Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 28


Chương trước Chương tiếp

Sáng hôm sau, nắng sớm nhẹ nhàng len qua hàng cây bên cửa sổ, chiếu thẳng vào gian phòng, cả căn phòng tràn ngập màu của nắng.

Trên chiếc giường, có “đôi tình nhân” ôm nhau ngủ trông rất tình cảm, khuôn mặt của họ đẹp như tạc tượng, khung cảnh làm ngây ngất lòng người.

Nó khẽ nhíu mày, từ từ hé mở đôi mắt, màu mắt xám tro hiện ra, ầng ậng nước. Nó chợt phát hiện ra là tay của hắn đang ôm chặt eo của hắn còn đầu nó thì đang gối trên tay kia của hắn.

...

Sau vài giây tỉnh ngủ, nó mới giật mình và mở to mắt, nhưng không động đậy mạnh tránh việc hắn thức giấc, thì ra từ tối đến giờ hắn ôm nó ngủ... hèn gì nó thấy nóng.

Nó mở đôi mắt to nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, phải công nhận hắn đẹp thật,... vâng chính xác thì nó đã phát hiện ra điều kì lạ mà ai cũng biết.

Bỗng...

Hàng mi của hắn khẽ lung lay, nó hốt hoảng nhắm chặt mắt vờ ngủ, hắn tỉnh dậy và thấy nó vẫn ngủ ( đương nhiên rồi, nếu biết chị ý dậy trước mà ngắm anh thì sướng rơn còn gì ) hắn cười nhẹ, nhìn vào dáng ngủ đáng yêu của nó, tay vẫn siết chặt eo.

- A... – Tay hắn siết chặt làm nó phát giác a lên một tiếng, hắn giật mình vội vàng thả lỏng tay, khuôn mặt tỏ vẻ hối lỗi khi thấy mình phá giấc ngủ của nó.

Nó vờ ngồi dậy, thoát khỏi vòng tay của hắn, tay dụi dụi mắt rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Kể cũng lạ, nhà vệ sinh có sẵn hai cái bàn chải đánh răng, lần trước nó vào làm gì có, hay là...

Thôi không nghĩ nữa...

*******************************************************

Bước xuống nhà, thấy hắn đã ngồi đó tựa lúc nào, tay cầm báo lật lật, bên cạnh đó là một cốc cafe, phía đối diện là... một ly sữa.

Nó ngồi đối diện hắn, cầm ly sữa uống một cách tự nhiên, một lát sau, cô giúp việc mang lên hai dĩa điểm tâm sáng.

Cũng khá đơn giản, bánh mì nướng, ốp là và xúc xích và thịt bò hầm.

- Sao rồi, công ty dạo này ổn không? – Nó chán nản nhìn vào dĩa, điểm tâm kiểu này nó ăn đến phát ngán rồi.

- Không ổn chút nào... khi không có em. – Hắn thanh thản bỏ miếng trứng vào miệng.

- Dở - Nó bĩu môi nhìn hắn.

Hắn cười nhẹ, tiếp sau đó là một nụ cười nham hiểm.

- Anh nghĩ, thời gian tới em phải “định cư” tại nhà anh rồi – Hắn nói với nó, nó nghe vậy liền dùng nĩa hành hạ miếng thịt bò trên dĩa.

- Tại sao? – Mặt nó méo xệch nhưng nhanh chóng lấy lại trạng thái ban đầu, nhẹ nhàng đưa miếng thịt bò lên miệng.

- Kết quả của việc em bỏ a... à không bỏ bê công ty – Hắn biết mình hố lời, vội vàng sửa lại – Với lại, anh sự định sẽ kí hợp đồng với công ty Bảo Bảo... e rằng, có rất nhiều việc cần phải giải quyết.

- Cái này chẳng phải là tăng ca sao... Vậy phải tăng lương – Nó đòi hỏi.

- Dĩ nhiên.

- Vậy thì cứ làm việc của công ty, không cần phải về nhà anh đâu – Nó bắt bẽ.

- Không được, nếu buồn ngủ sẽ ngủ ở đâu.

- Sofa rất êm ngủ rất ngon, vả lại chẳng phải có giường đó sao.

- A~ Hình như anh đã dỡ đi rồi thì phải – Hắn nhìn nó, thấy nó định nói là “ vậy thì thuê cái khác về đặt đó “ vội vàng tiếp – Dù sao thì cũng không được ngủ ở công ty, rất lạnh, sẽ dễ bị ốm, mà em cũng biết đó, công việc của chúng ta không cho phép chúng ta bị bệnh – Nói thì nói vậy thôi chứ trong phòng có máy điều hòa mà, sợ gì lạnh chớ.

- Rồi rồi sao cũng được – Nó vẫn một lần nữa ngây thơ nghe lời của hắn.

- Cơ mà... sao anh thích đầu tư mấy nghành trái lĩnh vực quá vậy ...? – Nó ngừng một chút rồi nói tiếp – Không sợ bị... phá sản sao.

- Ừ thì dù sao đầu tư cũng tốt mà – Hắn trong lòng thầm mừng vì đã thành công thuyết phục nó.

- Mà nãy anh nói đầu tư vào công ty gì? – Nó vẫn tiếp tục nhàn nhã thưởng thức bữa ăn của mình.

- Bảo Bảo.

- Bảo Bảo sao – Nó khẽ cười.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...