Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 86: Cô ấy là bạn gái của tôi


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau. Hứa Luật thức giấc, lười biếng nằm trong chăn vươn vai một cái. Dụi dụi hai mắt, xoay mình nghiêng qua một bên.

Đầu óc vẫn còn mơ mơ hồ hồ, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện đôi mắt màu nâu trong vắt, đôi mắt cực kỳ quen thuộc, chỉ cần nhìn sơ cũng biết chủ nhân của nó là ai.

Đường … Tố …

Trong giây phút ấy, Hứa Luật nghĩ mình còn đang ở trong căn biệt thự nhỏ của Đại học Y, đang nằm trong phòng Đường Tố, vì vậy khi tỉnh lại cô không cảm thấy kinh ngạc.

Thế nhưng … cô nhanh chóng tỉnh táo … Hình như có gì sai sai!

Lăn qua lộn lại một lúc, sau đó nhảy bật dậy trừng mắt nhìn người đàn ông nằm cùng giường: “Đường Tố …”, Hứa Luật hét lên, “Tại sao anh ở đây?”

Nếu cô nhớ không lầm tối hôm qua rõ ràng cô đã khóa cửa rồi.

“Chào buổi sáng Hứa Luật!”, so với sự hoảng loạn của người đối diện, Đường Tố bình tĩnh hơn rất nhiều. Anh chậm rãi đứng dậy, khẽ nở nụ cười, trước tiên chào cô một cái, sau đó từ từ giải thích: “Anh đã từng nghiên cứu rất nhiều phương pháp mở cửa, loại khóa này của em không gây chút khó khăn nào cho anh. Chỉ cần tám giây.”

Hứa Luật nhướn mày, ngữ khí đầy nguy hiểm: “Vậy nghĩa là em phải cám ơn anh vì đã cống hiến cho sự an toàn của em ư?”. Mới sáng sớm đã dùng hành động thực tế để chứng minh khả năng phòng bị của cô chỉ cần tám giây.

“Đương nhiên không cần!”, anh lắc đầu, “Anh là bạn trai của em, anh có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho em.” Sau đó anh lên tiếng nhắc nhở cô: “Hứa Luật! Em chưa chào anh buổi sáng!”

Với thân phận là người bạn trai của Hứa Luật, anh rất muốn vì cô tận lực. Hiện tại chưa thể ‘cùng giường chung gối’ với cô, là anh đã nhường một bước. Do vậy,anh hi vọng mỗi sáng người đầu tiên Hứa Luật nhìn thấy phải là anh, và mỗi tối anh phải là người trông thấy cô nhắm mắt ngủ ngon.

“Rốt cục, sáng sớm tinh mơ anh đến đây để làm gì?” cô nói.

“Morning and Morning kiss!” Xem ra lần này Hứa Luật không hiểu nỗi lao tâm khổ tứ của anh, nên anh quyết định nói thẳng.

Hứa Luật: “…”

“Không lẽ em không chờ mong?”, phản ứng của Hứa Luật khiến Đường Tố càng phiền lòng: “Từ đêm qua anh chỉ mong trời mau sáng. Sáng sớm tinh mơ anh đã tỉnh giấc, tính gọi em dậy nhưng khi nhìn thấy em ngủ say, anh liền suy nghĩ nên để em ngủ thêm một lát …”

“Tuyệt! Nhưng lẽ ra anh không nên tự ý …” …xông vào phòng em.

“Chính vì thế, anh liền để em ngủ”, anh nói, “Anh chỉ nghĩ thế thôi nhưng nhìn dáng vẻ em ngủ quả thật rất đáng yêu”, lúc nói những lời này mắt anh lướt nhìn toàn bộ gương mặt cô: “Vì vậy … anh thật sự rất muốn bò lên giường, nằm bên cạnh em!”

Nói như thể chuyện anh ngang nhiên vào phòng cô là do cô sai?

“Cảm tạ lời khen ngợi của anh!”, Hứa Luật vuốt mặt: “Vậy … bây giờ anh ra ngoài được chưa? Em cần đánh răng rửa mặt!”

Anh bẹp miệng, nhìn vào mắt cô, chân bất động không di chuyển.

Ông trời ới! Trông anh không khác gì con mèo nhỏ chịu thiệt, dùng ánh mắt lên án sự vô tình của cô.

Cô phải thỏa hiệp … bởi gương mặt anh lúc này lực sát thương quá lớn.

“Chào buổi sáng, Đường Tố!”

Được cô đáp lại, anh nở nụ cười, cúi người hôn cô một cái: “Anh ra ngoài chờ em!”

Sau khi Đường Tố rời đi, Hứa Luật thở phào nhẹ nhõm.

Vâng … Chính xác là … chuyện đêm qua không phải là một giấc mơ.

Khi Hứa Luật ra ngoài thì Đường Tố đã chuẩn bị xong bữa sáng: cháo trắng, dưa chuột muối, cá thu chiên giòn.

Từ khi anh dọn đến sống chung, cá cũng chiếm mất phân nửa tủ lạnh.

Buổi sáng mùa đông, một chén cháo trắng, thật không có gì bằng. Hứa Luật không khách sáo, ngồi vào bàn đánh một bữa ngon lành.

Điểm tâm xong, Hứa Luật đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “… Anh không phát hiện ra có điểm không hợp lý sao?”

Đường Tố: “Cái gì?”

Tất cả kế hoạch của anh đều tiến hành thuận lợi, điều bất hợp lý nhất chỉ là … anh phải chờ một khoảng thời gian nữa mới có thể tiến thêm một bước nữa với cô.

“Mèo! Bốn con mèo đâu?”

“À! Bọn chúng trong đồn cảnh sát!”. Anh không hề cảm thấy hổ thẹn với hành vi ‘qua cầu rút ván’ của mình. Anh nhất quyết không để bốn con mèo, mối nguy hiểm tiềm tàng này gây trở ngại đến kế hoạch yêu đương của anh.

Không biết kiếp trước bốn con mèo này gây nên tội nghiệt gì mà kiếp này lại có được người chủ nhân như Đường Tố? Hứa Luật âm thầm cảm thán. Do vậy sáng nay đi làm, Hứa Luật không quên mang theo túi lương thực cho mèo.

Những ngày tiếp sau đó, Đường Tố bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở Cục cảnh sát thành phố Giang, không phải vì vụ án mà là vì Hứa Luật. Anh ý thức được mặc dù không có vụ án nào nhưng anh lại không cảm thấy nhàm chán.

Bởi vì đã có Hứa Luật.

Khi không có vụ án trong đầu anh đều nghĩ về những chuyện có liên quan đến Hứa Luật. Đối với mối quan hệ mới này Đường Tố dĩ nhiên nôn nóng hơn Hứa Luật. Anh đều cố gắng kiên trì thực hiện một số công việc, ví như mỗi sáng mỗi tối đều phải có ‘Nụ hôn vấn an’; ví như mỗi ngày phải cùng nhau ăn chung hai bữa sáng tối, còn bữa trưa vì phải ăn ở căn tin nên hai người ăn riêng.

Nguyên do cũng bởi Hứa Luật tạm thời không muốn công khai quan hệ của hai người.

Cô nói cô cần có một khoảng thời gian để thích ứng --- Hiện tại, Đường Tố cực kỳ ghét cụm từ ‘Một khoảng thời gian’. Vì thế, anh dốc tâm lên mạng tìm kiếm. Từ ngày quen Hứa Luật, anh sử dụng hết công suất công cụ tìm kiếm baidu, từ khóa anh tìm là:

Bạn trai quá mức tuấn tú có khiến bạn gái cảm thấy áp lực?

Bạn trai có IQ cao sẽ khiến bạn gái chịu áp lực rất lớn?

Bạn trai vừa đẹp vừa IQ cao, có phải bạn gái sẽ cực kỳ áp lực?



Sau khi ra hàng loạt đáp án khẳng định, anh đồng ý đáp ứng yêu cầu của Hứa Luật.

Tuy rằng anh hiểu bạn gái của anh không phải là người nhu nhược yếu đuối, trái lại anh cảm thấy bạn gái của anh là một người phụ nữ tràn đầy tự tin.

--- À! Giáo sư Đường đặc biệt rất hài lòng cách gọi ‘Bạn gái của anh’.

Thế nhưng dù luận tướng mại hay chỉ số thông minh Đường Tố đều vượt xa người thường, do vậy chuyện Hứa Luật cảm thấy áp lực anh có thể hiểu được.

Mặc dù nói là nói thế, nhưng chuyện không được phép công khai quan hệ anh có hơi bất mãn, bởi vì anh không thể quang minh chính đại gạt bỏ mấy người đang có ý đồ ‘bất chính’ xung quanh Hứa Luật, đặc biệt là người đàn ông tên Tô Tử Khiêm.

Vì vậy Đường Tố một phen hao tổn chút sức đi nghiên cứu sách lược ‘Bất chiến nhi khuất nhân’ trong binh pháp Tôn Tử.

‘Bất chiến nhi khuất nhân’: Không đánh nhưng vẫn khuất phục được người khác.

Để thực hiện chiến lược này điều kiện cần phải có là người đó phải ưu tú, đồng thời phải có lực uy hiếp đủ mạnh.

Chỉ cần anh thả tin tức ra ngoài, khiến mọi người biết được ‘Đường Tố có mưu đồ với Hứa Luật’, khiến cho tất cả mọi người biết ‘Hứa Luật là người đặc biệt của Đường Tố’. Dựa vào bản thân là một người đầy ưu tú, anh chắc chắn mọi người biết khó mà lui.

Nếu được vậy, anh không cần công khai quan hệ nhưng lại vẫn có thể ngăn cản tâm tư người đàn ông khác với Hứa Luật.

Perfect!!!

Dựa theo đề xuất của chiến lược này, Đường nhị thiếu mở toàn lực triển khai hành động.

Dưới sự chỉ đạo của Đường Tố, Cục cảnh sát thành phố Giang nhanh chóng nâng cao được tỉ lệ phá án, các cấp lãnh đạo ai nấy mặt tươi như hoa. Cứ theo đà này khả năng Cục sẽ đứng đầu toàn ngành trên toàn quốc. Có điều, trình độ ‘miệng quạ của Đường Tố’ cũng ngày một thăng cấp.

“Giáo sư … Giáo sư Đường!”, cô cảnh viên trẻ tuổi nhìn người đàn ông đi tới, tim đập loạn nhịp, ngữ khí lắp bắp.

“Tôi cho rằng cô không những IQ không cao, mà ngay cả trình độ ngôn ngữ cũng thấp quá mức!”, giáo sư Đường vừa đi vừa nói, bước ngang qua, để lại sau lưng cô cảnh viên nhỏ như hóa đá.

Một anh cảnh viên ái mộ Đường Tố, lại bật hỏi ra câu hỏi cực kỳ xuẩn ngốc --- Với anh, đó là ngu xuẩn.

“Giáo sư Đường, anh thông minh như thế! Vậy trên thế giới này còn gì có thể làm khó anh?”

Đường Tố nhướn mi: “Dĩ nhiên có! Là Hứa Luật làm khó tôi!”

“Hả …. Sao cơ?”

“Cậu không cần nghĩ, bởi so với bộ não tí tẹo kia chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ thông suốt đạo lý này.”

“…”

Sau thành phố Tân thì Cục cảnh sát thành phố Giang cũng được chứng kiến ‘uy lực ngôn ngữ’ của giáo sư Đường, trong nhất thời các cấp từ bé đến lớn đều tránh xa đại thần.

Tuy nhiên, họ cũng nhanh chóng phát hiện nòng súng của Đường đại thần không phải nhằm vào tất cả mọi người. Không, chính xác là chỉ phát hỏa với những người đang đối mặt với anh.

Rồi dần dần mọi người cũng nhìn ra khi muốn gặp Đường đại thần nhất định phải mang ‘Kim bài miễn tử pháp y Hứa’.

“Đường đại thần đối với pháp y Hứa mỏi mắt chờ mong”.

“Đường đại thần thích pháp y Hứa!”

Tất cả những lời đồn đại này lan truyền rất nhanh, ngay cả Tô Tử Khiêm cũng biết.

Chiều hôm đó Tô Tử Khiêm tìm Hứa Luật để hỏi thăm về những tin đồn này.

“Những tin đồn kia …”, trên tầng thượng của Cục cảnh sát thành phố Giang, Tô Tử Khiêm nhìn Hứa Luật: “… Có phải là thật không?”

Dĩ nhiên, Hứa Luật đã nghe qua, hơn nữa còn đoán được mục đích của hành vi này.

--- Thật đúng là người đàn ông ấu trĩ!!! Khiến Hứa Luật vừa bực vừa buồn cười, nhưng đồng thời trong tim cô len lỏi chút ngọt ngào không tên.

Bây giờ … đối mặt với câu hỏi dò của người cô thân nhất.

Cô im lặng, một lúc lâu sau mới nở nụ cười, coi như là khẳng định: “Uhm! Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc là như thế!!!”

Tô Tử Khiêm lặng yên không nói, nhìn nụ cười e lệ trên gương mặt cô, nụ cười mà anh từng mong đợi nhất, mong đợi cô sẽ dành nụ cười ấy cho anh.

“Cô bé của anh … Lớn rồi!”

Tô Tử Khiêm đột nhiên đưa tay xoa xoa đầu Hứa Luật. Đột nhiên lớn nhanh như thế khiến anh không kịp ứng phó.

“Nhớ khi còn bé, mẹ anh hay nói với mẹ Hứa rằng muốn em là con dâu của bà”, Tô Tử Khiêm đột nhiên nhắc lại chuyện ngày xưa.

Thuở ấu thơ, hai người ở cùng một đại viện, Hứa Luật thích nhất chạy theo đuôi Tô Tử Khiêm.

“Có một lần mẹ anh còn hỏi em sau này lớn rồi có đồng ý làm vợ anh không, em còn nhớ chứ!?!”, ngữ khí đều đều, Tô Tử Khiêm như đưa hai người bọn họ quay về ngày xưa.

Khi đó cô năm tuổi, Tô Tử Khiêm tám tuổi. Hôm đó là sinh nhật của anh, cô muốn ăn bánh sinh nhật, Tô Tử Khiêm cắt cho cô phần bánh rất lớn khiến cô cao hứng la lớn: “Anh Tử Khiêm là tốt với em nhất!”

Lúc đó mẹ Tô cười cười hỏi: “Luật thích anh Tử Khiêm sao?”

Cô cắn miếng bánh, quanh miệng dính đầy bơ: “Thích ạ!”

“So với bánh gato thì sao? Thích bánh hay thích anh Tử Khiêm?”

Một cô bé Hứa Luật chỉ mới năm tuổi, sau một hồi cân nhắc suy nghĩ liền chọn Tô Tử Khiêm. Mẹ Tô liền hỏi cô vì sao, cô giải thích: “Vì anh Tử Khiêm sẽ cho con rất nhiều bánh!”

Mẹ Tô phá lên cười, mắng yêu cô là quỷ nhỏ, rồi nói tiếp: “Vậy … Hứa Luật sau này làm con dâu bác, làm vợ Tiểu Khiêm như vậy ngày nào cũng có bánh ăn có chịu không?”

Lúc ấy cô đâu hiểu thế nào là con dâu, vợ là gì, chỉ nghe thấy được ăn nhiều bánh gato thì không hề do dự gật đầu liên tục: “Được ạ!”

Hồi ức đến đây.

Hứa Luật không hiểu tại sao Tô Tử Khiêm lại gợi lại câu chuyện này: “Thật sự là có chuyện đó, khi ấy em chỉ nghĩ có thật nhiều bánh để ăn. Khà khà!”, cô lặng lẽ nở nụ cười.

Tô Tử Khiêm nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh và chất chứa đầy sự dịu dàng: “Vậy … vậy hiện giờ thì sao?”

“Hiện … hiện giờ?”… Hiện giờ cái gì?

“Bây giờ em còn nguyện ý gả cho anh không?”

Hứa Luật thất kinh, há mồm trợn mắt nhìn anh.

Gả cho anh?

Anh nói gì vậy?

“Tử Khiêm … Anh … anh trêu em đúng không?”, Hứa Luật lạc giọng.

“Không! Anh nói thật!”

“Nhưng … nhưng mà … anh đối với em … anh đối với em từ trước đến nay … chỉ coi em … chỉ coi là em gái nhỏ thôi mà!”, cô luống cuống, cô chưa bao giờ nghĩ đến Tô Tử Khiêm sẽ nói những lời này.

Tô Tử Khiêm im lặng vài giây, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần cay đắng: “Anh làm sao lại đi thích em gái mình chứ? Tiểu Luật, từ trước đến nay anh vẫn coi em là người phụ nữ anh yêu.”

Giữa bọn họ ở chung với nhau, tình cảm chắc chắn cũng đến lúc chín muồi. Đây cũng chính là điều khiến anh lo lắng, lo lắng tình cảm anh đối với cô chỉ là tình cảm anh em, rồi do anh hiểu lầm đó là tình yêu.

Nếu là người ích kỷ, anh đã phóng lao theo lao, nhất quyết để hai người bên nhau. Thế nhưng, với cô anh không cách nào làm được như vậy, anh không thể nào ích kỷ với cô. Vì vậy, anh đồng ý để cô đi thành phố Tân, hi vọng trong khoảng thời gian này suy nghĩ rõ ràng tình cảm của hai người.

Tuy nhiên không hề nghĩ đến kết quả lại biến thành như thế này.

Nhìn thần sắc Hứa Luật, Tô Tử Khiêm biết anh đã mất đi phần nào đó tư cách.

“Tử Khiêm, em …”

“Cô ấy sẽ không gả cho anh!”

Một thanh âm khác vang lên, hai người đồng thời nhìn sang, liền trông thấy Đường Tố gương mặt căng thẳng đang bước đến, ngữ khí tức giận. Anh vọt qua đứng giữa hai người bọn họ: “Anh tuyệt vọng đi! Cô ấy sẽ không gả cho anh, cô ấy là của tôi …”

Tô Tử Khiêm sửng sốt vì sự xuất hiện của Đường Tố: “Anh …”

Nếu là tình huống bình thường, Đường Tố nhất định đọc hiểu biểu hiện của Tô Tử Khiêm lúc này chỉ là thăm dò. Nhưng hiện tại, sự bình tĩnh và lý trí của anh đã bay mất, anh thầm hiểu đây chính là anh ta đang … Khiêu khích!

Đúng, không sai … Là khiêu khích!

Gương mặt Tô Tử Khiêm nhíu mày, cuối câu đột nhiên nâng cao giọng, giống như đang chất vấn … Tất cả những hành động này kích thích Đường Tố, anh lớn tiếng tuyên bố: “Đương nhiên là của tôi! Cô ấy đã trở thành bạn gái của tôi!”

Anh còn đặc biệt tặng thêm ba chữ ‘Đã trở thành’ để minh chứng cho thân phận của chính mình

--- Là bạn trai Hứa Luật!




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...