Đã nhủ lòng là không hận nữa. Đã mong muốn không còn liên quan nữa nhưng khi quản gia Hà gọi nấu món canh xương cho cậu chủ, tay Hân Hân vẫn run rẩy, lòng vẫn bừng bừng một nỗi uất hận khi nghĩ đến những chuyện đã qua.
Cô bối rối:
-Bác Hà, con có thể không bưng lên chỗ cậu hai được không ạ? Con…
-Cậu hai muốn vậy. Cứ đem lên đi.
Cậu hai Nghiêm xưa nay khẩu vị không tốt, Nghiêm lão phu nhân đặc biệt dặn dò đầu bếp chú ý, thậm chí có cả đầu bếp riêng chỉ phục vụ cho việc nấu ăn cho cậu. Lương của họ cũng cao, vị trí lại khá vững chắc, không dễ bị đuổi việc như những nhân viên mới. Hai mẹ con Hân Hân “tứ cố vô thân”, trở thành đầu bếp riêng của cậu hai sẽ tốt hơn.
Là người giúp việc thì không thể làm trái ý chủ. Trong Nghiêm gia, thân phận “người làm chủ -kẻ làm công” rất rõ ràng. Trước đây khi vào làm việc trong Nghiêm thị cũng vậy, Diệp Tâm đã phải ký hợp đồng với điều khoản bồi thường rất lớn nếu vi phạm các thỏa thuận, đặc biệt là thời gian làm việc. Người nhà họ Nghiêm luôn muốn kiểm soát mọi thứ, mọi người đều có vị trí nhất định trong khoảng thời gian nào đó, hạn chế việc thay thế. Hợp đồng ba tháng làm đầu bếp của Du Hân Hân cũng thế…Thời gian này, cô là người giúp việc, thân phận thấp kém, chỉ có thể nghe lời điều động của “chủ nhân”.
-Cậu hai….Tiểu Du đến rồi.
-Cậu hai…
Âm thanh cố đè nén để trở nên khác biệt nhưng Nghiêm Thành vẫn nhận ra sự quen thuộc. Cô là cô thư ký nhỏ nhắn, nhiệt tình nắm rõ lịch làm việc của anh hơn ai khác. Đôi mắt to đen không hiếm lần thâm quầng vì thức đêm song vẫn không có lời than vãn…5 năm trôi qua, khuôn mặt cô có nhiều thay đổi, chỉ có đôi mắt to đen mà Nghiêm Thành muốn bác sĩ giữ lại đó – vẫn khiến lòng anh rung lên, rất nhẹ nhàng:
-Ừ.
-Cậu dùng món ạ!
-Cảm ơn cô…
Khi làm món ăn này, Hân Hân ước gì mình đủ can đảm để bỏ vào đó một liều thuốc độc. Nghiêm Thành chết, không phải mọi chuyện đều không còn quan trọng nữa hay sao?
-Cô Du…
Nghiêm Thành chợt tháo kính. Đôi mắt của anh màu nâu hạt dẻ, giống hệt Đào Đào. Sao bây giờ Hân Hân mới nhận ra.
-Món canh xương rất ngon.
-Cảm ơn cậu chủ.
-Cô chuyển sang bếp số 2 nhé. Làm việc chung với bác Từ.
Tức là trở thành đầu bếp riêng của cậu hai. Quản gia Hà mừng rỡ nhưng Hân Hân lại giật mình:
-Không…không được đâu cậu. Tôi…tôi sợ…Tôi nấu ăn không được ngon lắm. Tôi….
-Không sao đâu -Nghiêm Thành cười nhẹ- Tôi cũng nghe là cô đang ở dưới tầng hầm. Nơi đó chủ yếu dùng để chứa đồ dùng và xe cộ của người trong nhà, không tiện đâu. Bác Từ sống ở lầu 2, sát bên có một căn phòng trống, mẹ con cô cứ ở đó đi.
Nhà lớn của Nghiêm gia, chỉ có vài người giúp việc lâu năm và trung thành như quản gia Hà, bác Từ, bà Mạnh là được ở cùng để có thể coi sóc công việc và giúp đỡ chủ nhân kịp lúc. Cho Hân Hân vào ở, hình như không đúng quy tắc lắm. Ngay cả quản gia Hà cũng lo lắng. Nhưng Nghiêm Thành đã ngắt lời:
-Cứ vậy đi. Tôi sẽ nói với bà nội….
Không biết thì thôi. Nghiêm Thành lúc nghe chuyện cô bé Đào Đào bị đám trẻ trong nhà ức hiếp đã rất xót xa. Dù không thể khẳng định và cũng không dám khẳng định, cô bé có phải là con mình không nhưng anh cũng chẳng nỡ lòng để Đào Đào bị ức hiếp như thế được. Cho cô bé lên nhà lớn, Mạnh Bằng cũng dễ quan tâm hơn, lại có thể cho đám trẻ con kia biết, Đào Đào không thể bị động vào.
Sắp xếp như thế, chẳng biết có sai lầm nào có thể xảy ra được. Bản thân Nghiêm Thành càng hiểu rõ hơn lời người xưa nói: “Đừng chạm sẽ không nhớ, đã chạm rồi khó thể thoái lui”.
Anh có thể nhìn Hân Hân 5 năm trong lặng lẽ nhưng không thể dằn lòng khi nhận ra- cô đang ở cạnh bên mình. Rất gần, gần đến nỗi, chỉ vươn tay là có thể chạm vào.
Ba Ba
Chương 12: Gặp lại sau 5 năm
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp