Lúc không có hộ lý bên cạnh, tôi tự mình lần mò ra khỏi phòng bệnh, muốn đi xuống vườn hoa bệnh viện chơi, không ngờ thay vì đi tới chỗ thang máy lại ra nhầm cầu thang thoát hiểm, suýt chút nữa là ngã lộn cổ xuống, may mà được một người ôm lại.
- Em nhỏ, em không thấy đường phải gọi người đi cùng chứ!
Không thấy mặt, nhưng giọng nói trầm ấm rất dễ nghe, chắc chắn là nam giới, không nhiều tuổi lắm.
- Chú ơi, cháu không nhỏ đâu ạ, cháu mười tuổi rồi.
- Gọi anh thôi!