Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp
Chương 44
Nhưng đâu có dễ phá vỡ những thói quen thâm căn cố đế.
Chúng tôi ngồi cách nhau một hàng trong thời gian bị cấm túc. Tôi cảm nhận được cậu quan sát mình suốt một tiếng đó và suốt cả tuần đó. Tôi cũng quan sát cậu. Chúng tôi không cùng đi bộ về ký túc xá, cậu chậm chạp thu dọn đồ đạc để tôi có thời gian đi trước. Có lẽ chúng tôi đã nghĩ đến cùng một kết luận. Cho dù chúng tôi có cố gắng bắt đầu một mối quan hệ nào đó thì vẫn sẽ không đi đến đâu. Năm học sắp kết thúc, năm tới tôi sẽ học lý luận phê bình điện ảnh ở đại học bang San Francisco còn cậu vẫn không chịu nói sẽ học ở đâu. Tôi đã mặt dày hỏi cậu sau buổi cấm túc hôm thứ sáu, nhưng cậu chỉ lắp bắp lảng tránh.
Chí ít tôi không phải người duy nhấtcảm thấy thay đổi thật là khó khăn.
Vào thứ bảy, rạp phim Bố mẹ chó săn cáo chân ngắn công chiếu bộ phim của Sofia Coppola mà tôi yêu thích nhất, Lạc lối ở Tokyo. Tôi chào quý ông đáng kính và con Pouce rồi lủi vào ghế ngồi quen thuộc. Lần đầu tiên tôi xem phim này từ khi đến Pháp. Tôi không thể bỏ qua những nét tương đồng giữa nội dung phim và cuộc đời mình.
Phim kể về hai người Mỹ, một người đàn ông trung niên và một phụ nữ trẻ bơ vơ giữa lòng Tokyo. Họ vất vả tìm cách thấu hiểu môi trường xa lạ cũng như tình cảm cá nhân đang dần rạn nứt của mình. Đến khi gặp nhau, hai người lại vất vả chống lại sự thu hút đang lớn dần giữa họ khi biết quan hệ đó là bất khả thi.
Một bộ phim nói về sự cô lập và cô đơn nhưng cũng bao hàm tình bạn. Trở thành cái người khác cần. Có lúc cô gái đã hỏi người đàn ông, “Có dễ dàng hơn không?” Phản ứng đầu tiên của ông ta là, ”Không,” và rồi “Có,” và tiếp theo sẽ là “Sẽ dễ dàng hơn.” Sau đó ông ta bảo cô gái “Em càng biết rõ về bản thân mình và thứ em muốn, em sẽ càng ít buồn khổ vì chuyện xung quanh.”
Vậy… cũng tốt thôi. Nếu St. Clair và tôi không bao giờ đi xa hơn quan hệ bạn bè thì cũng tốt thôi. Tình bạn của cậu đã hun đúc tôi mạnh mẽ hơn bất kỳ một tình bạn nào khác. Cậu đã lôi tôi ra khỏi vỏ ốc và chỉ cho tôi thấy sự độc lập. Nói cách khác cậu là thứ tôi cần. Tôi sẽ không quên và chắc chắn không muốn mất cậu.
Sau khi bộ phim kết thúc, tôi nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong nhà vệ sinh của rạp phim. Lọn tóc của tôi từ Giáng sinh tới giờ không được tút tát lại. Tôi cần phải học cách tự nhuộm tóc cho mình. Tôi muốn học cách tự chăm lo bản thân. Nghĩ thế, tôi chạy vào tiệm Monoprix kế bên - một loại cửa hàng tương tự Super Target cỡ nhỏ - để mua thuốc nhuộm tóc. Đang trên đường về thì tôi thoáng thấy một bóng dáng thân quen đứng bên kia đại lộ.
Thật khó tin. Người đó là St. Clair.
Tay nhét vào túi. Cậu nhìn quanh như đang đợi ai đó. Tim tôi hân hoan. Cậu biết Sofia là đạo diễn tôi thích nhất. Cậu biết tôi sẽ đến đây và cậu đang đợi tôi xuất hiện. Cuối cùng đã đến lúc nói chuyện. Tôi chạy ào qua phần đường dành cho người đi bộ để sang bên kia với cậu, lòng hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đến lúc sắp gọi tên cậu thì tôi chợt nhận ra cậu không còn đứng một mình.
Một quý ông đứng tuổi bước đến gần cậu. Một người rất đẹp trai và có dáng đứng quen thuộc đến lạ lùng. St. Clair đang nói tiếng Pháp. Tôi không thể nghe được khẩu hình miệng cậu lúc nói tiếng Pháp thì khác hẳn. Cử chỉ và ngôn ngữ cơ thể cũng linh hoạt hơn. Một nhóm doanh nhân đi qua đã tạm thời đẩy cậu ra khỏi tầm nhìn của tôi vì cậu thấp hơn bọn họ.
Khoan đã. Người đàn ông kia cũng thấp bé.
Tôi giật mình nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào bố St. Clair. Tôi nhìn kỹ hơn. Ông ta ăn vận đậm chất Paris, không chê vào đâu được. Tóc họ cùng màu nhưng mái tóc hoa râm của bố cậu ngắn và gọn gàng hơn. Cả hai cùng toát ra sự tự tin dù ngay lúc này St. Clair trông có vẻ bất an.
Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi lại như thế nữa rồi. Đâu phải lúc nào mọi thứ cũng xoay quanh tôi. Tôi núp ra sau một tấm biển tàu điện ngầm nhưng vẫn vô thức giữ mình trong khoảng cách có thể nghe lỏm được họ.
Cảm giác tội lỗi lén lút trở lại. Tôi nên bỏ đi nhưng… bí mật lớn nhất của St. Clair… đang ở ngay đây.
“Tại sao mày không đăng ký?” bố cậu nói. “Đã quá hạn ba tuần rồi. Mày đang làm tao phải tốn sức thuyết phục họ nhận mày đấy.”
“Con không muốn ở đây,” St. Clair nói. “Con muốn trở lại California.”
“Mày ghét California.”
“Con muốn đến Berkeley!”
“Mày không biết mày muốn gì! Mày giống hệt bà ta. Lười biếng và tự cho mình là cái rốn vũ trụ. Mày không biết cách đưa ra quyết định. Mày cần người khác quyết định hộ mày và tao bảo mày ở lại Pháp.”
“Con sẽ không ở lại nước Pháp khỉ gió này, được chưa?” St. Clair xổ tiếng Anh. “Con sẽ không ở đây với bố! Giám sát con từng ly từng tí!”
Ngay lúc đó tôi mới hiểu. Tôi đã theo dõi toàn bộ cuộc đối thoại của họ. Bằng tiếng Pháp.
Ồ. Khỉ. Thật.
“Sao mày dám nói năng với tao như thế?” Bố cậu nổi đóa. “Giữa chốn công cộng! Mày cần một đòn vào đầu…”
St. Clair chuyển sang dùng tiếng Pháp. “Bố cứ thử đi. Ở đây, ngay trước mặt mọi người.” Cậu chỉ vào má mình. “Không đánh hả, thưa bố?”
“Cái thằng này…”
“Anh St. Clair!” Một phụ nữ tươi tắn trong chiếc đầm khoét sâu gọi từ bên kia đại lộ khiến bố con St. Clair giật mình quay lại.
Anh St. Clair. Bà ta đang gọi bố cậu. Quả là kỳ quặc.
Bà ta đến gần và hôn cả hai má ông ta. Bố cậu đáp lại les bises[1] và mỉm cười hào nhoáng. Tính khí của ông ta hoàn toàn biến đối khi giới thiệu con trai mình với bà ta. Người đàn bà trông có vẻ ngạc nhiên khi nghe ông ta nhắc đến một cậu con trai và St. Clair Étienne quắc mắt. Bố cậu và người phụ nữ đó vui vẻ trò chuyện, còn St. Clair đã bị lãng quên. Cậu khoanh tay. Rồi buông tay. Đá giày. Thọc tay vào túi. Rút tay ra.
[1] Tiếng Pháp: những nụ hôn.
Cổ họng tôi nghẹn lại.
Bố cậu tiếp tục tán tỉnh người đàn bà kia. Bà ta nghiêng người chạm vào vai ông ta. Ông ta cười rạng rỡ - giống St. Clair – tôi thấy lạ khi nhìn nụ cười đó trên mặt một người khác. Tôi chợt nhận ra Mer và Josh đã nói đúng. Bố cậu rất quyến rũ. Ông ta có sức hút bẩm sinh giống như con trai mình. Người đàn bà kia tiếp tục ve vãn, St. Clair lẳng lặng bỏ đi. Họ không thèm đếm xỉa đến cậu. Có phải cậu đang khóc? Tôi cúi người để nhìn cho rõ thì thấy cậu đang trừng mắt với mình.
Ôi không. Ôi không, ôi không, ôi KHÔNG.
Cậu dừng lại. “Anna?”
“Ờ. Chào.” Mặt tôi nóng ran. Tôi muốn tua lại đoạn phim này, tắt phụt và tiêu hủy nó đi.
Nét mặt cậu chuyển từ lúng túng sang phẫn nộ. “Cậu đã nghe hết rồi hả?”
“Mình xin lỗi…”
“Không tin nổi cậu đã nghe trộm!”
“Chỉ là vô tình thôi. Mình đã đi ngang qua và… cậu đứng đó. Mình đã nghe nhiều về bố cậu nên rất tò mò. Mình xin lỗi.”
“Hừ,” cậu nói. “Mình hy vọng những gì cậu thấy đã đáp ứng mong đợi vĩ đại của cậu.” St. Clair hằn học đi qua tôi nhưng tôi túm chặt cánh tay cậu.
“Đợi đã! Mình đâu có rành tiếng Pháp, nhớ không?”
“Cậu có cam đoan là,” St. Clair nói chậm rãi, “cậu không hiểu một từ nào trong câu chuyện của bố con mình không?”
Tôi buông tay cậu. “Không. Mình đã nghe. Mình đã nghe tất tần tật.”
St. Clair không nhúc nhích. Cậu nhìn trừng trừng vỉa hè nhưng không nổi điên. Cậu đang xấu hổ.
“Này.” Tôi chạm bàn tay cậu. “Ổn rồi mà.”
“Anna, ổn cái gì ở đây hả.” Cậu hất đầu về phía ông bố vẫn đang tán tỉnh người đàn bà kia. Ông ta vẫn chưa nhận ra cậu con trai của mình đã bốc hơi.
“Ừ,” tôi nói, đầu óc vận hành hết công suất. “Nhưng cậu từng bảo không ai được quyền chọn gia đình cho mình. Cậu cũng vậy thôi.”
St. Clair nhìn tôi đăm đăm làm tôi khó thở. Tôi thu hết can đảm luồn tay vào cánh tay cậu. Tôi dẫn cậu đi. Chúng tôi đi qua một dãy nhà và tôi thả cậu trên băng ghế bên cạnh một quán café với cửa chớp màu xanh lục nhạt. Một cậu nhóc ngồi bên trong kéo rèm quan sát chúng tôi. “Kể mình nghe về bố cậu đi.”
St. Clair gồng người.
“Kể mình nghe đi,” tôi lặp lại.
“Mình ghét ông ta,” Giọng cậu lặng lẽ. “Mỗi tế bào trong mình đều ghét ông ta. Mình ghét những việc ông ta đã làm với mẹ con mình. Mình ghét mỗi lần bố con gặp mặt và ông ta tằng tịu với một phụ nữ khác, ghét việc tất cả bọn họ đều nghĩ ông ta hào hoa phong nhã nhưng thực sự ông ta chỉ là một gã khốn nạn tàn nhẫn luôn chực chờ sỉ nhục mình thay vì dùng lý trí thảo luận về con đường học vấn của mình.”
” Ông ta đã chọn trường đại học cho cậu, nên cậu không muốn bàn về chuyện trường lớp?”
” Ông ta không muốn mình gần mẹ. Ông ta muốn ngăn cách mẹ con mình vì khi ở bên nhau hai mẹ con sẽ mạnh hơn ông ta.”
Tôi rướn người nắm lấy bàn tay cậu. “St. Clair, bây giờ cậu đang mạnh hơn ông ta mà.”
“Cậu không hiểu đâu.” St. Clair rụt tay lại. “Mẹ và mình lệ thuộc ông ta. Mọi thứ! Ông ta nắm hết tiền bạc và nếu ông ta phật ý thì mẹ sẽ ra đường ngay.”
Tôi cảm thấy bối rối. “Nhưng còn tranh vẽ của mẹ câu?”
St. Clair khịt mũi. “Không có tiền bạc gì từ đó đâu. Bố mình đã kiểm soát hết rồi.”
Tôi im lặng trong giây lát. Tôi đã quá bất công khi đổ lỗi rất nhiều vấn đề của bọn tôi là lên cậu. Nhất là khi sự thật lại khủng khiếp thế này. Suốt cuộc đời cậu đã bị chính bố mình kìm kẹp. “Cậu phải đứng lên chống đối ông ta,” tôi nói.
“Cậu nói nghe dễ…”
“Không, mình không nói cho sướng miệng đâu. Mình không đành lòng thấy cậu như thế này. Cậu không thể để ông ta chiến thắng. Cậu phải thông minn hơn ông ta, phải hạ gục ông ta trong chính trò chơi của ông ta.”
“Trong chính trò chơi của ông ta?” Cậu cười mỉa mai. “Thôi, cảm ơn cậu. Mình không thích chơi theo quy tắc của ông ta.”
Cái đầu tôi đang hoạt động ráo riết. “Nghe mình này, lúc người đàn bà đó xuất hiện thái độ của ông ta đã hoàn toàn thay đổi…”
“Ồ, cậu cũng nhận ra hả?”
“Đừng nói gì và nghe mình nói, St. Clair. Cậu phải làm thế này. Cậu quay lại đó ngay lập tức và nếu bà ta vẫn còn ở đó thì cậu hãy nói cậu vui mừng thế nào khi bố cho cậu đến Berkeley.”
St. Clair cố ngắt lời nhưng tôi vẫn bắn liên thanh. “Rồi sau đó cậu đến phòng trưng bày tranh của ông ta và nói với tất cả nhân viên ở đó cậu hạnh phúc thế nào khi ông ta cho cậu đến Berkeley. Cậu cũng gọi cho ông bà và kể họ nghe cậu hạnh phúc thế nào khi ông ta cho cậu đến Berkeley. Cậu cũng nói với hàng xóm, người bán tạp phẩm, người bán thuốc lá, MỌI NGƯỜI trong cuộc sống của ông ta rằng cậu hạnh phúc thế nào khi ông ta cho cậu đến Berkeley.”
St. Clair đang cắn móng tay một cái.
“Ông ta sẽ nổi trận lôi đình,” tôi nói, “và mình sẽ không đổi lấy vị trí của cậu dù chỉ trong một giây. Nhưng ông ta vốn là người thích xây dựng hình tượng bên ngoài. Ông ta sẽ làm gì? Ông ta sẽ cho cậu đến Berkeley để giữ thể diện.”
St Clair ngập ngừng. “Kế hoạch điên rồ đấy… nhưng có thể sẽ thành công.”
“Cậu không cần lúc nào cũng giải quyết vấn đề một mình. Đó là lý do người ta cần tâm sự với bạn bè của họ.” Tôi mỉm cười và tròn mắt nhấn mạnh.
Cậu lắc đầu và cố gắng mở lời.
“ĐI ĐI.” Tôi nói. “Nhanh lên, nhân lúc bà ta còn ở đó.”
St. Clair lại chần chừ và tôi phải thúc giục cậu. “Đi. Đi đi đi!”
Cậu xoa gáy. “Cảm ơn nhé.”
“Đi mau.”
Và cậu làm theo lời tôi.