Ba Ba Lạnh Lùng

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

"Các người đang làm gì vậy?"

Giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cửa, Thạch Dự Thạc sợ hết hồn, vội vàng rời khỏi Khang Hoa Hiên, nhìn thấy ánh mắt của Phó Thần Cương - anh gào khóc ở trong lòng: Thảm rồi!

Thoạt nhìn vẻ mặt của Phó Thần Cương có cái gì đấy không đúng lắm. Hơn nữa hiện tại mới hơn năm giờ, còn sớm như vậy mà cậu ta đã tan làm trở về nhà, dường như cũng cái gì đó không đúng lắm thì phải?

Từ lúc bắt đầu vừa vào cửa, ánh mắt của Phó Thần Cương không hề rời khỏi Khang Hoa Hiên. Trong ánh mắt anh chứa đựng sự nghi ngờ và tức giận từ trước tới giờ chưa từng thấy.

Trong lòng Thạch Dự Thạc than lớn, không ổn rồi, vừa mới định mở miệng nói gì đó, Phó Thần Cương nói với anh vẻ lạnh nhạt: "Ở đây không có chuyện của cậu, cậu về trước đi."

Không được, anh phải bảo vệ những người yếu ớt chứ! Phó Thần Cương không phải là loại người vì quá ghen mà sẽ nổi giận... nhưng mà cậu ta đang giận cái gì nhỉ?

"Cậu bình tĩnh một chút đi. Cậu có biết nét mặt của cậu lúc này thật dọa người biết bao không?" Quả thật anh giống như một gã đã uống rượu say đến phát điên!

Thạch Dự Thạc nghĩ thế, nhưng anh nhìn bạn tốt của mình thì lại hình như không giống như say rượu. Chỉ có điều nhìn con người anh có cái gì đó rất khác thường. Cả khuôn mặt đỏ bừng, mặt mũi cứng ngắc, cặp mắt hiện đầy tia máu, dường như đang trong cơn thịnh nộ vậy.

Dưới tình huống này, làm sao anh có thể để một mình Khang Hoa Hiên và cục cưng nhỏ kia đối diện với anh được đây?

"Cậu ra khỏi nhà tôi đi, chuyện này không liên quan đến cậu."

"Có chuyện gì vậy?"

"Anh Thạch, không sao đâu, anh hãy về nhà trước đi." Mặc dù Khang Hoa Hiên bị Phó Thần Cương nhìn chằm chằm, cả người có cái gì đó không đúng, nhưng cô cũng biết nếu như có người ngoài ở đây, Phó Thần Cương sẽ không nói gì hết.

"Chỉ là tâm tình của anh ấy không tốt một chút thôi, không có chuyện gì đâu."

Tốt nhất là không sao! Thạch Dự Thạc định nói như vậy, nhưng anh rất hiểu tính khí Phó Thần Cương. Cho dù rất lo lắng, nhưng nếu như đây là vấn đề giữa hai người bọn họ, anh cũng không rỗi việc.

Anh vỗ vỗ vào tay Khang Hoa Hiên, "Có chuyện gì hãy gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào." Sau đó bỏ đi với vẻ không yên lòng.

Mãi sau khi Thạch Dự Thạc đã rời đi, Phó Thần Cương vẫn còn đứng ở chỗ đó, cũng vẫn không hề nhúc nhích nhìn cô chằm chằm. Trong lúc nhất thời cô có chút luống cuống, nghĩ thầm có lẽ nên ôm anh một cái sẽ khá hơn một chút chăng.

Tiến về phía trước, cô vốn định ôm lấy anh, nhưng vừa mới chạm đến cơ thể anh, sự căng thẳng từ người anh đã truyền sang cô nóng rực, càng làm cho cô thêm lo lắng. Mặc dù biết hiệu quả có hạn, nhưng cô vẫn cứ ôm anh.

"Rốt cuộc anh làm sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, "Nếu như anh giận bởi chuyện vừa xong, vậy thì chuyện này không có gì đáng tức giận, bởi vì tâm tình của anh Thạch không tốt, cho nên em mới..."

"Bất kể là ai, chỉ cần tâm tình không tốt, em cũng sẽ cho họ một cái ôm sao?" Bỏ chiếc túi giấy trên tay xuống, ánh mắt anh đầy phức tạp nhìn cô dang tay ra: "Tới đây ôm anh."

Mặc dù bình thường cô có chút ngốc nghếch, nhưng không phải không thể phân biệt được nguy hiểm. Nhưng với Phó Thần Cương đang ở trước mắt, sự nguy hiểm được tuyên bố rất rõ, không được đến... giống như chỉ cần đến gần anh thôi sẽ bị ngọn lửa giận đang hừng hực cháy kia thiêu chết, nhưng... cô vẫn làm theo.

Khang Hoa Hiên ôm anh thật chặt, càng thấy rõ tâm tình của anh không tốt, cô lại càng muốn truyền năng lượng tăng gấp bội sang cho anh. Nhưng lần này cho dù cô có cố gắng thế nào chăng nữa, trên người anh tựa hồ có một bức tường chắc chắn lạnh lẽo đã được xây lên, ngăn cản sự ấm áp của cô ở lại bên ngoài.

"Thần Cương, không nên tức giận." Khang Hoa Hiên hơi mệt mỏi, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nói yếu ớt.

"Em có biết tại sao tôi tức giận không?"

Lắc đầu một cái, cô ngẩng đầu nhìn anh, hi vọng được nghe đáp án từ miệng của anh.

"Em còn có chuyện gì giấu diếm không nói cho tôi biết?" Anh nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cô, tựa như đang cẩn thận cầm một vật gì đó quý giá.

"Anh hỏi như vậy là có ý tứ gì?" Cô hơi mỉm cười nói lại, cảm thấy có chút bất an.

"Đáng chết! Tại sao lại là em..." Anh gầm nhẹ.

Phó Thần Cương cụng trán vào cô, một tay đỡ vào phía sau gáy cô, chợt ôm ngang người cô, dùng sức đá văng cánh cửa thư phòng, sau đó thô lỗ đi vào trong phòng ngủ, nhét thẳng cô vào trên giường lớn.

"Thần Cương..." Cô có chút sợ hãi, dùng cả tay chân định lui về phía sau.

Anh tiến đến gần cô hơn, áo sơ mi vẫn cũng chưa cởi hết hoàn toàn, vẫn còn lại cái mấy chiếc cúc áo bên dưới, nhưng anh cũng không quan tâm, dùng toàn bộ sức nặng ân đè lên cô, sau đó nặng nề hôn lên môi của cô.

Anh gần như chiếm đoạt cô một cách ngang ngược, bất kể là đôi môi, hoặc là nơi ngực, đều bị bàn tay to lớn của anh thiêu đốt, bởi vì kích động, nhiệt tình, nên lực đạo cũng tăng thêm một chút.

Cô hơi bị đau không khỏi kêu tên anh:"... Thần, Thần Cương... Đừng như vậy..."

Đột nhiên anh va chạm chôn thật sâu vào trong cơ thể cô. Cô rên lên một tiếng, thở hổn hển nặng nề, hai tay vẫn vây quanh anh thật chặt như cũ.

Anh muốn như thế này phải không? Nếu quả thật làm thế này mà khiến anh dễ chịu hơn một chút, cô cũng nguyện cam lòng...

"Cha của đứa nhỏ là ai?" Giữa lúc đó, đột nhiên anh chất vấn cô, giọng nói trầm đục khàn khàn.

Thân thể Khang Hoa Hiên cứng đờ, hoảng sợ nhìn anh.

"Đứa nhỏ mà em đã sinh ra ở bệnh viện một năm trước đây, hiện nay đâu rồi?"

Trong nháy mắt nước mắt Khang Hoa Hiên liền rớt xuống. Cô hốt hoảng bụm miệng lại che giấu tiếng khóc, nghiêng người muốn rút ra khỏi người anh, lại bị anh túm trở lại.

"Trả lời tôi!" Nắm chặt nơi bả vai của cô, Phó Thần Cương giữ chặt cô ở trên giường, quay mặt cô về phía mình, lửa nóng vẫn cường ngạnh chôn ở trong cơ thể cô.

Anh đã biết rồi ư? Hơn nữa anh còn biết...

Khang Hoa Hiên bị dọa sợ đến cử động cũng không dám cử động, nhanh chóng nhắm mắt lại, gần như không sao mở miệng nói ra một chữ.

"Là Huân Triết phải không?" Nhìn phản ứng của cô, có lẽ anh cũng đã xác định: "Đứa trẻ mà em đã sinh ra kia có phải là Huân Triết không?"

Cô khóc gật đầu một cái, không dám nhìn anh nữa.

"Tại sao lại là em... Tại sao lại là em..." Ngữ khí của anh đầy đau khổ, tì trán vào trán cô, hơi thở nóng rực phả vào mặt cô, cả người anh nóng rực.

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Cô chảy nước mắt, thật sự chân thành cầu xin sự tha thứ của anh.

Anh rên lên một tiếng, rút ra khỏi người cô, cúi đầu ngồi ở mép giường một lúc lâu, sau đó đi vào phòng tắm...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...