Tốc độ thú cưỡi của Hoàng Dật và Bá Vương đều rất nhanh, không một hồi thì đi tới gần mục tiêu.
"Ủa? Chỗ đó sao có thể có một khu rừng?" Đúng lúc này, Bá Vương bỗng nhiên nhìn phía trước nói, trên mặt đầy nếp nhăn có một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy trong sa mạc cực nóng phía trước, đột ngột xuất hiện một khu rừng rậm, xanh mượt, trong sa mạc cực nóng khô hạn dường như một thiên đường. Khiến cho những người đi trong sa mạc, không nhịn được muốn đi vào thăm dò một phen, tìm kiếm nguồn nước.
"Vậy nói rõ chúng ta tìm đúng chỗ." Hoàng Dật cũng nhìn khu rừng xa xa, "Đây là ảo ảnh, là ảo cảnh do Sa Đạo Vương làm ra, hấp dẫn mọi người tiến vào khu vực đó, bọn họ sẽ lạc đường, sau đó bị dẫn tới địa điểm giấu trái tim, cuối cùng bị nhốt chết, sinh mệnh tinh hoa bị trái tim hấp thu. Vô số năm trôi qua, cũng không biết hắn đã hấp thu sinh mệnh tinh hoa của bao nhiêu khách qua đường."
"Chúng ta đi qua đi, tôi nhận ra được trái tim quả thật là ở hướng kia." Bá Vương nói xong, kẹp bụng của Phong Long, khiến cho nó chạy nhanh hơn một ít.
Rất nhanh, hai người tiến vào bên trong ảo cảnh, lạc mất phương hướng, lại đi một hồi sau đó, bọn họ đi tới một ốc đảo.