Vì vậy đợi đến khi Hách Tịnh có hơi sức mở miệng thì câu nói đầu tiên chính là: "Làm sao anh có nhiều sức lực như thế hả ? Không phải trước kia anh. . . . . ." Hai chữ còn chưa nói ra khỏi miệng đây chính là bệnh mà nam giới thường mắc phải trên cột điện hay quảng cáo, nam nhân này mới vừa tĩnh tâm lại đột nhiên chống thân lên, lấy tư thế như hổ xuống núi mắt nhìn xuống cô, ánh mắt hung ác giống như là muốn đem cô nuốt sống.
Được rồi, Hách Tịnh không phải là không có năng lực phân biệt, lập tức biết nghe lời phải nuốt hai chữ kia vào trong, chuyển sang đề tài khác, cô tức giận chỉ trích: "Đan Nhĩ Tín, anh nói không giữ lời!"
Đan Nhĩ Tín một quyền muốn hạ xuống, anh vốn định làm một nam nhân tốt, tận tình phục vụ cô gái này, làm cho cô đừng bài xít tránh né anh, ngược lại sẽ một lòng một dạ đối tốt với anh, nhưng trước kia câu đầu tiên cô nói lại chạm vào vết sẹo cũ làm anh rất đau, thiếu chút nữa đem anh tức chết đi được, hôm nay hỏa khí còn chưa biến mất, lập tức cứng rắn trả lời một câu: "Tôi thế nào mà không giữ lời? ngay cả tên tôi còn có chữ tín!"
"Không phải anh nói cái này là mua giùm cho Vương đội trưởng sao? Tại sao, tại sao. . . . . ." Tại sao anh lại dùng nha! Hách Tịnh chỉ vào anh còn chưa kịp gở bỏ xuống chứng cứ, người này thật là có tư tưởng xấu! Chính là cái vật nhỏ này, lo lắng sẽ làm cô mang thai nên giờ đây nó lại trở thành vật chứng tố cáo anh, trở thành cục diện bế tắc như thế này.
"Có tặng phẩm, anh giúp sử dụng thôi, tặng phẩm không tính là quá đáng nha, cộng điểm cho anh đi." Đan Nhĩ Tín dùng biểu tình nghiêm túc nhất vì bản thân ham món lợi nhỏ thuận tiện hành động giải thích, lời nói kia làm cho cô tức lộn ruột, Hách Tịnh giống như cắn răng nghiến lợi nói: "Tốt, anh suốt đời này chỉ nên dùng tặng phẩm đi!"
Nói xong muốn lật người lại, nhưng bởi vì eo có cảm giác đau giống như bị xe ủi qua nên nằm ngửa trở về, Đan Nhĩ Tín cũng thuận thế nhẹ nhàng ngang nhiên xông lên, mang theo âm thanh nhẹ nhàng ở bên tai cô dụ dỗ nói: "Đừng có như vậy nữa chẳng lẽ cùng nhau đánh lộn sao! Dù quá trình như thế nào cũng không cần biết, kết quả tốt được rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em." Nhìn sắc mặt Hách Tịnh mà thỉnh cầu, anh lập tức lại đổi lời nói: "anh tin tưởng nhân phẩm của em, cũng sẽ chịu trách nhiệm với anh!" Thấy Hách Tịnh không lập tức nổi đóa, anh lại tiếp tục đánh rắn thì phải đánh đầu: "Em xem, anh cũng vậy biết được sai lầm rồi, ham chi món lợi nhỏ mà làm không đúng, tặng phẩm thì anh dùng rồi, hộp kia anh sẽ đưa trả cho Vương đội trưởng, sau sẽ quay lại mua một hộp khác tốt hơn có nhiều tặng phẩm cho chúng ta dùng." Sẽ dùng hết, với ánh mắt vô cùng đói khát nói: cho anh cơ hội đi, cho anh cơ hội anh sẽ đem chúng dùng hết!
"Cả đời dùng cái vật phẩm này?" Hách Tịnh nhướng mí mắt, ngay sau đó ý thức được mình thiếu não cực hạn, không nhịn được lấy tay che mặt rên rỉ, cô tại sao trong hoàn cảnh này lại cùng anh ta thảo luận vấn đề như vậy! Lúc này đây cô muốn một cước đạp anh sau đó đem cuộc sống của anh làm cho khốn khổ không thể tự lo liệu!
Năng lực này của Hách Tịnh đã từ lâu không có dùng đến, Đan Nhĩ Tín cũng không so đo uất ức kêu la: "Em này cũng quá ác độc, muốn cho xưởng người ta đóng cửa hết à! Nếu em chỉ nhìn nó không vừa mắt, anh sẽ ủng hộ em, chúng ta lần sau đổi nhãn hiệu khác. Em thích loại như thế nào? Sống động thật mỏng hay sao? Còn là xoắn ốc gồ lên không? Nghe nói còn có các loại có hương trái cây nữa, không biết dùng để làm gì, chẳng qua anh thì hy vọng nhất là không có dùng, nghe nói tư vị kia hơi mất hồn. . . . . ."
"Anh câm miệng!" Hách Tịnh đỏ mặt muốn rỉ máu, rống phải kinh thiên động địa, chỉ tiếc đang nằm nên khí thế của cô suy yếu rất nhiều, cô vốn là muốn nhịn đau mạnh mẽ giùng giằng, lại đột nhiên phát hiện cô cảm thấy khó chịu thì ra là bị anh phía trên nhẹ nhàng đè lại, ngay sau đó là bồng cô lên, hướng phía cửa đi tới.
Đan Nhĩ Tín một tay ôm cô, một tay mở cửa, Hách Tịnh sợ vội vàng ôm sát cổ anh vùi đầu trong ngực, dường như muốn khóc lên: "Anh,anh, anh, cứ như vậy đi ra ngoài hả!"
Đan Nhĩ Tín vẫn dùng tay ôm cô lên, có chút buồn bực hỏi: "Có quan hệ gì, bên ngoài lại không có người! Hơn nữa chúng ta phải lên lầu a, phòng tắm với phòng ngủ đều ở trên lầu." Mặc dù không thể hiểu, nhưng mà anh vẫn ý thức được sự hốt hoảng của cô gái ở trong ngực mình là thật, suy nghĩ một chút, cầm lấy quần áo của hai người tiện khoác lên trên người cô, anh thì không có biểu cảm nào hết, cứ như vậy đi ra ngoài.
Như vậy, kế hoạch xem phim hỏng bét, Hách Tịnh chân chính hưởng thụ một người có tiền đốt tiền.
Bồn tắm siêu cấp, nước ấm bên trong còn mang theo hương thơm nhè nhẹ, Hách Tịnh tứ chi xụi lơ nằm ở bên trong, mặc cho nước chảy đánh thẳng vào thân thể, cô để mặc cho bản thân tận hưởng thoải mái cố ý bỏ rơi nam nhân bên cạnh, dù sao đánh cũng đánh không lại, đuổi đi cũng đuổi không đi, dứt khoát làm như không thấy, tránh cho phiền lòng.
Bất đắc dĩ người này cũng không cam tâm tình nguyện trở thành người vô hình, cô trốn tránh chỗ nào, anh liền hướng nơi đó tiếp cận, bồn tắm tuy lớn, nhưng cũng cũng không chịu nổi sự hành hạ của hai người này, chỉ chốc lát sau, hiện trường của phòng tắm liền giống như có một trận lũ lụt đi qua.
Hách Tịnh tức giận, chịu đựng không được tức giận nói: "Không tắm nữa, trở về phòng ngủ, đi ngủ đi trời sắp sáng rồi!"
Vốn tưởng rằng lão lưu manh Đan Nhĩ Tín sẽ mượn cơ hội nhạo báng mấy câu hoặc là chiếm một chút tiện nghi ở trong miệng của cô, ai ngờ anh thế nhưng nghiêm trang mà nói: "Em nghĩ cái gì thế! Anh như vầy giống cầm thú sao? Anh chỉ muốn xoa bóp cho em thấy dễ chịu hơn thôi, nhìn bộ dạng khó chịu của em xem, khẳng định ngày mai không xuống giường nổi!"
Hách Tịnh liếc anh hạ xuống, Đan Nhĩ Tín cũng cúi đầu mà nhìn, không nhịn được đỏ mặt, ngay sau đó thẹn quá hoá giận nói: "Ăn em chưa no cũng phải cho anh có chút phản ứng chứ! Có phản ứng thì đó là cầm thú hả, em xem anh giống như cầm thú sao?"
Hách Tịnh thầm nghĩ anh thật đúng là giống thật, dĩ nhiên lời này cô không dám nói ra, chỉ là ăn cũng ăn rồi, nếu như người ta hứa sẽ chịu trách nhiệm, không hưởng thụ xoa bóp miễn phí dường như có chút thua thiệt nha, Hách Tịnh ý tứ cọ đến bên cạnh anh, lấy tay để dọc bồn tắm khiến cho mình hiện lên .
"Anh nhanh tay lên." Chỉ nói một câu như vậy, Đan Nhĩ Tín tay chân bắt đầu nghiêm túc tiến hành phục vụ, phương pháp rõ ràng rất thành thạo. Hoạt động xoa bóp trong bồn tắm làm cho bàn tay anh vốn thô ráp trở nên mềm mại hơn cộng thêm dùng lực nhẹ hơn khống chế vừa phải, điều này làm cho Hách Tịnh ngâm mình ở trong làn nước ấm áp cảm thấy rất hưởng thụ.
Vậy mà rất nhanh, Hách Tịnh cảm giác trên lưng mình bị anh ta vỗ một cái: "Ra ngoài, cầm khăn lông lau khô thân thể."
SPA nhẹ nhàng thoải mái cộng them được anh xoa bóp nhanh như vậy liền kết thúc sao? Hách Tịnh trong lòng hơi có chút thất vọng, nghĩ thầm không tốn tiền quả nhiên không thể có chất lượng.
Hách Tịnh mới vừa thuận theo tình thế đem mình khỏa thân mặc áo choàng tắm vào, phát hiện mình thân thể không có trọng lực, bị người nào đó ôm vào trong ngực, cô nén giận tận lực tỉnh táo nói: "Đan Nhĩ Tín, tôi thật ra vẫn còn đi được, mặc dù bây giờ chạy việt dã 10km có chút khó khăn, nhưng năm cây số thật ra vẫn còn có thể."
"Cho nên."
"Phòng này mặc dù lớn, nhưng chiều dài cũng không vượt quá 50 m, có thể thả tôi xuống hay không?" Hách Tịnh đang nói chuyện phát hiện mình đã bị ôm vào một phòng ngủ, bị ném lên giường, sau một hồi giằng co cô lập tức đổi lời nói: "Tốt lắm, nếu cũng đã tới đây rồi, tôi cũng không so đo, tôi sẽ ngủ phòng này? Ngủ ngon, đi thong thả không tiễn!"
Đan Nhĩ Tín lườm cô một cái: "Đây là phòng của anh."
Hách Tịnh kinh ngạc: "Tại sao anh không vào bồn tắm sa hoa kia mà ngủ?
"Dọn sạch thật phiền toái", Đan Nhĩ Tín nhíu mày, từ trong tủ đầu giường lấy ra một cái bình, sau đó nhảy lên giường, đưa tay phải kéo áo choàng tắm của cô.
Trong lúc vội vàng anh chỉ mặc một cái quần ngủ, tam giác nhỏ hoàn mỹ nhìn vào không bỏ sót điểm nào, dây thun quần ngủ vừa đúng cắm vào người hiện lên cơ bụng rõ ràng, làm cho cô hết sức mộng tưởng, chảy nước miếng, trong sạch hay là muốn bảo vệ —— mặc dù cái trong sạch kia đã không tồn tại —— Hách Tịnh gắt gao lôi kéo dây áo choàng tắm không buông tay.
"Phòng này chính là anh phải quét dọn?" Hách Tịnh cố gắng khơi lên chút chủ đề.
"Thỉnh thoảng." chị họ của anh Quý Nguyệt định kỳ gọi người giúp việc làm theo giờ tới đây quét dọn, nhưng có lúc anh cũng tới đây ở, bản thân sẽ dọn. Đan Nhĩ Tín hiển nhiên đã có chút không nhịn được rồi, lười phải giải thích nhiều, tiếp tục kéo áo choàng của cô: "Em mè nheo cái gì đó, còn không mau cởi ra, đợi thêm nữa là trời sẽ sáng mất!"
Nói xong hành động dứt khoát mạnh mẽ, thuần thục đem cô cởi sạch, đầu tiên Hách Tịnh kêu lên một tiếng, sau lại thấy anh không phải nhào lên mà là từ trong bình đổ ra thứ gì vào trong lòng bàn tay, rốt cuộc phát hiện mình muốn yếu lòng, yếu ớt hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Đan Nhĩ Tín dường như đã hiểu rõ ý của cô, hơi chút trào phúng nhìn tới cô: "Lúc này không phải em, thất vọng chứ?" Nói xong cũng không chờ cô phản ứng, khẽ thấp xuống, kéo người Hách Tịnh dùng tay chà xát người cô, mỗi một cái vừa đúng lực độ, mỗi một điểm cũng rơi vào chỗ đau của cô, không bao lâu Hách Tịnh liền cảm giác thoải mái.
Đan Nhĩ Tín nhìn dưới thân thể trắng như tuyết hiện đầy vết bầm xanh, đỏ đều có, có vẻ kinh sợ, mày nhíu lại quá đỗi, mở miệng cũng là oán giận: "Tại sao bị thương nặng như vậy, mới vừa rồi tại sao không nói?"
Hách Tịnh liếc mắt, thầm nghĩ đại gia ngươi thú tính đại phát, tôi đây kêu có ích gì? Đau nhất không phải là những chỗ này, đau nhất. . . Tôi còn không nói cho anh biết ! Chỉ là sau thấy anh phục vụ cũng không tệ lắm, Hách Tịnh quyết định làm chuyện tốt không làm tổn hại tim gan của anh: "Thể chất tôi rất khoẻ, không có sao, bị thương cũng mau khỏi, hai ngày nữa sẽ hết ngay thôi."
Đang xoa bóp những chổ bầm tím bên hông bàn tay nào đó chợt dừng lại, vô ý dùng sức, làm cho Hách Tịnh oa oa kêu to, anh vội vàng thu tay về, mang chút tức giận hỏi: "Em thường bị thương sao?"
Hách Tịnh nằm ngang để anh tiếp tục phục vụ, không có nhìn sắc mặt anh, miễn cưỡng trả lời: "Đúng vậy a, số tôi là số khổ!"
"Tại sao?" Giọng nói coi như bình tĩnh, chỉ là Hách Tịnh nếu quay đầu lại, nhất định có thể phát hiện trên mặt anh một trời u ám.
"Khi còn bé tôi thường tập vũ điệu, đụng đầu là chuyện khó tránh, sau lại tham gia các loại vận động, chơi bóng rỗ, cũng có va chạm, lớn lên lại học cảnh sát, vào thời điểm tôi học cảnh sát thể lực là quan trọng, để duy trì rèn luyện, còn đi học Judo, nữa sau lại phải đến chổ của anh." Hách Tịnh nhớ lại sơ lược lý lịch của mình dù mọi người cũng khen cô"Điềm đạm nho nhã ", nhưng ngẫm nghĩ, cô vẫn đang huấn luyện thể lực đó sao.
Đan Nhĩ Tín trầm mặc thật lâu, đột nhiên hỏi một câu: "Em làm cảnh sát, có phải là do vụ án của ba em?"
Hách Tịnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, từ từ lắc đầu: "Lúc đầu thì phải, nhưng sau này cũng không hoàn toàn là đúng." Về nguyên nhân sau này, cô không nói, Đan Nhĩ Tín cũng không có hỏi.