Anh Yêu Em Rất Nhiều

Chương 25


Chương trước Chương tiếp

Thời tiết rất tốt, trong một buổi sáng, Nhất Hạnh đem chính mình chôn trong đống văn kiện, đêm đó nói lời chia tay với Hứa Diệc Dương, cho đến cuối cùng cô vẫn không quay đầu lại, cũng không biết lúc nào anh rời đi.

Thật ra cũng không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn tiếp tục, chỉ ngoại trừ mối quan hệ của cô và Hứa Diệc Dương. Với anh, với cô, thật ra đều giống nhau, có điều đều cần một quá trình để thích ứng, cần một đoạn thời gian để khôi phục, tùy từng người mà quyết định thời gian dài hay ngắn.

Dù sao mình còn đang làm việc tại “Ích Dương”, về sau khó tránh khỏi chạm mặt, cô cũng không có khả năng vì chia tay Hứa Diệc Dương mà rời khỏi “Ích Dương”, cô chỉ là người bình thường, cần tiền lương duy trì cuộc sống, cho nên sẽ không nghỉ việc, huống chi, chỉ là chia tay cũng không thể khiến cô làm ra quyết định như vậy, một khi đã như thế, để tránh cho xấu hổ, cô cũng chỉ có thể làm cho mình trở nên rộng lượng hơn mà thôi.

Những ngày bên nhau, cũng chỉ mờ ảo giống như hoa trong gương, trăng trong nước, có lẽ bởi vì quá mệt mỏi, từ hôm đó khẩu vị của cô vẫn không tốt, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cùng Lí Xu ăn cơm, Lí Xu còn hỏi gần đây cô có phải đang giảm béo hay không, cầm gương đưa cho cô xem, mặt rõ ràng gầy hẳn đi.

“Ích dương” tiếp nhận một dự án quảng cáo từ tập đoàn Giang thị. Sáng sớm, Giang thị liền cử người phụ trách sang đây bàn bạc, thời gian, tài lực, nhân lực đều thương lượng chu đáo. Dự tính là nửa tháng sau, lúc đó nếu có thể hoàn thành công việc theo ý nguyện của Giang thị, thì đấy xem như là công trạng đầu tiên của Hứa Diệc Dương sau khi đảm nhận chức vụ.

Công ty từ trên xuống dưới đều bận việc lu bù, từng ban ngành đều cần tinh lực lớn để chuẩn bị công việc, hai ngày sau, các ban ngành họp, đều tự tổng kết ra phương án.

Nhất Hạnh đương nhiên cũng không dám lơi lỏng, trở về nhà liền bắt đầu tra tư liệu, theo yêu cầu của Giang thị, quảng cáo không cần quá mức hoa lệ, nhưng cũng không thể quá mức sơ sài, mấu chốt là “Ấm áp thoải mái”. Về điểm này thị ở quảng cáo buôn bán chỗ nào cũng có, chủ đề đều là “Ấm áp thoải mái”, nhưng muốn có điểm đặc biệt, làm nổi bậc phong cách của Giang thị, hiện tại là thử thách khiêu chiến đối với toàn công ty.

Ý tưởng quảng cáo là quan trọng nhất, phải có phương án chuẩn xác, sau đó thì mới có thể phân bố cho các ban ngành tiến hành từng bước. Ngoại trừ ở nhà tìm tài liệu, cô còn lấy nửa ngày đi tìm hiểu khu chung cư của Giang thị, ở phía bắc nội thành, vì mới mở, cho nên giao thông cũng tiện lợi, cách trung tâm thành phố khoảng 20 phút xe chạy.

Theo người phụ trách giới thiệu, khu dân cư ước chừng rộng mấy ngàn mẫu, có tám tòa nhà, tỗi tòa có 20 tầng, phân hai nhóm, 4 tòa nhà một nhóm, ở giữa là một con sông nhân tạo, rộng khoảng 3 thước, nước hồ trong vắt. Trên sông có vài cầu gỗ nhỏ, để các hộ gia đình hai bên có thể tùy ý đi lại. Tầng trệt mỗi bên có hành lang dài, phía trên được lát đá trắng, tuy rằng đang mùa đông, nhưng trên hành lang vẫn có một dàn dây leo xanh mát, rơi nhè nhẹ xuống, cả hành lang đều chìm trong ánh mặt trời.

Khu chung cư xanh hóa, điều kiện vật chất lý tưởng, mắt nhìn khắp nơi đều có cây xanh dọc theo đường đi, một chút cảm giác mùa đông cũng không có.

Sau mỗi tòa nhà đều có đình nhỏ mát ăn chơi, vị trí rất tốt, xa xa nhìn lại, đúng là cảnh đẹp ý vui. Ban đầu Nhất Hạnh đi cùng đồng nghiệp, trên đường người đó nhận điện thoại, bởi vì có việc gấp nên rời đi. Vì thế chỉ còn Nhất Hạnh cùng một đồng nghiệp mới vào Lưu Ý Khuynh đi theo người phụ trách Giang thị tham quan khu chung cư.

Thật ra cũng không biết Hứa Diệc Dương có việc gì, lúc đi ra khỏi khu dân cư, anh đang đứng ở trước xe, một đồng nghiệp bên cạnh tinh mắt, hướng Nhất Hạnh “Ai” Một tiếng liền đi đến chào hỏi, cô không có cách nào, cũng đi ra phía trước, thản nhiên chào một tiếng: “Hứa tổng.”

Anh đem cửa xe mở ra, quay đầu hướng về phía các cô nói một tiếng: “Lên xe, tôi đưa các bạn trở về.”

Lưu Ý Khuynh vừa tới công ty không lâu, tính cách hào phóng hoạt bát, hơn nữa cũng không biết quan hệ của Nhất Hạnh và Hứa Diệc Dương, chỉ cười hì hì nói cám ơn, liền lôi kéo Nhất Hạnh đồng loạt đi về phía trước, cô vốn muốn chối từ nhưng còn chưa nói ra lời liền bị lôi kéo ngồi vào sau xe.

Trên đường xe chạy chậm rãi, tới gần giờ tan tầm, dòng người, dòng xe cứ cuồn cuộn. Dừng lại ở cái đèn đỏ thứ ba, Lưu Ý Khuynh bên cạnh đột nhiên cười, hì hì hỏi một tiếng: “Hứa tổng không có bạn gái?”

Nhìn chiếu hậu thấy ánh mắt anh trầm xuồng, một màu đen mênh mông, Nhất Hạnh chỉ hơi nâng đầu, vội vàng hướng ra ngoài cửa sổ, anh trầm ngâm trong chốc lát, dường như tự hỏi cái gì, chuyển sang đèn xanh, liền khởi động xe, anh mới nói một tiếng: “Có.”

Tiểu cô nương vừa nghe, không khỏi tò mò: “Hứa tổng bạn gái anh trông như thế nào?” Lại quay sang tới hỏi Nhất Hạnh: “Nhất Hạnh, chị có gặp qua cô ấy chưa?”

Nhất Hạnh bỗng ngẩng đầu, không biết nên nói như thế nào, đón nhận ánh mắt anh trong gương, giống như mũi khoan trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như nhìn thấu lòng cô, cổ họng miễn cưỡng thốt hai chữ: “Gặp rồi.” Trong xe mở máy sưởi, giờ khắc này, cô chỉ cảm thấy oi bức khó nhịn, vì thế vươn tay ấn cửa xe xuống, từng cơn gió ập vào mặt cô, trên mặt có chút đau, cảnh vật bên đường nhấp nhoáng từng cái từng cái lướt qua, đường cái ồn ào náo nhiệt, dọc đường tốp năm tốp ba các đôi tình nhân nắm tay sóng vai mà đi, vui vẻ ra mặt.

Bên cạnh có người nhẹ nhàng kéo cô một chút, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng: “Chị Nhất Hạnh, lạnh quá.” Cô khựng lại, mỉm cười, đóng cửa xe.

Xe đang chạy trên đường, anh có gọi một cuộc gọi, không xưng hô rõ ràng, vô cùng đơn giản nói mấy câu, hình như là hẹn gặp mặt ai đó, Lưu Ý Khuynh đã xuống xe, chỉ còn mình cô ngồi ở phía sau, vẫn không nói gì, nghe anh nói điện thoại, nghĩ một chút liền nói: “Nếu anh có hẹn……”

“Không phải.” Anh ngắt lời cô.

Xe chạy nhanh, cuối cùng dừng trước một nhà hàng, cô xuống xe, nhìn nhìn anh một cái, đoán không ra anh muốn làm gì, nắm chặt túi xách: “Cám ơn…… em về đây.”

“Em vào cùng anh.” Thời điểm cô sắp xoay người thì anh nắm tay cô lại, không phân bua, cường ngạnh mang cô vào nhà hàng.

Đợi đi vào trong, thấy rõ người anh hẹn, Nhất Hạnh mới hiểu được vì sao anh không cho mình xuống xe, vì sao cố kéo mình vào.

Là Diệp Hạm, anh mang cô tới gặp Diệp Hạm.

Cổ tay cô bị anh nắm chặt, bởi vì đi gấp, nên cô vẫn còn thở hổn hển, tầm mắt mấy người chạm nhau, hai người đều ngẩn ra, nhưng rồi rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

“Xin chào.” Diệp Hạm nhìn về phía cô, lộ ra một nụ cười cực nhẹ.

“Xin chào.” Nhất Hạnh cũng nói một tiếng, lại xoay người nhìn về phía Hứa Diệc Dương, trong lòng đã mơ hồ đoán ra điều gì, việc đã đến nước này, cô cũng không nghĩ lại sẽ ở lại, vì thế lại nói: “Thực xin lỗi, tôi còn có chút việc.”

“Em đợi chút.” Hứa Diệc Dương lập tức nắm cổ tay cô, trong mắt ẩn nhẫn, nhìn về phía đối diện: “Diệp Hạm, nói rõ ràng đi.”

Cô đã đứng lên, thanh âm của Diệp Hàm rõ ràng hữu lực truyền đến: “Tống tiểu thư, cám ơn cô đáp ứng tôi rời khỏi Diệc Dương.”

“Diệp Hạm, cô đang nói cái gì?” Hứa Diệc Dương bán tín bán nghi nhìn về phía Diệp Hạm, lại nhìn về phía cô, tay anh vẫn nắm chặt không có ý buông ra.

Cô hơi ngạc nhiên, trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, lại chậm rãi bình tĩnh trở lại, dù sao cũng đều trôi qua nhiều ngày. Chuyện thật sự là như vậy, không phải không nghĩ qua, đêm đó khi cô bắt đầu nói lời chia tay, cô cũng đã nghĩ tới có lẽ là Diệp Hạm nói dối, mà cảnh tượng hôm nay, xem phản ứng của Diệp Hạm và Hứa Diệc Dương, cô cũng đoán được vài phần, kết quả trái ngược này thúc đẩy cô tìm ra sự thật. Vốn tưởng rằng khi mình biết được, chắc chắn sẽ vui mừng, nay chân tướng chỉ cách cô vài bước mà thôi thì lòng cô lại tĩnh lặng như nước, lúc mới nghe chỉ hơi hơi nổi lên chút gợn sóng.

Nếu đã nói ra chia tay, lúc này đây, cô không nghĩ sẽ quay đầu lại, hiện tại nhớ tới khi anh mới về nước, ngay cả bản thân cô cũng không rõ tại sao mình lại đáp ứng nhanh như vậy, có chút không hiểu được, giống như từ đầu đến cuối đều không phải là một người.

Hứa Diệc Dương hôm nay dẫn cô đến đây, đơn giản là muốn báo cho mình biết, anh không có lừa dối mình, cho dù nói chia tay, anh cũng không nghĩ lưu lại hiểu lầm. Như vậy có phải là sau khi cô đã biết rõ thì có thể rời đi rồi đúng không, cho nên cô dừng một chút, rời khỏi tay anh: “Thật ngại, nếu không có chuyện gì khác, tôi về trước đây.”

Anh chỉ nhìn cô từng chút giãy khỏi tay mình, sau đó xoay người, kiên định rời đi.

Lục đục có người đi vào, trong nhà hàng cũng dần có người đã đứng dậy chuẩn bị đi ra, phục vụ cầm thực đơn đi tới đi lui, bước chân trầm ổn, có đủ loại thanh âm theo bốn phương tám hướng vang lên, tay anh nổi gân xanh: “Diệp Hàm, vì sao?”

Diệp Hàm im lặng đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ rồi trở về, giọng nói trầm thấp: “Bởi vì, em cũng yêu anh.”

Anh dường như là khiếp sợ, chưa từng nghĩ có một ngày Diệp Hàm sẽ nói như vậy, anh không nghĩ, căn bản là không nghĩ tới, cho đến hôm nay, anh cùng với Diệp Hàm, chỉ là bạn tốt, là tri kỷ. Nhất Hạnh cùng anh chia tay, lúc cô ấy nói anh đã sớm kết hôn, anh liền đoán là Diệp Hàm, nhưng sau đó, Nhất Hạnh đột nhiên khàn giọng nói cho anh, nói cho anh biết người cô ấy thích là Tử Diễn……

Anh vô cùng thống khổ khi nghe cô nói rõ ràng là cô thích Tử Diễn, nhưng dù nghe xong, anh vẫn là không thể tin được. Chỉ cảm thấy nhất định còn có nguyên nhân nào khác, có lẽ Diệp Hàm khiến cô ấy hiểu lầm. Đêm đó nói chia tay, anh đứng rất lâu dưới lầu, đèn phòng cô vẫn chưa tắt, nhưng anh cũng không dám đi lên, thời điểm cô rời đi quyết tuyệt như thế, anh biết cô nhất định là rất thương tâm.

Sáng hôm đó, anh trực tiếp lái xe đi tìm Diệp Hàm, đến hỏi rõ ràng chân tướng sự tình, anh chưa từng tức giận như vậy, dường như muốn nhấn gãy tay lái.

Nhưng từ đêm đó về sau, Nhất Hạnh luôn trốn tránh anh, công ty tiếp nhận dự án từ Giang thị, anh quá bận, gần như tìm không ra thời gian rảnh. Hôm nay biết được cô đến khu chung cư Giang thị, anh liền ném hết văn kiện trên tay, lấy xe rời đi, dọc đường đi cô ấy đều trầm mặc không nói lời nào, anh chỉ có thể từ kính chiếu hậu mà nhìn thoáng qua, thấy khuôn mặt cô vừa gầy vừa nhợt nhạt.

Ở trên xe anh gọi cho Diệp Hàm, anh sẽ gặp Diệp Hàm nói rõ ràng, trước mặt ba người. Anh không biết làm như vậy sẽ có kết quả gì, không biết cô ấy có thể thu lại lời nói đêm đó không, có thể một lần nữa trở lại bên anh không? Nhưng mà anh phải cho cô biết, bọn họ trong lúc đó có hiểu lầm.

Diệp Hàm nói ra câu nói kia, anh cùng Nhất Hạnh giống nhau, đều không nghĩ tới. Cô ấy nghe xong thậm chí không nhìn anh một lần, chỉ thoáng cúi đầu, trong khoảnh khắc đó, anh không thể không tin lời nói của cô tối hôm đó, hóa ra đúng là thật sự, anh ngay cả một lời giải thích, cơ hội giữ lại đều không có, chỉ có trơ mắt nhìn cô ấy từ từ rời xa mình.

” Diệp Hàm.” Anh cố giữ cho mình sự bình tĩnh trầm ổn, mi tâm nhíu lại…… giọng nói trầm thấp đến cực điểm: “Cho dù không có cô ấy, chúng ta cũng không khả năng.” Nói xong câu nói kia, anh liền xoay người rời đi.

Con đường đám đông qua lại, anh đứng ở góc đường, sớm không thấy bóng dáng của Nhất Hạnh đâu, trong lòng buồn bã, như sau khi chia tay cô hồi còn ở đại học, cô ấy ở rất xa trong dòng người, rất lâu vẫn tìm nhìn thấy, lại có cảm giác giống như cô ấy chưa hề rời xa, cái loại đau đớn khắc cốt ghi tâm này lan khắp người anh, anh không thể nào tin được, không có cách nào di chuyển, nắm chặt tay thành quyền, phải dùng toàn bộ sức lực mới ức chế được cảm xúc đó.

Thời điểm ấy, anh rất rối rắm, rất nhiều lần nghĩ sẽ tiến lên đuổi theo cô, nhưng cuối cùng lại buông tay, mà lúc này đây, anh lại chỉ có thể đứng ở đây, nhìn bóng dáng của cô ấy từng chút một từ rõ ràng trở nên mơ hồ. Có phải đây là báo ứng hay không, năm đó mình làm cô ấy thương tâm như vậy, cho nên hôm nay mới trừng phạt lại anh.

Cuối cùng, cũng là lỗi của anh, qua nhiều năm như vậy, giờ phút này, ngày tháng này, anh mới hiểu được, hóa ra cô đã không còn là cô năm xưa, thì ra anh sớm đã bỏ lỡ cô mất rồi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...