Anh Mãi Yêu Em (Forever My Love)
Chương 8
Khi cái mui thuyền xanh tiến tới, Rosalie tái xanh và bắt đầu run rẩy, như thể nàng được chuẩn bị để đối mặt với thảm họa khủng khiếp. Phản ứng này quá khác so với sự dự đoán trước đó của nàng khiến Mira lo sợ. “Chị có cảm thấy muốn xỉu không?” Nàng hỏi, nhìn kĩ nàng ấy hơn.
Rosalie lắc đầu, mắt nàng lấp lánh đầy nước mắt. “Không….ta… đừng lo. Ta chỉ hơi cuống thôi, chỉ có thế.”
Mira gật đầu, ngoảnh mặt đi khi Rosalie chấm nhẹ đôi mắt, hắng giọng, và điều chỉnh tư thế cho tới khi đó chỉ như là cái liếc nhìn. Người đàn ông đầu tiên bước ra ngoài thuyền chỉ tầm khoảng 30 tuối hơn, một gã rắn chắc với chiều cao trung bình và gương mặt tròn quyến rũ. Hắn ta có vẻ ngoài dễ chịu và nụ cười lôi cuốn, mái tóc nâu được trải bóng mượt giống một gã ăn chơi, đôi mắt đen tỏa sáng ấm áp trên cái mũi nhỏ lố bịch.
“Ngài Alvanley,” Rosalie lên tiếng, đưa tay nàng ra, ông ta điệu bộ nâng tay nàng đặt lên môi. Sau đó nàng nói với Mira rằng Alvanley là một trong những người bạn trung thành nhất của Beu Brummell, đứng ra thay mặt ông hết lần này tới lần khác bất cứ khi nào Brummell cần tới sự giúp đỡ nhất.
“Quý bà Berkeley. Dù trong hoàn cảnh nào cũng thật hân hạnh khi gặp nàng,” Alvanley nói.
“Cám ơn ngài. Chắc chắn tôi cũng thấy vinh hạnh như vậy. Tôi muốn giới thiệu ngài với quý cô Mireille Germain, người đồng lõa với tôi và là người được ngài Berkeley bảo trợ.”
Alvanley lịch sự cầm tay Mira, nụ cười càng thêm phần ấm áp. “Vậy cô là quý cô bí ẩn rất thân thiết và được bảo trợ bởi gia đình Berkeley. Một người bạn thân mến của tôi, thật sự, đủ tin tưởng với một bí mật quý giá trong cuộc gặp mặt này. Nhưng tôi có thể biết rõ mọi lý do quý bà Berkeley lại đặt một niềm tin như vậy vào cô.”
Mira hơi cụp mắt xuống với hi vọng đó là cử chỉ e thẹn phù hợp. Vì Alvanley là một người đứng đầu trong xã hội Luân Đôn, sự chấp nhận nàng của ông ta rất quan trọng: Ý kiến tốt của ông ta về nàng sẽ mở ra nhiều cảnh cửa và dập đi một vài tin đồn có lẽ bất lợi cho nàng. “Thật vinh hạnh khi quen biết ngài,” nàng nói, khẽ nhìn ông ta với thái độ xen lẫn giữa khiêm tốn và ngưỡng mộ.
“Những chỉ có 2 người…” Alvanley nói tiếp, nhìn quanh ra vẻ không đồng tình. “Đây là chuyện xấu. Tôi lấy làm xấu hổ thú nhận rằng tôi đã quá bận rộn với việc sắp xếp lịch trình của Brummell và cả việc đi lại nên không nghĩ tới sự an toàn của 2 người. Hãy tha lỗi cho tôi, lẽ ra tôi không nên đồng ý việc gặp mặt của chúng ta ở một nơi nguy hiểm như nơi này.”
“Không cần phải lo sợ cho sự an toàn của chúng tôi,” Mira vội vã trấn an ông. “Bí mật là điều quan trọng nhất cần xét tới. Tôi biết rằng thật nguy hiểm cho ngài Brummell khi ở Anh – ông ấy mới là người chúng ta cần quan tâm tới.”
Alvanley nhìn nàng với nụ cười ấm áp. “Cô mới vị tha làm sao.”
“Không hẳn vậy đâu.”
“Quý bà Berkeley nên được khen ngợi khi có người đồng hành như vậy.”
‘Ngài Brummell cũng vậy,” Mira dám nói, khiến Alvanley cười vui vẻ,
Rosalie đã tiến lên đằng trước để giúp đỡ người thứ hai ra khỏi thuyền. Người thứ ba, một người ở khu Đông đã chèo thuyền, ngồi xuống với một túi tiền xu đựng ở trong túi áo khoác. Anh ta đẩy con thuyền ra khỏi bờ sông và bắt đầu chèo theo hướng ngược lại. “Ngài Brummell,” Rosalie nói, âm thanh nho nhỏ của giọng nàng khiến Mira ngạc nhiên. Gan dạ, quyết tâm, Rosalie trông và nghe có vẻ gần như sợ hãi khi nàng nhìn thấy người đàn ông đã sinh ra nàng.
“Bà Berkeley.”
Họ không chạm tay nhau. Họ không ôm nhau, hay nói ra những suy nghĩ chắc hẳn được ấp ủ bấy lâu trong tâm trí họ. Họ chỉ đứng đó và nhìn nhau với đôi mắt to giống nhau.
Brummell là bức tranh của sự thanh lịch rơi vào hoàn cảnh khó khăn, tuy nhiên có một sự hiện diện ở ông mà không bao giờ có thể được kết nối bởi một người khác. Ông có được sự quyến rũ không chỉ từ những điều ông ấy nói hay làm, mà còn nhờ chỉ một thực tế là sự tồn tại của ông. Quần áo ông đã từng đắt khủng khiếp, được may cẩn thận và cực kỳ sạch sẽ. Cái ca vát có màu trắng mờ tuyệt hảo tỏa sáng dưới ánh đèn làm mờ đi khung cảnh. Mái tóc màu nhạt hơn so với tóc Rosalie được trải thật hoàn hảo ra phía sau, trong khi nước da ông tỏa sáng với màu hơi tái quý tộc như của cô con gái. Miệng ông nhỏ và hơi cong, một cái miệng hợp thời trang đã phản bội trí khá nhiều thông minh và tài quyến rũ tiềm ẩm, và cả sự thiếu quyết đoán và quyết tâm. Và nếu Rosalie chỉ xem xét ông với sự tính toán đầy đủ không chắc chắn, ông lại nhìn nàng không ít hơn như vậy.
“Con… con có mang cho ngài một món quà nhỏ.” Rosalie đưa cho ông một gói được bọc cẩn thận mà Mira biết có chứa một tá khăn tay lụa của người Ấn.
“Con thật chu đáo, con yêu,” Brummell đáp lời, dường như thoải mái khi ông nhận thấy bản thân đang đứng ở một mảnh đất quen thuộc hơn. Ông không có kinh nghiệm trò chuyện với con gái, nhưng ông có nhiều kinh nghiệm nhận quà và tỏ ra vui vẻ với chúng. “Không cần phải thế, ta dám chắc với con.”
“Con chưa từng chắc chắn… ngài có những gì.” “Cuộc sống của ta trở nên khá lung tung,” Brummell buồn bã trả lời. “Ta không thấy chút vui vẻ nhỏ bé nào khi ta ở Anh như một lẽ dĩ nhiên. Nhưng ta có niềm tin rằng tất cả sẽ thay đổi sau chuyến thăm này.” “Con cũng mong vậy.” Rosalie dừng lời và rồi lại rụt rè nói thêm, “Ngài Brummell, ngài biết là con có nhiều cách xử lý giúp ngài, và nếu ngài có cần –“
“Không, không… làm ơn,” ông ngắt lời, mắt mở to đầy cảnh báo. “Ta sẽ không đòi hỏi ở con bất cứ điều gì, giữ lại đặc quyền được gặp con khi có thể.” Ông do dự vài giây, và rồi tặng nàng một nụ cười rụt rè. “Con trai…con nó thế nào rồi?”
“Christian rất thông minh và ngọt ngào. Con nghe người ta thường nói nó là một cậu bé đẹp trai ít thấy.” “Chắc nó giống con.”
“Thật ra nó giống cha nó hơn, tóc vàng và quyến rũ – và rất có chủ ý.”
“Ta không thấy ngạc nhiên. Dòng họ Berkeley rất mạnh mẽ.”
“Nhưng cũng có những nét của họ Brummell ở trong nó nữa,” Rosalie nói. Cô cười với cha, và rồi có một khoảng lặng khá lâu, lâu tới mức Mira cảm thấy không khí như ngưng đọng lại quanh tất cả bọn họ. Liếc nhanh qua ngài Alvanley, nàng lặng lẽ cầu xin anh ta hãy làm gì đó để phá vỡ im lặng. Anh ta bước tiến lên chạm vào khủy tay của Beau.
“Brummell, còn có rất nhiều việc chúng ta nên làm tối nay. Tôi lấy làm tiếc là chúng ta có quá ít thời gian… nhưng chúng ta nên lên đường tới phố Threadneedle. Công việc của chúng ta cần được thực hiện và hoàn thành chỉ trong vài giờ. Tuy nhiên, trước khi chúng ta đi, tôi muốn giới thiệu quý cô Mireille Germain…. Một vị khách của bà Berkeley – người sẽ là đề tài nóng hổi của Luân Đôn mùa lễ hội này.”
Mira đỏ mặt, lắc đầu. “Ngài Alvanley, ngài rất tốt bụng, nhưng tôi ngờ rằng –“ “Nếu Alvanley nói cháu sẽ là đề tài nóng hổi của Luân Đôn,” Brummell lên tiếng, nắm tay nàng và thanh lịch cúi xuống, “không có nghi ngờ gì, cháu sẽ như vậy. Sự tán thành của cậu ta là tất cả những gì cháu cần.”
“Cháu sẽ không nghĩ được bất cứ thứ gì mâu thuẫn để nói, thưa ngài.” Mira kính trọng nói và Brummell cười hài lòng.
“Cháu khá quyến rũ, đó cháu yêu … cháu sẽ tiến khá xa.” Ông trêu chọc nhìn nàng, không bỏ lỡ chi tiết nào trên gương mặt nàng. Khi một làn gió lạnh thổi qua, dây buộc tóc dài của của nàng tuột ra khỏi mũ và nhẹ nhàng buông xuống vai nàng. Brummell nói với Rosalie giống một người quen đưa ra lời khen. “Cô ấy không phải người phụ nữ bình thường đâu…điều đó sẽ giúp cô ấy rất nhiều. Hãy chắc chắn là khi Mùa lễ hội tới con đưa cô ấy tới chỗ nhà trang điểm… trang điểm thật đẹp cho cô ấy vào. Đơn giản, nhưng thật ấn tượng.”
“Con sẽ làm thế,” Rosalie hứa. Đôi mắc xanh của nàng sáng lên khi nàng nhìn ông. “Con rất vui vì lại gặp được ngài. Lần tới, con sẽ tới Pháp.”
“Ta mong con không tới cho tới khi tình trạng của ta tốt hơn,” Brummell nói, gần như thì thầm. “Vậy ta sẽ đưa con đi uống trà và chúng ta sẽ có cuộc nói chuyện thật dài.”
“Vâng. Con cũng mong điều đó.” Rosalie trả lời, giọng có chút run khi ông nắm tay nàng và hơi ấn nhẹ.
“Tốt.” Brummell bỏ tay Rosalie ra và gật đầu chào Mira trước khi quay đi để vuốt thẳng găng tay và áo khoác.
“Chiếc xe ngựa riêng của tôi đang đợi ở gần đây,” Alvanley nói với Brummell. Anh ta nhanh chóng thì thầm, “Nhờ chồng cô nói với Canning ở Phòng Ngoại Giao về việc tìm cho Brummell một vị trí. Có lẽ là làm lãnh sự ở Calais. Ông ấy rất cần điều đó.”
Rosalie gật đầu, mắt nàng nhìn thẳng vào mắt ông Beau, người bận rộn thu xếp lại vẻ bề ngoài đến mức không nghe thấy được từ nào. Rồi hai người đàn ông chậm rãi bước đi.
“Rosalie…?” Mira hỏi khi hai người đó đã đi khuất, đặt một cánh tay lên vai người phụ nữ ấy như thể muốn bảo vệ.
“Chị không chắc chị muốn ông ấy nói gì nữa.” Mắt Rosalie lấp lánh những giọt nước bối rối. “Nhưng dù có là gì, ông ấy vẫn không nói. Chúng ta sẽ không bao giờ tiến xa hơn những người xa lạ. Ông ấy nhìn vào chị bằng đôi mắt chứa sự tiếc nuối… tiếc nuối rằng ông ấy không biết chị? Hay tiếc nuối rằng chị được sinh ra?”
Mira để ý khi nàng dẫn người bạn quay lại chỗ xe ngựa và dường như hai người tạm thời đổi vai cho nhau. Lần này, nàng đang an ủi Rosakue thay vì như trước kia. “Tất nhiên ông ấy rất vui khi chị được sinh ra – làm thế nào ông ấy có thể không vui khi thấy tự hào về người con gái như chị chứ? Ông ấy chỉ không biết nói gì – bản thân chị đã nói với em rằng ông ấy sợ sự đối đầu và những tình cảnh ướt át còn gì.”
“Chị biết.” Rosalie tìm quanh túi để lấy chiếc khăn tay và lau nước mắt.
Mira theo bản năng cảm nhận được mong muốn của Rosalie là cần nói về cảm giác của chị với ai đó thân thiết hơn nàng về chuyện này. “Mẹ chị sẽ hiểu… chị có thể nói chuyện với bà về chuyện này sớm thôi.”
“Ta ước gì Rand ở đây,” Rosalie nói giữa tiếng thở dài. “Không ai có thể hiểu được như chàng. Nhưng ta không thể nói với chàng vì chàng sẽ giận vì chuyện ta tới đây đầu tiên.” Mặt nàng nhăn lại khi cảm xúc mới vây lấy nàng, và lúc đó nàng cười ra nước mắt trước hình ảnh đáng thương nàng vừa thể hiện. Đó là một trong những phẩm chất đáng mến nhất của Rosalie, khả năng tự cười nhạo mình.
Mira cũng cười khúc khích. “Tất nhiên là chị mong thế rồi. Chúng ta sẽ trở lạiWarwich ngày mai. Và có lẽ chị nên nói với ngài ấy – ngài ấy sẽ không tức giận phải không?”
“Có lẽ không…”
Khi họ tới gần xe ngựa, một giọng nói vang lên trong bóng đêm. “Dừng lại!” Hai người phụ nữ cùng quay lại. Bên ngoài dưới ánh sáng lờ mờ của đèn đường là một người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ lớn hơn Mira một vài tuổi. Gã ta bẩn thỉu, gầy nhom và rách rưới. Có gì đó không cân bằng và tuyệt vọng trong thái độ của gã ta, và gương mặt hằn lên vì năm tháng ước muốn. Mira đã biết những người khác giống gã ta, những người có đôi mắt trống rỗng trừ cơn đói. Trong tay gã ta có con dao sắc bén. “Đưa tiền đây,” gã ta hung hăng nói.
“Có Chúa chứng giám,” Rosalie thì thầm, gương mặt tái nhợt đi.
“Tiền, trang sức.” gã không kiên nhẫn nhắc lại, và nàng bối rối lắc đầu.
“Tôi không hiểu điều đó có nghĩa là gì.”
“Nữ trang của chị đó,” Mira nhỏ tiếng dịch sang, từ lâu đã quen với những từ phức tạp của ngôn ngữ đường phố.
Rosalie đưa đôi tay run rẩy gỡ đôi hoa tai bằng saphie, trong khi Mira lặng lẽ quan sát kẻ lạ. Lúc chiều tối sớm hơn lúc này nàng đã có cảm giác có gì đó sẽ xảy ra. Tại sao nàng tại không chú ý tới tới giọng nói cảnh báo tận sâu trong lòng? Vì, nàng điếng người thầm nghĩ, vì vài tuần qua nàng đã từ bỏ việc lắng nghe những lời cảnh báo lặng lẽ của trái tim.
Gã trai trẻ ấy chỉ dẫn nàng với những lời nói tiếp. “Cứ tiếp tục di chuyển đi, ta sẽ giết cô đó!” Giọng gã đó thô kệch với chất giọng khu đông.
“Tôi không có bất cứ trang sức nào.”
“Vậy khăn lụa cũng được.”
“Tôi cũng không có,” Mira nói, thấy ngạc nhiên trước giọng nói có vẻ bình tĩnh trong khi tim nàng đang đập thình thịch.
Rõ ràng gã ta không định giữ lời… về chuyện đó. Khi hắn mở miệng định trả lời, hắn lại bị phân tâm bởi độ sáng bóng của trang sức của Rosalie. Nàng cầm chiếc vòng cổ và hoa tai bằng sa phi bằng lòng bàn tay, tay hơi run khi nàng nhìn gã trẻ đó. Hắn nhìn nàng thật đặc biệt, đôi mắt nóng và xấc láo.
“Câuh muốn tôi làm gì -?” Nàng hoang mang hỏi.
“Đặt chúng vào người đọc và đưa nó cho tao.”
“Đặt chúng vào ví của chị. Nhưng đừng tới gần hắn ta,” Mira khăng khăng nói. Một khi một trong hai người ở trong tầm với của con dao, cả hai sẽ hoàn toàn trông chờ vào lòng tốt của kẻ lạ… và nàng nghi ngờ liệu lòng tốt có phải là thứ gã ta quen thuộc không. Rosalie hoảng sợ nhìn Mira trước khi cúi xuống và ném chiếc ví tới chân gã đàn ông. Nó kêu lên một tiếng rồi nằm trên vỉa hè gần chỗ hắn.
“Nhặt nó lên rồi đưa nó cho tao,” hắn nói, đôi mắt vẫn dán chặt vào gương mặt tái nhợt của Rosalie.
Nếu hắn chỉ muốn tiền và trang sức, Mira sẽ không phải làm gì. Bên trong chiếc ví của Rosalie chỉ là những thứ tiền bạc không đáng hại lắm, và nhà Berkeley có thể giải quyết được món mất mát nhỏ bé ấy. Nhưng Mira nhận ra ánh mắt của gã đó. Nàng đã nhìn thấy nó nhiều lần, và nàng biết nó có ý gì. Hắn muốn làm Rosalie đau đớn vì địa vị và những gì chị ấy có… hắn muốn làm ai đó đau đớn vì cảm giác kiểm soát hắn có thể có được. Mira chậm chậm cho tay vào trong ví của nàng, cẩn trọng di chuyển đầu ngón tay cho tới khi cám thấy cái chuôi lạnh nặng của con dao nhỏ. Đó là món quà của Guillaume nhiều năm trước, và anh đã dạy nàng cách sử dụng nó. Nàng không phải chuyên gia, nhưng nàng đã từng dùng nó với kết quả rất đáng tự hào.
“Xin anh…” Rosalie ấp úng.
“Ngay bây giờ!”
Những bài học từ Guillaume lướt qua tâm trí Mira. “Đừng ném bằng chuôi, hãy ném bằng lưỡi dao.” Nàng sẽ nhằm vào một điểm yếu trên cơ thể nơi không có xương che chắn. Nàng nhanh chóng kéo thứ vũ khí nhỏ bé ấy ra khỏi túi và ném nó, ném vào cổ hỏng hắn và nín thở khi nó vút đi trong không khí. Rosalie thở gấp. Kẻ lạ mặt phản ứng ngay tức thì, dùng chiếc dao của hắn đỡ lấy, sự phản ứng của hắn nhanh tới không ngờ.
“Chết tiệt,” Mira chửi thề không kịp nghĩ, và gã trẻ đó lườm nàng.
“Đồ chó!” Hắn thốt lên, bắt đầu quyết tâm bước tới phía nàng. “Tao sẽ xé xác mày!”
Thậm chí lúc Mira bắt đầu lùi lại, một bóng đen vụt ra khỏi chỗ bụi rậm giữa đống đổ nát của lâu đài, di chuyện lặng lẽ nhanh chóng tới mức lúc đầu Mira nghĩ đó là một con vật. Cổ tay của gã trai trẻ bị giữ chặt và bị đập mạnh bằng bên đùi rắn chắc. Con dao bất lực tuột khỏi tay hắn và rơi xuống vỉa hẻ. Mira chớp mắt ngạc nhiên, quan sát khi người cứu họ giơ nắm đấm lên. Cánh tay chàng lướt trong không khí, và có tiếng thở hắt ra khi một âm thanh vỡ vụn vang lên trông không hian. Âm thanh đó cùng với tiếng thét chói tai của Rosalie thúc Mira hành động. Nàng nắm lấy cánh tay Rosalie và bắt đầu kéo nàng ta vào xe ngựa, hoảng loạn chửi thề khi cả ai đã được che chắn bằng áo khoác dày. Nàng điếng người trước tiếng nói của người mới tới.
“Ổn cả rồi.”
Mira vô cùng kinh ngạc khi nàng nhận ra người đó. Không, sao có thể là chàng? Nàng quay lại và nhìn chàng và nàng lạnh tới tận đốt sống. Ôi Chúa, đó chính là chàng, và nàng muốn chàng thậm chí hơn cả lần ham muốn trước của nàng… và nàng sẽ làm bất cứ điều gì, bất cứ điều gì để được chàng ôm lấy. Thôi thúc điên cuồng chiếm lấy nàng, muốn chạy tới bên chàng và òa khóc, đề vùi mình trong vòng tay chàng… và tuy chàng đang nhìn nàng như thể chàng không biết nàng, không có sự ngộ nhận nào trong mắt chàng.
“Đều ổn cả rồi,” chàng lặng lẽ nhắc lại, bước tới phía họ. “Không ai làm sao chứ?” Rosalie lắc đầu, khó khăn hít thở. “Chúng tôi đều ổn,” Mira nói, mắt nàng vẫn nhìn dán vào gương mặt chàng. Tìm từ để diễn đạt, nàng cố gắng nói và thấy giọng nàng vẫn giữ được vẻ như thường lệ. “Sao…” là tất cả những gì nàng có thể nói, và Alec dường như hiểu được hàng tá câu hỏi đặt trong chỉ một từ đó.
“Cậu em họ gần bị cán chết bởi xe ngựa của hai người của tôi khi chúng tôi ra khỏi quán rượu.” Nụ cười của chàng tỏa sáng trong bóng đêm khi chàng nhìn Rosalie và nói thêm, “Lái xe tài tình đó.” Rosalie đỏ mặt vì bối rối và ngại ngùng. Chàng gật đầu kính trọng với nàng và đưa cái ví bị rơi xuống trước khi nói thêm, “Biết một chút về khu vực này của thành phố, ta thấy quan tâm tới tình trạng của cô và tự cho mình cái quyền theo cô.”
“Thật là may cho chúng tôi vì cậu đã làm thế.” Rosalie đưa bàn tay đeo găng lên vuốt má như thể để làm nó mát hơn.
“Tôi cho là chồng cô không biết những hành động của cô tối nay?”
“Không,” Rosalie trả lời, không dám nhìn chàng. “Cậy Falkner, cậu có thể tin tôi là tôi không –“
“Tôi không có quyền cũng như mong muốn yêu cầu một lời giải thích từ cô,” Alec từ tốn ngắt lời. “Tôi chỉ mong biết được nếu tôi giữ im lặng về những chuyện đã xảy ra tối nay.”
“Làm ơn,” Rosalie nói, và đỏ mặt. “Tôi sẽ rất biết ơn.”
Mira quan sát Alec hơn cả sự bối rối. Nàng chưa từng thấy chàng hành động như vậy. Chắc chắn chàng chưa từng đối xử với nàng như với Rosalie, như thể chị ấy là một sinh vật yếu đuối và thanh tao người không thể tha thứ cho sự nghiêm khắc. Chàng lặng lẽ và quý phải, lời nói trấn an, như thể chàng cảm nhận được chàng khiến Rosalie khó chịu và đang làm hết sức để khiến chị ấy thấy nhẹ nhòm. Mira thầm nghĩ, cách chàng cư xử với một người chàng tôn trọng và chọc tức những ai chàng thậm chí còn không nhận ra sự có mặt của người đó.
“Xin thứ lỗi,” nàng nói giỏ, và hai người quay lại nhìn nàng. “Trong lúc hai người đang nói chuyện, tôi sẽ đi tìm lại con dao của mình.”
“Đợi đã,” Rosalie nói, thậm chí còn đỏ mặt hơn. “Chị rất xin lỗi – chị buồn tới mức không nghĩ tới việc giới thiệu. Cậu Falkner, đây là cô Germain, một người bạn thân và là khách của tôi. Mireille… đây là ngài Alec Falkner.”
“Cô Germain, xin chào,” Alec thấu hiểu, miệng chàng cong lên nụ cười lười biếng khi Mira từ chối đưa tay nàng ra.
“Tôi… nghĩ cả hai chúng ta chắc hẳn hơi buồn bã,” Rosalie nói, cố gắng vớt vát cử chỉ hơi khiếm nhã của Mira. “Cô Germain rất lấy làm biết ơn vì những gì ngài vừa làm –“
“Vâng,” Mira không thể cưỡng lại việc lên tiếng khi nàng nhận thấy hơi rượu bám vào người chàng, “Biết ơn vì ngài đã không quá say xỉn để có thể hỗ trợ chúng tôi.”
Đôi mắt Rosalie mở to trước sự thô lỗ có tính toán của lời nhận xét ấy. Nàng không thoải mái nói. “Thưa ngài, điều cô Germain nói có nghĩa là –“
“Tôi tin là tôi hiểu cô ấy có ý gì,” Alec lạnh nhạt nói.
“Tôi phải tìm con dao,” Mira lên tiếng, quay lại và bước tới nơi kẻ tấn công vẫn nằm bất động.
“Hãy cho phép tôi giúp cô.” Alec bước tới bên nàng, mắt chàng như dán chặt vào nàng hơn là mặt đất. Chàng muốn lay nàng thật mạnh vì sự lo lắng nàng gây ra cho chàng. Hàng ngàn từ muốn nói, tuy nhiên trong tình trạng cảm xúc cao như thế này chàng không dám nói bất cứ điều gì vì sợ nàng sẽ đoán ra được chàng nhớ nàng nhiều tới mức nào hay chàng muốn nàng tới nhường nào. Mira không nói một lời nào khi họ bước ra xa Rosalie và xe ngựa, tận tới khi nàng nhìn thấy lưỡi dao sáng lên. “Nó đây rồi.”
“Kẻ ngu ngốc chết tiệt,” Alec nói, không thể kìm lại lâu hơn nữa. Chàng cúi xuống và nhặt chiếc dao. Liếc nhìn Rosalie, chàng nói nhỏ hơn và đảm bảo rằng nàng ấy không nghe được. “Em nghĩ em đang làm gì hả?” Chàng hỏi giọng thì thầm khó chịu. “Em không có việc lượn quanh chốn này như những kẻ Gypsy xếp hạng hai –“
“Vậy tôi nên làm gì chứ?” Mira nóng nảy trả lời. “Run lên và ngất đi và hi vọng ai đó sẽ tới cứu chúng tôi sao? Tôi không biết rằng ngài, trong số tất cả mọi người, đang núp trong một bụi rậm.”
“Lẽ ra em không nên ở đây đầu tiên.”
“Rosalie nhờ liệu –“
“Bà Berkeley ngây thơ và quá hung hăng vì đức tin của riêng cô ta. Ta đã biết nhà Berkeley từ khi họ lấy nhau, và đây là lần đầu tiên cô ấy đặt mình trong một tình trạng tồi tệ. Ta không ghen tị với chồng cô ấy trong việc giữ cô ấy khỏi rắc rối… trừ nàng! Nàng biết rõ khi tự đưa bản thân vào một chuyện như thế này!”
“Ngài dám giảng đạo đức cho tôi sao. Ngài không có quyền bắt tôi phải làm gì cả.”
“Chết tiệt, nàng cần một bàn tay bảo vệ nàng từ phía sau!” Alec đưa ngón tay gãi đầu khiến tóc rối tung lên.
“Đưa tôi con dao.”
“Ý nàng là thứ đồ chơi của nàng sao.” Alec nhìn con dao nhỏ trong tay đầy khinh bỉ. “Chính xác thì nàng hi vọng đạt được điều gì với thứ vũ khí này?”
“Tôi sẽ cắm nó vào cổ họng của hắn. Tôi ném giỏi lắm đó.”
“Ta không nghi ngờ việc nàng thật tuyệt vời nếu mục tiêu của nàng quyết định đứng yên vì nàng,” Alec nghiêm khắc nói. “Nhưng nó quá chậm tới mức hắn ta có thời gian đẩy nó ra xa. Cánh tay nàng không có đủ thứ cần thiết: sức mạnh để ném con daonayf. Một đứa bé có thể tránh được –“
“Đưa nó cho tôi.”
“Nàng vẫn không hiểu,” Alec kiên nhẫn nói, lờ đi yêu cầu của nàng. “Nàng không có khả năng bảo vệ bản thân với thứ này… và nàng chết tiệt nên tránh xa những chuyện như thế này để phòng trường hợp nàng phải dùng tới nó. Nàng còn cái nào khác không?”
“Không!” Mira nói, đưa tay ra.
“Tốt.” Alec cho con dao vào túi và cười vui vẻ nhìn gương mặt đỏ lên của nàng.
Mira mất vài giây mới nói lên lời. “Đồ kiêu căng ngạo mạn! Chó hoang, luôn tự cho mình là đúng – thay vì nhúng mũi vào chuyện của tôi, tại sao không lo chuyện của chính-“
“Germain của ta của ta,” chàng cố ý cười to hơn, “Ta đã không biết là nàng biết đến những cái tên mắng chửi thô tục ấy.”
“Đúng, ngài biết mà. Tôi đã mắng ngài còn tệ hơn nhiều.”
“Với ít lý do hơn.” Chàng cười nhỏ. “Nàng mới học nhanh làm sao… một quý cô thượng lưu nhgieem trang đã bỏ lỡ giây phút này, một con quạ có móng vuốt trên đường phố tiếp theo.”
“Tôi không phải là con quạ có móng vuốt,” Mira rít lên, căm thù ý tưởng rằng nàng vụng về.
“Không sao?” Mắt chàng nhìn thấu nàng với sự chậm rãi có chủ ý. Rồi chàng nhìn tay nàng, đôi tay đang run lên bần bật. Miệng Alec cứng lại, cơ bắp ở hàm giãn ra. Khi chàng nói, có lời nhắn nghiêm khắc trong giọng chàng mà nàng chưa từng nghe thấy. Đó không phải sự giận dữ, cũng không phải là sự quan tâm, nhưng rõ ràng rõ là một cảm xúc mạnh mẽ. “Đừng làm thế nữa Mira.”
“Sao cơ?”
“Đừng nắm lấy những cơ hội này. Có lẽ có một lần nào đó trong đời khi em có thể có được chúng. Nhưng em không thể có lâu thêm nữa. Đừng đùa cợt với sự an toàn của em. Em có biết rằng có bao nhiêu người phụ nữ biến mất ở khu vực này mỗi tuần không? Em có biết những chuyện gì xảy ra với họ không?”
“Người nhà Charley bảo vệ chúng tôi –“ “Ồ, thật chứ?” Chàng đưa mắt nhìn quanh con phố trống rỗng. “Ôi, ta sẽ không lo lắng về sự an toàn của em nữa, không khi có một nguồn sức mạnh bảo vệ ấn tượng –“
“Tôi không cần ngài lên lớp,” Mira phẫn nộ ngắt lời chàng. Chàng không sở hữu nàng… chàng không có quyền bắt nàng phải làm gì cả. Chàng cũng không có thích thú gì với sự an toàn của nàng, và bằng việc không đuổi theo nàng khi nàng rời khỏi lâu đài Sackville, chàng đã nói rõ rằng nàng không hơn gì tình một đêm với chàng.
“Có, nàng cần đó. Nàng không thể tiếp tục đùa giỡn với thảm họa nữa. Nàng cần phải biết kiềm chế tốt… hay nếu nàng không thể làm thế, nàng cần tìm ai đó làm giúp nàng.”
“Ngài biết ngài cần gì phải không? Ngài cần ai đó nhắc cho ngài nhớ rằng ngài không có quyền bao người khác nên làm gì… ngài cần ái đó không bị ấn tượng bởi thái độ tự phụ cao ngạo của ngài… và ngài cần ai đó kéo ngài xuống một hay hai bước bất cứ khi nào ngài nổi điên lên giống như… như một ông Napeleon đứng hạng hai!” Nàng kết thúc trong thắng lợi.
Mắt họ giao nhau, và họ tức giận không chỉ với người đối diện mà còn với chính bản thân họ vì khao khát người đó đến tuyệt vọng. Những câu hỏi lấp đầy tâm trí họ, những câu hỏi họ sẽ không bao giờ hỏi nhau.
Họ băn khoăn.
Họ vẫn khao khát.
“Mira ơi?” Giọng nói lo lắng của Rosalie vang lên từ xe ngựa, và Mira quay mặt đi, nhanh chóng bước trở lại.
“Bọn em không tìm thấy nó,” nàng nói, và người phụ nữ ấy hơi run lên.
“Ta thấy vui. Ta chưa từng nghĩ tới việc em mang một thứ như vậy trong túi xách của em. Hãy hứa với ta em sẽ không làm thế này.”
“Em xin hứa.”
“Bà có muốn ta đưa bà tới chỗ bà đang ở không, quý bà Berkeley?” Alec hỏi, giúp Rosalie trèo lên xe ngựa. “ Tôi có thể buộc con ngựa của tôi vào phía sau chiếc xe ngựa –“
“Cám ơn, nhưng tôi nghĩ tôi làm được. Chúng tôi sẽ qua đêm ở một căn nhà tại Quảng Trường Sư Tử Đỏ. Tôi có thể chắc chắn lái xe trong một khoảng cách ngắn ấy mà không gặp rủi ro gì.”
“Lần này chạy chậm thôi nhé,” Alec khuyên, và Rosalie miễn cưỡng cười với chàng.
Mira tóm lấy cánh tay đang đưa ra của Alec và trèo vào xe ngựa, bỏ tay anh ra ngay khi nàng ngồi vững. Ngón tay của nàng vẫn run lên khi chạm vào chàng.
“Một điều nữa,” Mira nói, đôi mắt nhìn thẳng vào gương mặt khó hiểu của chàng. “Còn về gã đàn ông người… chuyện gì sẽ xảy ra với hắn ta?”
“Ngài Falkner,” Rosalie thành thực hỏi, “chúng ta có nên đưa hắn tới hiệp hội để treo cổ không?”
“Nếu bà muốn,” Alec đáp lời, thái độ trống rỗng, giọng nói lịch sự. “Bà thích tổ chức nào hơn? Hiệp Hội Chống Ăn Mày, hay Hiệp Hội Cải Cách Thái Độ?” Chỉ Mira ý thức được lời châm chọc ẩn sau câu hỏi ấy, và nàng chỉ muốn nói cho chàng biết chàng có thể làm gì với những lời gợi ý đó.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đưa hắn tới chỗ họ?” Rosalie hỏi.
“Hắn có lẽ sẽ kết thúc cuộc sống nhờ một cái dây thừng.”
“Chúng ta có thể thả hắn ra không?” Rosalie thỉnh cầu. “Tôi không nghĩ lương tâm tôi có thể yên ổn trước cái chết của hắn.”
“Tất nhiên rồi,” Alec trả lời, đưa cho nàng sợi dây cương. Chàng liếc nhìn Mira. “Au revoir ”. Chàng vỗ nhẹ vào hông ngựa khi chiếc xe lăn bánh đi ra khỏi bờ sông Thame. Mira cố gắng để không quay lại nhìn chàng. Au revoir… không giống với một lời adieu lịch sự hơn, nó ngụ ý mong rằng họ còn gặp lại nhau.
“Em ngưng ngay việc nói chuyện với ngài ấy mà không nghe lời chị,” Rosalie xem xét, tay nàng trắng bệch vì căng thẳng khi nắm dây cương và điều khiển con ngựa lướt trên đường.
“Vâng,” Mira lơ đãng trả lời, tự hỏi hai giờ qua dường như là một giấc mơ. “Hai người cứ như đang cãi nhau ấy.” “Bọn em chỉ trao đổi nhanh bằng lời.” “Hôm nay không phải lần đầu tiên hai người gặp nhau.” “Không. Anh ta là… anh ta là vị khách tại cuộc đi săn của Sackville. Hầu hết mọi người trong cuộc săn đó đều biết em là ai và lý do em có mặt ở đó.”
“Những chuyện em đã nói với cậu ta chỉ sau khi cậu ta tới giúp chúng ta… Mireille, ta chưa từng thấy em cư xử thô lỗ vậy! Với ta dường như việc em quen biết với cậu ta có vẻ nhiều hơn vẻ bề ngoài nếu em –“
“Em chỉ tức giận thôi,” Mira nói tức thì. “Em khó mà hiểu được em đã nói gì.” Nàng biết chính xác nàng đã nói gì. Nhưng vì muốn đầu óc thanh thản, mối quan hệ trước kia của nàng với Alec sẽ chỉ là quá khứ, và lý do duy nhất để đảm bảo điều đó là giả vờ rằng không có chuyện gì xảy ra giữa họ. Vấn đề là liệu Alec có dễ dàng chấp nhận kế hoạch này không?
“Thật nhẹ nhõm,” Rosalie nói, có vẻ không thuyết phục lắm. “Ta chắc chắn sẽ không vui khi phát hiện ra em có dính líu với cậu ta.”
Mira nhăn mặt và tò mò nhìn nàng. “Nghe như vẻ chị không thích anh ta.”
“Thật lòng mà nói, ta sợ điều đó đúng. Ta không thích cậu ta. Ta ghi nhận những gì cậu ta vừa làm cho chúng ta, và ta sẽ không phủ nhận rằng cậu ta là một người đàn ông quyến rũ khi nhắc tới câu ta, nhưng…” Giọng Rosalie gần như tan vào gió, “… cậu ta không phải một quý ông. Ta đã nghe nói nhiều chuyện về cậu ta. Cậu ta nóng tình. Hơn thế nữa, cậu ta là người không thẳng thắn nhất… cậu ấy sẽ nói một đằng ý một nẻo, và cậu ta dường như là một người không đáng tin cậy nhất. Có những câu chuyện về sự dính líu của cậu ta với những vụ bê bối gây sốc, thậm chí không chuyện nào được chứng minh –“
“Nhưng em thật đạo đức giả khi lấy một vụ bê bối ra để chống lại ai đó, đúng thế không?” Mira chỉ rõ. Khi Rosalie không trả lời, nàng nói thêm, “Chị vẫn tiếp tục giấu điều gì phải không? Có phải anh ta đã làm điều gì đó chống lại chị không?”
Rosalie không thoải mái thở dài. “Ta không thích cách cậu ta cư xử với mọi người… đặc biệt là phụ nữ. Một trong những người bạn của ta từng yêu cậu ta một lần – cô ấy giờ đã kết hôn nhưng lúc đó không được tập trung – và cậu ta không đáp lại tình cảm của cô ấy. Cậu ta nhẽ ra có thể tha thứ cho sự chú ý của cô ấy cho tới khi cô ấy chán việc theo đuổi cậu ta – như một quý ông nên làm – nhưng không, cậu ta độc ác và lạnh lùng với cô ấy, làm cô ấy tan nát trái tim và khiến cô ấy tổn thương sự tự tin nghiêm trọng. Nên cậu ta có thể ngọt ngào như độc dược với ta, nhưng ta sẽ không bao giờ quên cậu ta đã đối xử không tốt với bạn ta thế nào. Mọi người đều biết chuyện. Cậu ta sẽ không bao giờ có một cô tình nhân hơn một tuần – và em có biết tại sao không? Vì với cậu ta phụ nữ tiện lợi và vô nghĩa như những chiếc khăn tay cốt tông vậy.”
“Em hiểu rồi.” Mira không thể nghĩ được lời biện minh nào giúp Alec. Câu chuyện dường như quá giống chuyện của chàng. Chàng có thể tốt bụng và lịch thiệp, nhưng còn có thể độc ác, và chàng không thường xuyên tha thứ cho sự có mặt của những người mà chàng không thích.
“Ta chỉ hi vọng cậu ta không nói gì về những chuyện cậu ta thấy tối nay. Ta tự hỏi liệu cậu ta có ở đó lúc chúng ta đang nói chuyện với Brummell và Alvanley không nữa. Cậu ta không nhắc tới tên họ, nhưng ta phân vân…”
“Em không thật sự biết anh ta đã thấy gì.”
“Ồ,” Rosalie nhẹ nhàng nói, “Ta chỉ ghét khi nghĩ bí mật của ta phải dựa vào danh dự của cậu ta!” “Em cũng thế.”
Nhiều ngày nhiều tuần trôi qua, nỗi sợ của Mira về Alec đã hoàn toàn tan biến nhớ một thực tế đơn giản và đảo lộn là nàng không nghe thấy tin gì của chàng, thậm chí là một lời nhắn ngắn gọn. Rõ rang chàng đã quên nàng. Lạ thay, cảm giác nhẹ nòng nàng từng muốn mong chờ lại không xuất hiện từ trái tim. Trong giây phút thật lòng, nàng lặng lẽ thừa nhận rằng nàng không thấy nhẹ lòng chút nào. Nàng tức giận, buồn bã và thất vọng khủng khiếp. Nàng đã nghĩ suốt những tuần trong cuộc đi săn của Sackville nàng có chút ý nghĩa gì đó với chàng – chàng dường như đã cần nàng, thậm chí dường như chàng đã quan tâm tới nàng chút ít… hay nàng chỉ là con ngốc, dễ dàng bị lừa gạt bởi những lời hứa câu nói trống rỗng của chàng.
Một buổi chiều cầm chiếc huy hiệu của Falkner ra xem, Mira vòng chiếc dây chuyền vàng quanh cổ tay và nắm chiếc vòng tròn trong lòng bàn tay. Hình con chim ưng đang bay giờ đây đã gần gũi với nàng, nàng thường nắm chặt chiếc huy hiệu và nghĩ tới Alec khi nàng ngắm nó, thậm chí nàng còn đeo nó giấu dưới váy một vài lần vì một vài lý do nhạy cảm. Nàng vẫn không biết tại sao Alec lại đưa nó cho nàng, đặc biệt vì nó là truyền thống của gia đình. Nàng muốn trả cho nàng vì những gì chàng cho là “trả phí dịch vụ”, chàng có thể đưa cho nàng tiền hoặc một món trang sức đắt tiền, nhưng cái huy hiệu – nó thật ra là một món quà khó hiểu.
Mira thấy khó hiểu hơn nữa khi trước lễ Giáng Sinh một ngày, một gói bưu kiện được một cậu bé mang tới lâu đài Berkeley mà không đề tên người gửi. Gói bưu kiện gửi tới cho cô Mireille Germain, chữ viết tay cũng không ai nhận ra được. Từ một người hâm mộ. Nét chứ rõ ràng sạch sẽ viết trên một tấm thiệp đơn giản màu trắng không có dấu hiệu nhận dạng gì khác. Tất thiệp được đính kèm theo một tập sách đẹp nhất Mira từng nhìn thấy, với bìa làm bằng da dê đỏ và những trang mạ vàng. Trong suốt những ngày nghỉ lễ, họ hàng nhà Berkeley và khách mời đã tạo ra chò trơi đoán danh tính của người ngưỡng mộ Mira.
Nhà Berkeley tất cả 30 người đã quyết định ở lại lâu đài Berkeley trong suốt những tháng thời tiết khắc nghiệt nhất của mùa đông, khá ồn ào, hài hước và hay khoe khoang. Một người luôn biết nên mong đợi điều gì từ một người Berkeley; họ chỉ tôn trọng những ai giàu có và có quyền lực về chính trị, họ cực kỳ biết bảo vệ những gì của riêng họ nhưng không phải nói xấu về họ, những câu đùa không màu mè được yêu thích nhưng có cảm giác việc cười nhạo họ là một thói xấu. Dù bề ngoài lịch sự, những người đàn ông của gia đình – ngoại trừ Rand – có tiếng là những người hay tán tỉnh và ngoại tình, trong khi những người phụ nữ lại “nhanh” và có cuộc sống xã hội năng động. Những người nhà Berkeley đều rất quyến rũ, hầu hết cao, da trắng, và tóc vàng. Tính tới sự phát triển của những mối quan hệ quanh gia đình này, Rand đã hài hước thông báo với Mira rằng cần kết hôn với một người ngăm đen để có thể phân biệt được vợ chàng với những người phụ nữ khác của gia đình.
Những buổi tụ họp gia đình thường đi kèm với những cuộc xung đột nhỏ nhặt liên quan tới mọi người trừ Rosalie, người nhà Berkeley duy nhất được đánh giá là chấp nhận được bởi những người còn lại. Có lẽ tình cảm của họ dành cho nàng cần xét tới thực tế rằng việc làm hài lòng nàng là cách duy nhất có được sự tán thành của Rand… và Rand, hơn hết, là người đứng đầu gia tộc… hoặc có lẽ đó là vì Rosalie là người duy nhất sẵn lòng lắng nghe rắc rối của những người khác hơn là phàn nàn về rắc rối của riêng nàng. Dù lý do là gì, có một số lượng lớn thiện chí dành cho nàng, và may mắn thay cảm giác tốt này đã lan sang cả Mira.
Rất chậm rãi và cẩn thận Rosalie giới thiệu Mira với các thành viên của dòng họ. Sau một vài buổi chiều uống trà, thêu thùa, nghe nhạc, và tán chuyện gẫu, sau những cuộc thảo luận dài mà Mira lịch sự đưa ra một vài câu hỏi đào sâu láu cá, nàng được chấp nhận vào trong những nhóm ấy. Khi Rosalie hướng dẫn nàng, Mira chưa từng nói bất cứ chuyện gì về ngài Sackville, chỉ nói rằng nàng từng là một vị khách trong suốt cuộc đi săn của ông ta. “Chính xác, chúng ta sẽ dập tắt chuyện đó thế nào?” Mira đã kín đáo hỏi Rosalie, và Rosalie ngay lập tức mang bộ mặt không mấy dễ chịu.
“Đừng bận tâm tới chuyện đó, Mireille – chị sẽ nghĩ cách.”
“Nhưng làm cách nào? Và tại sao trông chị có vẻ có lỗi bất cứ khi nào em nhắc tới tên ông ta.”
“Trông ta có vẻ có lỗi sao?… Ta không biết tại sao ta nên – ta không làm gì rất sai trái … cần phải hi sinh một chút để có thể cứu vớt danh dự của em.”
“Hi sinh ư?” Mira nhắc lại, quá tò mò đến mức khiến gò má và sống mũi của Rosalie hơi đỏ lên. “Bất cứ chuyện gì em bịa ra – điều này không gây tổn hại tới danh dự của Sackville, đúng thế không?”
“Bây giờ, đừng tức giận. Có lẽ em nên để lộ sự thật ở đâu đó về ông ta, nhưng chỉ vì lợi ích của em thôi.”
Hoảng sợ, Mira đưa đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào nàng. “Không giống như em bịa chuyện không có thật về bất cứ ai hay bất cứ điều gì.”
“Nhưng ta sẽ làm thế,” Rosalie nói, “nếu cần phải bảo vệ ai đó ta quan tâm.”
“Nhưng danh dự tốt của Sackville quá quan trọng với ông ấy! Nếu nó bị hủy hoại theo cách nào đó, em sẽ cảm thấy có trách nhiệm –“
“Ông ta đã lợi dụng em thật khủng khiếp,” Rosalie nói thẳng ra, tất cả những dấu hiệu có lỗi biến mất khỏi gương mặt nàng. “Rand đã nói cho ta biết rằng Sackville đã có hành động khoe khoang về em với bạn thân của ông ta…Ta không muốn làm em tức giận, nhưng đó là cách khoe khoang mà không quý ông nào nên làm, thậm chí về chuyện…Em hiểu ta muốn nói gì. Ông ấy lợi dụng em để nâng cao vẻ tự mãn của ông ta, và theo ý ta không có gì sau về việc ta phá hủy nó để giúp em.”
“Chị đã phá hủy danh tiếng của ông ta theo cách nào vậy?” Mira hỏi, nhưng Rosalie không trả lời. Dù Mira có nài nỉ thế nào, nàng cũng không nói thêm bất cứ điều gì về Sackville. Việc “phá hủy” Rosalie đã thức hiện, tuy nhiên, đã rất thông minh và vô cùng tinh tế, vì không thể tìm ra nàng đã làm gì Sackville, và nó dẫn tới việc tẩy chay. Không ai từng đề cập tới tên của Sackville, ông ấy hiếm khi được nhìn thấy hoặc được nghe nói tới. Mira cảm thấy tội lỗi bất cứ khi nào nàng nghĩ tới ông, dù gián tiếp hay không, nàng cũng là nguyên nhân cho sự không may mắn của ông… và nàng thậm chí còn cảm thấy tệ hơn với Rosalie, người đã vì Mira, thấy cần thiết phải có được thỏa thuận dựa vào sức mạnh của nàng.
Khi lượt tuyết mỏng mùa đông nhẹ nhàng rơi xuống thành một tấm chăn trắng dày bao phủ lấy toàn bộ lâu đài Sackville, lò sưởi gầm lên cùng ngọn lửa sáng ấm áp. Mira ôm lấy một cuốn sách da dê vào lòng và dở nó ra. Căn phòng chưa nhiều người Berkeley và những câu chuyện chán phèo của họ, những người trẻ hơn thì tán gẫu trong khi những người lớn tuổi nghỉ ngơi và buồn ngủ vì hơi ấm từ lò sưởi. Rosalie ngồi gần, ôm Christian trong lòng và thi thoảng nghịch tóc cậu bé trong khi nó vẽ vẽ lên cánh cửa sổ bao phủ sương giá bằng ngón tay.
“Có lẽ chúng ta có thể tìm ra ai đã gửi cuốn sách này bằng cách đọc tên tác phẩm và tác giả,” Wilhelmina Berkeley nói khi nàng ta liếc nhìn Mira. “Nó sẽ là một loại mật mã nào đó phải không?”
“Tôi không nghĩ vậy,” Mira trả lời, thầm thở dài khi nàng nhận ra rằng một lần nữa câu chuyện lại quay trở lại với danh tính của “người ngưỡng mộ” nàng. Đó là chủ đề khiến nàng mệt mỏi và bực bội, vì nàng biết rõ ai đã gửi bộ sưu tầm tiểu thuyết này. Tất cả đều là tác phẩm của Jane Austen, và nàng nhớ đã từng nói với Alec về tác giả đặc biệt này. Nhưng tại sao chàng lại gửi món quà này cho nàng, và tại sao nó lại được ký là “từ một người hâm mộ’? Chàng chưa từng thú nhận là có hâm mộ nàng. Bất chấp những câu hỏi và những điều chưa chắc chắn, nàng không thể không thấy sự thú vị trong những cuốn sách, vì chúng đẹp và có mùi khs mới.
“Cô hoàn toàn chắc chắn.” Wilhelmina nhấn manh, “rằng cô chưa từng gặp bất cứ quý ông nào người có lẽ đã gửi những cuốn sách này cho cô?”
“Tuyệt đối chắc chắn,” Mira nói chắc nịch. Khi nàng cảm nhận được ánh mắt của ai đó nhìn nàng, nàng nhìn lên và bắt gặp cái nhìn của Rosalie. Từ cách Rosalie nhìn, xáo trộn sâu sắc, rõ ràng nàng đã có một chút ý niệm về ai đã gửi những cuốn tiểu thuyết. Nhưng nàng vẫn không hỏi Mira một câu hỏi nào về chúng.
“Bà Berkeley,” giọng nói cẩn trọng kiềm chế của cô hầu phòng vang lên trang trọng, và Rosalie được mang đến một cái khay bạc rải rác những tấm thiệp và những tờ ghi chú mời gọi. Có rất ít việc để làm vào mùa hè trừ việc tham gia những bữa tiệc và gọi điện cho hàng xóm, và nên việc xuất hiện cái khay này mang lại nhiều điều thú vị.
“Hmmmm…” Rosalie lơ đễnh nói, nhìn lướt qua những tấm thiệp màu xanh nhạt và mỉm cười khi căn phòng yên ắng hẳn. “Dường như một bữa tiệc xe trượt tuyết được tổ chức vào chiều nay. Quý ngài và quý bà Stamford mời chúng ta làm một cú đấm nóng với đất của nhà họ sau đó.”
Có nhiều lời thì thầm “Có vẻ vui đây” và “Thật là một ý tưởng tuyệt vời” vang lên khắp phòng, trong khi Mira nhìn Rosalie dò hỏi. Ngoài việc hòa đồng với gia đình Berkeley, nàng đã tách biệt khỏi những bữa tiệc và tụ họp của xã hội trong khi những tin đồn về mối liên hệ của nàng với Sackville giảm dần. Rosalie đọc được câu hỏi lặng lẽ trong mắt nàng và hơi gật đầu.
“Ta biết đó là một ý tưởng tuyệt vời,” Rosalie nói to, và dù nàng nói chung chung, Mira cũng biết rằng những từ đó nhằm vào nàng. Nàng cảm thấy bụng nàng hơi rạo rực. Nàng sẽ gặp loại người nào? Họ sẽ nói gì với nàng – họ sẽ hỏi nàng về Sackville phải không… họ sẽ nhận ra nàng hay biết nàng đã từng có tiếng là tình nhân của Sackville?
Tất cả họ đều về phòng để bắt đầu chuẩn bị cho buổi chiều hôm đó, và Mira lôi quần áo ra ra vào vào để chọn được thứ phù hợp. Chiếc váy len đỏ kết hợp với áo khoác lông chồn sẽ thật hoàn hảo… nhưng màu sắc sẽ phù hợp phải không? Không… vì có nhiều hơn một vài điểm đen trong danh dự của nàng, nó sẽ không thích mặc lên màu đỏ ấy. Chiếc váy màu be nhạt… không, màu đó khiến da nàng tái xám đi. Có lẽ là màu xanh? Không chất liệu ấy không đủ nặng, và nàng không có ý định chịu lạnh. Nhăn mặt, Mira quyết định chọn cái màu đò, và nàng gọi một người hầu phòng lên giúp nàng mặc váy.
Sau khi trang phục của nàng chỉnh tề, nàng cho tay vào túi áo khoác và đi xuống phía dưới, nơi đó có nhiều người nhà Berkeley đã tụ tập. Những nhóm nhỏ bốn năm người được thành lập khi những chiếc xe ngựa đã sẵn sàng. Bước chân chậm rãi khi nàng tiến tới cuối cầu thang, vì nàng trở lên không thấy thoải mái khi biết rằng nhiều người đang nhìn nàng chằm chằm. Nàng tự hỏi liệu có phải vì trang phục của nàng không. Không giống những người phụ nữ khác, nàng không mặc áo choàng bằng lông và đội mũ che kín mặt, thay vì thế nàng mặc chiếc áo choàng không tay bằng lông với chiếc mũ trùm nhẹ nhàng buông xuống vai và xếp lại theo kiểu lãng mạn dịu dàng. Nàng không có cách nào biết được rằng sự háo hức đã biến thành tia hồng trên má nàng, và rằng chiếc váy màu đỏ khiến mắt nàng có màu nâu đen của mùa thu, và rằng bất ngờ, thay vì là một cô gái lặng lẽ và hơi bảo thủ, nàng trở thành một quý bà cực kỳ xinh đẹp.
“Thật quyến rũ làm sao,” Wihelmina Berkeley nói, thái độ nhợt nhạt vì ghen tị. “Tuy nhiên, đây không phải là lệ hội hoá trang, cô Germain. Mũ trùm và chiếc áo choàng tay của cô trông thật đáng yêu, nhưng cô có thật sự nghĩ rằng cô nên mặc chúng thay vì mặc trang phục thông thường hơn đúng không? Tôi từng chú ý tới váy áo của cô, nhiều lần, và chúng rất khác biệt với nhưng cái phù –“ “Tôi rất ghi nhận sự quan tâm của cô,” Mira bình tĩnh ngắt lời, “nhưng tôi hài lòng với chính mình.”
“Tôi chắc chắn cô thấy hài lòng,” Wilhelmina nói, đôi mắt xanh kiên quyết, “nhưng nếu cô cứ khăng khăng mặc những thứ khác với chúng tôi như vậy, cô sẽ được cho là đang cố gắng có được sự thu hút quá mức vào bản thân cô. Nó là dấu hiệu của tính kiêu căng, và vì cô và vẻ bề ngoài đều phản ánh tất cả chúng tôi, tôi mong cô giúp chúng tôi khỏi bối rối bằng cách trình diễn bản thân với lối thời trang kỳ quoặc.”
Im lặng bao phủ cả căn phòng. Wilhelmina nhẽ ra không dám nói những lời chỉ trích như vậy với bất cứ vị khách nào, đặc biệt là Mira, lúc Rosalie có mặt ở đó. Nhưng vì Rosalie và chồng vẫn đang ở trên lầu, Mira thấy bản thân mình đang phải tự bảo vệ mình.
“Tôi sẽ mặc những gì tôi thấy thích, thưa cô Berkeley,” cô bình thản trả lời. “Và tôi tin rằng tôi sẽ không khiến cô xấu hổ trong hôm nay, vì tôi luôn nghe nói rằng ở Luân Đôn cách hành xử của một người quan trọng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Do đó, cách cư xử của tôi sẽ không có sai sót gì.”
“Hay lắm,” giọng nói phát ra từ bậc thang trên cùng, và tất cả đều nhìn thấy Rand Berkeley hộ tống Rosalie đi xuống. Họ là một cặp đẹp đôi, vì mọi thứ được coi là dễ thương và xinh đẹp của Rosalie được nhấn mạnh nhờ sức quyến rũ hiển hiện của chồng nàng. Một mùi hương bao phủ Rand Berkeley, cái mùi hương ngay tức thì đòi hỏi sự tôn trọng, vì chàng là một người đàn ông người thấy thoải mái khi ngồi vào vị trí quyền lực, một người có thể giải quyết những vấn đề nghiêm trọng nhất bằng sự nghiêm túc phù hợp hay với sự gai góc. Sự đồng tình của chàng là thứ ai cũng muốn, việc không tán thành của chàng là điều ai cũng sợ. Không ai trong giới hạn quyền lực của mình dám vượt mặt Rand. “Nói hay lắm cô Germain,” anh nói tiếp, đôi mắt vàng sáng lên. “Ta phải xin lỗi giúp em họ ta. Nhưng, như bất cứ ai có thể nói ra, khi đã là người nhà Berkeley, người đó thường đặt bản thân vào vị trí phải xin lỗi vì tính đồng bóng của gia đình anh ta.”
Mira mỉm cười biết ơn với chàng, biết rằng lời nói của chàng là lời cảnh báo khéo léo đến những người còn lại trong họ Berkeley. Sau lần đó, không ai dám nói bất cứ điều gì thậm chí bóng gió chống lại nàng. Nàng ngồi trên chiếc xe trượt tuyết cùng Rand và Rosalie, cách ứng xử của nàng thậm chí còn sôi nổi hơn khi ba người họ trao đổi những lời nói châm biếm, bám chặt lấy chủ đề dòng họ Berkeley tận tới khi Mira cười bất lực.
“Trông em giống y như lúc em mười lăm tuổi,” Rosalie nói tán thành khi Mira tựa đầu vào ghế và có vẻ hài lòng. “Đầy nhiệt huyết và khát khao.”
“Em ư?” Mira hỏi, bắt đầu lại cười khúc khích. “Chỉ ba tháng trước em không thể nói chuyện với chị mà không đi kèm với nước mắt. Em cảm thấy rất…” Nàng không nói nữa, và thái độ có vẻ nghĩ ngợi “…xơ xác và chán nản. Rất già. Tại sao lúc này mọi thứ lại thay đổi, em tự hỏi?”
“Vì giờ đây em không còn một mình nữa,” Rosalie trả lời khá đơn giản.
“Chị luôn có được câu trả lời hoàn hảo phải không?” Mira hỏi, mỉm cười.
“Cô ấy là thế đó,” Rand khẳng định với Mira, đưa tay vợ lên rồi hôn, và rồi hôn mặt sau của bàn tay. “Đó là lý do ta cưới cô ấy.”
Người đánh xe dừng chiếc xe trượt tuyết lại giữa bộ sưu tập lớn những chiếc xe tương tự. Một vài cái được thiết kế với chiếc ghế thứ ba dành cho người lái, trong khi đó những chiếc nào nhỏ hơn thì được làm đề một quý ông nắm vai trò điều khiển nó. Tự mình lái thay vì thuê một người đánh xe là hoạt động khá phổ biến, nhanh chóng thịnh hành.
Tiếng nói ậm ừ và tiếng ồm ồm từ câu chuyện vui vẻ chào mừng những vị khách đang đến. Rand giúp vợ và Mira bước xuống xe và hộ tống họ vào trong lâu đài Palladian to lơn, nơi đó họ sẽ gặp vô vàn những người đợi xe trượt tuyết xếp thành hàng và sẵn sàng cho một chuyến đi dài. Khi Rosalie giải thích cho Mira, tất cả họ sẽ xếp thành một đường dài và đi qua khu vực nông thôn, hát hò, nói chuyện, và cười đùa.
Mira nhìn quanh đám đông và không thấy gương mặt quen thuộc nào. Thế là tốt. Mỉm cười tinh nghịch, nàng cho phép Rosalie giới thiệu nàng với một số người, tất cả những người tốt bụng và rất thoải mái. Tâm trạng của nàng nâng lên khi một lúc những cuộc nói chuyện một vài phút vui vẻ sau đó. Tại sao, những người này dường như thcihs nàng! Không khó để nàng hòa nhập ở đây, ít nhất là bề ngoài. Nàng đã thay đổi. Nàng không còn là cô bé quê mùa vụng về hay một ả tình nhân giả vờ e thẹn của một người độc thân lớn tuổi. Nàng trẻ và sống động, một “sinh vật quyến rũ”, như ai đó đã nói với nàng một phút trước, một người đàn bà mặc những bộ váy áo đắt tiền thoải mái và có thể tiếp tục một câu chuyện về nhiều chủ đề khác nhau. Sự tự tin mới có được của nàng tăng lên từng phút, và nàng càng bớt dính chặt vào bên Rosalie.
Tâm trạng tốt của Mira hơi giảm đi chút ít khi Rosalie đưa một người tới gặp nàng, một người đàn ông trẻ có cái tên Edgar Onslow. Có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ là một người đàn ông quyến rũ, nhưng giờ cậu ta chỉ là một cậu bé nhút nhát đỏ mặt khi được giới thiệu trước nàng và nắm tay nàng hơi chặt. Tóc cậu ta đỏ, một dạng hiện tại hình thành một sự kết nối không hợp với làn da sáng hồng.
“Ông Onslow là một người đàn ông trẻ tốt như vậy đó,” Rosalie nói, rõ ràng vui với tình huống này. “Tất nhiên, cô Germain, ta biết ta phải giới thiệu hai em với nhau.”
Có một cảm giác hài lòng hiện lên trong giọng nói của nàng, và Mira mỉm cười yếu ớt vì rõ ràng rằng đó là người Rosalie cho là ứng cử viên sáng giá cho việc tán tỉnh có ý nghĩa. Ồ, Rosalie, Mira chán nản nghĩ thầm, bỏ qua cảm giác bấn loạn khi Edgar Onslow nhìn chằm chằm vào nàng với sự choáng ngợp rõ ràng, em biết chị muốn em lấy một người đàn ông trẻ tốt người sẽ không bao giờ làm em tổn thương. Nhưng em không yếu đuối như chị nghĩ đâu. Em cần ai đó em có thể quấy rầy mọi lúc… một người đủ mạnh mẽ để chăm sóc em… một người sẽ không để em bắt nạt. Em không muốn kết hôn với người yếu đuối hơn em.
“Chúa ơi, ta phải tìm chồng ta đây,” Rosalie nói, và biến mất trước khi Mira có thể nói thêm điều gì.
Onslow ngọt ngào và chân thành, và có lẽ là người đàn ông đáng chán nhất Mira từng gặp. Nàng cố gắng để kéo cậu ta vào cuộc nói chuyện, nhưng tất cả những gì nàng nhận lại cho sự cố gắng khéo léo của mình trong cuộc nói chuyện là những câu trả lời một từ. Hoặc Onslow quá mê đắm nàng không thể nói gì hoặc cậu ta có quá ít tài năng với ngôn từ. Khi rõ ràng Rosalie không định quay lại và cứu nàng, Mira tự nhận ra rằng việc chuyến đi trên sẽ trượt tuyết vui vẻ nàng mong đợi sẽ thành một chuyến đi buồn chán thật sự, vì không có ý rời mắt khỏi nàng. “Cô Germain, cô có muốn có ly rượu punch không?” Onslow hỏi đầy hi vọng, rõ ràng là căng thẳng khi nàng không còn tiếp tục nói chuyện, và nàng gần đầu nhẹ nhõm.
“Cám ơn ngài Onslow.”
Ngay khi cậu ta rời khỏi nàng, Rosalie không biết từ đâu xuất hiện và chạy tới chỗ Mira. “Cậu ta có mời em lên xe trượt tuyết của cậu ta đúng không?” Nàng hỏi, đôi mắt xanh sáng lên đầy nhiệt tình.
“Bọn em chưa đi tới điều đó,” Mira hững hờ trả lời.
“Và em để cậu ta đi sao?”
“Cậu ta đang đi kiếm cho em một ly punch.”
“Sacrebleu , ta sẽ đi theo cậu ta để chắc chắn không ai giữ lấy cậu ta. Ta thất con mụ lẳng lơ Letty Wheaton theo dõi cậu ấy từ góc kia.
Mira định nói rõ rằng khó có thể có một hàng dài tranh đấu vì sức quyến rũ của Onslow, nhưng nàng nhận thấy Rosalie rất quyết tâm đóng vai trò bà mối. Mira thở dài khi người phụ nữ ấy lên đường tìm kiếm con mồi đang trốn thoát với ý định kéo cậu ta lại. “Letty Wheaton có thể có cậu ta,” nàng khẽ thì thầm, và rồi nàng quay đầu khi nghe thấy tiếng cười khúc khích ngay bên tai.
“Trước đó ta đã nói quý bà Berkeley có khiếu thẩm mĩ không sai rồi. Nhưng sau này, tất cả chúng ta đã phạm phải một sai lầm một lần.”
Mira quay quanh và thấy bản thân đang nhìn lên Alec Falkner. Chàng cười vui vẻ với nàng khiến tin nàng lỡ mất vài nhịp.
“Chị ấy có khiếu thẩm mĩ tuyệt vời,” Mira đã nói được đáp trả lời nhận xét của chàng, và khóe môi chàng hiện lên nụ cười rất vui vẻ.
“Một cậu bé mặt đỏ nhút nhát đứng cạnh nàng có lẽ sẽ kết thục khi lật nhào chiếc xe trượt tuyết của nàng… không, vì mối quan hệ trước đây của chúng ta, ta không thể cho phép chuyện đó xảy ra với nàng.”
“Chúng ta không có mối quen biết cũ,” Mira cộc lốc thông báo với chàng.
Alec do dự trước khi trả lời. Khi chàng nhìn nàng chàng cảm nhận được sự đau đớn vì khao khát, và nó không phải sự khao khát tương tự với bất cứ thứ gì chàng từng cảm thấy. Nó chỉ hiện hữu khi thấy nàng, cảm nhận được nàng, tiếng nàng nói, và mùi hương của nàng. Đó là điều cuối cùng trên trái đất chàng muốn cảm thấy đối với nàng. Tình yêu là thứ gì đó chàng nhẽ ra có thể lý giải được, bắt bản thân thoát khỏi … nhưng cơm khao khát là một thực tế không chối cãi được. Tình yêu là thứ người ta có thể lờ đi, thay thế, đau khổ, quên đi. Khao khát gặm nhấm và thăm dò, và buộc phải đi vào suy nghĩ của con người tận tới khi nó thấy hài lòng. “Hãy tha thứ cho ta,” chàng ngọt ngào nói. “Ta đã cho là ký ức của cô cũng chính xác bằng ký ức của tôi khi chúng ta nhắc tới nó. Ta không chỉ nhớ đã tận hưởng mối quan hệ trong quá khứ với cô, ta còn nhớ đã chia sẻ một số đáng kể những cử chỉ thân –“
“Im ngay. Làm ơn”. Mira cầu xin, nhìn quanh vì sợ ai đó có thể nghe thấy. “Đừng có xấu tính tới mức lối nó lên. Và ngài dám phê bình cậu bé Onslow đó – ta cho là ngài nghĩ ta tốt hơn nên ngồi trong một chiếc xe trượt tuyết với một người như ngài.”
“Đó chính xác là điều ta nghĩ tới,” Alec trả lời.
Sốc tới mức không nói nên lời, Mira nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của chàng. Ở đó không có sự chế giễu, nhạo báng. Nàng nhận ra chàng đang mời nàng đi cùng chàng, và rằng nàng không biết trả lời thế nào.
Nàng còn nhiều lý do để không tin chàng.
Nàng yêu chàng tới tuyệt vọng.
Nàng chỉ cần một lời từ chối đơn giản. Falkner sẽ không nài nỉ nàng chấp nhận, và nàng không nghĩ rằng chàng sẽ hỏi lần nữa. Chàng cười trước thái độ thiếu quyết đoán của nàng, và khi nàng nhìn chàng, Mira không thể không cười lại. Nàng không thể từ chối cơ hội được ở cùng chàng. Mày điên rồi, nàng tự mắng mình. Mày xứng đáng với mọi thứ mày có kể từ bây giờ, bởi vì mày đang nài xin rắc rối đó!
“Tôi chấp nhận lời mời của ngài,” nàng nói với Alec, và đôi amwts nàng như nhảy múa với tiếng cười bất ngờ. “Nhưng nếu chúng ta không nhanh lên và rời đi, Rosalie sẽ kéo Onslow trở lại, và rồi tôi sẽ phải đi với cậu ta và lắng nghe tất cả những chuyến du lịch tại trường của cậu ấy.”
“Đáng thương thật,” Alec khá đồng cảm, và lại cười khi chàng đưa cánh tay ra cho nàng nắm.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp