Anh Là Tất Cả (All I Need Is You)
Chương 19
Luella Miller xuất hiện khi nàng đang lau khô mái tóc. Casey há hốc mồm kinh ngạc khi trông thấy một người khác nữa ở cái chốn này. Nàng thô lỗ nhìn chằm chằm vào cô gái, thậm chí không nhận ra thái độ bất lịch sự của mình. Bởi vì từ trước đến nay nàng chưa bao giờ gặp ai đẹp như cô gái này
Mái tóc vàng nhạt chảy dài dưới cái mũ beret sang trọng, đôi mắt to màu xanh với hàng lông mi dày, làn da trắng như ngà. Ngực to và vòng eo nhỏ. Một thân hình mảnh dẻ. Ngực to? Những dải ren từ cái ô che nắng rủ xuống lồng vào đôi giày ống thanh nhã. Ngực to? Hình như nàng đang lặp đi lặp lại cái từ đó? Đó thật sự là bộ ngực vĩ đại so với một thân hình nhỏ nhắn như cô ta. Vậy mà cô ta không phải gù lưng vì sự mất cân đối này
“Tạ ơn Chúa!” Cô ta hổn hển xông đến chỗ Casey. “Anh không thể tưởng tượng được là tôi vui sướng thế nào khi nhìn thấy anh đâu. Tôi không biết phải làm gì nếu như buộc phải ngủ ở đây một mình đêm nay”
Casey không biết xử lý ra sao đành lịch sự nói “Cô cứ tự nhiên ngồi xuống đây”
“Anh thật tử tế quá” cô ta nói và giơ bàn tay về phía Casey. “Tôi là Luella Miller đến từ Chicago. Thế còn anh?”
Casey nhìn đăm đăm vào những ngón tay thanh tú với móng tay được gọt giũa cẩn thận sau đó vội nhìn đi chỗ khác vì sợ rằng cô nàng đang mong đợi một cái gì đó hơn cái bắt tay thông thường, như hôn tay chẳng hạn
“Casey” nàng giả bộ như không biết đến bàn tay đang giơ ra
“Sẽ không sao nếu tôi ngồi đây chứ?” Luella mỉm cười chỉ vào bộ yên ngựa của con Sam già đặt gần đống lửa. Nhưng trước khi Casey kịp nói gì cô ta đã ngồi lên đó và thở dài nói thêm
“Đây là một chuyến đi khủng khiếp. Tôi cứ nghĩ đến thị trấn Fort Worth bang Texas là chuyện rất đơn giản cơ đấy”
Biết cô ta đang nhìn mình mong đợi, Casey lịch sự hỏi “Cô định đến đó?”
“Vâng, để dự đám tang một ông bác. Người hầu gái của tôi đã bỏ trốn khi đến thành phố St. Louis. Anh có thể tưởng tượng được không? Sau đó chuyến tàu của tôi bị hoãn lại vì phải sửa chữa đường ray. Tôi hy vọng có thể đến được Fort Worth trước lễ tang, tôi thật sự cần phải có mặt trước khi đọc di chúc vì trong đó chắc chắn có nhắc đến tôi. Nếu không thì tôi ở lại chờ tàu cũng được”
“Vậy là cô … quyết định đi bộ tới Fort Worth?”
Luella chớp chớp mắt rồi cười to. “Thật khôi hài làm sao! Không, tất nhiên là không rồi. Tôi gặp một vị bộ trưởng tốt bụng cùng vợ đến miền nam bằng máy bay. Họ tử tế cho phép tôi cùng đi. Tôi cứ nghĩ đó là một hành động cao đẹp cho tới khi họ bỏ rơi tôi”
“Bỏ rơi cô?” Casey nhướn mày hỏi
“Họ vừa bỏ tôi lại xong. Tôi thật sự không thể tin được điều đó. Hôm nay chúng tôi dừng lại nghỉ ăn trưa và tôi chỉ đi khỏi … có vài phút. Vậy mà quay về, máy bay đã mất hút. Tôi chờ đợi đến vài tiếng đồng hồ vì nghĩ là họ sẽ trở lại tìm nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy ai. Vì thế tôi đi bộ tiếp về phía nam nhưng đường sá dường như dần dần biến mất. Chắc do ít có du khách qua lại. Và tôi tin, mình đã đi lạc đường”
Đối với một người đã lang thang suốt ngày, trông cô ta vẫn sạch sẽ, tinh tươm chán. Dường như một số người không chịu được bụi bẩn bám vào. Chính vì thế cô ta nhất định ngồi lên yên ngựa chứ không chịu ngồi xuống đất
“Họ đã mang theo tất cả hành lý của cô? Có thể lắm … tôi có một số nữ trang quý giá trong vali và toàn bộ tiền bộ tiền bạc trong xách tay” Cô ta thở dài. “Phải chăng họ có ý định cướp của tôi và đó là lý do duy nhất khiến họ mời tôi cùng đi?”
“Có vẻ vậy”
“Nhưng không nên cư xử với tôi như thế”
Casey cố nhịn cười. Rõ ràng cô gái này cho rằng tất cả sự giúp đỡ đều xuất phát từ sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp của mình
“Đa số bọn trộm cướp đều không khó tính trong việc chọn người chúng định trấn lột đâu, cô Miller”
“Ôi, cái ông bộ trưởng đó, nếu ông ấy thật sự là bộ trưởng nước Mỹ thì nguy to” cô ta khẳng định
“Có lẽ ông ta tự nhận như thế chỉ để cô tin tưởng thôi. Cô chẳng thể làm được gì cho tới khi trình báo với nhà chức trách”
“Vâng, tôi biết” Cô ta lại thở dài “Và tôi phải đến được Fort Worth trong tuần này. Anh có định đi về phía nam không?”
Casey muốn trả lời là không nhưng lại không nỡ
“Sắp tới chúng tôi sẽ dừng lại tại một thị trấn ở phía nam” Nàng tránh không nói thị trấn Fort Worth cũng là đích đến của nàng
“Chúng tôi à” vậy anh sẽ cho tôi đi cùng chứ?”
“Tôi định nói bạn tôi và tôi. Anh ấy đang đi săn. Nhưng được rồi, chúng tôi sẽ cho cô đi cùng đến thị trấn sau”
Họ tiếp tục nói chuyện, chủ yếu là Luella kể về cuộc sống của cô ta ở Chicago. Qua câu chuyện, Casey biết cô ta năm nay hai mươi mốt tuổi thuộc tầng lớp thượng lưu và sống cùng ông anh trai. Cô ta nói đã hứa hôn tám lần nhưng lần nào cũng hủy bỏ đám cưới vào đúng phút cuối cùng. Cô ta lo ngại không biết những anh chàng kia muốn lấy cô ta vì họ thật sự yêu hay chỉ vì vẻ đẹp của mình. Tám lần hứa hôn dường như là quá nhiều đối với Casey nhưng nàng không đưa ra nhận xét gì
Khi Damian quay lại, Casey phải chứng kiến cảnh anh tự biến mình thành một anh chàng ngớ ngẩn khi chằm chằm nhìn cô khách lạ xin đẹp. Có lẽ anh còn nghe thấy lời Casey giải thích Luella là ai và đang làm gì ở đây. Thậm chí anh không thèm xuống, cứ ngồi trên lưng ngựa và liếc mắt đưa tình với cô nàng Luella
Cô ta cũng nhận ra Damian rất đẹp trai. Casey chưa bao giờ nhìn thấy một ai làm duyên làm dáng như cô gái này. Cử chỉ đó trông thật đáng ghét nhưng dường như Damian không nghĩ như thế
“Tôi đã nói với Luella là chúng ta sẽ cho cô ấy đi cùng tới thị trấn sau” Casey nói
“Vâng, dĩ nhiên chúng ta sẽ làm vậy rồi. Cô ấy có thể cưỡi cùng ngựa với tôi”
Anh ta nói câu đó mới nhanh làm sao. Và hình như còn cố ý làm như thế. Dù mối quan hệ giữa anh ta với con ngựa kia đã được cải thiện nhiều nhưng ý kiến ấy khiến nàng cực kỳ khó chịu. Vì thế nàng bảo. “Con ngựa của ông sẽ lại nhảy cởn lên nếu phải chở thêm một người. Tốt hơn cô ấy nên đi cùng tôi”
Damian gật đầu. Cũng may anh không tranh cãi gì thêm nhưng trông Luella có vẻ thất vọng
Cuối cùng Damian xuống ngựa và làm rớt những giọt máu từ con thú săn được vào áo Casey … vì không để ý. Đôi mắt anh dường như bị dính chặt vào Luella. Anh còn tỏ ra khá kiểu cách khi tự giới thiệu bản thân. Casey quay mặt đi khi thấy anh hôn bàn tay mà lúc nãy nàng đã có ý lờ đi
Suốt thời gian còn lại trong buổi tối, Damian và Luella nói chuyện với nhau. Họ nhận ra giữa hai người có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều thuộc tầng lớp thượng lưu. Họ không để ý gì đến Casey mặc dù Luella có một lần cố gắng kéo nàng tham gia vào cuộc nói chuyện
“Chúng tôi không làm cho anh buồn chán chứ, ngài Casey?” nếu như câu nói đó được coi là lịch sự
Nhưng Damian nói mà không hề suy nghĩ. “Cô ấy không phải là một quý ngài đâu” câu nói này dường như làm bùng nổ cơn giận trong lòng Casey
Nàng không thể tin được anh lại nói như vậy, và nàng cũng không thể chịu được cảnh Luella cười khúc khích. “Tôi không ngốc đâu, tôi biết trông một người đàn ông là như thế nào mà” Nhưng khi không thấy có ai hưởng ứng câu đùa, cô ta có vẻ rất ngạc nhiên, cứ nhìn Casey chăm chú và chợt thấy lúng túng vì sự hiếu kỳ của mình
Casey không thèm quan tâm đến thái độ của Luella, nàng nhìn Damian trừng trừng rồi đứng bật dậy
“Tôi có chuyện muốn nói với ông … nói riêng thôi” nàng bỏ đi vào bóng đêm
Anh bước theo … vài phút sau anh nghe giọng nàng “Đứng lại đi. Tôi không có khả năng nhìn rõ trong bóng tối được như ông đâu. Tôi không thể nhìn rõ lắm. Tôi chỉ quan sát khu vực này trước khi trời tối, chắc ông cũng đã làm như vậy”
“Tốt, nếu cô nói thế”
Nàng làm ra vẻ không biết đến vẻ cáu kỉnh trong câu trả lời. Damian tiến lại gần và Casey túm lấy ngực áo anh. “Tại sao ông nói với cô ta cái điều quái quỷ đó? Ông cho rằng đây là chuyện tôi muốn thú nhận với bất cứ ai sao? Không phải tôi sợ cô ta biết tôi là ai. Nếu muốn, tôi đã tự nói ra, phải không?”
“Cô đang rất tức giận với tôi phải không, Casey?”
Nàng nhận ra vẻ hài hước trong giọng nói như thể anh ta tin chắc rằng nàng không hề khó chịu vì chuyện đó. Và đây chính là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Nàng gầm gừ nho nhỏ và vung tay thẳng về phía anh. Không biết bằng cách nào anh nhìn thấy và tránh được cú đấm. Và ngay lúc đó, nàng thấy hai cánh tay anh ôm chặt lấy nàng
Có lẽ anh ta làm thế chỉ để ngăn những cú đấm tiếp theo? Nhưng Casey cứng đờ người vì sự đụng chạm giữa hai cơ thể khi anh ép sát vào nàng. Và cử chỉ đó hẳn đã gieo vào tâm trí anh những suy nghĩ khác vì bỗng nhiên anh kéo đầu nàng ra sau và … hôn nàng