Annabelle - Người Phụ Nữ Tuyệt Vời

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Khi Josiah không ở gần gia đình mình, nên chàng và Annabelle ăn lễ Tạ ơn và Giáng sinh với mẹ nàng. Và vì Henry sống một mình trơ trọi, nên họ mời anh đến dự cả hai buổi với họ. Anh duyên dáng, vui vẻ và quan tâm đến Consuelo, cho nên anh đem thêm nguồn vui đến cho họ.

Hortie cuối cùng đã trở lại bình tĩnh, vì đã quen với ý niệm có thêm một đứa con nữa. Cô ta không mừng, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Dù sao cô ta cũng muốn có nhiều con, nhưng vì mới sinh khó vào tháng tám, nên cô chưa muốn có thêm nữa. Cô hy vọng lần này việc sinh đẻ sẽ dễ dàng hơn và không đau nhiều như lần trước.

Annabelle rất tận tâm với công việc ở bệnh viện Ellis Island, mặc dù mẹ nàng phản đối kịch kiệt. Bà không hỏi Annabelle về việc sinh cháu cho bà nữa, bà biết nàng không muốn có con vội, và mặc dù rất lo cho họ, nhưng bà không muốn xen vào đời tư của họ. Bà xem Josiah như con trai.

Đến tháng tư, họ ngạc nhiên khi nhớ ra rằng tàu Titanic chìm đã tròn hai năm. Nhiều khi họ có cảm giác như chuyện ấy mới xảy ra ngày hôm qua vậy, những lúc khác lại thấy thời gian như đã quá lâu rồi. Bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Hôm đó, Annabelle và mẹ đi nhà thờ, tổ chức Thánh lễ đặc biệt cầu nguyện cho bố và anh nàng. Mẹ nàng cô độc, đơn chiếc, nhưng cố làm quen với những sự mất mát trong đời. Bà mừng vì có Annabelle và Josiah đến chơi với bà luôn. Họ rất thương bà.

Vào tháng năm, Annabelle đã hơn 21 tuổi. Consuelo tổ chức một buổi tiệc nhỏ, mời một số bạn bè của nàng. James và Hortie đến, nhiều cặp vợ chồng trẻ quen biết với nàng và Henry Orson đến cùng với một cô gái anh mới quen thật đẹp. Annabelle hy vọng hai người sẽ đi đến kết quả khả quan.

Buổi tối hôm ấy rất tuyệt vời. Consuelo đã thuê một số nhạc công, cho nên sau buổi tiệc, họ đã khiêu vũ. Buổi tiệc rất vui. Và tối đó, khi Josiah và nàng đi ngủ, nàng hỏi chàng câu hỏi có tính định mệnh ấy lại. Nàng không hỏi chàng đã nhiều tháng nay. Chàng đã tặng chiếc vòng kim cương rất đẹp vào ngày sinh nhật của nàng, mọi người đều trầm trồ khen ngợi, các bạn bè của nàng đều thèm muốn, ganh tị. Nhưng nàng muốn điều quan trọng hơn chiếc vòng của chàng. Điều đó ray rứt nàng trong nhiều tháng nay.

- Khi nào thì chúng ta có thể có con? - Nàng hỏi nhỏ khi họ nằm xuống giường. Nàng nhìn lên trần nhà và nói, như thể nếu nàng không nhìn vào chàng, chàng sẽ dễ dàng trả lời chân thật hơn. Giữa họ hiện có rất nhiều điều không thể nói ra. Nàng không muốn làm chàng khó chịu, nhưng sau chín tháng lấy nhau, có nhiều chuyện không giải thích rõ và chàng không thể nào cứ nói mãi với nàng rằng họ “còn có thời gian”, không “cần vội”. Thời gian bao lâu rồi?

- Anh không biết, - chàng thành thật đáp, vẻ khổ sở. Khi nàng quay mặt nhìn chàng, nàng thấy nỗi khổ sở hiện ra trong mắt chàng. - Anh không biết nói sao với em, - chàng đáp, gần rơi nước mắt. Bỗng nàng hoảng sợ. - Anh cần thời gian. - Nàng gật đầu, nhẹ quay qua phía chàng, đưa tay sờ má chàng.

- Không sao. Em yêu anh, - nàng thì thào nho nhỏ. Có rất nhiều chuyện nàng không hiểu mà không biết hỏi ai. - Em cần phải thay đổi gì không? - Chàng lắc đầu, nhìn nàng.

- Không phải em, mà chính anh. Anh sẽ giải quyết chuyện này, anh xin hứa, - chàng đáp, nước mắt lưng tròng, rồi ôm nàng vào lòng. Đây là lúc họ gần gũi nhau, nàng cảm thấy như là chàng đang chắn quanh nàng bằng những bức tường thành kiên cố.

Nàng ôm chàng và mỉm cười, đáp:

- Chúng ta còn có thời gian mà! - Nghe nàng nói, nước mắt chảy xuống má chàng.

Vào tháng sáu, Consuelo đi Newport. Bây giờ ở thành phố có ít việc làm, nên bà thích đến đấy trước khi mùa hè đến. Annabelle hứa sẽ đến với bà vào tháng bảy, và Josiah hứa sẽ đến vào cuối tháng.

Khi Consuelo đã rời thành phố thì tin tức từ châu Âu đưa đến làm cho mọi người sửng sốt. Vào ngày 28 tháng sáu năm 1914, Archduke Franz Ferdinand người sẽ kế vị ngôi vua đế quốc Áo và vợ là Sophie đang đi thăm Sarajevo ở Bosnia, thì bị tên khủng bố người Serbia, tên là Gavrilo Princip, bắn chết. Princip là thành viên của tổ chức Bàn tay đen, một tổ chức khủng bố đáng sợ của Serbia đòi chấm dứt sự cai trị của Áo Hung tại vùng Balkan. Vị đại công tước và vợ bị bắn bằng chỉ một viên đạn ở cự ly rất gần vào đầu. Tin khủng khiếp truyền khắp thế giới và kết quả này ở châu Âu đã làm cho mọi người ở Hoa Kỳ hốt hoảng, lo sợ.

Áo đổ hết trách nhiệm này cho chính quyền Serbia và tìm sự giúp đỡ của nước Đức. Mấy tuần ngoại giao không kết quả vào ngày 28 tháng 7, Áo tuyên bố chiến tranh với Serbia và bắn phá thành phố Belgrade. Hai ngày sau, Nga điều động quân đội và chuẩn bị chiến tranh, dựa theo hòa ước đã ký giữa hai nước này. Chỉ trong vòng mấy ngày, ngôi nhà bằng giấy được châu Âu dựng lên để duy trì hòa bình đã bị sụp đổ hoàn toàn. Hai phát đạn giết chết vị đại công tước nước Áo và vợ đã khơi ngòi chiến tranh cho các nước lớn ở châu Âu. Vào ngày 3 tháng 8, mặc cho nước Bỉ trung lập phản đối, nước Đức vẫn tiến quân qua nước Bỉ để đánh với Pháp.

Chỉ trong vòng mấy ngày, các nước Nga, Anh và Pháp liên minh với nhau, tuyên bố chiến tranh với các nước Đức và đế quốc Áo. Người dân Mỹ và chính quyền đều kinh ngạc trước những diễn biến đang diễn ra ở châu Âu. Vào ngày 6 tháng 8, các lực lượng lớn mạnh ở châu Âu đều tham chiến, người Mỹ không nói gì được với họ.

Annabelle hoãn ngày đi Newport vì những biến cố diễn ra ở châu Âu. Nàng muốn ở nhà để được gần Josiah. Đây không phải là cuộc chiến tranh của họ, mặc dù các nước đồng minh ở châu Âu đang ra trận nhưng Hoa Kỳ không có dấu hiệu gì sẽ tham chiến. Và Josiah nói rằng, cho dù đến lúc nào đó Hoa Kỳ bị lôi kéo vào cuộc chiến, mà nếu không bị, thì Annabelle vẫn không có gì để lo sợ, vì nàng đã lấy một “ông già”. Đã 41 tuổi, chàng sẽ không bị gọi vào lính để ra mặt trận. Tổng thống Wilson đã quả quyết rằng ông sẽ đứng ngoài cuộc chiến ở châu Âu, nhưng tình hình vẫn bị xáo trộn rất sâu sắc.

Annabelle đi Newport với Josiah vào cuối tháng bảy, chậm hơn dự kiến hai tuần. Nàng bận rộn với công việc ở Ellis Island như mọi khi. Nhiều người di cư lo sợ cho họ hàng ở quê nhà không được an toàn. Rõ ràng chiến tranh đã được tuyên bố tại nhiều nước sở tại, sẽ tác động đến gia đình họ, ngăn cản những ai có ý định đến đoàn tụ với họ tại Hoa Kỳ. Nhiều người có con trai, em trai và bà con họ hàng bị động viên ở quê nhà.

Ở New York, trước khi họ ra đi, Annabelle, Josiah và Henry thường nói về chiến tranh ở châu Âu vào những buổi ăn tối trong vườn nhà Millbank, họ nói chuyện đến khuya. Và ngay cả Newport kín đáo cũng sôi động trước những gì đã xảy ra. Ở đấy thường người ta lo công việc giao tiếp xã hội, ít khi quan tâm đến tin tức xảy ra trên thế giới, thế mà họ vẫn còn bàn tán xôn xao đến chuyện đang diễn ra ở châu Âu.

Tại bữa tiệc mừng kỷ niệm năm đầu tiên ngày Josiah và nàng lấy nhau, Consuelo nhận thấy hai vợ chồng gần gũi nhau hơn bao giờ hết, mặc dù bà thấy họ nghiêm túc, việc này cũng dễ hiểu thôi, vì chuyện quan trọng đang xảy ra trên thế giới. Henry từ New York đến đây để tham dự lễ kỷ niệm với họ.

Hortie đã sinh đứa thứ hai, lần này là con gái. Cô ta đến đây trễ hai tuần, vào đầu tháng tám. Lần sinh này cũng lâu và gay cấn, nhưng không tệ như lần sinh Charles. Họ đặt tên bé thứ hai là Louise, bé chỉ nặng tám pound rưỡi thôi. Hortie không đến dự lễ kỷ niệm năm cưới đầu tiên của Annabelle và Josiah tại nhà bà Consuelo được, vì cô ta vẫn còn nằm trên giường, đang bị mẹ và y tá quấy rầy đủ thứ. Nhưng dĩ nhiên James có đến dự. Như mọi khi, anh ta đi dự đủ các buổi tiệc ở Newport vào mùa hè năm đó cũng như khi ở New York, dù có Hortie hay không.

Tháng tám ở Newport yên tĩnh hơn mọi khi vì tin tức chiến tranh ở châu Âu làm cho mọi người lo lắng. Họ nói đến các lực lượng đồng minh ở phía bên kia Đại Tây Dương, họ lo cho số phận của bạn bè, nên không khí bao giờ cũng có vẻ như bao trùm cảnh tang tóc, buồn tẻ. Annabelle và Josiah bàn đến chuyện này luôn và sau khi Henry ra về, họ được hưởng với nhau vài ngày yên tĩnh. Giữa Annabelle và Josiah hình như có một sự thông cảm ngầm, nhưng Consuelo thấy họ nghiêm túc hơn những ngày mới cưới rất nhiều. Bà buồn khi thấy hai người vẫn không có con và Annabelle vẫn không đề cập đến chuyện này với bà. Có lần, khi bà thấy ánh mắt của con gái buồn bã, bà tự hỏi không biết có chuyện gì bất ổn không. Nhưng Annabelle không nói gì với bà và có vẻ tận tụy với chồng hơn bao giờ hết. Consuelo vẫn tin họ rất xứng đôi, là một cặp vợ chồng lý tưởng, bà vui sướng khi được gần gũi họ và bạn bè của họ. Bà hy vọng ngày nào đó gần đây bà sẽ có cháu.

Đầu tháng chín, hai vợ chồng về lại New York, Josiah đi làm việc ở ngân hàng, Annabelle tiếp tục công việc ở Ellis Island. Nàng càng ngày càng gắn bó với bệnh viện này, càng kính trọng và yêu mến những người nàng phụ giúp ở đây, hầu hết họ đều là những người Ba Lan, Đức và Ai len. Mẹ nàng vẫn lo cho sức khỏe của nàng, vì nàng quá gần gũi với người bệnh. Người ở đây đều mắc nhiều bệnh, trẻ em bệnh nặng và Consuelo cho rằng bệnh lao lây nhiễm rất nhanh. Điều bà không biết là Annabelle không sợ và không quan tâm đến việc hằng ngày tiếp xúc với họ. Mùa thu ấy, nàng làm việc ở đấy nhiều hơn, mặc cho lời mẹ than phiền và cảnh báo.

Josiah bận bịu với công việc ở ngân hàng, giải quyết những vấn đề rất nhạy cảm. Vì đứng vào thế trung lập, nên chính quyền Hoa Kỳ tuy có thiện cảm với hoàn cảnh của họ, nhưng vẫn không chịu tài trợ, giúp các phe đồng minh lâm chiến. Do đó, các xí nghiệp tư nhân và một số cá nhân giàu có đứng ra giúp đỡ. Họ gửi tiền bạc sang châu Âu, gửi vật phẩm bằng đường thủy sang giúp, không những chỉ giúp cho đồng minh thôi, mà còn cho kẻ thù của đồng minh nữa. Việc này dấy lên một tình trạng hỗn loạn, các vật cứu trợ chuyển đi trong vòng bí mật và Josiah phải giải quyết nhiều việc chuyển tiền này. Vì chàng làm hầu hết các công việc này, nên đã kể cho Annabelle nghe, chia sẻ những sự lo âu của mình với nàng. Chàng rất bối rối vì có nhiều khách hàng quan trọng của ngân hàng của bố nàng gửi phẩm vật và tiền bạc đến nước Đức, vì những khách hàng này có mối ràng buộc ở đấy. Chàng không muốn đóng vai trò giúp đỡ cả hai phe, nhưng chàng phải thực hiện các yêu cầu của khách hàng.

Để ngăn chặn việc chuyển tiền trong vòng bí mật nhưng ai cũng biết và để chặn đứng nguồn phẩm vật ào ào đổ đến nước Đức, nước Anh bắt đầu thả mìn phong tỏa miền Bắc. Để trả đũa, người Đức dọa sẽ đánh đắm bất cứ tàu nào thuộc quân Anh và đồng minh. Tàu ngầm Đức tuần tra dưới biển Đại Tây Dương. Việc băng qua Đại Tây Dương bây giờ trở nên nguy hiểm, tuy nhiên, làn sóng di cư vẫn tiếp tục đổ đến Ellis Island, họ hy vọng sẽ tìm được cuộc sống mới ở Hoa Kỳ.

Những người mà Annabelle gặp ở đây bệnh hoạn, tiều tụy hơn trước kia rất nhiều. Trong nhiều trường hợp, họ đã rời bỏ quê hương đang lâm vào cảnh chiến tranh tang tóc, nên khi đến Hoa Kỳ, họ hôn mảnh đất họ cặp bến. Họ cảm ơn lòng tốt nàng đã đối xử với họ, cảm ơn mọi thứ giúp đỡ người ta ban cho. Nàng đã giải thích cho mẹ nghe rằng, ở đấy rất cần nàng và những người khác giúp đỡ những người di cư này khi họ đến, nhưng lời nàng không có kết quả. Mẹ nàng khăng khăng tin rằng nàng đi làm như thế rất nguy hiểm cho tính mạng, như thế là quá sai lầm, nhưng Annabelle không đồng ý với mẹ. Chỉ có Josiah thông cảm với nàng, ủng hộ công việc của nàng. Nàng mua nhiều sách y học mới và hằng đêm trước khi đi ngủ, nàng nghiên cứu rất kỹ. Nhờ thế mà nàng có việc để làm khi Josiah bận bịu ở ngân hàng. Chàng phải làm việc trễ hay đi với bạn đến các câu lạc bộ không cho phụ nữ vào, để thảo luận các vấn đề đã xảy ra. Nàng nói, như thế nàng càng có nhiều thì giờ để đọc sách và học hỏi thêm.

Khi ấy, nàng đã được xem nhiều cuộc phẫu thuật, đã đọc cần mẫn tất cả các tài liệu sách báo nói về các bệnh truyền nhiễm đã lây cho những người mà nàng phụ giúp. Nhiều người di cư đã chết, nhất là những người già, sau những chuyến đi khổ nhọc, hay là do bệnh hoạn đã có trên người khi họ đến. Trong nhiều trường hợp, Annabelle được các nhân viên y tế ở đây xem như một y tá không chính thức, không trường lớp, là người có năng lực như họ hay giỏi hơn. Nàng có tâm hồn trong sáng, có tài định bệnh, thỉnh thoảng đã hành động khác người và cứu sống được bệnh nhân. Josiah thường nói nàng là một vị thánh, Annabelle bác bỏ lời khen quá đáng không thích hợp ấy. Nàng tiếp tục làm việc hết mình, mẹ nàng thường nói nàng làm thế là để lấp đầy cuộc sống mà đáng ra đứa con đã làm cho nàng bận bịu suốt ngày. Bà than phiền nàng không có con và buồn vì chuyện này còn hơn cả chính Annabelle nữa. Nàng không nói đến chuyện con cái với mẹ nữa.

Năm đó, Henry lại đến ăn lễ Giáng sinh với họ. Bốn người ăn bữa tối lặng lẽ vào đêm trước Giáng sinh. Đây là lễ Giáng sinh thứ ba của họ không có Arthur và Robert, sự thiếu vắng hai người đã để lại cho họ vô vàn đau khổ. Annabelle nhận thấy việc bố và anh trai mất đi đã làm cho mẹ nàng mất hết sức sống. Consuelo mừng vì họ đến chơi với bà, đã quan tâm đến những chuyện xảy ra trên thế giới, nhưng hình như sau vụ đắm tàu Titanic cách đây hai năm, bà không lưu ý đến việc xảy ra cho bà nữa. Henry là người duy nhất có thể làm cho bà cười. Đối với Consuelo, việc mất chồng mất con là nỗi đau quá lớn. Bây giờ bà chỉ muốn sống để đợi ngày Annabelle sinh con. Bà càng lúc càng lo rằng có chuyện gì không ổn nên con gái bà không có thai. Nhưng mối ràng buộc giữa nàng và Josiah có vẻ càng ngày càng mặn mà thêm.

Như thường khi, ngay cả vào đêm trước Giáng sinh, câu chuyện của họ vào cuối bữa ăn xoay về chiến tranh. Không có tin gì tốt hết. Thật khó mà không tin rằng, vì lòng nhân đạo, nên đến lúc nào đó, nước Mỹ sẽ nhảy vào cuộc chiến. Và khi ấy sẽ có nhiều thanh niên Mỹ phải hy sinh. Tổng thống Wilson cương quyết khẳng định rằng nước Mỹ sẽ không can thiệp, nhưng Josiah không tin điều đó.

Sau lễ Giáng sinh hai ngày, Annabelle ghé nhà mẹ để thăm bà. Nàng ngạc nhiên khi nghe người quản gia nói bà nằm trên lầu. Annabelle vội đi lên, thấy mẹ nằm đắp chăn, người tái mét, hai má có hai vết đỏ nhạt. Blanche đem trà lên cho bà, nhưng bà không uống. Trông bà có vẻ bệnh nặng, Annabelle liền sờ tay vào trán bà để xem mạch, nàng thấy bà đang bị sốt cao.

- Cái gì đã xảy ra? - Annabelle hỏi, vẻ lo lắng. Đúng là bệnh cúm rồi, nhưng hy vọng không nặng lắm. Mẹ nàng đã lo cho nàng lây nhiễm bệnh này. Nhưng Annabelle trẻ, sức đề kháng bệnh của nàng tốt. Đặc biệt trong hai năm qua, Consuelo trở nên yếu hơn. Bà luôn luôn buồn rầu vì mất chồng mất con, nỗi buồn này đã làm cho sức khỏe bà sa sút nhiều. - Mẹ bị bệnh bao lâu rồi? - Annabelle mới gặp mẹ trước đây hai ngày, nàng thấy bà không có dấu hiệu gì của bệnh tật cả. Consuelo đã dặn Blanche đừng làm con gái bà lo sợ, bà nói rằng chỉ vài ngày bà sẽ khỏe.

- Mới hôm qua, - mẹ nàng đáp, cười với nàng. - Không có gì đâu. Chắc mẹ bị cảm lạnh khi ra vườn chơi vào ngày Giáng sinh. - Annabelle thấy tình trạng của bà không phải chỉ bị cảm lạnh thôi, mà Blanche cũng lo sợ.

- Mẹ đã khám bác sĩ chưa? - Annabelle cau mày hỏi. Mẹ nàng lắc đầu. - Con nghĩ mẹ nên đi khám. - Khi nàng nói, mẹ nàng ho và Annabelle thấy mắt bà sáng long lanh.

- Mẹ không muốn làm phiền ông ta ngay sau lễ Giáng sinh. Ông ta có nhiều việc phải làm.

- Đừng nói thế, mẹ, - Annabelle nhẹ nhàng khiển trách mẹ. Nàng lặng lẽ rời khỏi phòng, đi gọi bác sĩ. Mấy phút sau, nàng quay lại bên giường mẹ, nụ cười nở trên môi, có vẻ bảo đảm hơn trước. - Bác sĩ nói lát nữa ông ta sẽ đến. - Mẹ nàng không tranh cãi với nàng về việc khám bác sĩ, chuyện này quá bất thường. Annabelle nhận thấy chắc bà mắc bệnh nặng. Không giống người nàng chữa trị ở bệnh viện Ellis Island, bây giờ nàng cảm thấy tình trạng mẹ nàng vô phương cứu chữa, rất đáng sợ. Chưa bao giờ nàng thấy mẹ đau nặng như thế này. Và nàng không nghe gì về việc có dịch cúm đang diễn ra. Khi ông bác sĩ đến, ông cũng xác nhận với nàng như thế.

- Tôi không biết tại sao bà mắc phải bệnh này, - ông ta hốt hoảng nói. Trong những ngày nghỉ lễ, tôi có gặp một số bệnh nhân mắc bệnh này, nhưng hầu hết là những người già, có sức yếu. Mẹ cô còn trẻ và có sức khỏe tốt, - ông ta trấn an Annabelle. Ông ta tin rằng Consuelo sẽ bị bệnh ít ngày rồi sẽ hết, ông để cho bà vài giọt thuốc phiện để bà dễ ngủ và một ít thuốc aspirin để hạ sốt.

Nhưng đến sáu giờ thì mẹ nàng nặng hơn, nên Annabelle quyết định ở lại đêm với bà. Nàng gọi cho Josiah để báo tin cho chàng biết. Josiah tỏ vẻ xót thương, hỏi chàng có thể làm gì để giúp nàng không. Nàng đáp, không có gì, rồi trở lại với mẹ. Bà nghe hai người nói chuyện qua điện thoại.

- Con có được hạnh phúc với Josiah không? - Consuelo hỏi con gái, giọng yếu ớt. Annabelle nghĩ rằng mẹ đã hỏi một câu kỳ quặc.

- Hạnh phúc chứ, mẹ. - Annabelle cười, ngồi xuống chiếc ghế bên giường và đưa tay nắm tay mẹ. Nàng ngồi yên nắm tay mẹ như khi còn nhỏ. - Con rất yêu anh ấy, - Annabelle nói tiếp. - Anh ấy là một người tuyệt vời.

- Mẹ rất buồn là con không có con. Đã có gì xảy ra chưa? - Annabelle lắc đầu, vẻ nghiêm túc, rồi nói cho mẹ biết nguyên tắc của hai người đã đưa ra.

- Bọn con còn nhiều thời gian. - Mẹ nàng chỉ mong nàng không phải là một phụ nữ không có khả năng có con. Bà nghĩ nếu họ không có con thì đây là điều rất bi đát và Annabelle cũng nghĩ như thế, mặc dù nàng không nói cho mẹ hay. - Mẹ yên tâm về việc của chúng con, - nàng nói để làm cho bà vui. Consuelo gật đầu và một lát sau bà thiu thiu ngủ, trông như một đứa bé. Annabelle ngồi nhìn mẹ. Những giờ tiếp theo, mẹ nàng sốt cao và đến nửa đêm Annabelle đắp khăn ướt lên trán mẹ. Blanche đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng. Khi nàng làm việc ở Ellis Island, những thứ như thế này đều có sẵn cho nàng sử dụng, nhưng không có gì giúp nàng được. Nàng ngồi thức cả đêm bên giường mẹ, hy vọng đến sáng cơn sốt sẽ giảm, nhưng nó vẫn không giảm.

Bác sĩ đến khám cho bà. Sáng và chiều sốt ba ngày tiếp theo, vì Consuelo vẫn không thuyên giảm. Đấy là trường hợp cúm nặng, từ lâu bác sĩ chưa hề thấy ai bị cúm như thế này, nặng hơn bệnh cúm Annabelle đã mắc cách đây ba năm, khiến cho nàng không đi du lịch trên chiếc Titanic bạc mệnh ấy.

Một buổi chiều, Josiah đến ngồi với mẹ vợ, để Annabelle có thể đi ngủ vài giờ trong phòng ngủ trước đây của nàng. Chàng rời ngân hàng để làm thế và chàng ngạc nhiên khi thấy Consuelo tỉnh dậy, nhìn chàng với cặp mắt sáng ngời. Bà có vẻ tỉnh táo hơn mấy ngày trước rất nhiều và chàng hy vọng bà sắp bớt. Chàng biết vợ mình rất lo cho mẹ vì có lý do chính đáng. Bà bệnh rất nặng, nhiều người đã chết vì bệnh cúm, nhưng bà được chăm sóc rất cẩn thận, nên không có lý do gì bà gặp trường hợp như thế. Annabelle luôn luôn ở bên cạnh bà, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ngủ chừng nửa giờ khi nào có Blanche hay Josiah ngồi với mẹ nàng. Consuelo không bao giờ bị để nằm một mình. Và bác sĩ đến thăm một ngày hai lần.

- Annabelle rất yêu anh, - Consuelo nói. Bà nằm yên trên giường, nhìn con rể và mỉm cười. Bà rất yếu và tái mét.

- Con cũng rất yêu cô ấy, - Josiah đáp. - Cô ấy là một người đặc biệt, một người vợ kỳ diệu. Consuelo gật đầu, có vẻ rất sung sướng khi nghe chàng rể nói thế. Bà thường nghĩ rằng Josiah xem nàng như cô em gái hay đứa bé, chứ không như vợ hay như một người phụ nữ trưởng thành. Có lẽ chàng đã từng xem nàng như thế, vì nàng trẻ hơn chàng quá nhiều. - Mẹ phải nghỉ ngơi cho khỏe - chàng khích lệ mẹ vợ. Bà quay mắt nhìn chỗ khác, như thể bà biết sự nghỉ ngơi chẳng làm cho tình thế thay đổi, rồi bà nhìn thẳng vào Josiah lại.

- Josiah, nếu có mệnh hệ gì, tôi mong anh chăm sóc nó. Nó chỉ còn có anh thôi và tôi hy vọng ngày nào đó anh và nó sẽ có con.

- Con sẽ làm thế, - chàng đáp nhỏ. - Cô ấy sẽ là người mẹ tốt. Nhưng mẹ không nên nói dại, mẹ sẽ khỏe thôi. - Consuelo có vẻ không tin điều Josiah nói, chàng thấy bà nghĩ là mình sắp chết, hay có lẽ bà sợ thế.

- Anh hãy chăm sóc nó, - bà đáp, rồi nhắm mắt ngủ. Bà nằm yên không nhúc nhích cho đến khi Annabelle trở lại sau đó một giờ để kẹp mạch cho bà xem có hạ sốt không. Nàng hết sức ngạc nhiên vì thấy sốt càng lên cao hơn, liền ra dấu cho Josiah biết và khi ấy mẹ nàng mở mắt.

- Mẹ thấy khỏe hơn không? - Annabelle hỏi, miệng mỉm cười, Consuelo lắc đầu, nàng bỗng lo sợ và nghĩ chắc mẹ nàng không chống chọi nổi với cơn bệnh. Những gì họ làm cho bà đều không có tác dụng.

Josiah về nhà, chàng dặn Annabelle nếu trong đêm nàng cần chàng làm gì thì cứ gọi. Nàng hứa sẽ làm theo lời chàng dặn. Khi rời khỏi nhà Worthington, chàng bị những lời bà Consuelo nói ám ảnh. Chàng đã có ý định chăm sóc Annabelle. Và thực tế là trên cõi đời này, ngoài mẹ nàng ra, nàng chỉ có mình chàng, chàng luôn luôn nhớ đến điều ấy. Dù sao thì nếu mẹ nàng mất, đây là một gánh nặng lớn đối với chàng.

Vào đêm giao thừa, bác sĩ nói rằng Consuelo bị viêm phổi. Khi bà mới bệnh, ông ta đã sợ như thế. Bà khỏe mạnh, chưa già, nhưng bệnh viêm phổi rất nguy hiểm, và ông có cảm giác rằng Consuelo muốn từ giã cõi đời này, tất cả mọi người đều nghĩ thế. Bà có vẻ đang yếu dần trước mắt họ, họ không thể thắng cuộc chiến đấu này mà không có sự trợ giúp của bà. Và ngay cả khi bà giúp họ đi nữa, kết quả khả quan cũng không chắc. Annabelle có vẻ hoảng sợ khi ngồi bên cạnh bà trên giường. Giây phút duy nhất nàng cảm thấy vui là khi mẹ nàng tỉnh dậy, khi nàng dỗ dành bà ăn uống, cam đoan với bà rằng bà sẽ chóng bình phục. Consuelo không nói, bà không ăn đủ để duy trì sức lực, lại bị cơn sốt hành hạ, dày vò. Bà ngày càng suy nhược, cơn sốt không thuyên giảm. Bà Blanche mỗi khi bưng khay thức ăn lên phòng bà, cũng đau khổ không kém gì Annabelle. Người đầu bếp cố làm thức ăn ngon để Consuelo có thể ăn được, nhưng bà vẫn không ăn. Tình hình rất đáng lo ngại.

Vào ngày 6 tháng 1, Consuelo bỏ cuộc. Sau một ngày dài khó nhọc, bà ngủ vào đầu hôm. Chiều đó, bà nắm tay Annabelle, hai mẹ con nói chuyện một lát. Trước khi bà ngủ, bà cười với nàng và nói rất yêu nàng. Annabelle ngồi trên ghế bên giường mẹ, ngủ gà ngủ gật cho đến tám giờ tối. Bỗng nàng chợt tỉnh dậy, cảm thấy có chuyện gì khác lạ đang xảy ra. Nàng nhìn vào mặt mẹ, nét mặt bình thản và nàng nhận ra mẹ nàng đã tắt thở. Annabelle há hốc miệng. Đây là lần đầu tiên trong suốt hai tuần, mặt mẹ nàng lạnh lùng, bất thường như thế. Cơn sốt đã hết, nhưng nó đã cướp đi mạng sống của mẹ nàng. Annabelle cố đánh thức bà dậy, nhưng vô ích. Nàng quì xuống bên giường, ôm xác mẹ trong tay, khóc nức nở. Đây là giây phút vĩnh biệt mà nàng không làm được với bố và anh trai, nàng khóc ngất không ngớt.

Một lát sau, Blanche chạy đến, khóc với nàng. Bà nhẹ vuốt tóc Consuelo rồi dẫn Annabelle đi chỗ khác, bảo Thomas đi tìm Josiah. Lát sau, Josiah đến nhà, chàng chỉ còn biết tìm cách an ủi Annabelle thôi.

Tối đó, bác sĩ đến ký giấy khai tử và sáng mai, nhân viên tống tang đến lo tang lễ cho bà. Họ để quan tài của Consuelo tại phòng khiêu vũ, khắp nơi đều có hoa. Annabelle đứng bên quan tài, đau khổ, Josiah nắm tay nàng.

Bạn bè đọc tin buồn trên báo, đều đến phúng viếng cả ngày hôm sau. Ngôi nhà lại buồn vì có người chết sau ba năm mất hai người thân yêu. Annabelle nghĩ rằng bây giờ mình trở thành mồ côi và chỉ còn Josiah trên đời. Trong những ngày tiếp theo, nàng níu chặt lấy chàng như người chết đuối và tại lễ tang của mẹ ở Nhà thờ Tân giáo St.Thomas, nàng cũng đeo cứng chàng. Chàng luôn luôn choàng tay quanh vai nàng và làm đúng lời hứa của mình. Josiah không hề rời khỏi nàng, lại còn ngủ với nàng tại phòng ngủ thời thơ ấu của nàng trên chiếc giường chật hẹp. Nàng không muốn về lại căn hộ của họ, nhất quyết đòi ở lại nhà nàng cùng với chàng. Nàng nói đến chuyện dọn nhà đến ở đây, ngôi nhà rất lớn, nhưng chàng nghĩ làm thế rất buồn, quá đau đớn cho nàng. Nhưng tạm thời chàng để nàng làm theo ý muốn của mình. Annabelle rất đau khổ, khó nguôi trước sự mất mát này. Henry thường đến chơi với họ, giúp cho nàng khuây khỏa được phần nào. Anh đến thăm luôn, nói chuyện với Josiah hay chơi bài tại thư viện, trong khi Annabelle lên lầu nằm nghỉ, vì nàng thường ở trong trạng thái kinh hoàng, khổ sở.

Một tháng sau nàng mới rời khỏi ngôi nhà bố mẹ. Nàng không động đến gì trong phòng ngủ của mẹ. Tất cả áo quần của Consuelo vẫn còn nguyên tại đấy. Josiah giải quyết tài sản ở ngân hàng. Toàn bộ tài sản của bố mẹ nàng bây giờ là của nàng, kể cả phần của Robert. Nàng không quan tâm. Đến tháng ba, mặc dù Josiah rất đau khổ, nhưng chàng vẫn chuyển đến nàng lời đề nghị của một gia đình quen biết gia đình nàng, rằng họ muốn mua ngôi nhà. Annabelle hoảng sợ, không muốn bán ngôi nhà. Josiah nhẹ nhàng nói cho nàng biết rằng chàng thấy nàng sẽ không bao giờ được hạnh phúc khi ở trong ngôi nhà của bố mẹ. Nàng đã mất hết những người thân yêu, ngôi nhà đầy những bóng ma. Và lời đề nghị mua nhà lại quá tốt, nếu sau này nàng muốn bán, có lẽ không được giá như bây giờ. Chàng nghĩ bán nhà là điều rất đau đớn cho nàng, nhưng tình thế nàng phải bán thôi.

- Rồi chúng ta sẽ sống ở đâu? - Nàng buồn bã hỏi. - Căn hộ của anh quá nhỏ, khi chúng ta có con không ở đủ đâu. Mà em không thích ngôi nhà khác. Nàng không muốn bán ngôi nhà của bố mẹ, nhưng nàng nghĩ điều chàng nói rất đúng. Nàng và Josiah cần một ngôi nhà khác, nhưng không mua vì Josiah không chịu có con. Còn ngôi nhà của bố mẹ thì nàng không muốn ở, vì ở đấy nàng luôn luôn gặp hình ảnh của bố mẹ và anh trai. Cho dù họ có con đi nữa thì nàng vẫn không hết buồn vì kỷ niệm của những người thân thương đã chết.

Nàng nói chuyện này với Hortie. Cô ta lại có mang đứa thứ ba và ốm nghén lại. Cô ta phàn nàn James đã biến cô thành cái máy đẻ, nhưng hiện những vấn đề khó khăn của cô so với khó khăn của Annabelle còn nhỏ hơn nhiều. Cô ta bèn khuyên nàng nên làm theo lời Josiah. Cô nói ý của Josiah rất đúng, chàng và Annabelle nên bán ngôi nhà Worthington, mua một ngôi nhà mới, để không có những kỷ niệm đau buồn cho nàng.

Annabelle rất đau lòng khi nói đến chuyện này, nhưng hai tuần sau nàng bằng lòng. Nàng không tưởng tượng nổi việc từ giã ngôi nhà nàng đã sống hạnh phúc khi còn thơ bé, nhưng bây giờ nó chứa đầy những kỷ niệm buồn thảm. Josiah hứa sẽ giải quyết mọi việc cho nàng, cam đoan với nàng sẽ tìm mua ngôi nhà khác hay xây ngôi nhà mới phù hợp với họ. Trong thời gian tang chế của nàng, họ không nói đến những vấn đề mà họ đã bàn với nhau. Nàng không nghĩ đến chuyện con cái, hay tạm không nhắc về vấn đề đó. Nàng không có tâm trạng nào để nghỉ đến chuyện đó khi nỗi buồn trong lòng quá lớn.

Nàng bận dọn dẹp nhà cửa suốt cả tháng tư, đem gửi các thứ vào kho. Những thứ gì không cần thiết nàng đem bán đấu giá. Các gia nhân, Josiah và Henry giúp nàng làm mọi việc, và ngày nào nàng cũng khóc nhiều giờ. Từ ngày mẹ mất, nàng không đi làm ở Ellis Island. Nàng nhớ bệnh viện kinh khủng, nhưng quá bận dọn dẹp đồ đạc trong nhà của bố mẹ. Vật cuối cùng đem đến gửi ở kho vào tháng năm, kỷ niệm ngày nàng và Josiah lấy nhau trước đây hai năm. Nàng rời khỏi ngôi nhà của bố mẹ vào tháng sáu, đến ở ngôi nhà trệt ở Newport. Nàng nhất quyết giữ lại ngôi nhà này. Nàng và Josiah sẽ đến nghỉ hè ở đây.

Sáu ngày sau khi nàng đóng cửa ngôi nhà ở New York, người Đức đánh đắm chiếc tàu Lusitania, làm 1.198 người chết. Đây là cảnh chết người thê thảm trên biển làm sống lại những kỷ niệm của nàng về chiếc Titanic và một lần nữa làm chấn động thế giới. Mẹ nàng lại có bà con chết trong vụ này. Alfred Gwynne Vanderbilt ở lại để giúp người khác lên thuyền cứu sinh như bố và anh nàng trên chiếc Titanic. Giống như họ, Alfred đã mất mạng khi chiếc tàu nổ và chìm trong chưa đầy hai mươi phút. Hai tuần sau, nước Ý nhảy vào cuộc chiến, đứng về phía đồng minh. Nhiều chuyện được lan truyền nói đến việc sử dụng loại khí độc ở ngoài mặt trận khiến cho nhiều binh sĩ chết hàng loạt. Cả châu Âu đều lâm vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, chẳng khác nào tâm trạng đau buồn của Annabelle.

Nàng ở tại căn hộ của Josiah cho hết tháng năm mới đi Newport vào tháng sáu. Nàng đem bà Blanche theo và giữ lại những gia nhân giúp việc cho mẹ nàng còn ở lại Newport với bà. Vào cuối mùa hè, hầu hết họ sẽ đi làm việc khác, cuộc sống của họ sẽ thay đổi. Bà Blanche và William sẽ ở lại Newport với vài người khác.

Josiah hứa sẽ đến với nàng vào trung tuần tháng sáu, chàng định năm đó sẽ nghỉ hè lâu hơn mọi khi, vì chàng nghĩ Annabelle cần chàng ở bên nàng. Khi nàng rời thành phố trông nàng rất đau khổ. Ngôi nhà rất thân thương của nàng ở thành phố bây giờ đã thuộc về người khác.

Khi đến Newport, Annabelle và Hortie đã gặp nhau vài lần, cô ta đã đến đây sớm với các con, bà vú và mẹ cô. Mặc dù mới có mang sáu tháng, nhưng bụng cô ta đã lớn, còn Annabelle bồn chồn đứng ngồi không yên, nên nàng không ở lâu với cô ta. Nàng cảm thấy buồn, bất ổn từ khi mẹ nàng mất, đến Newport mà không có bà là một khó khăn cho nàng. Nàng cảm thấy tình hình chẳng khác nào cảnh đã xảy ra cho nàng vào mùa hè sau khi xảy ra vụ đắm tàu Titanic. Khi Josiah đến nàng mới vui.

Họ ở tại nhà mẹ nàng, chứ không ở tại nhà Josiah, và ngủ tại phòng ngủ thời con gái của nàng. Họ đi bộ gần bờ biển, đi thật xa và yên lặng. Chàng trầm tư lặng lẽ như nàng, nhưng nàng không giục chàng nói. Thỉnh thoảng chàng buồn, lặng lẽ, thậm chí còn có vẻ thất vọng. Hai người không ai vui. Nàng hỏi khi nào thì Henry đến thăm họ, nàng hy vọng việc anh ta đến thăm sẽ làm cho Josiah vui, nhưng chàng hờ hững về việc này và nói chàng không biết.

Josiah đến đây gần một tuần, cuối cùng một đêm khi họ ngồi trước lò sưởi, chàng mới quay qua nói chàng có chuyện muốn nói với nàng. Nàng cười, tự hỏi không biết chàng muốn nói gì. Lúc này, hầu hết câu chuyện họ nói đến đều là chuyện về chiến tranh. Nhưng lần này chàng thở dài thườn thượt và khi chàng quay qua nhìn nàng, nàng thấy mắt chàng ươn ướt.

- Anh có khỏe không? - Nàng nói. Bỗng nàng thấy lo và chàng nhìn nàng, từ từ lắc đầu.

- Không, anh không khỏe. - Chàng đáp. Lòng nàng trĩu nặng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...