Du Lăng Thần kéo cà vạt, ngồi ở bên cạnh cô.
Dư Tư Nhạc thuận tay cầm hộp điều khiển ti vi lên, mở ti vi, trong chớp mắt màn hình sáng lên, phát ra chương trình.
Cô cảm giác, cái giá phải trả đối với Triệu Tần Lâm, thật sự là quá nhẹ rồi. Trừ bỏ làm nhà họ Triệu tổn tài ra, hầu như Triệu Tần Lâm không được dạy dỗ bất kỳ cái gì bài học thực tế nào.
Triệu Tần Lâm làm quản lý công ty Tinh Thần, dám chắc sẽ bị gỡ bỏ.
Các nữ minh tinh cũng nhận được sắp xếp thỏa đáng nhất. . . . . .
Nhưng Triệu Tần Lâm thực sẽ biết lỗi sao? Trong lòng anh ta sẽ sinh ra một tia lo lắng và đau lòng ư? Dư Tư Nhạc không dám khẳng định điều này, hai cặp mày thanh tú nhăn thật chặt.
"Có những lời nói rất hay, oan có đầu, nợ có chủ, chắc chắn sẽ có người trừng trị Triệu Tần Lâm." Du Lăng Thần an ủi vỗ vỗ đầu vai Dư Tư Nhạc, "Cô nhóc này, không phải chúng ta thay các nữ tinh ra."
Có ý gì? Khóe mắt Dư Tư Nhạc liếc sang, nhìn anh hai, suy đoán ý trong lời nói của anh.
Đúng lúc này, đang phát tin tức đô thị buổi chiều. Trên màn ảnh tivi, nữ phát thanh viên trịnh trọng nói những chuyện lớn đã xảy ra. Tin tức buổi chiều này kém hơn so với tin tức trung ương chính thức, theo lời nói, cũng ở tại thành phố C xảy ra một vài chuyện mới lạ đáng giá để bàn tán. Ví như tin tức địa phương nào xảy ra tai nạn xe cộ, địa phương nào đào được chút hoá thạch cổ....
"Nhân viên phỏng vấn của chúng tôi đã đến hiện trường, mọi người có thể nhìn thấy, chuyện xảy ra ở hiện trường hỗn loạn đến cỡ nào. Theo người đi đường vây xem giới thiệu, việc cầm dao đâm nhân viên văn phòng xảy ra ở sau khách sạn chúng tôi. Người bị hại vừa rời khách sạn, người hành hung lập tức bị bắt, một dao đâm vào bụng của anh ta."
Nữ phát thanh viên vừa chỉ vào hình ảnh trên màn hình, vừa giải thích cặn kẽ cho người xem: "Trước mắt, xe cấp cứu đã đến hiện trường, người bị hại đang được đưa đi bệnh viện. Sau khi lưu manh hành hung rời khỏi hiện trường, nhân viên cảnh sát đang tiến hành truy bắt."
Dư Tư Nhạc bực dọc nóng nảy, lực chú ý cũng không tập trung ở trên tivi, nghe sơ bộ đại khái.
Ngược lại, Du Lăng Thần nghe rất say sưa, đôi mắt chăm chú nhìn màn hình tivi.
Dư Tư Nhạc không biết từ lúc nào loại tin tức này cũng có thể làm anh hai chú ý, có chút nghi ngờ.
Du Lăng Thần giơ ngón tay lên, chỉ vào xe cấp cứu trên màn hình huỳnh quang, "Nếu không nhìn thì sẽ bỏ lỡ."
Dư Tư Nhạc nhíu nhíu mày, lại dựa theo lời anh hai nói, cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình huỳnh quang.
Chợt nhìn thấy một gương mặt quen. . . . . .
"Sao lại là anh ta?"
Thế giới thật là quá kỳ diệu! Trong màn hình huỳnh quang, người nằm ở trên băng ca cấp cứu, không phải là Triệu Tần Lâm sao? Ngũ quan của anh ta vặn vẹo lại một chỗ, bàn tay che bụng thật chặt, máu tươi rỏ tí tách nhuộm đỏ băng ca.
Một đám nhân viên y tế đang tiến hành cứu trợ, thời gian chớp mắt trôi qua, anh ta được chuyển vào trong xe cấp cứu, sau khi cửa đóng lại, xe nghênh ngang rời đi.
Dư Tư Nhạc cả kinh sửng sốt vài giây, đây là chuyện gì xảy ra?
"So với chúng ta, người hận anh ta quá nhiều." Du Lăng Thần mở miệng nói lần nữa.
Triệu Tần Lâm chỉ làm hại công ty Tinh Thần tổn thất một khoản tiền, mà. . . . . . Đối với những người bị hại khác không chỉ là tổn thương cơ thể, còn có tổn thương tâm hồn.
Không phải tất cả mọi người là sinh vật lấy ơn báo oán, nếu Triệu Tần Lâm làm ra chuyện người người căm phẫn, sau khi suy tàn, làm sao có thể không nhận đủ loại hậu quả xấu?
Dư Tư Nhạc dần dần hiểu anh hai nói rồi. . . . . .
Tâm tư người đàn ông này quả thật rất là đáng sợ, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của anh, không trốn thoát được.
Nhưng Dư Tư Nhạc lại không biết, thứ khó nắm trong tay nhất, thật ra là lòng người. Cảm xúc con người thay đổi phức tạp, có lúc bạn rõ ràng cảm thấy đoán được nó, nhưng khi kết quả lộ ra lại phát hiện tất cả hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ của bạn.
"Em đột nhiên hiểu ý nghĩa của ‘người thiện được quả thiện’ rồi." Tâm tư của Dư Tư Nhạc dần dần bay xa.
Du Lăng Thần không bác bỏ cũng không bày tỏ đồng ý, "Triệu Tần Lâm đơn thuần là tự thực ác quả."
Khi hai người bàn chuyện này, Triệu Tần Lâm đang cấp cứu trong phòng giải phẫu, bởi vì bụng là bộ phận mềm mại nhất trên cơ thể, bên trong chứa lục phủ ngũ tạng, nếu như bộ máy bên trong bị đâm thủng, tuyệt đối là chuyện vô cùng nguy hiểm.
. . . . . .
Trong chớp mắt, kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn nửa.
Phần diễn thuộc về Dư Tư Nhạc đã hoàn thành xong. Lúc Dư Tư Nhạc và nhân viên tổ diễn kịch tạm biệt, rất nhiều người vây cô đến nước chảy không lọt.
Đặc biệt là Vệ Đạo, thật vất vả gặp được một đứa nhỏ có tài diễn xuất thiên phú như vậy, hận không thể trực tiếp giam giữ Dư Tư Nhạc, kêu cô tiếp tục nán lại trong tổ diễn kịch. Mấy lần chạy đến trước mặt Dư Tư Nhạc, không ngừng nói lời lẽ tầm thường ‘Du tiểu thư có rảnh rỗi nhớ về thăm nhé, lúc nào rảnh rỗi thì nói một tiếng cho tôi biết, có nhân vật tốt tôi sẽ giữ lại cho em’.
Cảm giác kia, so với gả khuê nữ còn không bỏ được hơn.
Các diễn viên khác đều rối rít bày tỏ tiếc nuối, chủ yếu là bởi vì Dư Tư Nhạc vừa đi, bọn họ sợ hộp cơm lại trở thành thức ăn cho heo. Ngẫm nghĩ lại, kể từ sau khi thiên kim Du thị tới tổ diễn kịch, chất lượng món ăn của bọn họ cũng lần lượt tăng lên, hơn nữa ngày thường phải làm thêm giờ để đuổi kịp tiến độ, Du tổng sẽ tự mình gọi điện thoại thúc giục Vệ Đạo mau chóng thả người.
Một khi tiểu tổ tông này rời đi, như vậy chẳng phải Vệ Đạo sẽ tàn phá tâm linh của bọn họ ngày một thậm tệ hơn sao!
Đáng tiếc cho dù bọn họ muốn níu giữ như thế nào, Dư Tư Nhạc cũng phải rời khỏi tổ diễn kịch. Dù sao cô còn là học sinh.
. . . . . .
Không cần đi tổ diễn kịch nữa, cuộc sống trở nên nhàn nhã dễ dàng hơn.
Nhiệm vụ chủ yếu của Dư Tư Nhạc, chính là phụ trách một ngày ba bữa ăn, tiếp đó đi tưới nước cho hoa cỏ trong sân.
Đối với việc này, người hài lòng nhất không phải là Du Lăng Thần thì là ai.
Sau khi tan việc trở về, vừa vào nhà đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, đây mới là cuộc sống trong mơ của anh.
Thời gian chung đụng của Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần càng dài, giữa hai người càng ăn ý hơn.
Giả sử tiếp tục trôi qua như vậy, thì tuyệt đối sẽ là chuyện vô cùng mỹ mãn.
Nhưng, có người cố tình thích phá vỡ cuộc sống yên lặng ấm áp này.
. . . . . .
Thời gian trước có quá nhiều chuyện, Dư Tư Nhạc loay hoay ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lần này rảnh rỗi, Dư Tư Nhạc càng muốn ở nhà.
Thường chạy đi siêu thị mua một đống đồ ăn về, và mấy ngày không ra khỏi cửa. Nếu như không phải toàn bộ rau dưa trong nhà bị nấu nướng hết, có lẽ cô vẫn đợi đến tựu trường.
Trong tay đám vệ sỹ phía sau ôm rất nhiều rau dưa, Dư Tư Nhạc móc chìa khóa ra cắm vào trong khóa cửa, cạch một tiếng, đẩy cửa ra đi vào.
"A Bưu, làm phiền cậu giúp tôi đặt đồ vào trong tủ lạnh." Dư Tư Nhạc vừa chỉ huy đám vệ sỹ làm việc, vừa mang các loại gia vị mới mua bỏ vào trong tủ chứa đồ.
Mỗi vệ sỹ đều không hẹn mà cùng nghĩ, bọn họ thật sự đến làm vệ sỹ ư? Cậu xác định tiểu thư không coi bọn họ như vú em để sai bảo?
Mấy người bọn họ cũng hết sức thích vị cố chủ này, đặc biệt là Dư Tư Nhạc, một chút dáng vẻ thiên kim tiểu thư cũng không có. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ quên bọn họ là vệ sỹ, dặn dò bọn họ dọn bàn khiêng ghế, nhưng bọn họ vẫn không cự tuyệt, cam tâm tình nguyện phụ giúp.
Hệ thống an ninh ở khu biệt thự này nghiêm ngặt hơn so với những khu khác. Trừ bỏ trường hợp đặc biệt ra, hầu như sẽ không có ai chạy đến nơi đây làm loạn.
Bốn vệ sỹ hộ tống Dư Tư Nhạc trở về biệt thự xong, đều bị cô đuổi đi. Lấy lời nói của Dư Tư Nhạc mà nói, biệt thự là nhà của cô, ở nhà có thể có nguy hiểm gì, huống chi bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có an ninh tuần tra, cần gì phải lo lắng?
Lúc Du Lăng Thần ở nhà, cũng tương tự là đuổi bốn vệ sỹ đi. Nhưng động cơ của anh hoàn toàn trái ngược với Dư Tư Nhạc. Anh nghĩ, thật vất vả khổ cực làm việc xong một ngày, sau đó trở lại biệt thự, thế nào cũng phải đơn độc chung đụng với tiểu Nhạc, người nào phá hư thế giới của hai bọn họ, vậy thì đồng nghĩa với phá hư trái tim Du Lăng Thần. Hậu quả này rất nghiêm trọng!
Thời gian gần đến năm giờ chiều, Dư Tư Nhạc vẫn như thường ngày, chuẩn bị rửa rau nấu cơm.
Bình thường, năm giờ rưỡi là Du Lăng Thần tan việc, hơn sáu giờ sẽ về đến nhà. Dư Tư Nhạc thuộc làu quy luật đi làm của anh.
Lấy gạo, xả nước, bỏ vào nồi cơm điện.
Động tác thuần thục, sau khi làm xong tất cả, Dư Tư Nhạc giơ tay lên lau cái trán chảy mồ hôi hột.
Gương mặt trắng noãn như sứ hơi đỏ ửng. Cô muốn bỏ cải trắng vào trong nồi xào, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Dư Tư Nhạc hơi hơi nhíu mày, anh hai có chìa khóa, vào nhà nhất định không cần phải nhấn chuông cửa. Như vậy ngoài cửa là ai?
Dư Tư Nhạc vội vã từ phòng bếp chạy đến, xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Đứng ở phía ngoài là hai người ăn mặc đồng phục, Dư Tư Nhạc nhận ra. . . . . . Là phục vụ viên khách sạn Hoài Hương. Bọn họ đến đây làm gì?
Mở cửa ra, Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhìn nhân viên phục vụ.
Trong tay người phục vụ xách theo hai hộp giữ nhiệt, mặc dù chưa mở, Dư Tư Nhạc cũng có thể ngửi thấy mùi thơm bay ra từ bên trong.
Anh hai kêu khách sạn Hoài Hương đưa thức ăn tới đây? Sao không báo với cô một tiếng, sớm biết cô cũng không nấu cơm, làm hại cô lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tại con đường khác ngoài biệt thự, một chiếc xe sang trọng đang đậu.
Một giọng nữ giòn giả duyên dáng truyền đến từ đằng xa. Cô gái trẻ cao gầy ăn mặc váy ngắn nổi tiếng, cất bước đi ra từ xe thể thao, trên mắt cô ta được che bởi một chiếc kính mắt, trên đầu còn đội mũ che nắng.
"Sững sờ ở cửa làm gì, mau đưa thức ăn vào. Cũng chạng vạng tối, thời gian không còn sớm." Cô gái không cầm được oán trách, đôi môi bôi trét son, hết sức diễm lệ.
Dư Tư Nhạc trợn tròn mắt. . . . . .
Đây là tình huống gì? Cô gái này từ đâu ra?
Cô gái cất bước muốn vào nhà, Dư Tư Nhạc nhanh chóng ngăn ở trước mặt cô ta, không cho cô ta đi vào, lạnh giọng nói: "Nơi này là nhà họ Du."
Cô gái hình như không ngờ người thiếu nữ này, thậm chí có can đảm cản đường đi của cô ta, ngón tay nắm gọng kính, nhẹ nhàng kéo xuống dưới.
Cô gái có một đôi mắt xếch trời xinh, khóe mắt hẹp dài, vô cùng xinh đẹp, cảm giác câu hồn phách người ta.
Dư Tư Nhạc đeo tạp dề, trong tay nắm cái xẻng, trên mặt thấm một tầng mồ hôi mỏng.
Có lẽ là mới từ phòng bếp đi ra, còn có mùi vị đặc thù của phòng bếp.
Hình như cô gái hiểu lầm cái gì, tựa như ghét bỏ bịt lỗ mũi, "Nếu như nơi này không phải nhà họ Du, tôi sẽ không muốn đến. Cô là giúp việc của Du Lăng Thần à? Hiện tại nhà họ Du không cần cô, lương tháng của cô là bao nhiêu? Tôi trả cho cô."
Cái gì? Dư Tư Nhạc bỗng nhiên trợn to mắt.
CMN, cô gái này rốt cuộc có ý gì? Đuổi việc cô? Cũng phải hỏi xem anh hai có đồng ý hay không. Hơn nữa, bộ dáng của cô rất giống là giúp việc à? Dư Tư Nhạc giận đến cắn răng nghiến lợi, tròng mắt hơi tức giận.
Nói như vậy, thức ăn khách sạn Hoài Hương không phải anh hai đặt, hẳn là cô gái trước mắt này tự chủ trương.
Trong lòng Dư Tư Nhạc cuồn cuộn sóng lớn mãnh liệt, ngoài mặt lại áp chế cơn tức giận của mình, chậm rãi cởi tạp dề ra, khóe môi nhẹ nhàng hé mở, nói: "Không biết cô là ai? Và có quan hệ như thế nào với nhà họ Du? Trước đây, tôi chưa từng thấy cô."
Câu nói sau cùng, Dư Tư Nhạc cắn từng chữ.
Ý là, Du Lăng Thần chưa từng nhắc tới cô gái trước mặt, tại sao cô phải nghe theo lời của cô ta.
Giọng điệu của Dư Tư Nhạc không thân thiện, nhưng cũng không phải là vô cùng không có lễ phép.
Cô gái dương dương đắc ý nhếch miệng, "Tôi. . . . . . Là nữ chủ nhân nơi này, vợ chưa cưới của Du Lăng Thần, cô nói xem, tôi có tư cách đuổi cô không?"
Tiêu Hề Nhi!
Cái tên này đột nhiên nhảy ra trong đầu Dư Tư Nhạc.
Ánh mắt của Dư Tư Nhạc từ từ trở nên nặng nề.
Tiêu Hề Nhi cho là cô bị dọa sợ, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng sâu, "Thừa dịp trong lòng tôi khá tốt, tôi có thể cho cô nhiều hơn 20% tiền thuê, nhanh chóng biến mất khỏi mắt tôi, nếu không một phân tiền cô cũng không lấy được."
Dư Tư Nhạc không thích giọng điệu nói chuyện của cô ta, quá tự kiêu, thật sự coi mình là nữ chủ nhân của nhà họ Du rồi ư?
Dư Tư Nhạc khẽ ngẩng đầu lên, dùng khí thế không thua kém ai, nhìn lại cô ta, “Có lẽ phải làm cô thất vọng rồi, ngoại trừ cha mẹ tôi ra thì không ai có thể đuổi tôi ra khỏi nhà họ Du, trên thế giới cũng không ai có tư cách này, thật bất hạnh thay vì bọn họ đều qua đời. Quên tự giới thiệu mình, tên của tôi là ‘Du Tư Nhạc’, cũng được xưng là nữ chủ nhân nhà họ Du."
Hai người nhà họ Du, một nam một nữ. Anh hai là nam chủ nhân, vậy danh hiệu nữ chủ nhân, không phải là của cô sao? Dư Tư Nhạc không hề cảm thấy đỏ mặt, cô làm tất cả việc nhà, chẳng lẽ còn không xứng với ba chữ ‘nữ chủ nhân’ này?
Hơn nữa cũng chỉ có cái từ ‘nữ chủ nhân’ này, mới có thể dập tắt tinh thần của đối phương.
Con gái chưa xuất giá, cứ như bò hò hét vậy, nếu thật sự vào cửa, chẳng phải sẽ nghĩ tất cả biện pháp đá cô cút ra khỏi nhà họ Du à?
Sắc mặt của Tiêu Hề Nhi nhất thời trở nên khó chịu, không thể tin nhìn khuôn mặt của Dư Tư Nhạc, quan sát cô hồi lâu.
Cô ta không có ấn tượng sâu sắc với em gái Du Lăng Thần, tổng cộng số lần gặp mặt, không quá ba lần. Hơn nữa bên ngoài cũng có tin đồn quan hệ giữa Du Lăng Thần và em gái rất gay gắt, Tiêu Hề Nhi càng không coi cô thành chuyện gì to tát.
Không ngờ hai người gặp mặt lại dùng loại phương thức này, nụ cười trên mặt Tiêu Hề Nhi không nén được cơn giận.
"Thì ra là tiểu Nhạc?" Tiêu Hề Nhi đổi bộ mặt khác, chào hỏi cô.
Dư Tư Nhạc không đáp lại.
"Đã nhiều năm không gặp mặt, đều do chị Tiêu không nhận ra em, tiểu Nhạc sẽ không giận chứ? Như vậy đi, em thích thứ gì? Ngày mai chị sẽ mua cho em, coi như là quà tặng xin lỗi em." Dầu gì cũng là em chồng tương lai của mình, Tiêu Hề Nhi cố gắng lôi kéo quan hệ.
Trong lòng cũng đang buồn bực, tại sao Du Lăng Thần ở cùng một chỗ với cô? Chẳng lẽ trong vài năm cô ta ra nước ngoài, đã xảy ra chuyện gì lớn?
Đúng là thay đổi, hơn nữa còn thay đổi cực lớn.
Sự thay đổi này, chỉ là ở dưới đáy lòng Dư Tư Nhạc, cùng với thái độ và cảm giác của Du Lăng Thần đối với cô.
"Tôi và cô đã gặp mặt?" Dư Tư Nhạc nghi ngờ chớp mắt mấy cái, cố ý giả vờ như chưa từng nghe nói nhân vật ‘Tiêu Hề Nhi’, vô tội ngây thơ nói: "Tôi chưa từng nghe anh hai nói có vị hôn thê, có phải cô lầm hay không?"
Trời mới biết cô đang suy nghĩ, tại sao lần trước rõ ràng Du Lăng Thần đã cự tuyệt rồi, cô gái này còn có thể giả vờ như không có việc gì, chạy tới biệt thự nhà họ Du.
Vị hôn phu của mình, cùng những cô gái khác ‘hôn môi’, chuyện như vậy là người thường có thể chịu được sao?
Tiêu Hề Nhi giận đến mu bàn tay khẽ phát run.
Trong lòng cô ta biết rõ Du Lăng Thần không nói, nếu như không phải là năm đó nhà họ Du gặp nạn, anh tuyệt đối sẽ không đáp ứng đính hôn với mình. Không nói cho người khác biết chuyện bọn họ đính hôn, thật không có gì lạ.
Tiêu Hề Nhi cố gắng kìm nén lòng mình, cố gắng an ủi mình, cho dù Du Lăng Thần bài xích đính hôn với cô, thế nhưng cũng là chuyện có thật, có truyền thông làm chứng, Du Lăng Thần cũng không thể chống chế.
"Thực giả của chuyện này, em có thể hỏi anh hai em." Tiêu Hề Nhi nhẫn nhịn.
Phục vụ viên đưa thức ăn đã đặt thức ăn trên bàn ăn, đi ra.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Dư Tư Nhạc có một tia tức giận khó hiểu, đặc biệt là lúc nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hề Nhi, tức giận vô danh này, sẽ càng đốt càng lớn.
Vào lúc Dư Tư Nhạc do dự nên đuổi người, hay nên đón người vào nhà thì nơi xa truyền đến âm thanh quen thuộc.
"Tiểu Nhạc."
Dư Tư Nhạc nhắm hai mắt, cũng có thể đoán ra là ai trở lại.
"Anh hai." Dư Tư Nhạc nhìn người đi từ phía xa tới.
Sắc mặt Du Lăng Thần trầm xuống, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Tiêu Hề Nhi bên cạnh cô, nhiệt độ trong tròng mắt lạnh xuống.
Dư Tư Nhạc đứng ở bên Du Lăng Thần, tnói thầm, chuyện phiền phức đã tới. Mấy ngày trước cô gái này chỉ gọi điện thoại hỏi thăm anh, hôm nay tự mình chạy tới, xem anh giải quyết thế nào.
Du Lăng Thần lạnh lùng nhìn về phía Tiêu Hề Nhi, "Làm sao em tới đây?"
"Anh là người đàn ông của em, em không thể đến nhà anh được sao?" Tiêu Hề Nhi hôn Du Lăng Thần, đôi tay ôm khuỷu tay của anh.
Tiêu Hề Nhi là một cô gái rất có sức quyến rũ, hai chữ ‘cảm giác’ thay những ngôn từ về cô ta, từ trên xuống dưới người cô ta đều có sức quyến rũ khiến đàn ông đỏ mắt tim đập nhanh.
Cô ta vừa nói, âm thanh quyến rũ gần như có thể khiến người ta yếu mềm.
"Có thể chấp nhận tôi đụng chạm những cô gái khác? Không ngờ Tiêu tiểu thư độ lượng như vậy." Du Lăng Thần không để lại dấu vết đẩy cô ta ra.
Dư Tư Nhạc suýt nữa bị nghẹn nước miếng, anh hai lại không để ý thể diện chút nào, mang chuyện cô gọi là (hôn môi), đả kích Tiêu Hề Nhi!
Sắc mặt của Tiêu Hề Nhi cứng đờ, rất nhanh lại khôi phục bình thường, "Đàn ông lúc còn trẻ khó tránh khỏi có chút hoa tâm. Ít nhất anh không có gạt em, điều này nói rõ anh là người đàn ông tốt nguyện ý thẳng thắn với vợ mình, em rất thích anh!"
Dư Tư Nhạc không thể không lau mắt mà nhìn đối với Tiêu Hề Nhi, ánh mắt của cô gái này đã đều rời xa giới hạn của con người? !
Trong không khí, bay tới mùi khét!
Lỗ mũi của Dư Tư Nhạc bị sặc, lập tức nhớ tới lúc ra ngoài mở cửa thì trong nồi còn đun thức ăn, khẳng định khét rồi! Đều do Tiêu Hề Nhi đột nhiên chạy tới biệt thự, làm cho cô quên mất chính sự.
Dư Tư Nhạc vội vã chạy vào bên trong nhà.
Du Lăng Thần cũng ngửi thấy mùi này, bước chân vào nhà.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng tắt chốt mở, bên trong phòng bếp tràn ngập mùi cháy khét. Thật may là phát hiện sớm, nếu không cháy lên sẽ thảm.
"Sao quên trước quên sau thế? Về sau lúc đun thức ăn, nhớ lưu ý tắt lửa." Du Lăng Thần nói một câu tựa như trách cứ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy cưng chiều.
Tiêu Hề Nhi đi vào theo, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt đó của Du Lăng Thần.
Tình cảm trong mắt Du Lăng Thần cô ta chưa từng thấy qua.
Cô ta ngơ ngác sửng sốt mấy giây, rất là nghi hoặc, muốn nói lúc nào thì Du Lăng Thần chung đụng hòa hợp với em gái như vậy? Đường đường là thiên kim Du thị thế nhưng lại nấu cơm? Hơn nữa còn tự mình xuống bếp.
Du Lăng Thần nhìn thấy hơn mười món ăn bày trên bàn ăn. . . . . .
Dựa vào Tiểu Nhạc, tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại mua thức ăn của khách sạn Hoài Hương. Huống chi, Du Lăng Thần chưa bao giờ nói với cô số điện thoại của khách sạn Hoài Hương. Cho nên, thức ăn trên bàn là ai mang tới, vừa nghĩ liền đoán được.
"Tiêu Hề Nhi, nhà họ Du có tiểu Nhạc làm đầu bếp, ở nhà, tôi chỉ ăn thức ăn do người nhà nấu."
Ý trong lời nói rất rõ ràng, những món ăn này, anh hoàn toàn không muốn động đũa.
Ý cự tuyệt rõ ràng truyền ra ngoài.
Dư Tư Nhạc cho là cô gái này nên biết khó mà lui rồi, ai biết Tiêu Hề Nhi chẳng những không có bày ra sắc mặt khó coi, ngược lại đi vào bên trong phòng bếp, cười cười với Dư Tư Nhạc, "Lăng Thần nói đúng, nếu ở trong nhà, phải có hương vị gia đình. Tiểu Nhạc, em không để ý dạy chị nấu cơm chứ? Chị sẽ khổ tâm học hỏi."
CMN! Cô gái này có phải da mặt quá dầy hay không? !
Nữ theo đuổi nam cũng không cần phải chết mặt dày mày dạn thế chứ?
Dư Tư Nhạc đột nhiên cảm thấy, so với cô gái trước mắt, công phu Dung Húc quấn quýt không buông, rõ ràng không bằng.
Cô còn chưa gật đầu đồng ý, Tiêu Hề Nhi đã nhặt cải trắng trong bồn rửa lên, thủ pháp rửa hờ hững, trong đó có mấy cọng rau quả không chịu nổi cô ta giày vò, bay ra ngoài.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần liếc mắt nhìn nhau, trong mắt của anh đầy bất đắc dĩ.
Dư Tư Nhạc lén lén lút lút sát đến bên anh hai, kéo tay áo của anh, kéo ra ngoài, xác nhận cách Tiêu Hề Nhi đủ xa, mới hạ thấp giọng hỏi: "Anh hai, anh định giải quyết chuyện với cô ấy như thế nào?"
Tiêu Hề Nhi trừ biểu hiện kiêu ngạo tự mãn ra, dường như cũng không có khuyết điểm nào, trong hoàn cảnh sống của cô ta, có chút kiêu ngạo cũng có thể hiểu. Có điều Dư Tư Nhạc không có cách nào thích cô ta. Trong lòng có không vui, ảnh hưởng tới cảm giác của cô, khiến cho cô nhìn Tiêu Hề Nhi thế nào cũng không thuận mắt.
Du Lăng Thần cũng đang vì chuyện này mà ưu phiền, tạm thời không nghĩ ra đối sách, "Cố gắng bỏ đi ý nghĩ cô ta không phù hợp thực tế."
Gần đây những chuyện phiền toái tìm tới cửa, làm bọn họ không có thời gian thư giãn.
Làm thế nào mới có thể khiến Tiêu Hề Nhi hết hy vọng? Trêu chọc đùa bỡn cô ta? Dùng biện pháp lần trước đối phó Dung Húc?
Dư Tư Nhạc nghiêng đầu, nhìn về phía Tiêu Hề Nhi trong phòng bếp, lắc đầu một cái. Hai người bất đồng, tại sao có thể dùng phương pháp giống nhau? Tiêu Hề Nhi ngay cả Du Lăng Thần ‘bên ngoài’ cũng có thể tiếp nhận, chứ đừng nói đến biện pháp trẻ con đó.
Quá khó khăn.
Theo lẽ thường mà nói, có cô gái nào đồng ý gả cho anh hai, Dư Tư Nhạc nên vui mừng mới đúng. Song cô lại không vui mừng nổi, tuyệt không đồng ý để Tiêu Hề Nhi trở thành chị dâu tương lai của cô.
Dư Tư Nhạc suy tư thật lâu, cũng không nghĩ ra tại sao sinh ra tư tưởng này, cuối cùng đáp án là, nguyên nhân do cô không vừa mắt về Tiêu Hề Nhi.
Du Lăng Thần vỗ nhẹ đầu vai của cô, "Sẽ nghĩ ra biện pháp đuổi cô ta đi."
Anh muốn nói, Dư Tư Nhạc không thể nào gọi ai là ‘chị dâu’, bởi vì không có ai có tư cách.
Nhẫn nhịn ‘hỗ trợ’ Tiêu Hề Nhi động tay động chân, Dư Tư Nhạc làm một bữa cơm tiêu hao thêm hơn nửa giờ so với bình thường mới làm xong.
Bày thức ăn lên bàn.
Dư Tư Nhạc bày ra ba đôi đũa.
Vào nhà chính là khách, không có đạo lý đến giờ ăn cơm, cô lại đuổi Tiêu Hề Nhi ra khỏi cửa? Việc này truyền ra ngoài, sẽ khiến người khác cười nhà họ Du không có lễ giáo.
Làm bốn mặn một canh, chỉ là số lượng nhiều hơn so với bình thường.
Thức ăn là do Dư Tư Nhạc làm, canh là do Tiêu Hề Nhi nấu.
Dư Tư Nhạc cầm cái muỗng canh múc thêm một bát nữa, chỉ nhấp một miếng, lại không dám nếm.
Du Lăng Thần nhìn thấy chân mày của cô nhíu chung một chỗ, hỏi: "Sao vậy?"
"Quá ngọt." Dư Tư Nhạc chạy đi uống hai cốc nước, hòa tan mùi vị trong miệng, hướng về phía Tiêu Hề Nhi nói: "Có phải cô coi đường là muối cho vào hay không? Canh không cần phải bỏ đường."
Sắc mặt của Tiêu Hề Nhi khó coi, không tin cũng múc thêm một bát nữa, mới vừa uống vào trong miệng, liền ói ra ngoài.
Thật sự rất ngọt.
Du Lăng Thần hướng về phía cô ta lắc đầu, lạnh giọng nói: "Tiêu Hề Nhi, em có nghĩ rằng chúng ta không thích hợp hay không? Vợ tương lai của tôi, tài nấu nướng phải vượt qua kiểm tra."
Tiêu Hề Nhi nhẫn nhịn một bụng tức, không có chỗ phát tiết.
Bảy năm trước, cô ta còn có thể thừa dịp nhà họ Du gặp rủi ro, uy hiếp Du Lăng Thần đính hôn với cô ta. Nhưng bảy năm sau, địa vị của nhà họ Du lại dần dần vững chắc, cô ta nên dùng phương pháp gì giữ lại Du Lăng Thần đây?
"Lăng Thần, vì anh, em sẽ cố gắng học tập nấu nướng." Tiêu Hề Nhi cắn chặt răng nói, Du Lăng Thần là người đàn ông cô ta đã nhận định, chẳng những liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của mình, cũng liên quan đến tương lai của tập đoàn Tiêu thị.
Mặc kệ như thế nào, cô ta phải bắt trái tim Du Lăng Thần làm tù binh.
Dư Tư Nhạc nhức đầu che cái trán, Tiêu Hề Nhi là ăn đòn cân sắt, không phải là anh hai không lấy chồng?
Sau khi cơm nước xong, sắc trời dần dần tối xuống.
Du Lăng Thần mượn lý do không đồng ý ở chung trước hôn nhân, đuổi Tiêu Hề Nhi đi.
Tiêu Hề Nhi mới vừa đi ra biệt thự, Dư Tư Nhạc không còn muốn ngụy trang bề ngoài nữa, há mồm oán trách với Du Lăng Thần.
"Anh hai, Tiêu Hề Nhi ỷ lại vào anh."
Du Lăng Thần trầm mặt, chỗ sâu trong tròng mắt lóe ý lạnh.
Không khí trầm mặc.
Hồi lâu sau, Du Lăng Thần nói: "Tiểu Nhạc, nhanh chóng trở về phòng ngủ đi."
Dư Tư Nhạc ngáp một cái, gật đầu với anh.
Sau đó, anh liền rời đi.
Lưu lại một mình Dư Tư Nhạc ngây ngốc ở trong phòng khách.
. . . . . .
Từ khi Dư Tư Nhạc ra đời, trong cơ thể đã tồn tại cái gân lười, chẳng qua là vì cuộc sống, mới phải chịu khó dậy sớm.
Chuẩn bị bữa sáng cho anh hai xong, Dư Tư Nhạc lại bò vào trong chăn ngủ nướng.
Hấp lại giấc ngủ đến phơi ba sào, mới từ từ bò dậy.
Tiêu Hề Nhi quả nhiên là người khó dây dưa, hơn 10 giờ sáng đã chạy tới nhấn chuông cửa rồi.
Vào giờ phút này Dư Tư Nhạc còn mặc đồ ngủ, áo ngủ rộng thùng thình, thân thể của cô càng thêm nhỏ bé.
Tiêu Hề Nhi mang theo một cái túi vào cửa, hết sức lạc quan nói: "Tiểu Nhạc, em xem, đây là mỹ phẩm có hạn mới đưa ra thị trường, chị đặc biệt sai người đi mua, làm quà tặng em để xin lỗi, như thế nào? Về sau chúng ta ở chung một mái nhà, có mâu thuẫn gì phải hóa giải, không thể ảnh hưởng đến tình cảm được không?"
Ai ở chung một mái nhà với cô ta vậy? Dư Tư Nhạc nói móc trong lòng, ngoài mặt không có nói ra bất kỳ lời mâu thuẫn nào.
Chỉ là, Tiêu Hề Nhi đưa sai quà tặng, cô ghét nhất là mỹ phẩm, không thích đồ tô vẽ ở trên mặt, thỉnh thoảng cũng bôi sản phẩm bổ sung nước.
Nói đến da, từ nhỏ Du Tư Nhạc đã có thói quen chăm sóc, chăm sóc đến trắng noãn. Đứng dưới ánh mặt trời, có mỹ cảm long lanh trong suốt, giống như cô chính là búp bê sứ.
"Cám ơn Tiêu tiểu thư." Dư Tư Nhạc thuận tay nhận lấy túi, ném tới trên ghế sa lon.
Tiêu Hề Nhi nhìn ra hành động cô xem thường quà tặng, còn tưởng rằng cô không hài lòng, lại làm bộ hỏi: "Tiểu Nhạc không thích sao? Chị Tiêu có thể đổi quà khác cho em."
Chị Tiêu?
Dư Tư Nhạc tự nhận là không thân quen với cô ta, thủy chung không chịu đổi lời nói, vẫn duy trì gọi ‘Tiêu tiểu thư’.
"Không cần, tôi rất thích." Dư Tư Nhạc che giấu lương tâm nói chuyện.
"Vậy chị an tâm." Tiêu Hề Nhi giả bộ hiền lương thục đức.
Chỉ tiếc từ lần đầu gặp mặt cô ta, Dư Tư Nhạc đã có nhận thức khác đối với cô ta, sẽ không bị bộ mặt giả dối của cô ta lừa gạt.
"Anh hai đến công ty làm việc, nếu cô tìm anh ấy, nên đi Tổng công ty Tập đoàn Du thị." Dư Tư Nhạc tốt bụng nhắc nhở cô ta.
Mỗi lần đối mặt với Tiêu Hề Nhi, trong lòng cô cũng cực kỳ buồn bực, tựa như không thở nổi.
Tiêu Hề Nhi cố tình thích tìm tới cửa.
"Không phải chị đến tìm Lăng Thần." Tiêu Hề Nhi vội vàng lắc đầu nói, sợ Dư Tư Nhạc hiểu lầm dụng ý của cô ta, "Chị chỉ muốn tới xem hoàn cảnh sinh hoạt gần đây của Lăng Thần, hẳn là mấy tháng gần đây anh ấy mới chuyển vào biệt thự này? Lúc trước, anh ấy vẫn ở ngôi biệt thự nằm ở ngoại ô. Chỗ đó vắng vẻ, ít người ở, hiện tại có tiểu Nhạc ở cùng với anh ấy, chị yên tâm hơn nhiều."
Tiêu Hề Nhi nói một tràng những lời săn sóc, ám chỉ với Dư Tư Nhạc, cô ta nhớ Du Lăng Thần bao nhiêu.
Dư Tư Nhạc nghiêng mặt nhìn cô ta, cũng không có ngắt lời cô ta.
Tiêu Hề Nhi nói tiếp, "Giữa anh em với nhau có thể hóa giải ân oán, nhìn thấy em và Lăng Thần hòa hợp, chị thật sự rất vui mừng."
—— Dư Tư Nhạc cũng rất vui mừng.
Bởi vì Du Lăng Thần là người thân duy nhất của cô, cũng là người đối xử với cô tốt nhất trên thế giới này. Mặc dù anh cưng chiều, nhưng Dư Tư Nhạc không có cách nào không tham luyến cảm giác ấm áp này.
"Nếu như cô chỉ muốn quen thuộc hoàn cảnh của biệt thự, có thể đi dạo chung quanh một chút, tôi lên trên lầu đổi bộ quần áo." Dư Tư Nhạc nghe cô ta lao thao nói xong, cất bước đi phía cầu thang.
Cô không sợ Tiêu Hề Nhi sẽ trộm đồ, nhà họ Tiêu không luân lạc đến mức tới nông nỗi đi trộm đồ.
Tiêu Hề Nhi đi lại chung quanh, đầu tiên là ở dưới lầu tùy tiện xem một chút.
Ngẩng đầu lên ngưng mắt nhìn lầu hai.
Lầu hai ở trong mắt cô ta, như cùng là một khu. Trước kia cô ta cũng đến biệt thự khác của Du Lăng Thần, nhưng cũng chỉ có thể đi lại ở trong phạm vi lầu một. Lầu hai là chỗ riêng tư của Du Lăng Thần, không được chủ nhân chấp thuận không thể tùy ý đi vào, nhất định sẽ chọc giận Du Lăng Thần.
Còn lần này, cô ta được Dư Tư Nhạc cho phép, có thể đi dạo chung quanh một chút, như vậy lên lầu hai, cũng không quá chứ?
Mở bước chân, bước ra bước đầu tiên, đi lên trên lầu.
Tiếng bước chân cộc cộc vang lên ở bên trong biệt thự.
. . . . . .
Dư Tư Nhạc đổi một bộ quần áo chỉ tốn 4-5 phút.
Lúc trở lại phòng khách, phát hiện chung quanh trống không, không biết Tiêu Hề Nhi chạy đi đâu.
Dư Tư Nhạc tìm mấy nơi, cũng không tìm được bóng hình của cô ta, lúc đi qua cầu thang, chợt nghe thấy phía trên vang động.
Cô rón rén đến gần ngọn nguồn âm thanh.
Bên trong thư phòng, Tiêu Hề Nhi đang đánh giá chung quanh.
Phàm là tài liệu quan trọng, Du Lăng Thần đều sẽ khóa ở trong ngăn kéo, trên bàn sách cũng không có bày bất kỳ tài liệu nào. Trên giá đầy sách, đa số là tiểu sử danh nhân, hoặc là bộ sách triết lý miệt mài của người giàu.
Dư Tư Nhạc đứng ở bên cửa, lẳng lặng quan sát mấy lần, thấy cô ta cũng không có lục lọi lung tung, liền không đi qua ngăn cản.
Trong đầu đột nhiên nhảy ra mộtkế hoạch.
Căn cứ theo quan sát cẩn thận của Dư Tư Nhạc, dường như Tiêu Hề Nhi thật sự thích anh hai, thậm chí mang theo vài phần sùng bái, say đắm theo đuổi.
Nếu như cô có thể phá hư hình tượng anh hai ở trong lòng Tiêu Hề Nhi, Tiêu Hề Nhi có lùi bước hay không, hay náo loạn?
Bất luận như thế nào, Dư Tư Nhạc cũng phải thử một lần.
Cô lén lén lút lút trở về gian phòng của mình, tìm kiếm AV trong máy CD lần trước anh hai đưa cho cô.
Thừa dịp Tiêu Hề Nhi không có chú ý, chạy vào trong phòng anh hai, mở máy CD ném vào trong.
Trên máy CD có ba cô gái, cảm giác mê người, tư thế không bị cản trở.
Dư Tư Nhạc yên lặng nói xạo trong lòng, cô cũng vì trợ giúp anh hai bỏ rơi phiền toái Tiêu Hề Nhi này thôi. Mặc dù có thể khiến anh hai phủ thêm tội danh ‘sắc lang’, nhưng tin tưởng anh hai sẽ không để ý.
Dù sao lần trước anh hai cũng mượn dùng chiêu ‘hôn môi’ kia đuổi Tiêu Hề Nhi, như vậy lần này, để cho Dư Tư Nhạc dựa trên cơ sở lúc trước, ném trả viên thuốc hung ác!
Không ai có thể dễ dàng tha thứ cho chồng tương lai của mình là một lãng tử chứ?
Đại khái cảm thấy cảnh tượng bố trí không đủ toàn diện, Dư Tư Nhạc lại trở về phòng ngủ, lấy ra vài món áo lót và quần lót chưa mặc, xé toang nhãn hiệu, cùng ném vào phòng anh hai.
Bộ dáng như vậy đủ chế tạo ra ‘cuộc sống riêng thối nát’ chứ?
Hài lòng nhìn thành quả lao động của mình, Dư Tư Nhạc nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, làm bộ như mới từ phòng ngủ của mình đi ra.
Lúc này Dư Tư Nhạc mới phát hiện, khả năng diễn siêu phàm vô cùng có lợi vì che giấu được tất cả.
Tiêu Hề Nhi đi ra từ thư phòng, vừa vặn gặp Dư Tư Nhạc trên hành lang.
"Tiểu Nhạc, em thay xong quần áo rồi à?"
"Ừ." Dư Tư Nhạc gật đầu ứng tiếng.
Vừa rồi Dư Tư Nhạc cố ý không có khép cửa phòng ngủ của anh hai lại, mà để khép hờ.
Tiêu Hề Nhi liếc mắt nhìncánh cửa kia.
Dư Tư Nhạc giải thích: "Đó là phòng ngủ của anh hai tôi."
Trong mắt Tiêu Hề Nhi toát ra một tia tò mò, "Chị có thể vào xem một chút không?"
Cá quả nhiên mắc câu!
Dư Tư Nhạc giả vờ do dự một lát, treo ngược khẩu vị đủ rồi, mới há mồm nói chuyện, "Dĩ nhiên có thể, nhưng anh hai không thích có người đụng lung tung vào đồ của anh ấy."
"Chị chỉ xem một chút thôi." Tiêu Hề Nhi bảo đảm.
"Như vậy tùy cô." Dư Tư Nhạc lui ra một bước, nhường chỗ cho cô ta.
Tiêu Hề Nhi chậm rãi đẩy cánh cửa kia ra.
Dư Tư Nhạc đi theo sau cô ta, cùng nhau đi vào.
Trên bàn là quần lót viền tơ màu đỏ, trong nháy mắt làm Tiêu Hề Nhi chú ý.
Cô ta bước nhanh tới trước cửa sổ, nhìn gì đó, cặp mắt tràn đầy lửa giận.
Quần lót tơ lụa viền đỏ chót, Dư Tư Nhạc chê nó biến thái, cho nên vẫn không có mặc, không nghĩ tới bây giờ lại có chút công dụng.
Cô lúng túng ho khan hai tiếng, muốn rời tầm mắt của Tiêu Hề Nhi.
". . . . . . Anh hai tôi thường mang phụ nữ trở lại, rất nhiều minh tinh giới văn nghệ. Cô yên tâm, nếu như anh hai thích cô, nhất định sẽ từ bỏ tật xấu này vì cô." Dư Tư Nhạc sắm vai nhân vật phản diện, cố tình cố ý bôi đen Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần đang xử lý tài liệu ở phòng làm việc, giống như có tâm linh cảm ứng, cảm thấy sau lưng lạnh lẽo. Còn tưởng rằng nhiệt độ máy điều hòa không khí quá thấp, tăng nhiệt độ lên vài lần.
Sắc mặt của Tiêu Hề Nhi lần lượt thay đổi, quả đấm vang dội.
Lần trước, cô ta có thể chịu được Du Lăng Thần cùng người khác hôn môi, đó là bởi vì cô ta không ở tại đây, chỉ nghe âm thanh truyền ra trong điện thoại.
Còn lần này, toàn bộ chứng cớ đặt ở trước mắt.
Dẫu cho sự nhẫn nại của cô ta mạnh hơn nữa, cũng không thể kiềm chế lại lửa giận trong lòng.
Dư Tư Nhạc tiếp tục thêm dầu thêm mỡ, "Có thể cô không biết. . . . . . Tôi nhiều lần bắt gặp anh hai cùng những cô gái khác hôn môi ở phòng khách, thỉnh thoảng còn truyền đến âm thanh thọt lét. Nghe nói cô là vị hôn thê của anh hai, trong lòng tôi thầm vui mừng, nghĩ tới có một chị dâu, nói không chừng anh hai sẽ thu lại cuộc sống riêng phóng túng."
Mỗi một câu của Dư Tư Nhạc đều có tính ám chỉ Du Lăng Thần là một người không đáng giá phó thác cả đời.
Không chừng sau khi kết hôn, người ta sẽ ra ngoài tìm rượu mua vui.
Sắc mặt của Tiêu Hề Nhi đã cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn thấy AV máy CD tán lạc trên chăn thì càng không kềm được cơn giận.
Tiêu Hề Nhi cố gắng áp chế sự nóng nảy, khóe miệng kéo ra nụ cười, ngược lại nói với Dư Tư Nhạc, "Tiểu Nhạc, đồ hôm nay chúng ta nhìn thấy, tất cả đều giữ bí mật có được hay không? Tin tức này truyền đi, sẽ không tốt lắm đối với danh tiếng của anh hai em."
Cái gì! Dư Tư Nhạc quả thật hoàn toàn bái phục Tiêu Hề Nhi rồi.
Đến nước này, cô gái này vẫn còn có thể nhẫn nhịn được, chỉ có hai loại khả năng. Hoặc là quá sâu, suy nghĩ mọi mặt vì Du Lăng Thần, cố kỵ thanh danh của anh; hoặc là hoàn toàn không, nếu nói tức giận, cũng chỉ là cô gái nhất thời tức giận, kì thực cô ta không thèm để ý gì hết.
Dư Tư Nhạc có chút nhìn không thấu.
Nghi ngờ gật đầu, nói: "Tôi đương nhiên sẽ giữ bí mật, anh ấy là anh hai tôi."
Ngay cả chiêu này cũng vô dụng, Dư Tư Nhạc không có biện pháp nào nữa.
Nghĩ tới chờ sau khi anh hai trở lại, có muốn chủ động thừa nhận sai lầm ‘thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị’ hay không, nói cho anh biết chuyện ‘bôi nhọ anh’?
Vừa nghĩ tới bộ dáng trầm mặt của anh hai . . . . . .
Cuối cùng, Dư Tư Nhạc quyết định, vẫn có thể lừa gạt bao lâu thì lừa gạt bấy lâu.
Dù sao chuyện cũng chỉ có cô và Tiêu Hề Nhi biết, mà Tiêu Hề Nhi cũng sẽ không tiết lộ với anh hai.
Sau khi Tiêu Hề Nhi đi tới biệt thự, dường như không có ý định rời đi.
Cơm trưa mượn cớ lãnh giáo tài nấu nướng của Dư Tư Nhạc, cố ý lưu lại, ở chỗ này ăn không uống không.
Dư Tư Nhạc viết chữ ‘nhịn’.
Cố gắng không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta.
Giữa chứng, Tiêu Hề Nhi nhận được một cú điện thoại. Giống như là sợ Dư Tư Nhạc nghe thấy, cô ta chạy ra bên ngoài biệt thự nhận điện thoại xong mới trở về.
Dư Tư Nhạc phát hiện sắc mặt của cô ta không tốt lắm.
Nhưng quan hệ của hai người, vốn không quá thân quen nên Dư Tư Nhạc cũng không có hỏi.