Anh Hùng Thời Loạn

Chương 21: Mũi nhọn


Chương trước Chương tiếp

Ngày hôm sau khi Trình Thanh Lam tỉnh lại, trời đã sáng hẳn. Ra khỏi phòng với tinh thần sảng khoái, cô được binh lính cho biết Diệp Diễm đang ở phòng sách.

Phòng sách là nơi mà thường ngày Diệp Diễm dùng để xử lý quân vụ. Trình Thanh Lam đi vào gian phòng sách rộng rãi, Diệp Diễm đang đứng trước một màn hình lớn, bóng dáng cao ngất trầm tư. Trên màn hình là bản đồ ba chiều chi tiết, dễ dàng phân biệt được đâu là địa hình của vùng đất Zombie, đâu là địa hình của vùng đất chết.

Bởi vì nhiều vệ tinh của Trái Đất đã bị hủy, vùng đất chết cũng không đủ khả năng xây dựng lại mạng lưới thông tin. Nên hiện tại, mọi hình ảnh trên bản đồ đều đang ở trạng thái đứng yên.

“Đang nghĩ gì vậy?” Trình Thanh Lam dựa vào cửa, hỏi.

Diệp Diễm xoay người, ánh mắt thâm trầm: “Nghĩ xem bọn họ đang núp ở đâu.” Bọn họ chính là chỉ nhóm đàn ông dũng mãnh đã trốn thoát ở phố Lan Sĩ.

Trình Thanh Lam cắn răng: “Em sẽ trở nên mạnh hơn, lần sau gặp được nhất định không tha cho bọn họ.” Giết nhiều binh lính trước mặt cô như vậy, đây là lần đầu tiên Trình Thanh Lam thấy kẻ coi mạng người như cỏ rác như thế.

Diệp Diễm nhìn cô: “Được.”

Rõ ràng anh chỉ nói một chữ đơn giản, thế nhưng đôi mắt sáng quắc trên gương mặt anh tuấn của anh lại khiến lòng cô run lên. Không được tự nhiên lắm...

Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian mà. Trình Thanh Lam à, ba năm kháng chiến không kết hôn của mày quả thật là quãng đường xa xăm vô bờ bến.

Binh lực của Diệp Diễm ở vùng đất chết là sáu nghìn người, dưới trướng có sáu người Trần Giai Tân, Lâm Uyên, Tạ San, Hồng Huân, Chu Tấn, Chu Tử. Trong đó Trần Giai Tân phụ trách hồi sức cho quân lính sau các đợt tập huấn, Tạ San ngoài việc dẫn binh còn phụ trách quản lý nông trường, mỏ quặng. Còn lại bốn người, đều có binh lính riêng, đóng quân ở biên giới của vùng đất chết. Trong đó, binh lính ở phía Bắc lên tới một nghìn năm trăm người.

Sau khi Lâm Uyên và Tạ San bị mưu sát, quân đội của họ liền về dưới sự quản lý của Trần Giai Tân, khiến anh ta bận tới độ sứt đầu mẻ trán.

“Họ đã đến.” Diệp Diễm dẫn Trình Thanh Lam đến trước bộ chỉ huy thuộc tòa nhà phía Tây.

“Họ có dễ hòa đồng không?” Trình Thanh Lam không nhịn được hỏi.

Vấn đề này khiến Diệp Diễm rất khó trả lời. Im lặng vài giây, Diệp Diễm nói: “Họ rất kính nể kẻ mạnh.” Anh xoay người bước vào phòng chỉ huy.

“Đinh Nhất, anh nghĩ kĩ cũng chưa muộn đâu!” Một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên. Đi theo Diệp Diễm vào phòng chỉ huy, Trình Thanh Lam nghe thấy giọng nói này khẽ nhíu mày.

Trong căn phòng rộng rãi thoáng mát hơn năm mươi mét vuông, bốn người đàn ông ngồi quanh bàn. Người điển trai nhất trong số đó đang nhàn nhã ngồi dựa vào chiếc ghế lớn, chân dài duỗi ra, khoanh tay mỉm cười, khiến trong đầu người ta bất giác lóe lên hai chữ “Phong lưu”.

Hồng Huân cao lớn rắn chắc ngồi nghênh ngang trên bàn trước mặt anh, nhìn anh thân thiết. Ba người đàn ông khác chỉ cười không nói.

“Hồng Huân, giờ chúng ta đã ngồi cùng thuyền, chẳng lẽ cô còn mang thù sao?” Giọng điệu Đinh Nhất hơi ngả ngớn. Khi thấy Diệp Diễm và Trình Thanh Lam bước vào, những người khác đều nhìn qua, chỉ có anh vẫn giữ ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm vào Hồng Huân.

Tuy rằng khoảng cách không đến hai mét nhưng Trình Thanh Lam bỗng cảm thấy nụ cười của anh có phần xa lạ. Được rồi, cô nên lường trước được. Là do cô chấp nhận Diệp Diễm rồi cự tuyệt anh.

“Ha ha ha! Nhưng tôi tiếc lắm!” Dường như Hồng Huân rất thích thú ánh mắt của Đinh Nhất, cười lớn rồi nhảy xuống khỏi bàn, cùng những người khác cúi chào Diệp Diễm rồi ngồi xuống.

Diệp Diễm lập tức ngồi vào vị trí thủ lĩnh, Trần Giai Tân gật đầu với Trình Thanh Lam, cô ngồi xuống bên cạnh Trần Giai Tân.

“Các vị, cuộc họp khẩn cấp hôm nay có hai việc chính.” Diệp Diễm đi thẳng vào vấn đề, “Thứ nhất, hai người gia nhập với chúng ta, Đinh Nhất, Trình Thanh Lam!”

Mặt Đinh Nhất luôn tươi cười, anh vốn quen biết mấy người này từ lâu. Trình Thanh Lam hơi ngại ngùng cười với mọi người, hai người đàn ông xa lạ khác đều đang cười hề hề đánh giá cô. Mặt Hồng Huân lại lạnh tanh.

“Lính của Lâm Uyên, rút ra năm trăm người cho Đinh Nhất, năm trăm người còn lại giao cho Hồng Huân.” Đinh Nhất gật đầu, Hồng Huân mừng rỡ.

“Nông trường và mỏ quặng tạm thời giao cho Trình Thanh Lam quản lý. Binh lính của Tạ San vẫn do Trần Giai Tân quản lý.” Diệp Diễm nói tiếp, anh chỉ về hướng người đàn ông tóc húi cua mặt chữ điền có vết sẹo do dao chém rất bắt mắt bên cạnh: “Thanh Lam, đây là Chu Tử.” Lại chỉ chỉ một người đàn ông mặt mày trẻ trung thanh tú: “Đây là Chu Tấn.”

Trình Thanh Lam ngẩn ra, lúc trước chỉ đề cập với Diệp Diễm có một lần là hy vọng được làm quản lý hậu cần, không ngờ anh vẫn nhớ. Cô vội cười gật đầu: “Xin chào!” Hai người đàn ông đều nở nụ cười, gật đầu.

“Lão đại!” Hồng Huân lên tiếng. “Nông trường, bãi chăn nuôi có liên quan đến sự sống còn của chúng ta, cô ta có thể quản lý sao?”

Diệp Diễm vẫn bình thản: “Cô nói đúng. Cho nên, Trình Thanh Lam, anh cho em thời gian năm ngày, em lập một kế hoạch. Nếu tất cả mọi người bỏ phiếu thông qua, sau này em sẽ quản lý, nếu không, em vẫn chỉ có thể ở bên anh.”

Anh làm vậy với cô cũng chỉ vì việc chung. Trình Thanh Lam cảm thấy như vậy rất tốt, tuy rằng cô không hoàn toàn nắm chắc, nhưng cô cũng muốn chứng minh năng lực và giá trị của bản thân. Cô gật đầu quả quyết.

Thật ra mấy người ở đây đều biết quan hệ của Trình Thanh Lam và Diệp Diễm. Chu Tấn nói: “Lão đại, cô ấy là người phụ nữ của anh, mấy người chúng tôi không có ý kiến. Thế nhưng hiện tại sáu nghìn binh lính cũng chỉ có mười người phụ nữ, tôi sợ ảnh hưởng đến sĩ khí của binh lính.”

Trần Giai Tân vốn ít lời lại nói một câu không mang cảm xúc: “Khuya ngày hôm trước, Trình Thanh Lam suýt bắn chết thủ lĩnh của kẻ địch, hơn nữa còn cứu lão đại một mạng.”

Việc này tất cả mọi người đều có nghe nói, bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

“Đừng coi tôi như phụ nữ, hãy coi tôi như chiến sĩ!” Giọng nói trong trẻo vang lên, Trình Thanh Lam nãy giờ vẫn cười buồn bã cao giọng nói.

“Chiến sĩ?” Hồng Huân bật cười, “Không dễ vậy đâu. Làm phụ nữ dễ hơn đó.”

Trình Thanh Lam trừng mắt nhìn Hồng Huân: “Hồng Huân, cô cũng là phụ nữ, sao cô không cần lên giường với binh lính?” Lời nói của cô cực kì rõ ràng, cũng khiến cho Diệp Diễm nhìn với đôi mắt khác xưa, ngay cả Đinh Nhất ở cùng cô đã lâu cũng ngẩng đầu nhìn cô, nhưng lại rất hợp khẩu vị của những người đàn ông trong quân đội.

“Tôi? Ha ha!” Hồng Huân cười nói, “Bà đây mạnh như vậy! Chỉ có tôi chọn đàn ông, làm gì có chuyện đàn ông chọn tôi?”

“Lần trước quái thú của cô bị bà đây làm bị thương, bây giờ đã khỏe chưa?” Trình Thanh Lam nói ngạo nghễ , “Ngượng quá, bà đây cũng thế. Bà đây mạnh như vậy, chỉ có tôi lựa chọn đàn ông, không có chuyện đàn ông chọn tôi!”

Lời nói này nói âm vang mạnh mẽ, khiến cho mặt Hồng Huân nhất thời tái nhợt. Mấy người đàn ông khác cười ha ha, Chu Tấn thậm chí to gan nhìn nhìn Diệp Diễm mặt không biểu cảm, thấp giọng nói với Trần Giai Tân: “Thì ra Diệp lão đại là người đàn ông được phụ nữ chọn lựa....”

Lần đầu tiên trong ngày Đinh Nhất đưa mắt nhìn Trình Thanh Lam, cũng có chút kinh ngạc cười hòa hảo. Trình Thanh Lam nhạy cảm bắt gặp ánh mắt của anh thì nở nụ cười thật tươi. Ánh mắt anh hơi ngưng đọng, thu nụ cười lại, quay đầu đi.

“Nói đủ chưa?” Cuối cùng Diệp Diễm lên tiếng, “Quyết định vậy đi. Nói qua chuyện thứ hai.”

Diệp Diễm lại thảo luận, bố trí kế hoạch nhằm tìm kiếm và vây diệt bọn vô lại kia. Binh lính đi tìm kiếm hợp thành tiểu đội hai mươi người, không thể hành động một mình. Nếu phát hiện kẻ địch thì phải đợi đủ năm mươi người trở lên, mới có thể tấn công. Cố hết sức không cần chiến đấu chính diện bằng vũ lực, nên chọn cách thức linh hoạt, cố gắng bắt sống kẻ địch.

Mọi người thảo luận kế hoạch xong xuôi, nhất trí tán thành. Hôm đó mọi người đều trở về nơi ở của mình. Ngay hôm đó Đinh Nhất nhận năm trăm binh lính từ Trần Giai Tân, ba ngày sau đóng quân ở phía Bắc.

Trong phòng chỉ huy chỉ còn lại hai người là Diệp Diễm và Trình Thanh Lam.

Diệp Diễm vẫn đứng trước bản đồ ba chiều, nhìn phân bố binh lực của mình đến ngẩn người. Anh biết bọn người vô cùng hung ác kia quả thật rất khó giải quyết, nên hôm nay đã truyền mệnh lệnh cho binh lính truy đánh tới cùng, mau chóng vây diệt. Thời gian càng dài càng dễ để lại hậu họa. Trình Thanh Lam nhìn gương mặt nghiêm túc nhíu mày suy xét của anh, hơi thấp thỏm: “Diệp Diễm, hôm nay biểu hiện của em thế nào?”

Diệp Diễm nghiêng đầu nhìn cô: “Tốt lắm.”

“Có phải thô lỗ lắm không?” Cô rối rắm.

“Ừm.”

“A! Có ảnh hưởng đến uy nghiêm của anh không?” Hồi nãy cô nói cái gì chọn lựa với không chọn lựa, cũng không còn cách nào khác.

“Ừm.” Diệp Diễm gật đầu nghiêm cẩn, “Quân đội của anh nếu có binh lính cấp dưới phạm thượng, phạt đánh năm mươi roi.”

Trình Thanh Lam ngẩn ngơ, chỉ có thể cười gượng: “Xét tường tận về mặt ý nghĩa mà nói, bây giờ em vẫn chưa phải là binh lính của anh!”

Diệp Diễm đến gần cô, nhìn từ trên cao xuống: “Là ai vừa rồi nói đừng coi mình như phụ nữ, muốn làm chiến sĩ?”

“Đó là thuận miệng nói thôi.” Trình Thanh Lam rất không có khí phách mà thoái thác.

Diệp Diễm lắc đầu: “Không được! Phải trừng phạt!”

Vì thế trong hoàn cảnh chưa đến mười giờ sáng, bầu trời ngoài phòng chỉ huy sáng trưng, bất cứ kẻ nào đẩy cửa đi vào cũng sẽ bắt gặp cảnh tượng không nên thấy. May phòng chỉ huy là phòng riêng của Diệp Diễm nên không ai dám đi vào.

Cho nên ở trên bàn trong phòng chỉ huy, Diệp Diễm hung hăng “trừng phạt” Trình Thanh Lam. Chỉ trừng phạt thôi Diệp Diễm còn chưa thấy đủ, người đàn ông từng chém mấy ngàn kẻ địch chỉ vì một câu hứa hẹn khinh suất lúc trước, lúc này chỉ có thể bình thản buông đối thủ không còn sức chiến đấu trong lòng ra. Mà Trình Thanh Lam quần áo xốc xếch bò khỏi bàn, đã bị trừng phạt đến không tìm được phương hướng. Nếu không bởi vì bụng đói phát ra tiếng òng ọc, ranh giới cuối cùng mà cô vẫn cố giữ vững suýt đã rơi vào tay giặc.

Ba năm không kết hôn! Hôm nay mới là ngày đầu tiên, cứ như vậy, như vậy nữa... Trình Thanh Lam tức tối lệ rơi quay về phòng mình. Lần đầu cảm thấy quy định do mình đặt ra có khả năng không thể hoàn thành!

--------------------

Cuộc sống mỗi ngày của Diệp Diễm đều rất có quy luật. Sáng sớm rèn luyện, buổi sáng đến chỉnh đốn cho quân đội luân phiên chạy một vòng. Sức chiến đấu của quân đội chính là điều mà anh quan tâm nhiều nhất. Buổi chiều xử lí các hạng mục do cấp dưới báo lên. Hai ngày một lần anh sẽ đến nông trường và mỏ quặng xem một vòng. Ba ngày một lần anh sẽ đến biên giới phương Bắc quan sát hàng phòng ngự. Mỗi tuần, anh còn có thể rút ra chút thời gian để tuần tra hàng phòng ngự ở bờ biển phía Tây và phía Đông. Một là lo lắng chuyện Zombie bơi từ đường biển xông qua biên giới, tuy rằng khả năng này là vô cùng nhỏ, thế nhưng hai năm nay đã xảy ra không dưới bốn năm lần, những Zombie đơn độc bơi qua đều bị binh lính đánh gục. Thứ hai là năm đó người hành tinh Hackley cũng ẩn nấp trong biển để tấn công đại lục, gây nên tai họa cho đại lục. Hiện nay tuy rằng những người hành tinh Hackley gần như đã bị tiêu diệt hết, nhưng cũng phải đề phòng các lực lượng khác trên đại lục đánh lén.

Hôm nay do Trình Thanh Lam đã tiếp nhận công việc muốn đi xem nông trường và mỏ quặng. Anh liền đưa cô đi cùng.

Xe dừng ở nông trường trước.

Thế kỉ XXIII, con người tuy rằng có thể đạt tới kỹ thuật phân tử, tạo ra các thực phẩm vô cùng ngon miệng từ hóa học. Thế nhưng, việc lấy sản xuất nông nghiệp làm gốc vẫn chưa từng bị đình chỉ. Thứ nhất là vì muốn tạo ra thực phẩm thì nhất định cần có nguyên liệu, thứ hai là đa số mọi người đều cho rằng thực phẩm nguyên thủy mới là thứ ngon miệng nhất. Cũng nhờ vào kĩ thuật sản xuất càng ngày càng tiên tiến, vẫn luôn bảo đảm sản xuất ra khối lượng lớn các sản phẩm nông nghiệp nguyên chất với hiệu suất cực cao.

Nơi này vốn là một nông trường cỡ trung ở trung tâm, cũng là nông trường duy nhất còn giữ lại một số phương tiện thiết yếu sau chiến tranh. Vốn là bãi sản xuất khép kín tự động hóa toàn bộ, thế nhưng hiện tại chỉ còn khép kín phân nửa khoảng vài kilomet. Hệ thống trồng trọt thông minh đã bị xóa sạch từ thời chiến loạn, thế nhưng các loại phương tiện cốt lõi vẫn còn được giữ lại.

Cho nên những gì mà quân lính cần làm chính là trở thành “Hệ thống trồng trọt thông minh”, thông qua sức người, hoàn thành các thao tác nuôi trồng.

Diệp Diễm đưa Trình Thanh Lam vào nơi làm việc của nông trường. Nơi này cũng bị chiến tranh tàn phá, cái gọi là chỗ làm việc chính là một ngôi nhà bằng kim loại được quân lính dựng tạm lên. Cũng may là vật liệu cũng khá tốt, trong nhà lại khá thoáng mát.

Hai người đàn ông mặc quần áo quân đội đang ngồi giữa nhà, nhìn thấy Diệp Diễm lập tức đứng dậy hành lễ. Trong đó có một người khoảng bốn mươi tuổi, mặt chữ điền chất phác, một người khác chỉ là một cậu chàng khoảng hơn hai mươi.

“Tần Tự, Phương Lâm! Bọn họ từng là trợ thủ đắc lực của Tạ San.” Anh chỉ hai người đàn ông, lại nói với họ, “Đây là người sắp tiếp nhận nông trường, Trình Thanh Lam.”

Hai người đàn ông chỉ tỏ ra sửng sốt khoảng một phút, sau đó đều vươn tay cười nói: “Xin chào!” Ba người bắt tay. Trình Thanh Lam cười nói: “Kinh nghiệm của tôi không nhiều lắm, hi vọng hai vị chỉ giáo nhiều hơn.”

Hai người tuy rằng không rõ Diệp Diễm kiếm được một cô gái như hoa như ngọc thế này từ đâu ra, thế nhưng nhận thấy được Diệp Diễm cũng khá quan tâm đến cô, không dám hỏi nhiều.

Diệp Diễm dẫn Trình Thanh Lam dạo một vòng quanh nông trại, liền lái xe trở về. Chỉ nói trời tối sẽ có xe đến đón.

Xe của anh vừa đi xa, Trình Thanh Lam liền thu lại nụ cười, bước nhanh vào căn nhà dùng để xử lý công việc. Không nói câu nào liên quan đến tình cảm, chẳng qua cũng chỉ hàn huyên và khách sáo vài câu, chủ yếu là hỏi hai người về các danh mục công việc ở nông trường, tìm hiểu tất cả mọi việc liên quan. Chỗ nào không rõ lập tức đặt câu hỏi, hoặc là nhờ hai người dẫn đến tận nơi quan sát. Phong cách chuyên nghiệp và thái độ thận trọng của cô cũng khiến cho hai binh lính cảm thấy làm việc cùng rất thoải mái.

Đến tối, Trình Thanh Lam đã biết rõ ràng tình trạng hiện tại của nông trường. Thở dài một hơi, gọi Tần Tự và Phương Lâm tới.

“Hai người quản lý không có vấn đề gì. Vấn đề mấu chốt có ba điểm. Thứ nhất, cứ ba tháng binh lính lại thay phiên nghỉ ngơi phục hồi, tới đây giúp chúng ta trồng trọt. Bởi vì vấn đề chuyển tiếp, khiến cho khâu sản xuất xảy ra vấn đề, ảnh hưởng đến sản lượng. Tôi nghĩ cứ mỗi nhóm lính nên bố trí một người giám sát chất lượng trong sản xuất để giải quyết chuyện này. Họ sẽ đến nông trường nhận sự huấn luyện từ hai người. Thứ hai, sản lượng lương thực của chúng ta quả thật rất cao, thế nhưng lại không ổn định. Có đôi khi tích trữ trong kho hàng để hỏng, giống lại chỉ có một. Về sau tăng cường thêm khâu liên lạc với quân lính, thật ra mỗi tháng nhu cầu của họ đều cố định, sau này cứ mỗi tháng lại thống kê hàng tồn kho một lần. Căn cứ vào lượng hàng tồn kho để điều chỉnh kế hoạch sản xuất, đừng sản xuất vô tội vạ. Lúc nhàn rỗi, quân lính có thể sản xuất những chủng loại cây nông nghiệp khác. Thứ ba, không phải tủ lạnh cất giữ lương thực đã hỏng rồi sao? Việc này khiến thời gian cất giữ lương thực của chúng ta không được lâu. Cũng không sao, bên Đinh Nhất cũng có một kho dự trữ khá lớn, sau này những lương thực muốn dự trữ lâu dài đều có thể đem qua.”

Cô nói một tràng, sau đó ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông.

Tần Tự gật đầu: “Tuân lệnh! Sếp! Ngày mai chúng tôi bắt đầu làm!”

Phương Lâm cũng gật đầu lia lịa: “Tuân lệnh! Sếp!”

“Tốt! Vậy hôm nay đến đây thôi. Xe đã đến, tôi phải đi đây. Hai người vất vả rồi. Sáng mai tôi sẽ đến mỏ quặng, buổi chiều sẽ trở lại.”

Hai người đưa Trình Thanh Lam ra ngoài, Trình Thanh Lam mở cửa xe, Phương Lâm luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng: “Sếp, nghe nói cô đã giao chiến với tên giết chết sếp Tạ San phải không?”

Trình Thanh Lam dừng bước, gật đầu.

“Chúng tôi hận không thể giết hắn báo thù cho sếp Tạ San.” Phương Lâm nói.

Trình Thanh Lam nhìn anh ta và Tần Tự: “Nhất định làm được!”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...