko biết bai nhìu nài túi bóng. Kinh khủng quá #-#)
Nó nghe xong những lời anh nói mà đơ lún. Hóa ra anh hỏi rằng cô đã có bạn trai chưa là để thăm dò hả? Nói thật lòng thì cô cx cao thích anh chun chút ( má ơi chun chút cái nỗi gì nữa. To bự rùi ). Nhưng mà cô chưa có sẵn sàng tiếp nhận một cuộc tình mới như vậy. Nhưng thực sự cô đã làm anh rất cảm động. Lúc anh nhìn vào mắt cô như là nhìn thấy Mạnh vậy. Anh cx đã từng nhìn cô như vậy mà bày tỏ tình cảm. Cô sợ lắm! Sợ một ngày rồi anh cx sẽ bỏ cô mà đi. Ko đc đâu. Một lần là quá đủ rồi.
Đang suy nghĩ mông lung thì cô cảm thấy có caia gì ươn ướt mềm mềm mà âm ấm đang áp vào môi cô. A! Khoan đã, là Khải đang hôn cô sao? Nó trợn tròn mắt lên nhìn người con trai trước mắt cứ như thế mà lấy mất nụ hôn đầu của mình. Khẽ cựa quậy đẩy anh ra nhưng anh lại khỏe hơn cô, nhanh chóng siết chặt vòng tay lại ki cho cô giãy nữa.( E hèm hình như là hai người quên mất còn có trẻ em ở đây sao? Tự nhiên quá cơ.) Đc một lúc đến khi mặt cô đỏ bừng, thở ko thông nữa thì anh mới thả cô ra.
Ba Cô Nàng Ca Sĩ Đáng Yêu
Chương 34: Lời tỏ tình trên sân thượng