Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!
Chương 34: Tôi không phải là đám đàn ông kia
Tay chân của tử thi bị một sợi dây thừng buộc chặt, đầu khác của dây thừng thắt một vòng qua cổ. Toàn bộ tử thi vì sợi dây thừng mà cả cơ thể như uốn lượn.
Hứa Luật kiểm tra dây thừng, là một sợi dây nilon bình thường, mua ở đâu cũng có. Dây thừng bị sáp bao bọc, nút thắt cũng không dễ mở, coi như hết cách. Hứa Luật đành lấy kéo, cắt một đoạn dây thừng, sau đó cho dây thừng vào túi vật chứng.
Cô liếc nhìn Đường Tố một chút.
Cô vốn nghĩ Đường Tố không quen với tình huống hiện tại, nhưng bất ngờ là anh lại cực kỳ bình tĩnh, đứng yên lặng một bên quan sát cô nghiệm thi.
Hừ hừ!!! Can đảm lắm!
Giải phẫu trong nhà tang lễ không giống ở Cục cảnh sát thành phố, ở đây không có thiết bị ghi hình, do đó cần phải nhờ một cảnh viên phụ trách quay phim. Tình hình của thi thể này đã khiến không ít nhân viên cảnh sát thay phiên nhau chạy ra ngoài nôn nôn ói ói … vì vậy …
“Đường Tố! Anh giúp tôi quay phim!”, Hứa Luật quyết định đem trọng trách đặt lên người anh. Anh cũng có sẵn tố chất, ngoài anh ra không còn ai thích hợp hơn … tuyệt đối sẽ không run tay khiến hỏng cả đoạn phim.
Hứa Luật bắt đầu nghiệm thi: gương mặt tử thi hủy hoại nghiêm trọng, thối rữa chỉ còn lớp biểu bì, từ gương mặt không tìm được manh mối hữu ích.
Sau khi nôn mửa một trận, Tiểu Lưu quay lại đã thấy Hứa Luật bắt tay vào làm việc, anh ta nhanh chóng đeo khẩu trang theo kịp tiết tấu của cô.
Xác hóa sáp khác hẳn với bình thường, ngoài khác biệt về thị giác, ngay cả xúc giác cũng bị khiêu chiến nặng nề.
Hứa Luật cảm thấy dùng từ ‘Sáp’ là cực kỳ chuẩn xác bởi đám mỡ kia ngâm trong nước như xà phòng, rất trơn, đặc biệt là khi nghiệm thi pháp y đều dùng găng tay cao su lại càng khó cầm, cầm lên là lại trơn tuột đi, nếu dùng lực quá mạnh các mô mỡ liên kết vỡ ra, dịch mỡ sẽ chảy xuống.
“Cổ tay bị trói cùng mắt cá chân.” Hứa Luật dùng dao giải phẫu, cắt phần da phía cổ tay của tử thi: “Phần dưới da không xuất huyết, là chết rồi mới bị trói. Hơn nữa trói rất chặt.”
Không cần Hứa Luật nhiều lời, Đường Tố đã xích lại gần, lấy camera quay đặc tả mọi động tác của Hứa Luật.
Kiểm tra bên ngoài tử thi không có manh mối.
“Bộ phận bên ngoài thi thể không có vết thương trí mạng.”
Hứa Luật bắt tay vào tiến hành giải phẫu.
“Xương sụn giáp trạng bị gãy, xuất hiện tình trạng xuất huyết”, Hứa Luật kiểm tra phần cổ họng: “Phần xương bị gãy khi nạn nhân vẫn còn sống, phần cổ họng có lực tác động.”
“Xem ra là bị bóp chết!” Tiểu Lưu cố gắng nuốt trở vào vị chua đang từ dạ dày trào lên cuống họng.
“Hiện tại khả năng đây là nguyên nhân cao nhất dẫn đến cái chết, nhưng cần tiến hành thêm một bước nghiệm chứng.”
Hứa Luật bình tĩnh trình bày, mặc kệ phải đối mặt với thi thể như thế nào, cô vẫn tuân thủ các chuẩn tắc trong nghề nghiệp của mình, lấy tiêu chuẩn cao nhất để hoàn thành công việc, nên dù một bước cũng không bỏ sót.
Không cách nào xác định thân phận nạn nhân vì vậy không thể liên hệ xin phép gia đình để mổ xác nghiệm thi. Bình thường với tình huống này, là một vụ án nghiêm trọng, pháp y sẽ tiến hành luôn giải phẫu nghiệm thi.
Phần ngực bụng của tử thi mở ra, nội tạng chưa bị hóa sáp nên tính ra vẫn còn sạch sẽ hơn so với bên ngoài của tử thi khá nhiều. Thông qua kiểm tra nội tạng cũng có khả năng đoán được độ tuổi của nạn nhân. Sau khi kiểm tra nội tạng, cuối cùng Hứa Luật xác định: “Nạn nhân chết do ngạt cơ học!”
Chết do ngạt cơ học được chia thành nhiều loại: chết vì treo cổ, bị bóp chết, ghìm chết, chết đuối, ngạt khí … Tất cả đều gọi là ngạt cơ học tuy nhiên tình huống xuất hiện trên tử thi thì không giống nhau. Phần xương sụn bên trong cổ họng bị vỡ là do bị siết chết, phần da sau gáy, cơ bắp, phần giáp trạng và phần mô xung quanh xảy ra tình trạng xuất huyết. Mặt, hàm dưới cùng tứ chi có hiện tượng giãy dụa, chống cự.
Hứa Luật: “Nguyên nhân cái chết đã có, bây giờ từ trên thi thể tìm ra nguồn gốc nạn nhân.”
“Căn cứ độ hóa sáp trên tử thi, khả năng chết đã được năm sáu tháng”, Tiểu Lưu mở miệng: “Thông báo phía cảnh sát tìm thông tin người mất tích trong khoảng năm sáu tháng trước.”
“Nạn nhân, nữ, 65 tuổi, vóc người ốm yếu”, Hứa Luật đem kết quả nghiệm thi của mình nói ra: “Phần xương mu có vết thương đã cũ, đã từng xảy ra một tai nạn nào đó liên quan. Nạn nhân bị trói trong túi, bên ngoài lại là bãi rác chứa nhiều vi khuẩn do vậy đã đẩy nhanh tốc độ hóa sáp. Nếu như theo lời anh nói là năm sáu tháng trước, thì xác hóa sáp không chỉ giới hạn ở lớp biểu bì mà phần bắp thịt lúc này cũng phát sinh biến hóa. Năm nay là năm nhuận, vào khoảng tháng chín, tháng mười trời vẫn còn rất nóng, vì vậy hãy dồn trọng tâm điều tra người mất tích khoảng ba tháng trước.”
Ba tháng, cũng phù hợp lời khai của công nhân vệ sinh tên Hoàn Vệ.
“Nếu như người nhà không đến báo cảnh sát, hoặc bản thân người chết không có họ hàng thì sao?”
Đường Tố đột nhiên nói ra một giả thiết.
Hứa Luật ngớ ra: “Đúng rồi! Điều tra thêm những cụ già sống một mình ở khu vực quanh đó!”
Quá trình nghiệm thi diễn ra mất bốn tiếng, bước khỏi nhà tang lễ trời đã tối đen. Hứa Luật nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ, công việc điều tra tiếp theo không cần đến bọn họ. Hứa Luật ngày mai có lớp nên ba người thu xếp gọn gàng rồi quay về.
Về đến Đại học Y đã hơn tám giờ, Hứa Luật cùng Đường Tố xuống xe, Tiểu Lưu lái xe lại về cục cảnh sát.
“Aa…”
Thành phố Tân là thành phố biển, ban đêm nhiệt độ chênh lệch khá lớn, vừa rồi ngồi trên xe không cảm thấy, vừa xuống xe đã thấy lạnh run. Hàm răng va vào nhau lộp cộp, buổi sáng đi vội vàng nên không mang theo áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, bây giờ gió lớn thổi qua một cái, Hứa Luật lạnh tê người, da gà nổi lên hết.
Đường Tố thấy cô không ngừng xoa xoa hai tay: “Lạnh?”
“… ừ!”
Hứa Luật nhớ lại lần trước cái lý luận yêu đương của anh, nên không hi vọng anh ra tay ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, chỉ muốn mau mau chóng chóng về nhà, chui ngay vào phòng tắm, dùng nước ấm cứu vớt đời cô.
Hứa Luật vòng tay ôm lấy người bước nhanh về phía trước. Nếu không phải đi chân không là bất lịch sự, thì chắc cô đã cởi giày và chạy vù về nhà từ lâu.
Tự nhiên, một cảm giác ấm áp từ phía sau lưng ập đến, chưa kịp phản ứng, thì toàn bộ cơ thể của cô đã chìm trong không gian ấm áp.
Hứa Luật ngẩn người, quay đầu lại, sau lưng không có một ai, đồng thời thanh âm Đường Tố vang lên phía trước … cô mới phát hiện anh đứng trước mặt cô từ bao giờ.
“Ngẩng đầu!”
Hứa Luật phản xạ có điều kiện làm theo lời anh, sau đó mới phát hiện … có cái gì đó sai sai …
Áo khoác trên người anh đâu?
Lúc này anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen cùng quần, dáng người thẳng tắp, cao lớn, gương mặt không chút cảm xúc, động tác cũng không dừng lại, lấy tay kéo lại áo khoác cho kín.
Hứa Luật khó khăn lắm mới nặn ra được vài chữ: “Tôi … trên người tôi … có … có mùi ….” Cô lui về sau một bước, muốn lấy tay cởi áo khoác của anh ra.
Anh nhíu mày, không hài lòng khi hành vi của mình bị xen ngang. Anh lấy tay kéo lại cổ áo khoác, tiếp theo đó nghiêm túc bao cô thật chặt.
Hứa Luật: “…” trong nháy mắt chẳng thấy nóng hay lạnh, chẳng thấy mùi hôi thối, lúc này hơi thở cô chỉ vương mùi hương trên áo khoác anh, không nồng, hương thơm nhàn nhạt.
Mùi vị rất sạch sẽ, dễ chịu.
“Được rồi!”
Anh thu tay về.
Hứa Luật ấp úng mở miệng: “Vì sao … tại sao … Không phải anh đã nói nữ giới có sức đề kháng cao hơn nam giới sao?”
“Cô cho rằng tôi sẽ trơ mắt nhìn một người phụ nữ lạnh co ro mà không động lòng sao”, Đường Tố nhướng mày, vẻ mặt khá nghiêm túc, pha lẫn chút kiêu căng: “Đừng đánh đồng tôi với đám đàn ông kia. Tôi không thuộc nhóm đó, tôi là Đường Tố.”
Giải thích thôi mà cũng đáng ghét đến vậy.
Vậy tên là Đường Tố là có sức đề kháng cao hơn đám đàn ông khác sao?!?
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp