Bá Chủ Lừa Thê
Chương 3
“Đi dạo phố.” Trả lời xong câu hỏi của Ly Nhi, Lăng Trúc người cũng đã biến mất khỏi cánh cửa rồi.
“Đợi một chút, nô tì đi với người … …” Chạy ra đến ngoài cửa, làm gì còn có bóng dáng của Lăng Trúc nữa?
Một mình đi dạo trên đường lớn, Lăng Trúc không vui lấy chân đã mấy viên đá nhỏ trên mặt đất, tâm tình đang buồn bực vô cùng, đây đều là trách nàng không có việc gì sao mà lại lắm mồm thế làm gì không biết ? Chỉ vì một câu nói đùa tùy ý mà giờ có thể hủy hoại cả đời ! Ai không chọc vào, lại cứ phải chọc vào Hướng Ngạo Thiên rắc rối như vậy, chỉ có vẻ bề ngoài tuấn dật thì dùng được gì ? Tư tưởng lại rõ là thông thái rởm, hắn sao lại không đi mà làm người nguyên thủy đi a?
Thật muốn bỏ nhà đi một lần nữa, nếu như không phải vì lo lắng cho mẹ nuôi là Mạnh phu nhân, không nỡ để bà phải chịu thêm lần thương tổn thứ hai, nàng sớm đã đóng gói xong hành lý mà đi rồi, cũng không lưu lại đây để phiền não thêm làm gì. Nếu lời của nàng thực sự linh nghiệm như vậy, vậy thì giờ xuất hiện thêm một nữ nhân nữa là tốt rồi, một nữ nhân có thể gả cho Hướng Ngạo Thiên a.
Haiz ! Người nàng muốn là nữ nhân, đâu có phải nam nhân a ! Nhìn ba tên nam nhân đang cố ý đứng chắn trước mặt nàng, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời mà hét lên … …
“Muội muội, còn nhớ ca ca không?” Vĩ Chính Kỳ mỉm cười nhẹ phất phất quạt giấy, một bộ dạng tự mãn , phong lưu tuấn dật phi phàm.
“Chó tốt không cản đường.” Nàng thực sự không có tâm tình nào để chơi đùa với hắn ta.
“Ngươi đây … … “ Một vệ sĩ bên cạnh đang chuẩn bị mở miệng dạy dỗ nàng, lập tức bị Vĩ Chính Kỳ gạt xuống.
“Muội muội vẫn chưa biết thân phận của ca ca đúng không ?” Hắn bày ra một vẻ mặt như nếu nói ra rồi đảm bảo nàng sẽ phải kinh ngạc chết đi được vậy.
Lăng Trúc không thèm để ý hừm một tiếng, “Thật đúng là một kẻ trăng hoa, ai cũng không tha sao?” Sớm đã bảo hắn tránh ra, hắn lại muốn tự nhận lấy nhục nhã thì cũng đừng trách nàng.
“Thiếu gia nhà chúng ta là con trai bảo bối của Huyện thái gia, ngươi đừng có không biết điều, cẩn thận thiếu gia chúng ta để ngươi sống không bằng chết đấy.”
Tên vệ sĩ bên cạnh một bộ dạng như chó cậy thế chủ đắc ý nói, làm Lăng Trúc nhìn thấy càng không thoải mái.
“Oh ! Vậy dám hỏi công tử, ngài muốn xử lý tiểu nữ thế nào đây?” Nàng giả bộ hỏi, gương mặt lại như chẳng coi đây là chuyện lớn gì.
Đúng là đồ nam nhân không có não, nhìn bộ dáng bọn chúng cười ngu ngốc thế kia, lẽ nào bọn chúng thật sự không nhìn ra được sự khinh bỉ của nàng rõ ràng đến như vậy ?
“Chỉ cần ngươi hầu hạ thiếu gia nhà chúng ta cho tốt, chúng ta có thể xem xét tha thứ cho tội vô lễ của ngươi.” Tên vệ sĩ bên cạnh lắm mồm yêu cầu, song lời của hắn cũng vừa hay trúng ý của Vĩ Chính Kỳ.
“Nàng yên tâm, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi nàng đâu.”
Vĩ Chính Kỳ cười e ấp như nữ tử, thật biến thái, làm nàng nhìn xong liền trực tiếp lắc đầu.
“Dám hỏi công tử muốn định đoạt tiểu nữ như thế nào?” Nàng cố ý nhẹ giọng hỏi, vị Huyện thái gia nay thật đáng thương, có con trai như thế này, bi ai a !
“Gả cho ta làm tiểu thiếp thế nào? Đừng nói có bao nhiêu vàng bạc châu báu ngọc ngà tùy ý để nàng dùng, chỉ cần là đi ra khỏi cửa, nói có bao nhiêu oai phong thì sẽ có bấy nhiêu oai phong.” Hắn tiến lên phía trước định chạm vào nàng, song thân thể nhỏ nhắn của nàng đã nhanh chóng tránh ra.
“Nếu đã không được làm chính thất, tiểu thiếp thì có nghĩa lý gì?” Dựa vào nàng thôi cũng không đến nỗi phải chịu ủy khuất thế chứ !
“Ngươi đừng có không biết điều, thiếu gia nhà chúng ta để mắt đến ngươi, là phúc phận ngươi tu từ kiếp trước mới có được đấy.”
Lạnh lùng liếc một cái tên vệ sĩ khẩu khí không tốt đẹp gì kia, nàng cố ý thở dài một cái,“Vị trí tiểu thiếp này thật sự đúng là không hề vĩ đại một cách bình thường nhỉ, đến một kẻ hạ nhân cũng có thể tùy ý mà mắng mỏ một trận, nghĩ lại vẫn là không nên làm tiểu tiếp thì tốt hơn, thật không có chút địa vị nào a !” Lại thở dài một hơi, nàng hạ mi mắt xuống, khóe mắt liếc nhìn chúng.
Vĩ Chính Kỳ nghe nàng nói như vậy, lập tức không nói đến tiếng thứ hai mà thưởng cho tên vệ sĩ kia một cái tát, “Ai cho phép ngươi lớn mật như vậy, làm cho tiểu nương tử không vui nữa.” Hắn đã định nàng chắc chắn sẽ phải gả cho mình.
“Tiểu nhân đáng chết, đã làm tứ phu nhân tức giận.” Tên vệ sĩ vừa mới mắng nàng không biết tốt xấu kia đã ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi, chủ tớ phối hợp thật là khăng khít, đúng là đang đợi nàng ngoan ngoãn mà gật đầu.
Tứ phu nhân? Hắn đã cưới đến ba người vợ rồi ! Thật đúng là một kẻ háo sắc, đến nàng mà cũng muốn động tay vào, cũng không sợ chết dưới hoa mẫu đơn sao.
“Ý tốt của công tử tiểu nữ xin nhận.” Lăng Trúc vẻ mặt tiếc nuối, đùa cợt thì còn được, chứ coi là thật thì không vui nữa rồi.
“Nàng không đồng ý sao?” Cứ cho là phải dùng bạo lực, hắn cũng muốn có được nàng.
“Không phải là tiểu nữ tầm mắt quá cao, không nhìn tới công tử, mà thực sự là do tiểu nữ sớm đã có hôn ước trên người, không thể theo người khác được, mong công tử rộng lượng.” Nói đi nói lại, nàng chỉ là đang trêu đùa bọn chúng mà thôi.
“Nàng đang đùa với chúng ta sao?” Vĩ Chính Kỳ dùng lực gập quạt giấy lại, vừa tức vừa thẹn trừng mắt với nàng.
“Công tử sao lại nói khó nghe như thế, tiểu nữ chỉ có sao nói vậy thôi.” Cứ cho là thế, bọn chúng có thể làm gì được nàng? Ban ngày ban mặt, trên đường đầy người qua lại, bọn chúng có gan bắt cóc nàng sao? Đừng có làm nàng cười cho chứ !
“Nàng … … “ Trước giờ đều chưa từng có người có thể trêu đùa hắn như vậy, “Chỉ cần gạo sống nấu thành cơm, nàng trở thành người của ta, vậy thì cái hôn ước nực cười kia cũng sẽ mất hiệu lực rồi.” Hắn nháy mắt một cái, hai tên vệ sĩ hai bên đã lập tức tiến lên bắt lấy nàng.
“Các ngươi đừng có đến đây.” Lăng Trúc căng thẳng lùi về phía sau, nhìn bọn chúng đang xông tới, lập tức xoay người chạy trốn.
Trời ạ ! Nàng lại gây chuyện rồi, bây giờ phải tìm ai đến cứu nàng đây? Thật đúng là tự mình tạo nghiệp chướng mà ! Sớm biết thế này hôm nay đã không ra khỏi cửa, trốn khỏi tên Hướng Ngạo Thiên kia, lại đụng phải một tên không hiểu đạo quân tử Vĩ Chính Kỳ, nàng sao lại xui xẻo thế cơ chứ a !
Tiếc là con người đã vào lúc xui xẻo, dù cho có đi bình thường cũng sẽ ngã. “Ay yo ! ”Cả người nàng ngã xuống, định đứng dậy rồi tiếp tục chạy, ai mà biết được vừa đứng dậy lại đã ngã xuống, chân nàng bị sai khớp rồi.
“Hừm ! Xem nàng chạy đi đâu nữa ?” Vĩ Chính Kỳ cùng mấy tên kia đã lập tức đuổi đến nơi, hài lòng mà nhìn nàng đang ngồi trên mặt đất lùi dần về phía sau.
“Ngươi … … Ngươi muốn làm gì ? Ngươi đừng có đến đây … … ” Trời ơi ! Ai đến cứu nàng với ?
“Chỉ cần nàng ngoan ngoãn theo ta về, ta có thể không tính toán việc nàng vô lễ hôm nay.” Vĩ Chính Kỳ quỳ xuống trước mặt nàng, cười híp mắt lại giơ tay sờ lên gương mặt nàng.
Ghét bỏ mà hất tay bắn ra, Lăng Trúc tiếp tục lùi về phía đằng sau, cách xa hắn, “Lẽ nào trong mắt ngươi không có vương pháp sao?” Nàng sao lại ngốc thế, chạy vào con hẻm vừa vắng vẻ lại vừa không có đến nửa người này.
Ba tên nam nhân kia ha ha cười vang lên, dường như thấy nàng đang hỏi một vấn đề ngớ ngẩn vậy.
“Ta chính là vương pháp, ai dám nói gì ?” Vĩ Chính Kỳ lại tiến gần đến phía nàng.
Nàng sao lại quên mất chứ, hắn chính là con trai của Huyện thái gia, có ai lại công chính thanh liêm mà đi xử chính con trai ruột của mình chứ? Nàng xong rồi, chết chắc rồi, tiêu rồi … …
“Ngươi … … Đừng có qua đây … … “ Nàng thật hận sao trên người không mang theo một con dao, cứ cho là phải giết hắn, nàng cũng không cho phép hắn đụng vào dù chỉ một sợi tóc của nàng.
Vĩ Chính Kỳ cười gian tà tiến đến gần nàng, giơ tay ra muốn sờ vào gương mặt non mềm của nàng. Đột ngột, một chiếc lá trúc trong phút chốc cắm vào trên bàn tay hắn, làm người hắn cũng bị bay về phía sau, nặng nề mà ngã trên mặt đất.
Lăng Trúc ngẩng đầu nhìn người nam nhân đang đứng phía trước nàng, tim không tự chủ được mà nảy lên một cái, song lại cũng thấy an tâm không ít, chí ít nàng cũng biết được hắn sẽ bảo vệ nàng, không để Vĩ Chính Kỳ có cơ hội làm nhục nàng.
Hai tên vệ sĩ nhanh chóng chạy tới đỡ chủ nhân, kinh sợ mà nhìn về phía đối thủ, đến lá trúc mà cũng có thể sát thương người khác, có thể thấy được người nay công lực rất lớn, tuyệt đối không phải là người mà bọn chúng có thể đối phó được, nhưng không đánh mà lùi thì bọn chúng cũng không biết phải làm sao để ăn nói cả.
“Lá gan của ngươi đúng là không nhỏ, dám làm bị thương thiếu gia nhà chúng ta, ngươi có biết thiếu gia chúng ta là ai không?” Tên vệ sĩ càng nói thanh âm lại càng nhỏ, nói đến cuối câu thì cũng không đừng được mà toát ra mồ hôi lạnh.
Hướng Ngạo Thiên gương mặt trầm xuống, lạnh lẽo nhìn bọn chúng, “Đây chỉ là cho các ngươi chút dạy dỗ nho nhỏ, còn có gan dám động vào nữ nhân của ta, ta sẽ cho các ngươi nếm mùi vị thật sự của sống không bằng chết. Cút !”
“Ngươi … … Ngươi nhớ đấy cho ta, ta nhất định sẽ báo thù !” Ba tên vừa chạy vừa nói vọng lại, chớp mắt đã không thấy bóng dáng nữa.
Hướng Ngạo Thiên xoay người quỳ xuống trước mặt Lăng Trúc, gương mặt lo lắng,“Nàng không sao chứ ?” Nàng nếu như xảy ra chuyện gì, hắn vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho mình được.
Lăng Trúc đeo lên bộ mặt bực bội trừng với hắn, “Ta không phải nữ nhân của ngươi.” Tâm tình vốn dĩ đang vui vẻ kia phút chốc bị sự chiếm hữu trong lời nói của hắn hủy đi mất, nàng chỉ là của nàng, không phải là đồ vật tùy thân của hắn.
“Đã sắp rồi.”
“Không phải, vĩnh viễn cũng không phải.” Trừng mắt với hắn, nàng quyết không thỏa hiệp.
“Đừng làm ta tức giận.” Hắn cảnh cáo mà trừng nhìn nàng.
“Ta chỉ nói sự thật.” Nàng là không thể gả cho hắn được.
Hướng Ngạo Thiên bất lực mà thở dài một hơi, ” Gả cho ta có gì không tốt sao?” Có biết bao nữ nhân muốn gả cho hắn, nàng lại nhất quyết không chịu như vậy.
“Đều không tốt.”
“Ví dụ ?” Hắn thực muốn xem xem hắn không tốt ở chỗ nào? Lại có thể làm nàng bài xích hắn như vậy.
Hắn đã muốn biết, nàng cũng không khách khí mà nói : “Không tự do, không vui vẻ, không thoải mái, tất cả chỉ lấy phu quân làm trung tâm, phu quân thích thê cũng phải thích, phu quân không vui thê cũng phải không vui theo, cứ như một cái bóng vậy, chỉ có thể làm đồ vật tùy thân.”
“Nàng làm sao biết được gả cho ta lại không vui vẻ?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, có chút không thể hiểu được suy nghĩ của nàng.
“Không được tự do nữa thì đương nhiên sẽ không thể vui vẻ được.”
“Vậy cái gì là không thoải mái? Gả cho ta nàng chỉ cần làm tốt thiếu phu nhân là được, việc khác đều có người hầu động tay, nàng căn bản là không cần phiền não điều gì.” Hắn đảm bảo nàng sẽ cực kỳ thoải mái mà hưởng thụ sự sủng ái.
“Có người mới sẽ quên người cũ, ngươi nghĩ xem ta có thoải mái, vui vẻ được không?” Nàng vốn đã sớm nghĩ đến chuyện sau này, điều kiện của hắn ưu tú như vậy, khó mà đảm bảo không nạp thêm mấy vị tiểu thiếp, đến lúc đó kể cả nàng có khóc chết đi cũng chẳng thể thay đổi được gì.
“Nàng nghĩ cũng thật xa xôi quá, việc còn chưa xảy ra mà đã nghĩ trước cả rồi.”Hắn chế giễu nói.
“Quá khen.” Nàng trừng hắn, rõ ràng nghe ra được sự châm biếm trong lời nói của hắn.
“Có điều ít nhất ta cũng biết được nàng phòng tránh không chỉ có ta, mà là nam nhân trong toàn thiên hạ này.” Về điểm này thì đáng để hài lòng, nàng vốn không phải chỉ bài xích một mình hắn.
Hắn nói đúng, nhưng vậy thì có làm sao? Có gì khác biệt đâu? Nàng vẫn là không muốn gả cho hắn.
“Muốn ta từ bỏ nàng cũng được, nhưng nàng trước tiên phải thuyết phục được cha mẹ ta từ bỏ đã.” Khó khăn lắm hắn mới muốn cưới vợ, cha mẹ hắn làm sao có thể từ bỏ nàng được, mà cứ cho là hai lão nhân gia từ bỏ, hắn cũng quyết không từ bỏ.
Đôi mắt nàng lóe sáng, “Được.” Thuyết phục cha mẹ hắn thì có vấn đề gì? Hơn nữa nàng rất tin tưởng bọn họ hiểu rõ được hắn rất dễ dàng có thể cưới được con dâu về cho họ, chứ việc gì mà cứ phải nàng mới được.
“Được, vậy nàng cùng ta trở về. Tự mình giải thích với cha mẹ ta, thuyết phục họ từ bỏ chuyện hôn sự này.” Hắn sẽ làm nàng cam tâm tình nguyện mà gả cho hắn.
Cẩn thận nhé, Lăng Trúc, hắn là muốn trộm đi trái tim nàng đấy.
Thuận lợi quá thì phải ? ” Ngươi có phải là có âm mưu gì không?” Hắn không phải là vẫn rất kiên trì sao? Làm sao lần này lại có thể dễ dàng đồng ý thoái hôn như vậy? Cái danh dự quân tử của hắn đi đâu mất rồi?
“Nếu nàng không muốn bỏ đi hôn ước này cũng được.” Hắn tin nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này đâu.
“Không, ta cùng ngươi quay về thuyết phục cha mẹ ngươi.” Cho dù có phải đi vào nơi nguy hiểm nhất nàng cũng muốn đi một chuyến, quyết không thể gả cho hắn dễ dàng như vậy được.
“Vậy thì tốt, đi thôi !” Hướng Ngạo Thiên kéo nàng lên, lại thấy nàng đứng im một chỗ không di chuyển đến nửa bước.
“Nhanh như vậy đã đổi ý muốn gả cho ta sao?” Hắn ôm lấy eo nàng, cực kỳ vui vẻ mà ôm nàng vào lòng.
“Ta bị sái chân rồi.” Gả cho hắn? Kiếp sau đi !
Vừa nghe đến nàng bị thương, hắn lập tức để nàng ngồi xuống, ” Để ta xem xem.” Hắn nâng chân bị thương của nàng lên, bỏ chiếc hài thêu hoa của nàng xuống, “Nhịn một chút, ta sẽ nắn lại khớp cho nàng.”
Lời vừa nói xong hắn đã động thủ, làm nàng đau đớn đến rớt cả nước mắt.
Lăng Trúc gương mặt đau khổ, oán hận mà nhìn hắn, đồ thô bạo, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.
Hướng Ngạo Thiên nhẹ lau đi nước mắt trên mặt nàng, “Được rồi, không khóc nữa.”
“Người ta đau không được sao?” Nàng bất giác mà để lộ ra thần thái của tiểu nữ nhi, làm hắn nhìn thấy đột nhiên tim xốn xang, trong tim ngứa ngáy không bình tĩnh được, chỉ muốn được ôm nàng vào lòng nhấm nháp đôi môi mọng đỏ thu hút người ta kia.
Miễn cưỡng mà đè xuống mong muốn được chạm vào nàng, hắn bế bổng nàng lên, “Đi về thôi !” Hắn là không thể buông nàng ra nữa rồi, nàng đã được định đời này sẽ ở trong lòng hắn nhận được sự yêu thương cùng bảo hộ của hắn.
Lăng Trúc bất an giãy dụa, rất không thích tiếp xúc gần như thế này với nam nhân. “Ta … … Ta tự đi là được rồi, ngươi mau để ta xuống.” Đều là tại hắn, hại nàng tim đập nhanh như thế này, sau này phải nhớ cách xa hắn ra một chút, tránh khỏi ngày nào đó đột nhiên khí huyết không thuận mà chết đột ngột, đến lúc đó có hối hận thế nào cũng chỉ có thể khóc cho Diêm vương nghe mà thôi.
“Người bị thương thì phải ngoan ngoãn chứ.” Bước chân hắn không dừng lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
“Ta không sao rồi, ngươi có thể để ta xuống cũng không sao cả.” Hắn không nghe qua nam nữ thụ thụ bất thân sao?
“Nàng có việc gì hay không ta đây hiểu rõ nhất.” Nàng cả đời này sẽ ở trong lòng hắn, vĩnh viễn cũng không được rời đi.
Lăng Trúc cau mày lại, ngẩng đầu trừng hắn, “Thân thể là của ta, ngươi làm sao mà biết rõ hơn ta được?” Cái người này cũng quá kiêu ngạo rồi thì phải.
“Trúc Nhi, đừng tranh cãi với ta.” Nàng mà không cẩn thận lại sẽ tự làm bị thương mình mất thôi.
“Ta đâu có tranh cãi với ngươi, ta là đang nói sự thật, ngươi bỏ ta xuống trước đã rồi nói tiếp.” Nàng dùng lực mà đẩy hắn ra.
“Đừng có cử động linh tinh.” Hướng Ngạo Thiên trầm giọng gầm một tiếng, thu hai cánh tay lại, ôm chặt lấy nàng vào trước ngực, vừa rồi chút nữa thì nàng đã ngã xuống rồi, thật không hiểu được tiểu nghiệt tử này rốt cuộc có biết được mình đang làm cái gì không nữa?
“Ta …. … “ Nàng rất vô tội mà cúi đầu xuống, không dám nhìn hắn nữa, nàng cũng biết nàng vừa rồi làm việc tốt gì chứ, thảm nào mà hắn tức giận thế, nếu không phải là hắn lại ôm chắc nàng, nàng giờ chắc chắn lại bị thương nữa rồi.
Hắn lại bất lực mà thở dài một hơi, ” Đừng để ta phải lo lắng được không?”
Ngữ khí ôn nhu làm trái tim nàng lại không khống chế được mà nhảy lên, gương mặt hồng lên như ráng hồng trên bầu trời. Không muốn để hắn nhìn được nàng vì hắn mà vô tình cảm động như vậy, chỉ đành cúi đầu thấp không thể thấp hơn được nữa, nhỏ giọng lí nhí nói : “Xin lỗi.”
Người nam nhân này có ảnh hưởng quá lớn với nàng, nàng nhất định phải nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện, sau đó rời thật xa hắn, tránh để sau này rơi vào bờ vực không thể quay đầu lại được, đến lúc đó hối hận cũng đã không kịp.
Hắn nhướn cao lông mày, ngạc nhiên mà nhìn nàng xin lỗi, nhưng lại vẫn không nhịn được mà trêu chọc nàng: “Xin lỗi thì phải nhìn vào mặt đối phương chứ, nếu không thì đâu thể hiện được sự chân thành của mình.”
Hắn rõ ràng là được đằng chân lân đằng đầu đây mà ! Mặc dù rất muốn nói, nhưng ai bảo người sai là nàng. Nàng gương mặt không vui vẻ gì ngẩng đầu lên trừng với hắn, “Xin — lỗi — .” Cắn răng mà nói rõ ràng từng chữ, nếu hắn còn dám nói nàng nói bé quá, nàng nhất định sẽ hét vào tai cho hắn hết thông minh luôn.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp