Ánh Sao Chiều

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Những ngày làm việc cuối cùng của Liz với Coop mang vị ngọt lẫn vị đắng cay. Trước giờ ông chưa bao giờ tỏ ra dịu dàng và rộng rãi với cô như thế. Ông đã cho cô một chiếc nhẫn kim cương, bảo đó là chiếc nhẫn của má ông, một câu chuyện mà cô lúc nào cũng tỏ vẻ ngờ vực. Nhưng cho dù nó là của ai, chiếc nhẫn rất xinh đẹp và hợp với cô. Liz hứa sẽ luôn luôn mang nó và nghĩ đến ông.

Tối thứ sáu Coop đã đưa cô đến nhà hàng Spago. Liz đã uống nhiều, và đến lúc ông đưa cô về nhà riêng, Liz đã khóc bảo ông không có ông cô sẽ khổ sở vô cùng. Nhưng đến lúc ấy ông đành cam chịu với sự ra đi của cô và trấn an Liz là đã làm đúng, rồi thả cô tại nhà riêng, lái xe về nhà để sưởi ấm lòng bằng một ngọn lửa mới đang chờ đợi. Pamela đang thực hiện một kiểu hình mẫu ở Milan, và Coop đã gặp Charlene trong khi thực hiện loạt quảng cáo xe hơi. Cô gái là mẫu người đàn bà có vẻ đẹp lồ lộ. Số tuổi 29 của cô ta với ông là hơi lớn, nhưng cô gái có một thân hình đẹp lạ lùng, dù trước nay ông từng nhìn nhiều thân hình phụ nữ. Quả là một thân hình xứng đáng với tiếng tăm Cooper Winslow.

Charlene có một bộ ngực đồ sộ mà cô ta bảo là thứ thiệt, một vòng eo ông phải ôm cả hai tay mới vừa. Cô gái có mái tóc đen nhánh và đôi mắt lớn xanh như mắt mèo, đã hoàn toàn bị ông chinh phục. Cô ta ảo bà nội mình là người Nhật, lớn lên ở Brazil, từng sống ở Paris vừa làm người mẫu, vừa đi học ở Sorbonne, đúng là mẫu pha trộn các hương vị quốc tế. Charlene đã ngủ với Coop ngay ngày thứ hai của vụ quay phim quảng cáo, và Coop đã qua một tuần lễ rất tốt đẹp. Charlene thông minh hơn Pamela, đó cũng là điểm khiến ông rất hài lòng.

Coop mời cô gái đến ở cuối tuần với mình và Charlene đã vô cùng sung sướng nhận lời ngay. Ông tính đưa cô ta đến Hotel du cap. Thân hình cô gái ở hồ bơi tại đây chắc sẽ tuyệt lắm. Lúc Coop trở về nhà sau khi ăn tối với Liz thì cô gái đã nằm sẵn trên giường. Coop cũng lên giường ngay, để hưởng thụ những giây phút đầy hứng thú trong đêm ấy.

Chủ nhật hai người lái xe đi Santa Barbara ăn trưa, rồi về ăn tối tại L’Orangerie. Ông thấy rất thích đi với Charlene có nhiều ưu điểm hơn, và tuổi tác cũng vừa hợp với ông.

Khi Paloma làm việc lại sáng thứ hai thì Charlene vẫn chưa đi. Coop bảo cô ta mang hai khay điểm tâm cho hai người. Paloma đã quắc mắt nhìn Coop, đặt mạnh mấy cái khay lên giường rồi bước mạnh ra cửa, thái độ rõ rang là rất bất mãn.

- Cô ấy không thích em- Charlene mặt đỏ ửng lên nói- chắc cô ấy không tán thành lắm.

- Ô, đừng lo. Tại cô ấy yêu anh quá nên mới làm cái màn ghen tuông đấy mà. Đừng sợ- Coop nói bằng giọng mỉa mai trong khi cả hai cố nuốt món trứng dỏe như cao su, bên trên rắc một lớp tiêu dày làm Coop ho sặc sụa và Charlene nhãy mũi liên tiếp, chẳng có chút gì giống đĩa huevos rancheros mà cô ta làm cho ông ăn tuần trước. Coop nhất quyết sẽ nói thẳng cho cô ta biết sau khi Charlene đi.

Lúc ấy cũng đã gần trưa khi Coop đứng trong nhà bếp lạnh lùng nhìn cô ta.

- Paloma, cô dọn bữa điểm tâm ngộ quá. Thứ gia vị trên trông đẹp nhưng không cần thiết. Phải dung cả cưa mới xẻ được món trứng của cô. Cô dung thứ nguyên liệu gì vậy? Xi măng hay chỉ là thứ keo thường.

- Tôi không biết ông đang nói gì vậy? - Cô ta đang chùi một chiếc đĩa bạc mà Livermore bảo phải chùi hàng tuần, dung giọng nói lơ lớ tiếng Anh trả lời ông, vẫn với chiếc kình đen gọng nạm kim cương giả. Rõ ràng cô ta rất thích nó, và Coop cũng bắt đầu thấy thích nữa. Ông đang nghỉ không biết có chút hy vọng gì sửa đổi lại cái cung cách hiện tại của cô ta không. Nếu không chắc phải thay thế, dù Abe có nói gì cũng mặc xác.- Ông không thích món trứng tôi làm sao? – Cô ta nói với vẻ rất tự nhiên trong khi Coop cau có đứng nhìn cô ta.

- Cô hiểu ý tôi rồi mà!

- Cô Pamela tự ý gọi điện thoại sáng nay lúc 8 giờ- Paloma lên tiếng với vẻ thờ ơ, và câu nói trên cũng khiền Coop nhìn cô ta ngơ ngác, vì cái giọng lơ lớ với âm địa phương của cô ta đã biến mất.

- Cô vừa nói câu gì đó vậy?

-Tôi vừa nói…_ Cô ta nhìn lên ông cười, vẻ ngây ngô: - Cô Pamela gọi ông vào lúc 8 giờ – cái âm pha trộn lại xuất hiện. Đúng là cô gái đang giở trò với ông.

- Đó không phải giọng cô vừa nói phải không Paloma? – Cô có ý gì vậy? – Ông ta tỏ vẻ bực mình khi nói câu trên, còn Paloma thì hơi luống cuống nhưng lại che dấu bằng một cái nhún vai.

- Chẳng phải đó là lối nói mà ông muốn nghe tôi nói sao? Trong hai tháng đầu tôi ở đây ông cứ gọi tôi là Maria. – Ông vẫn còn nghe trong câu nói trên chút âm San Salvador, nhưng rất ít, và nhận ra tiếng Anh của cô ta cũng chỉnh như của mình.

- Tại vì họ không giới thiệu tên của cô cho tôi rõ ràng – Coop tự biện hộ. Dù không muốn nói ra, ông cũng thấy thích thú về chuyện đó. Bằng cách làm như mình chỉ nói được võ vẽ tiếng Anh, cô ta nghĩ là tránh khỏi tiếp xúc nhiều với ông. Coop còn ngờ cô ta không những khôn lanh mà còn nấu nướng giỏi nữa. – Paloma, ở quê cô làm nghề gì? – Ông chợt thấy mình tò mò về người phụ nữ này. Dù tính nết khó chịu, cô ta cũng xuất hiện dưới mắt Coop như là một con người. Ông không bận tâm nhiều về vấn đề này, nhưng tính tò mò vẫn giục ông đặt câu hòi trên.

- Tôi làm y tá, - Cô ta trả lời trong khi vẫn tiếp tục chùi đĩa bạc.

- Không tốt rồi. – Coop cười nói- Tôi cứ hy vọng cô bảo làm nghề thợ may. Ít nhất nhờ đó mà cô có thể chăm sóc tủ áo quần của tôi kỹ hơn. May thay tôi lại không cần đến tài săn sóc y tế của cô.

- Ở đây tôi kiếm được nhiều tiền hơn. Và ông quá nhiều áo quần – cô ta lại dung cái giọng Anh lơ lớ như một tấm áo muốn mặc vào hay cởi ra lúc nào tùy ý, một thứ trò chơi bịt mắt của trẻ con.

- Cám ơn về nhận xét ấy của cô, nhưng cố cũng có mấy thứ phụ tùng đặc biệt không kém- ông đưa mắt nhìn xuống đôi giày màu hồng của cô ta.

- Sao cô không nói ngay cho tôi biết là Pamela đã gọi điện thoại? – Coop đã dự tính thay thế cô nhân tình này, nhưng lúc nào ông cũng giữ những mối cảm tình đẹp với những cô gái trước đó, và thường tỏ ra rộng rải với họ lúc nào cũng sẵn sang tha thứ cho những thay đổi bất thường của ông. Pamela chắc cũng vậy.

- Lúc ông còn bận chăm sóc cô gái nọ, thì cô Pamela gọi. Cô gì đó…? Cô ta lại quay về giọng tiếng Anh rất chỉnh.

-Charlene. – Coop đáp – Cám ơn Paloma – Ông quyết định rời khu bếp trước khi cô ta dùng giọng lơ lớ kia. Paloma chẳng bao giờ chịu ghi lại những nơi nhắn tin mà chỉ thuật lại cho ông biết mỗi khi cô ta nhớ. Điểm này cũng làm ông lo, nhưng dường như cô ta biết những mối liên hệ chính của ông. Và càng ngày càng thấy cô là một người có cá tính đặc biệt.

Paloma gặp Mark tuần trước và đã đề nghị giặt ít đồ cho anh khi nghe nói máy giặt ở khu phòng anh ở bị hỏng. Cả bếp nấu cũng vậy. Cô ta bảo anh có thể dùng khu bếp của ngôi nhà chính nếu cần, vì Coop chẳng bao giờ xuống nhà bếp vào buổi sáng cả, và đưa cho anh chìa khóa cửa ăn thông giữa khu nhà chính và khu phòng khách. Máy pha cà phê của Mark cũng không chạy. Anh đã liệt kê các hư hỏng này, và người đại diện địa ốc đã hứa sẽ sửa chữa, nhưng Liz đã đi rồi, trong nhà chẳng còn ai lo những chuyện đó ngoài Coop, và cả Mark lẫn bà ta đều biết là chuyện này chẳng bao giờ xảy ra. Mark đã đem quần áo đi giặt, còn Paloma thì lo hộ anh những tấm ra trải giường và khăn tắm. anh có thể dùng máy pha cà phê của Coop vào những ngày cuối tuần. Như thế mọi việc cũng đã ổn thỏa chẳng cần bếp núc khi mấy đứa nhỏ sang thăm. Anh nghĩ chắc vào lúc ấy bếp cũng sửa xong, cho dù chính mình phải đi làm công việc đó. Anh có bảo cho người đại diện biết chuyện này và bà ta trả lời sẽ cố gắng giải quyết. Nhưng Coop chằng bao giờ trà lời điện thoại bà ta gọi. Ông ta dự trù thực hiện đoạn phim quảng cáo cho một chi nhánh kẹo cao su, một vụ quảng cáo thật buồn cười, nhưng tiền thù lao cũng khá nên người đại diện khuyên ông nên nhận. Hiện ông bận rộn hơn trước đây, mặc dù cũng chưa có một cuốn phim nào xuất hiện. Người đại diện của ông đang cố sức tìm kiếm nhưng cũng chưa có kết quả. Tiếng tăm của ông được biết nhiều ở Hollywood, nhưng đối với những vai mà ông muốn đóng, những vai chính của những mối tình lãng mạn thì ông lại quá già, trong khi ông vẫn chưa sẵn sàng thủ những vai ông bố hay ông nội. Nhiều năm nay chẳng có nhu cầu nào về những tay chơi bời phóng đãng lớn tuổi cả. Trong tuần lễ ấy Charlene đến ngủ với ông hầu như hàng đêm. Cô gái đang cố để làm một nữ diễn viên, nhưng lại kiếm được ít việc làm hơn Coop nữa. Công việc mà cô ta đã làm từ khi đến Hollywood, là thực hiện hai cuốn phim video loại X-rate (loại tình dục khiêu dâm), một cuốn được chiếu trên ti vi lúc 4 giờ sáng, và người đại diện của cô ta sau cùng thuyết phục được cô ta là không có cuộc nào có triển vọng cả. Charlene đã yêu cầu Coop nhờ một người nào quen biết giời thiệu cô ta, và ông đã bảo sẽ cố gắng. Cô gái khởi đầu làm người mẫu đồ lót phụ nữ ở đại lộ số 7 sau khi làm người mẫu những thứ tưởng tượng ở Paris. Charlene có một than hình tuyệt hảo cho những dịch vụ như thế, nhưng Coop rất nghi ngờ cái khả năng diễn xuất của cô ta. Cô gái đã bảo mình từng làm người mẫu khắp nơi ở Paris, nhung dường như chẳng bao giờ cô ta tìm được thứ hợp với sở thích cả. Xảo năng thật sự của cô gái nằm ở một lĩnh vực Coop cho là hấp dẫn hơn nhiều và chẳng có liên quan gì đến điễn xuất, làm mẫu hay TV.

Ông vô cùng vui thích có cô gái bên cạnh, nên thấy nhẹ người lúc Pamela bảo khi trở về từ Milan, cô ta sẽ cặp với anh chàng nhiếu ảnh đã thực hiện màn quảng cáo nọ. Những chuyện như thế vẫn tự có những lối thoát, nhất là trong thế giới của Coop, trong đó tất cả đều là những thân xác, những liên kết tạm bợ và những chuyện tình qua nhanh. Chỉ khi đi với các nữ diễn viên nổi tiếng ông mới có ý tạo ra lời đồn đại về những vụ hứa hôn hay đám cười. Nhưng ông không hề muốn làm chuyện đó với Charlene. Ông chỉ muốn cô ta vui vẻ để mình cũng thấy vui chơi. Ông đã cùng cô gái đi mua sắm hai lần, khá tốn kém, làm tiêu luôn cả hai tấm chi phiếu cho thuê nhà vừa có, nhưng ông đã giải thích với Abe là cô gái này xứng đáng, khi Abe gọi và cảnh cáo là có thể Coop sẽ phải bán cả ngôi nhà, nếu không kìm hãm những tiêu pha phung phí. “Coop, ông nên dứt bỏ các cô người mẫu và nữ diễn viên đói rách đi. Ông cần phải kiếm một bà vợ giàu có”. Coop cười chế nhạo, và hứa sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng hôn nhân chẳng bao giờ là thứ quyến rũ Coop. Ông chỉ muốn vui chơi, và đó là điều ông sẽ làm, hay tính sẽ làm cho đến ngày nhắm mắt.

Những ngày cuối tuần kế đó Mark đi New York gặp hai đứa nhỏ. Paloma đã giúp anh làm ít công tác vệ sinh trong khu phòng. Mark đã kể cho ta nghe tất cả về chuyện vợ anh bỏ đi theo một người đàn ông khác, về mấy đứa nhỉ, và cô ta tự tay làm để lên bàn băn ở bếp anh. Cô ta thích nghe anh kể chuyện mấy đứa nhỏ, thấy rõ Mark thương yêu chúng vô cùng, vì trong các phòng đâu đâu cũng nhìn thấy ảnh chúng, và ảnh của hai vợ chồng Mark. Dù vậy, những ngày cuối tuần đi thăm con với Mark vẫn là những ngày đầy thử thách. Đây là lần đầu tiên anh gặp con kể từ khi chúng rời L.A hơn một tháng trước. Janet bảo lẽ ra anh nên để cho mấy mẹ con cô có thì giờ để ổn định mọi chuyện trước khi đến, và trông cô có vể bồn chồn, không mấy thân thiện với anh. Janet đang sống một cuộc sống hai mặt, vẫn làm ra vẻ độc lập khi ở với con cái, nhưng vẫn tiếp tục cuộc tình bí mật của cô. Adam muốn biết khi nào ông ta gặp mấy đứa nhỏ, và cô đã hứa sắp đưa ông ta đến, nhưng lại không muốn mấy đứa con tìm ra lý do mẹ chúng chuyển tới New York. Cô rất sợ chúng không tiếp nhận Adam, rồi chống đối ra mặt, chỉ vì muốn trung thành với anh. Lúc gặp Mark, trông Janet có vẻ bồn chồn, căng thẳng, khiến anh tự hiểu không biết có gì trục trặc. Mấy đứa nhỏ trông cũng chẳng có vẻ gì sung sướng. Nhưng gặp lại bố, chúng đã vui mừng khôn xiết.

Mark đưa hai đứa đến khách sạn Plaza ở với anh, đưa chúng đi xem hát, xem phim, đi mua sắm với Jesica, và thả bộ dưới mưa với Jason, trong khi cố suy nghĩ ý nghĩa của những sự việc đã xảy ra. Và đến chiều chủ nhật anh lại cảm thấy như mình chỉ mới chạm được cái mặt ngoài, chưa tiến được đến đau, và không muốn rời mấy đứa nhỏ. Trên suốt chuyến bay trở về lại L.A, Mark thấy chán nản, bắt đầu tự hỏi không biết mình có nên chuyển tới New York hay không. Ý nghĩ trên vẫn bám theo anh trong suốt tuần lễ tiếp theo. Trong khi nằm phơi nắng ở hồ bơi ngày thứ bảy. Mark chợt thấy có người đang dọn đồ đạc đến ngôi nhà cạnh cổng chính. Anh rảo bước lại và thấy Jimmy đang ôm những thùng các tông từ một chiếc xe tải xuống. Mark đề nghị giúp anh chàng nọ một tay. Sau một lúc ngần ngại Jimmy đã gật đầu cảm ơn. Chính anh cũng ngạc nhiên không ngờ đồ đạc của mình lại nhiều đến thế. Anh đã gửi hầu hết vào nhà kho, nhưng cũng đã giữ lại nhiều khung ảnh, nhiều giải thưởng thể thao, các thiết bị thể dục và áo của Maggie để lại. Dường như anh đã mang theo cả núi đồ đạc, nên dù đã có Mark phụ giúp, phải mất hai tiếng đồng hờ hai người mới khuân hết đồ từ xe xuống. Khi dừng tay thì cả hai mệt nhoài. Lúc ấy họ giới tự giới thiệu và Jimmy mời Mark một ly bia khi hai người ngời cạnh nhau nghỉ.

Mark cười nói:

- Anh bạn có nhiều đồ đạc thật. – Anh nhắp ly bia rồi tiếp – lại là đồ nặng nữa. Thứ gì trong mấy thúng ấy vậy? Bộ sưu tập các quả bô linh à?

-Tôi cũng chẳng biết. Chúng tôi có một căn hộ hai phòng, và tôi giữ hầu hết đồ đạc nhà kho mà vẫn còn một đống như thế đấy. – Sách vở, giấy tờ linh tinh, đĩa CD lần lượt biến vào các hộc tủ, kệ sách, tủ trà, và tủ áo quần của ngôi nhà. Và khi mở nắp hộp đầu tiên, Jimmy lấy ra bức ảnh của Maggie đặt lên lò sưởi đứng nhìn. Đây là một trong những bức ảnh mà anh ưa thích. Trong ảnh Maggie đang câu được một con cá từ hồ nước lên nhân một trong những chuyến đi về Ailen, với vẻ mặt rạng rỡ, hài lòng, cùng với mái tóc đỏ cột thành búi trên đỉnh đầu, đôi mắt nheo lại tránh ánh nắng. Trông cô như một cô bé 14 tuổi. Đó là mùa hè trước khi cô ngã bệnh, chỉ mới cách đây 7 tháng thôi. Với anh, khoảng thời gian này như dài cả một cuộc đời. Anh chợt quay người lại thấy Mark đang nhìn mình. Jimmy nhìn đi nơi khác, không nói gì.

- Cô gái rất đẹp, bạn gái anh đấy à? –Jimmy lắc đầu, cổ như nghẹn lại, trong một lúc không trả lời được. Sau cùng anh lặng lẽ đáp: - vợ tôi đấy.

- Xin lỗi, - giọng Mark đầy vẻ thông cảm của một người đồng cảnh ngộ, ly dị vợ. Dường như với anh giờ đây mọi người đều thế cả. – Bao lâu rồi?

- Đến đêm mai là được 7 tuần lễ - Jimmy hít vào một hơi trước khi mình phải tập cho quen, và dịp này có lẽ là thời điểm tốt hơn hết để bắt đầu. Trông Mark có vẻ là người tốt, và có thể sẽ là một người bạn cùng sống trong khu dinh thự này. Anh cố giữ cho giọng mình bình tĩnh khi đưa mắt nhìn xuống lại.

- Với tôi thì được 6 tuần lễ rồi. Tôi vừa qua thăm mấy đứa nhỏ ở New York cuối tuần vừa rồi. Tôi nhớ bọn chúng vô cùng. Vợ tôi bỏ tôi theo một người khác – Mark nói với vẻ buốn rầu.

- Tôi rất tiếc – Jimmy nói với giọng đầy thương cảm. Anh nhìn thấy rõ vẻ đau đớn trong đôi mắt của Mark, đó cũng là nỗi đau của chính anh. Kể cũng khổ tâm. – Mấy đứa nhỏ bao nhiêu tuổi?

- 15 và 13, một gái một trai, Jason và Jessica. Rất dễ thương, hiện giờ chúng rất ghét thành phố New York. Nếu cô ấy quả muốn đi theo người khác, tôi mong người đó ở ngay đây. Mấy đứa nhỏ chưa biết ông ta. Thế còn anh? Có con chứ?

- Không. Chúng tôi có bàn đến chuyện ấy, nhưng cũng chưa dứt khoát – Jimmy bỗng vô cùng ngạc nhiên thấy mình rất muốn thổ lộ tâm sự với Mark như hai kẻ buộc lại bằng một sợi dây vô hình, nỗi đau của con tim, sự mất mát và tấn bi kịch bất ngờ.

- Có lẽ như vậy cũng tốt. Dễ ly dị hơn, nếu bạn không có con. Cũng có thể không hẳn thế, tôi cũng không rõ lắm. – Giọng Mark pha lẫn niềm trắc ẩn, chút nhún nhường, và Jimmy chợt nhận ra ý của người bạn mới.

- Chúng tôi không ly dị nhau. – Giọng Jimmy như nghẹn hẳn đi.

- Có lẽ rồi hai người sẽ trở lại với nhau, - Mark thêm được như anh ta nói câu trên, nhưng không thấy cô ta đâu cả, nên anh nghĩ chắc câu chuyện đã không suôn sẽ cho cả hai. Rồi Mark chợt nhìn thấy vẻ thống khổ hiện rõ trong đôi mắt Jimmy.

- Vợ tôi đã qua đời!

- Ôi, trời!... Tôi xin lỗi… tôi cứ ngỡ… chuyện gì xảy ra vậy? Một tai nạn à? – Anh nhìn bức ảnh, chợt kinh hãi nghĩ đến người thiếu phụ đang cầm con cá đã ra đi, không phải để tìm cuộc sống riêng cho mình, mà đã chết.

Jimmy đã tan nát cõi lòng vì thế.

- Một ung bướu ở não. Cô ấy bắt đầu thấy nhức đầu dữ dội… những cơn đau… Họ làm các cuộc thử nghiệm. Cô đã ra đi chỉ trong hai tháng. Tôi rất ít khi nói đến chuyện đó. Cô người Ailen, đặc Ailen, một phụ nữ tuyệt vời. Tôi chỉ ước mong có được phân nửa con người của cô ấy.

Mark gần muốn bật khóc khi nghe Jimmy nói. Nhìn thấy Jimmy nước mắt lưng tròn, anh chẳng biết làm gì ngoài việc đứng nhìn anh ta với vẻ đầy thương cảm, rồi giúp Jimmy lôi mấy hộp đồ còn lại, mang phân nửa trong số lên lầu trên. Hai người không trao đổi gì thêm trong một lát, đến khi các thùng đồ được mang vào đúng các phòng rồi, và Mark giúp anh ta mở một số thùng ra, thì dường như Jimmy đã lấy lại được bình tĩnh.

- Thật cám ơn anh vô cùng. Dời đến nơi này tôi cảm thấy hơi điên rồ. Trước đây chúng tôi có một căn hộ rất tốt ở Venice Beach. Nhưng tôi vừa phải rời bỏ nó, và rồi tự nhiện có được nơi này. Giờ thì tôi thấy có lẽ mình làm vậy là đúng. – Nó cho anh một nơi để hồi phục lại tinh thần, nơi mà anh không còn dính dáng gì đến hàng nghìn kỷ niệm với cô. Mark cũng cho thế là hợp lý.

- Tôi đang ở trong một khách sạn cách văn phòng độ hai khu phố, nằm nghe người khách ho suốt đêm, thì một kế toán viên cùng cộng tác với tôi làm việc cho ông Coop, biết ông này đang muốn cho thuê khu phòng khách và ngôi nhà này, đã giới thiệu tôi đến đây. Tôi mê khu phòng ngay những phút đầu tiên nhìn thấy, và tôi thấy khu đất trẻ con có thể chơi đùa rất tuyệt, giống như mình sống trong một công viên vậy. Tôi dọn vào đây đã hai tuần, nơi đây thật yên tĩnh. Tôi đã ngủ say sưa như một đứa bé. Anh muốn đến xem nơi tôi ở một chút không? Hoàn toàn khách nơi đây. Anh thuê ngôi nhà này buổi sáng khi tôi nhìn thấy khu phòng của tôi. Nhưng chỗ tôi ở tiện lợi cho mấy đứa nhỏ hơn – Mark chỉ nghĩ đến điều này, nhất là sau khi gặp chúng cuối tuần vừa rồi, và biết là cả hai chẳng sung sướng gì với nơi ở hiện tại. Jessica không ngớt xung đột mới mà nó, còn Jason thì dường như tách biệt, cô nào thật khỏe mạnh, cả mà chúng cũng vậy. Chưa bao giờ anh thấy Janet thinh thần căng thẳng đến thế. Cô đã xé tung cuộc sống của mấy đứa con thành mảnh vụn và không biết có nhận thấy được rằng việc đó chẳng đem lại yên vui hạnh phúc như cô tưởng không. Cô đã chọn con đường gian lao đầy sỏi đá, không những cho bọn chúng mà còn cho chính mình nữa. Jimmy mỉm cười nhìn Mark nói:

- Để tôi đi tắm một cái đã. Rồi đến xem nơi anh ở, nếu lúc ấy anh còn ở nhà. Anh muốn chơi vài ván quần vợt chiều nay không? – từ khi Maggie chết anh chưa hề đụng đến cây vợt.

- Được chứ. Tôi chưa nhìn qua sân quần vợt xem nó thế nào, vì cũng chưa có ai để cùng chơi, nhưng tôi đã dùng hồ bơi, tuyệt lắm. Ngay kế nơi tôi ở. Tôi tính sẽ ra bơi hàng đêm sau khi làm việc, nhưng chưa có thì giờ.

- Anh nhìn thấy ông Coop chưa? – Jimmy hỏi với một nụ cười đầy thích thú, và Mark thấy anh chàng trông đã khá hơn vừa rời. Anh đáng thương này quả đang trong trạng thái tinh thần thật mong manh sau khi mất đi người vợ.

- Chưa. Cũng chưa có dịp chuyện trò gì, chỉ nhìn thấy từ xa khi ông ấy lái xe vào ngôi nhà với mấy cô gái thật đẹp. Dường như ông ấy có cả khối các cô gái trẻ.

- Đó là nhờ tiếng tăm của ông ta, phải không? Tôi cho là cả cuộc đời của ông ta phần lớn dành cho những chuyện đó. Trong nhiều năm nay tôi không nhìn thấy ông ta xuất hiện trên màn ảnh.

- Tôi cho ông ấy đã hết thời rồi, hay cũng trong tình trạng tài chính khó khăn, và đó là lý do tại sao anh và tôi đã thành những người thuê nhà của ông ấy. Mark đưa ra một nhận xét thực tiễn.

- Tôi cũng nghĩ thế, đặc biệt là trường hợp của anh, - Jimmy bảo Mark. Nếu không cần tiền thì tại sao ông ấy cho thuê khu phòng anh ở? Cả ngôi nhà này chắc phải tốn nhiều tiền để bảo quản nó.

- Viên kế toán của ông ấy vừa cho nghỉ việc tất cả những người giúp việc trong nhà. Có thể một hôm nào đó chúng ta sẽ thấy ông ấy ra làm vườn – Cả hai cười lớn với ý nghĩ trên. Vài phút sau Mark trở về nhà. Anh thấy hài lòng được gặp Jimmy và có một ấn tượng mạnh về công việc anh làm cho lũ trẻ ở Watts. Anh cũng thấy rất xót xa về chuyện cô vợ anh ta. Vận xui gì mà kinh khủng đến thế! Dường như nó còn tệ hơn trường hợp của anh nữa. Ít nhất anh cũng còn được mấy đứa nhỏ. Janet quả đã làm tan nát trái tim anh, đã phá hỏng đời anh, nhưng ít nhất cô cũng không chết. Thật không còn gì tệ hại hơn là tình cảm của người bạn mới này của anh.

Nửa tiếng đồng hồ sau Jimmy xuất hiện, người sạch sẽ tươi mát với chiếc quần soọc, áo thun ngắn tay và cây vợt. Anh ta thật sự kinh ngạc khi nhìn thấy khu phòng Mark ở. Mark đã nói đúng, nó hoàn toàn khác ngôi nhà anh. Jimmy vẫn thích ngôi nhà mình hơn, nhưng anh hiểu tại sao chỗ ở của Mark lại tốt hơn cho mấy đứa trẻ. Vì nhiều chỗ để chúng chơi đùa, và hồ bơi.

Trong khi rảo bước đến sân quần vợt, Jimmy lên tiếng hỏi bạn:

- Ông Coop không phản đối gì mấy đứa nhỏ của anh sao?

- Không. Tại sao? – Mark có vẻ ngạc nhiên – Tôi bảo là đại diện địa ốc là chúng sống ở New York, và chỉ về đây vào những dịp nghỉ lễ thôi. Tôi bay qua đấy tiện cho chúng hơn.

- Theo những gì tôi trao đổi với bà ấy, tôi có cảm tưởng ông ta không thích trẻ con. Dĩ nhiên tôi hiểu lý do. Ông ta có khá nhiều đồ đạc rất đẹp tại cả hai nơi chúng ta ở. Riêng với tôi, điểm này rất tiện. Chúng tôi không có nhiều đồ đạc trong nhà, căn hộ rất nhỏ. Tôi lại vừa cho tất cả vào nhà kho. Coi như một khởi đầu mới trong một thời gian đã. Thế còn anh?

- Tôi để Janet đem đi mọi thứ với áo quần, vì nghĩ như thế tốt hơn cho mấy đứa nhỏ khi nhìn thấy những đồ vật quen thuộc quanh chúng. Và chỗ này quả thật là thứ của tời cho. Nếu không, tôi sẽ phải đi mua sắm cả khối đồ đạc bàn ghế. Nếu phải làm thế, chắc tôi chọn ở khách sạn còn tốt hơn. Dĩ nhiên là trong một thời gian, nhưng tôi thật chẳng mua sắm hay lo lắng gì về đồ đạc bàn ghế trong nhà. Tôi chỉ bước vào đây với mấy chiếc vali, rồi mở chúng ra là xong. Có thế thôi. Nhanh như có phép thuật, nhà tôi đây rồi.

Jimmy cười:

- Tôi cũng thế.

Hai người tìm thấy sân quần vợt ngay, nhưng lại thất vọng vì nó chẳng được chăm sóc tu bổ gì cả, mặt sân bị vỡ nhiều nơi và không được bằng phẳng. Sau cùng hai người đành phải chơi vô lê qua lại, một lúc sau đó đến hồ bơi, Mark nhảy xuống hồ bơi mấy vòng, còn Jimmy thì nằm tắm nắng một lúc. Một lát sau, Jimmy quay trở về nhà sau khi mới Mark đến dùng bữa tối. Hôm nay Jimmy sẽ làm món bít tết nướng than.

- Được lắm. Để tôi mang rượu đến – Mark tình nguyện nói. Một tiếng đồng hồ sau, anh đã xuất hiện với một chai rượu nho nhỏ trên tay. Hai người bạn sau đó ngồi dưới giàn hiên trước nhà Jimmy, chuyện trò về cuộc sống, thể thao, công việc làm, mấy đứa nhỏ của Mark, nhưng cố né tránh đề cập đến vợ, vì đó vẫn còn là một nỗi đau quá lớn đối với họ. Mark thú nhận là anh thấy rất khó mà bắt đầu các cuộc hẹn hò lại với một người đàn bà nào khác, còn Jimmy thì không biết có bao giờ mình làm được chuyện đó không, nhưng với cái tuổi 33, đây là một quyết định rất gay go. Cả hai đồng ý cứ để tình thế trôi đi như vậy trong một thời gian. Câu chuyện cuối cùng xoay quanh Coop, ý kiến của họ về ông ta, thật sự ông ta là người thế nào. Jimmy đưa ra giả thuyết người nào có một cuộc sống lau dài ở Hollywood như ông ta, rốt cuộc thế nào cái ý niệm về thực tế của anh ta cũng sẽ bị xói mòn đi. Dường như đó là lý thuyết có vẻ hợp lý về Coop mà cả hai đã nhìn thấy từ ông ta.

Đúng vào thời điểm hai người bạn đang ngồi trước sân nhà Jimmy, thì trong ngôi nhà chính, Coop đang trên giường với Charlene. Cô gái có một sức quyến rũ tình dục kinh khủng, làm ông như thấy mình trẻ lại, thách thức ông, làm ông thích thú, và làm ông bận rộnn suốt đêm.

Sáng hôm sau, cô ta nhẹ nhàng đi xuống dưới sửa soạn điểm tâm thật ngon, tính làm Coop ngạc nhiên bằng bữa điểm tâm thật ngon, trên người chẳng mặc thứ gì ngoài một dải dây dài thòng như cái khố, dưới chân là đôi giày cao gót mặt lót xa tanh đỏ, thì nghe có tiếng khóa lách tách rồi mở cửa. Cô gái quay người lại vừa lúc Mark xuất hiện trong nhà bếp với bộ đồ lót và mát tóc vàng rối bù, trông hệt một cậu con trai 18 tuổi hãy còn ngái ngủ. Charlene đứng yên, chẳng có cử chỉ nào che đậy thân thể mình mà chỉ mỉm cười.

- Chào anh, tôi là Charlene – Cô gái lên tiếng bằng một giọng rất tự nhiên như một người đang mặc áo quần chỉnh tề. Mark đứng ngây người, chỉ nhìn thấy trước mặt mình bộ ngực đồ sộ của cô ta, dải day dài và đôi chân dài. Mãi cả phút sau anh mới nhìn rõ mặt cô gái.

- Ồ,… tôi xin lỗi… Paloma bảo tôi là ông Coop không hề dùng đến nhà bếp trong những ngày cuối tuần… bếp của tôi bị hỏng, bình nấu cà phê cũng không sử dụng được… tôi tính qua đây pha một tách cà phê… cô ấy có giao tôi chìa khóa – Mark lắp bắp trong khi cô gái không những chẳng tỏ vẻ gì là khó chịu, mà còn có vẻ thân thiện và thích thú nữa.

- Để tôi pha cho anh một tách cà phê. Ông Coop đang ngủ.

Mark đoán chừng cô ta là một nữ diễn viên, một cô người mẫu mà Coop đã đưa về, hay một cô bạn gái nào đó của ông ta. Anh đã nhìn thấy một cô gái có mái tóc vàng hoe với ông ta mấy tuần trước đây. Không biết cô này là cô nào trong số đó, và chắc ông ta đang sử dụng đến cái khả năng nào đó về mặt tình dục của họ.

- Không. Để tôi đi về… tôi rất lấy làm tiếc… Nhưng cô gái chỉ đứng đấy nhìn anh, phơi cả bộ ngực trần trước mặt anh.

- Chẳng sao đâu – Cô ta dường như chẳng hề bận tâm gì đến thân hình hầu như trần truồng của mình trước mặt Mark. Nếu không quá bối rối, chắc anh đã bật cười lớn trước cái cảnh như thế. Trong khi Mark vẫn trong tình trạng vô cùng lung túng và hổ thẹn, thì cô gái đã pha xong tách cà phê cầm đưa cho anh. – Anh là người thuê nhà phải không? – Cô ta hỏi với vẻ rất tự nhiên. Mark cầm tách cà phê bốc khói vừa trả lời vừa vội vã rút lui.

- Vâng. – Còn ai khác nữa? Một tên trộm chăng? Một kẻ lạ ngoài đường đột nhập vào à? – Tôi sẽ không vào đây nữa, sẽ sắm bình pha cà phê mới. Có lẽ cô đừng nói lại chuyện với ông Coop – Anh bảo cô ta.

- Được rồi – Cô gái đáp vẻ thân thiện, trong khi lấy một hộp nước cam đổ vào ly cho Coop, rồi nhìn sang Mark lúc ấy đang rời khỏi phòng hỏi: - Anh muốn dùng nước cam không?

- Không, - Cám ơn cô về tách cà phê – Nói xong Mark biến đi thật nhanh, chốt cửa lại rồi đứng ở hành lang bên ngoài phòng khách bật cười, không sao tin được cảnh vừa nhìn thấy. Trông chẳng khác gì cảnh trong một cuốn phim loại tồi. Nhưng cô gái quả có khuôn mặt thật đẹp với mái tóc dài đen nhánh. Càng nghĩ Mark càng thấy cảnh vừa rồi thật buồn cười, nên vội vã mặc quần áo sang nhà Jimmy để thuật lại cho anh ta câu chuyện. Anh nhất định phải đi mua một máy cà phê mới chiều nay.

Jimmy đang ngồi uống cà phê đọc báo ở sân trước, nhìn lên thấy Mark đang nhìn mình cười, mặt không giấu được vẻ thích thú.

- Chắc bạn không đoán được sáng nay tôi pha cà phê ở đâu và ai pha cho tôi nhỉ?

- Chắc là không rồi, nhưng trông vẻ mặt của anh thì chắc cà phê phải ngon rồi.

Mark kể cho bạn nghe chuyện Paloma với chiếc chìa khóa, lò bếp và máy pha cà phê bị hỏng, chuyện mình bắt gặp Charlene trên người chỉ có một dải khố và đôi giày, không chút bối rối trong khi pha cà phê cho mình.

- Trông như một cảnh phim. Chúa ơi, hãy tưởng tượng nếu tôi đụng đầu phải ông ấy! Chắc ôn ấy tống tôi ra khỏi nhà quá!

- Hay tệ hơn thế nữa. Jimmy cũng bật cười nghĩ đến cảnh Mark mặc đồ lót đứng trước một người đàn bà trần truồng đang pha cà phê cho anh ta.

- Cô ta còn muốn làm cho tôi một ly nước cam nữa, nhưng tôi không dám để bị rủi ro, nếu nấn nà ở đấy lâu thêm nữa.

- Giờ anh có muốn dùng một ly cà phê nữa do kẻ phàm tục này pha không?

- Được chứ! – Trông hai người như hai đứa trẻ cùng ở trong khu phố mới gặp nhau, và hoàn cảnh cả hai đều có những điểm tương đồng đủ để kết hợp nhau lại. Còn có một điểm làm cho mối tình hàng xóm này trở nên dễ chịu hơn. Mọi người đều có bạn bè và cuộc sống riêng, nhưng gần đây họ đã tránh những người này. Những bi kịch của họ đã tách họ hẳn ra khiến họ thấy ngượng ngùng đối với những người từng quen biết lúc họ lập gia đình ngay cả với đám bạn bè thân thiết. Họ có thể tâm sự và thông cảm nhau một cách dễ dàng, nhưng thấy khổ sở trước sự thương hại của những người bạn cũ. Họ đã tự cô lập, và giờ đây đã tìm được một người bạn trong sự cô lập ấy và bắt đầu một trang mới của cuộc sống.

Mark trở về nhà nửa tiếng đồng hồ sau để giải quyết một số giấy tờ mang từ văn phòng về. Nhưng hai người bạn mới gặp nhau ở hồ bơi chiều hôm ấy. Mark đã mua một máy cà phê mới, và Jimmy cũng dọn đồ xong. Anh đã đặt một số bức ảnh của Maggie vào những chỗ chính để giúp anh bớt thấy cô đơn, nhất là vào những đêm khuya khi anh chợt thấy hốt hoảng vì đã quên mất gương mặt ấy.

Jimmy ngồi ung dung trên chiếc ghế xếp, lên tiếng hỏi Mark:

- Anh làm xong việc rồi chứ?

- Vâng. – Mark mỉm cười đáp. – Tôi mới mua một máy pha cà phê mới, sẽ trả lại chìa khóa cho Paloma và sẽ không bao giờ làm thế nữa. – Cảnh tượng phải nhìn Charlene với dải dây thòng, vẫn làm anh phải mỉm cười.

- Chắc anh đã nghỉ là cuộc sống ông ấy đàng hoàng hơn thế phải không? – Jimmy muốn đề cập đến Coop.

- Không phải thế. Nhưng tôi không muốn mình là khán giả ngồi hàng ghế đầu của cuộc sống tình dục ông ấy.

Hai người chuyện trò trong nửa tiếng đồng hồ, thì chợt nghe tiếng cổng mở ra rồi đóng lại. Và một người đàn ông cao lớn, tóc bạc trắng đang nhìn họ mỉm cười. Ông ta mặc chiếc quần jeans, áo sơ mi trắng ủi thẳng nếp, chân mang giày thể thao da cá sấu không có tất. Cả hai chợt đứng lên như những đứa trẻ bị bắt gặp đang làm điều sai quấy. Thật ra thì họ được tự do đến hồ bơi, và lý do duy nhất mà Coop ra đấy là để có dịp gặp hai người thôi. Từ trên sân thượng ông đã nhìn thấy họ. Charlene lúc ấy đang gội đầu trong phòng tắm.

- Cứ tự nhiên. Các anh là khách của tôi, nên tôi muốn ra để gặp và chào các anh. – Mark và Jimmy cũng thấy thích thú khi nghe ông ta gọi mình là “khách”, vì với số tiền 10 nghìn một tháng, họ không thể được xem là khách mà chỉ là những kẻ thuê nhà. – Chào các anh, tôi là Cooper Winslow – Ông ta bắt tay Jimmy rồi Mark, kèm theo nụ cười đầy mê hoặc – Ai ở trong nhà này? Trước đây các anh có biết nhau không?

- Tôi là Mark Friedman, tôi ở khu phòng khách. Không, chúng tôi chỉ mới gặp nhau hôm qua khi Jimmy dọn đến.

- Tôi là Jimmy O’Connor. – Jimmy tự giới thiệu trong khi bắt tay Coop. Cả anh và Mark đều có cảm tưởng như những cậu học sinh mới vào trường và gặp ông hiệu trường lần đầu tiên. Ông đứng cao hơn hai người nhiều, và họ thấy rõ Coop quả xứng với danh tiếng một người đẹp lão. Từ con người ông toát ra một vẻ thoải mái dễ chịu, cái vẻ lịch lãm, trong bộ đồ đặt cắt may vừa vặn với thân hình cân đối của ông. Nhìn ông mà đoán, không ai trong hai người cho ông được 60 tuổi, trẻ hơn thế nhiều, không thể nào tin được là Coop đã 70. Phụ nữ yêu quí ông là chuyện rất dễ hiểu. Ngay với chiếc quần Jeans màu xanh, người ông ta vẫn toát ra một vẻ thanh lịch đầy quyến rũ. Và con người huyền thoại của Hollywood ấy thả người ngồi cạnh Mark và Jimmy, nhìn hai người mỉm cười.

- Tôi hy vọng hai anh bạn vui vẻ thoải mái với nơi ở hiện tại.

- Vâng, rất thoải mái. – Mark đáp nhanh, cầu mong Charlene không nói cho ông ta biết câu chuyện sáng nay. Anh nghi ngờ là cô gái đã thuật lại, nên Coop đã đến gặp anh.

- Một nơi rất đặc biệt. – Mark lên tiếng khen ngợi, cố không nghĩ đến hình ảnh của cô gái lúc sáng. Như cảm nhận được ý nghĩ ấy của Mark, Jimmy cười với đôi mắt đầy vẻ diễu cợt. Quả là một chuyện hi hữu.

- Tôi lúc nào cũng yêu thích nơi này. – Coop nói. – Khi nào tiện, hai bạn vào ngôi nhà chính chơi. Có thể chúng ta cùng dùng một bữa tối – Rồi ông sực nhờ mình không còn đầu bếp hay quản gia nữa để tiếp khách cho đàng hoàng. Chắc ông sẽ phải gọi các tay chuyên phục vụ yến tiệc, nếu muốn mời khách đến nhà dùng tối. Không thể nào tin cậy vào đôi tay của Paloma lúc nào củng cho ông ăn món mì xào và mì khô, dù tiếng Anh của cô ta giờ đã khá hơn. Có nói giọng gì đi nữa thì cô ta cũng là một kẻ nổi loạn, lúc nào cũng hành động theo ý mình. Nếu bảo cô ta làm bữa ăn tối, không biết bữa ăn ấy sẽ ra sao.

- Hai anh bạn từ đâu đến đây?

- Tôi từ Boston – Jimmy đáp. – Tôi đến đây được tám năm rồi, sau khi rời đại học. Tôi rất thích nơi này.

- Còn tôi thì ở đây được 10 năm rồi, từ New York đến – Mark tính nói thêm “với vợ con”, nhưng ngừng lại. Câu chuyện trở nên quá thương tâm, nhất là khi anh giải thích tại sao vợ con không cùng ở với anh.

- Cả hai bạn đều đã quyết định đúng. Tôi cũng từ miền Đông đến, và không chịu nổi khí hậu ở đấy nhất là về mùa Đông. Ở đây cuộc sống dễ chịu hơn.

- Nhất là được ở một nơi như thế này – Jimmy lên tiếng khen. Anh thấy mình như bị Cooper Winslow cuốn hút trong khi ngồi trò chuyện với ông ta. Người ông trông hoàn toàn tự nhiên, thoải mái, rõ ràng là đã quen với sự chú ý hay những lời khen tặng của người khác, và biết rõ sức mê hoặc của con người mình.

- Hy vọng hai anh bạn sống sung sướng ở đây. Nếu cần gì, xin cho tôi biết – Mark không muốn khiếu nại về lò bếp hay máy pha cà phê, vì anh đã quyết định tự mình đem đi sửa, rồi khấu trừ vào số tiền thuê nhà tháng tới.

Coop lại nhìn hai người cười thật tươi, trò chuyện thêm vài phút nữa rồi từ giã. Họ chờ ông vào đến bên trong nhà mới lên tiếng bàn luận về ông. Mark đưa ra nhận xét.

- Anh có tin vào mắt mình không? Chắc tôi đành phải đưa cả hai tay lên đầu hàng. Còn ai dám tranh đua với một người mẫu đẹp như thế!

Trong đời chưa có người nào tạo một ấn tượng mạnh như thế đối với anh, và Cooper Winslow là người đàn ông đẹp nhất từ trước tới giờ Mark chưa từng gặp. Nhưng Jimmy lại ít bị ảnh hưởng hơn. Anh trầm ngâm lên tiếng nho nhỏ, sợ Coop nghe được:

- Có một điều này cần lưu ý. Cả con người ông ta làm ta không sao tự hỏi là bên trong con người ấy có quả tim hay không, hay chỉ là cái duyên quyến rũ. Cái vẻ đẹp bên ngoài và những bổ đồ cắt khéo.

- Có lẽ như thế cũng đã đủ - Mark nói khi nghĩ đến Janet, chắc cô sẽ chẳng bao giờ chịu rời bỏ một người đàn ông có cái duyên, tính dí dỏm, diện mạo của Cooper Winslow. Cạnh ông ta, Mark trông chẳng khác một kẻ lù khù. Mọi khuyết điểm của anh như lộ hẳn ra khi Coop xuất hiện.

- Không phải thế - Jimmy nói với giọng sành sỏi hơn – Đó chỉ là cái vỏ của ông ấy thôi. Chẳng có ý nghĩa gì nhiều trong những điều ông ta nói cả, tất cả đều là cái đẹp bề ngoài và những thứ nhảm nhỉ, vớ vần. Thử nhìn thấy một cô gái mà ông ấy đem về. Ba mươi năm sau này nữa, liệu anh có muốn thấy một cô gái đỏng đảnh đầu óc rỗng tuếch với dải khố dài làm điểm tâm cho anh, hay muốn có một con người thật sự để chuyện trò?

- Để tôi suy nghĩ một chút điểm ấy được không? – Mark trả lời rồi cả hai cười lớn.

- Vâng, có được những phút vui thú như thế vẫn tốt, nhưng chắc chỉ trong một thời gian thôi. Rồi sau đó thì sao? Nó sẽ làm tôi điên mất. – Maggie quả là con người hoàn hảo. Vừa không ngoan, thành thật, xinh đẹp vừa vui vẻ, đầy nữ tính, tất cả những thứ mà anh muốn. Những cô gái xinh đẹp mà đần độn là thứ anh không hề thích. Còn Mark, anh chỉ muốn Janet. Nhưng nhìn mặt ngoài thì Cooper Winslow như có đủ những thứ căn bản đó.

Ngay cả Jimmy cũng phải thú nhận ông ta là con người đầy ấn tượng.

-Thật ra, ông ta cần có khả năng giữ được những cô gái hấp dẫn. Nếu được lựa chọn, tôi muốn có những cô gái quê hơn. Họ tuyệt vời lắm.

- Anh cứ giữ những cô gái ấy, còn để những cô xinh đẹp mà đần độn cho tôi. Cám ơn Chúa, ông ấy không đề cập đến vụ đụng đầu của tôi với cô gái của ông ta trong bếp sáng nay – Mark nói với vẻ nhẹ nhỏm.

- Tôi biết đó là điếu anh đang nghĩ – Jimmy lên tiếng chế diễu. Anh thích Mark, thích con người dễ thương và có những giá trị tốt ấy. Anh cũng thấy thích thú khi trò chuyện với Mark, khởi đầu cho một tình bạn tốt đẹp với vết thương của Mark, vì anh rất dễ bị lôi trở về với vết thương vừa trải qua, nhất là nỗi nhớ thương mấy đứa con.

- Vậy là chúng ta đã gặp ông ta rồi. Ông ta trông như một ngôi sao điện ảnh, phải không? – Jimmy đang nghĩ đến cuộc gắp gỡ ngắn ngủi vừa rồi. – Không biết ai ủi áo cho ông ta nhỉ? Áo quần của tôi nhăn nhíu cả, kể từ lúc rời nhà. Maggie chẳng hề ủi thứ gì hết. Cô bảo chuyện ấy trái với tôn giáo của cô – Cô là một tín đồ Thiên Chúa giáo rất sùng đạo, và là người ủng hộ thuyết nam nữ bình quyền mạnh mẽ. Lần đầu tiên khi anh bảo cô giặt áo quần, Maggie đã suýt đấm vào mặt anh.

- Tôi đã đem mọi thứ kể cả đồ lót ra tiệm giặt – Mark nói. – Tuần vừa qua thiếu áo sơ mi tôi phải đi mua thêm 6 cái mới. Tôi đã cho Paloma ít tiền để cô ấy giặt cho tôi vài thứ khác. Có lẽ nếu bạn yêu cầu, cô ta cũng có thể làm chuyện này cho bạn – Paloma đã tỏ ra rất tử tế với Mark, không những cô ta có thiện chí mà còn có khả năng, thông minh và khôn ngoan nữa. Anh đã kể cho cô ta nghe về mấy đứa nhỏ, và cô ta đã an ủi anh bằng những lời lẽ tế nhị và đầy thương cảm. Mark rất trọng nể cô ta.

Jimmy mỉm cười nói:

- Với tôi thì chẳng sao – Tôi là một tay chuyên sử dụng máy hút bụi và bình Windex. Maggie chẳng bao giờ đụng đến thứ này.

Mark không muốn hỏi thêm về công việc của cô ấy nhưng rõ ràng là cô ta phải có nhiều đức tính mới làm cho Jimmy say mê đến thế. Chiều hôm ấy Jimmy đã kể cho anh nghe là hai người gặp nhau ở trường đại học Harvark. Hiển nhiên cô ta là môt thiếu nữ thông minh xuất sắc.

- Janet và tôi gặp nhau ở trường luật, nhưng cô chẳng bao giờ hành nghề. Chúng tôi lấy nhau chưa được bao lâu thì Janet mang thai và phải ở nhà chăm sóc con.

- Cũng vì lý do đó mà chúng tôi không có con. Maggie lúc nào cũng bị xâu xé về chuyện phải từ bỏ nghề để ở nhà chăm sóc các em bé. Tôi đã tưởng sớm muộn gì rồi chúng tôi cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện này. – Điều này anh không nghĩ đến là chuyện xảy ra sau đó.

Họ trở lại câu chuyện về Coop trong một lúc. Đến 6 giờ Jimmy trở về nhà vì có hứa gặp mấy người bạn ăn tối. Anh có mới Mark cùng đi, nhưng anh ta bảo còn phải sắp xếp lại ít giấy tờ, và phải đọc thêm về những điều thuế mới. Khi chia tay cả hai đều cho là những ngày cuối tuần của họ rất tốt đẹp. Mỗi người đều có thêm được một người bạn mới, và đều thấy sung sướng với nơi ở mới. Cả hai đều thích được gặp Cooper Winslow, và đều hài lòng với cuộc gặp gỡ này. Coop đúng là mẫu người mà người ta thường bảo, con người huyền thoại Hollywook. Jimmy và Mark hứa sẽ cùng đi ăn tối trong tuần lễ tới. Và trong khi Jimmy rảo bước về ngôi nhà cạnh cổng, thì Mark cũng đi về phòng khách của mình, mỉm cười nghĩ đến tách cà phê và cô gái ban sáng. Coop Winslow may mắn thật.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...