Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 38
Cúi đầu suy nghĩ chốc lát, điện thoại lại vang lên, ấn nút nhận cuộc gọi cô nghe được Mạnh Tư Thành hỏi: "Đang ở đâu vậy, Sao tôi không thấy?"
Nghe anh nói như thế, Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên nhìn quanh, thấy bên cạnh dừng một chiếc xe hơi quen thuộc, cửa sổ xe đang hạ xuống có thể nhìn thấy Mạnh Tư Thành đang nhìn xung quanh. Cô mỉm cười, vội vàng vẫy tay với anh, trong miệng gọi: "Tôi ở chỗ này !"
Mạnh Tư Thành nghe được tiếng gọi quay đầu nhìn lại, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền đem xe lái đến bên cạnh cô rồi xuống xe.
Bóng dáng cao lớn từ từ đi tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn qua mấy túi đồ trên mặt đất, rồi ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát cô một Tô Hồng Tụ làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, Mạnh Tư Thành hơi nhíu mày, giống như có điểm không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Hồng Tụ vốn đang hưng phấn từ từ biến mất, cẩn thận nhìn vẻ mặt của Mạnh Tư Thành, cắn môi nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Mạnh Tư Thành mấp máy môi, trầm giọng nói: "Không có gì, lên xe." Nói xong cúi người cầm lên bao lớn bao nhỏ của Tô Hồng Tụ, đi thẳng lên xe. Tô Hồng Tụ cảm giác đồ của cô quá nhiều, sao lại không biết xấu hổ để Mạnh Tư Thành cầm hết giúp cô chứ, liền vội vàng muốn cướp lại một hai túi, lại bị Mạnh Tư Thành liếc mắt một cái đành phải rút tay về.
Sau khi Mạnh Tư Thành mở ra buồng xe, đem mấy túi đồ đều bỏ vào trong, lúc này mới lên xe khởi động động cơ, Tô Hồng Tụ cũng vội vàng nghe lời ngồi vào chỗ phó lái.
Xe thong thả đi về phía trước, Mạnh Tư Thành liếc nhìn Tô Hồng Tụ một cái, phá vỡ trầm mặc nói: "Ông chủ cũ của em bây giờ đang ở trong bệnh viện, tôi đã phái người đi xem qua, tựa hồ bị thương thật đúng là không nhẹ." Lúc anh nói chuyện còn cố tình nhấn mạnh từ "Ông chủ cũ", nói đến chỗ bị thương không nhẹ giọng điệu còn có chút ý hả hê.
Tô Hồng Tụ cẩn thận hỏi: "Sẽ không phải rất nghiêm trọng chứ?"
Mạnh Tư Thành nhất thời có chút tức giận nói: "Em vẫn rất quan tâm ông ta nhỉ!"
Tô Hồng Tụ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mạnh Tư Thành, khéo léo nói: "Tôi không phải quan tâm ông ta, tôi chỉ lo lắng anh bị liên lụy thôi."
Mạnh Tư Thành nghe nói như thế, tay cầm tay lái hơi dùng sức, không để ý chút nào nói: "Tôi còn không đến nỗi vì vậy mà chịu liên lụy!"
Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Vậy thì tốt, thật sự tôi chỉ lo lắng cho anh mà thôi." Cô giải thích rất nghiêm túc.
Mạnh Tư Thành nghe lời nói này của cô, không nói cái gì nữa, nhưng môi mỏng vốn đang mím chặt dần dần mở ra, đôi mắt sâu thẳm dần dần cũng mang theo ý cười.
Xe chạy không lâu liền dừng lại, Tô Hồng Tụ nhìn ngoài cửa sổ, là một nhà hàng nhìn hơi quen mắt, nhớ lại lúc Đàm Tư Tư đến thành phố S chính là tới ăn ở nhà hàng này.
Tô Hồng Tụ hơi nghi ngờ nói: "Làm sao anh biết tôi còn chưa ăn cơm tối vậy?"
Mạnh Tư Thành nhíu mày nói: "Chẳng lẽ em chưa ăn à?"
Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác cô đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc, cúi đầu ngượng ngùng cười nói: "Tôi vẫn chưa ăn cơm, tôi hỏi một vấn đề thật ngu ngốc, anh cứ coi như tôi chưa nói gì đi."
Mạnh Tư Thành nhìn cô đang cúi đầu vừa nở một nụ cười hàm súc, trái tim đột nhiên đập loạn, không biết thế nào thế nhưng khó được hứng thú, nhếch môi cười nói: "Hỏi chính là hỏi, lời đã nói không thể nhận trở về."
Tô Hồng Tụ kinh ngạc ngẩng đầu, lại thấy trong mắt Mạnh Tư Thành có chút ý cười chọc ghẹo, lập tức hiểu được, há mồm cứng lưỡi nói: "Mạnh Tư Thành, anh, anh. . . . . ."
Mạnh Tư Thành lạnh lùng, Mạnh Tư Thành cao không thể với tới, thế nhưng cùng cô cười giỡn vì một chuyện tẻ nhạt này sao? Đột nhiên cô cảm thấy giống như bắt đầu từ đêm qua, không khí ở giữa hai người có sự thay đổi. Khi hai người cũng liều mạng tìm kiếm đối phương, sau đó bỗng nhiên nhìn thấy đối phương đứng ở dưới ngọn đèn tàn thì có phải hay không ở giữa hai người có sự ăn ý đây? Hay là bởi vì bọn họ đã cảm thấy để ý đối phương, cho nên bắt đầu thay đổi bản thân mình mạnh dạn hơn?
Nghĩ tới điều này, sự ngọt ngào trong tim lần nữa xông lên, Tô Hồng Tụ mặt mày đều là nụ cười mơ hồ nói: "Mạnh Tư Thành, vậy tôi đã hỏi rồi, bây giờ anh định thế nào à?"
Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn gò má đỏ bừng của cô, nhu hòa nói: "Tôi có thể như thế nào đây, còn không phải nên dẫn em đi ăn no bụng sao, đi thôi." Nói xong đi qua mở cửa xe cho Tô Hồng Tụ.
Tô Hồng Tụ xuống xe, nhìn anh đi đỗ xe, còn cô đứng ở cửa nhà hàng chờ anh. Đang ở lúc trái tim đều bị ngọt ngào bao phủ, cô chợt nhớ tới hình ảnh một ngày của mấy tháng trước, Mạnh Tư Thành và Đàm Tư Tư trai tài gái sắc xứng đôi, hai người còn nhìn nhau cười ở giữa hiện ra sự ăn ý, vì vậy không khỏi tự hỏi, sẽ có một ngày cô và anh như vậy sao?
Cửa kính của nhà hàng soi rõ bóng người, Tô Hồng Tụ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn hình ảnh cô trên cửa kính, phát hiện trong gương cô thanh nhã hiền thục, bên môi nở nụ cười ngượng ngùng hàm súc còn dẫn theo điểm mê hoặc.
Tô Hồng Tụ tự hỏi, giữa cô và anh rốt cuộc có thể đi bao xa? Hai người có thể không?
Tất cả, có phải là cô đang nằm mơ không?
Tô Hồng Tụ nhìn nụ cười bên môi cô dần dần mang theo một chút khổ sở, có lẽ mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, cô đều nên dũng cảm theo đuổi tình yêu của mình.
Tô Hồng Tụ, cô để ý cẩn thận như vậy sinh tồn ở trên cái thế giới này, nhưng có một ngày, cô bắt đầu không đi băn khoăn tương lai, chỉ một lòng nghĩ muốn đi đến gần một người hơn sao?
Thì ra, không phải cô không hiểu được tình yêu, mà là không dám đi yêu mà thôi.
Truyền tới bên tai cô một giọng nói ôn hòa trầm thấp: "Mơ mơ hồ hồ đứng ở chỗ này, nhìn cái gì vậy?"
Tô Hồng Tụ từ trong trầm tư thức tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt thoáng chút đăm chiêu của Mạnh Tư Thành.
"Mạnh Tư Thành. . . . . ." Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, dũng cảm nhìn vào ánh mắt của anh, mong nhìn được vào trong lòng của anh.
Mạnh Tư Thành cũng cảm thấy Tô Hồng Tụ khác thường, dịu dàng cẩn thận hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Hồng Tụ cười lắc đầu, khóe mắt liếc qua liếc lại thấy cô trong gương, cô không nhịn được hỏi: "Mạnh Tư Thành, anh không yêu thích bộ dáng của tôi bây giờ sao?"
Lúc Mạnh Tư Thành nhìn thấy bộ dáng này của cô cũng không nói gì, chỉ nhíu mày một cái mà thôi!
Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn Tô Hồng Tụ đang có chút lo lắng, lại cố ý nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, rốt cuộc hơi xoay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Làm sao sẽ không thích đây."
Tô Hồng Tụ mơ hồ cảm thấy Mạnh Tư Thành hình như đang ngượng ngùng đây? Đôi mắt sáng ngời của cô không hiểu nhìn anh, lại thấy tai anh có chút màu hồng khả nghi.
Tô Hồng Tụ trừng lớn hai mắt, càng thêm kinh ngạc, chẳng lẽ Mạnh Tư Thành cũng sẽ xấu hổ sao?
Vì sao anh xấu hổ đây?
Rốt cuộc Mạnh Tư Thành khó nhịn quay đầu lại lần nữa, lại thấy đôi mắt to sáng trong dịu dàng đang ngạc nhiên nhìn anh, vì vậy càng thêm luống cuống, giọng nói cố ý trầm xuống nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa, đi ăn thôi !" Nói xong xung phong đi lên trước vào nhà hàng.
Tô Hồng Tụ đứng ở nơi đó há hốc mồm sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, vội vàng cũng đi theo anh.
Bữa cơm này ăn trong không khí hài hòa ấm ápDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, mặc dù vẻ mặt của Mạnh Tư Thành như cũ có hơi lạ, nhưng thỉnh thoảng cử chỉ săn sóc cô cùng với bên môi thỉnh thoảng lộ nụ cười, cũng làm cho trong lòng Tô Hồng Tụ càng phát ra ngọt ngàoDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn. Thậm chí cô còn có loại ảo giác, cảm thấy trong mắt Mạnh Tư Thành thậm chí còn dẫn theo điểm cưng chiều.
Cơm nước xong, Mạnh Tư Thành thấy thời gian cũng không còn sớm, lại nghe Tô Hồng Tụ nói chuyện ngày mai cô phải đi làm, nên anh nói đưa cô về nhà, nghỉ ngơi thật tốt chuẩn bị ngày mai đi làm. Mà đối với vị giám đốc mới kỳ quái của Tô Hồng Tụ, Mạnh Tư Thành trầm tư suy nghĩ, hỏi cụ thể tên họ công ty địa điểm thậm chí còn có tướng mạo của người đó.
Tô Hồng Tụ bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy Tô Tranh là một người rất tốt nha!"
Mạnh Tư Thành liếc nhìn cô một cái, rất xem thường nói: "Em có khả năng phân biệt được ai là người xấu, người tốt sao?" Người xấu, người tốt cũng sẽ không viết đến trên mũi để cho cô phân biệt, cô ngốc như vậy, nhìn thấy ai cũng cảm thấy đối phương rất tốt?
Tô Hồng Tụ cắn môi nói: " Dĩ nhiên tôi phân biệt được! Tô Tranh nhìn qua rất chân thật rất đáng tin tưởng, đây là trực giác." Cô cố gắng phản bác.
Mạnh Tư Thành không nhịn được cười nói: "Trực giác của em thực sự chính xác sao?"
Tô Hồng Tụ vội vàng gật đầu nói: "Dĩ nhiên đúng, người xấu người tốt tôi vừa nhìn sẽ biết ngay."
Mạnh Tư Thành không tin lắm, nhìn cô bởi vì gật đầu rất nghiêm túc mà cài tóc tuột xuống làm tóc bay ra, không nhịn được giơ tay lên thay cô vén lên, sau đó có chút không muốn từ nơi mang lại xúc cảm mềm mại trơn mịn này rời đi, nhỏ giọng hỏi: "Vậy em nói thử xem tôi là người tốt hay người xấu?"
Tô Hồng Tụ ngước mắt lên, chỉ thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của anh đang nghiêm túc nhìn cô, giọng nói thật thấp nói trong gió đêm mang lại cảm giác mập mờ không rõ, mà ngón tay lướt qua sợi tóc cô càng khiến cô có cảm giác bất an nóng bỏng.
Cô cúi đầu, cảm thấy gương mặt mình nóng bỏng, tay khẩn trương không biết để đâu, cô nghe được mình dùng giọng lí nhí nói: "Tôi không biết. . . . . ."
Hô hấp của Mạnh Tư Thành dần dần hỗn loạn, đôi mắt càng ngày càng sâu, anh dùng giọng thật thấp nói: "Tô Hồng Tụ, tôi vẫn còn có cơ hội đi học tập, có phải không?"
Tô Hồng Tụ không hiểu, nghi ngờ hỏi: "Học tập cái gì?"
Mạnh Tư Thành cúi đầu nhìn cô, trịnh trọng nói: "Học đi yêu như thế nào."
Tô Hồng Tụ chỉ cảm thấy trong đầu cô giống như nổ ầm một tiếng, học tập đi yêu thế nào sao?
Đó là khi tức giận cô đã nói, lúc ấy thật lúng túng, cho tới bây giờ hai người giống như rất ăn ý không hề nhắc lại chuyện ấy nữa coi như thiên hạ thái bình( chưa từng xảy ra chuyện gì), nhưng hôm nay anh đã nói ra, anh nói muốn học đi yêu sao?
Đi yêu người nào. . . . . . Yêu cô sao?
Lòng cô đang cuồng loạn, trong đầu một mảnh hỗn độn, cô ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tư Thành, lại thấy đôi mắt sâu thẳm nóng bỏng cùng với mong đợi đang nhìn cô.
Cô lắp bắp nói: "Mạnh Tư Thành, tôi, tôi. . . . . ." Tay của cô đã không biết nên đặt ở đâu nữa, hai tay siết chặt lại.
Mạnh Tư Thành chợt đưa ra bàn tay, cầm lấy tay cô, cầm thật chặt.
Cô cảm thấy bàn tay kia thật nóng, muốn giãy ra nhưng không thể, cuối cùng vẫn bị anh vững vàng nắm chặt trong tay, vì vậy sức nóng kia liền dọc theo bàn tay cô truyền khắp toàn thân, nhịp tim đập càng thêm nhanh.
Cô có thể nghe được tiếng thở gấp của anh, cũng có thể nghe được nhịp tim của mình, cô cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt sâu thẳm cùng nóng bỏng kia.
Bàn tay kia dắt cô, từ từ đi ở dưới ánh trăng.
"Thật ra qua nhiều năm như vậy, chúng ta cũng thay đổi rất nhiều." Mạnh Tư Thành nói.
Tô Hồng Tụ cúi đầu không nói lời nào.
"Ít nhất tôi không còn trẻ con giống khi đó, phải không? Mặc dù đối với tình cảm tôi vẫn như cũ không biết gì, nhưng tôi sẽ cố gắng học tập. Tôi sẽ học đi tin tưởng, đi quý trọng, đi mến yêu." Trong gió đêm, giọng nói của Mạnh Tư Thành từ từ truyền đến.
Tô Hồng Tụ chưa từng có kinh nghiệm như này, tại một buổi tối như này một người đàn ông dịu dàng dắt tay cô, đây là tư vị của hẹn hò sao?
Ngón tay cái của Mạnh Tư Thành không biết vô tình hay cố ý nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại mảnh khảnh của cô vừa nói: "Mỗi khi đến buổi tối tôi luôn tự hỏi chính mình, tự hỏi chuyện này mình làm không tốt lắmDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, có thể từ từ sửa, sửa nhiều năm như vậy, tôi cảm thấy được rất nhiều chuyện tôi đã làm được rất hoàn mỹ. Nhưng đối mặt với em, tôi lại vẫn có những hành động ngây thơ và cảm xúc thật trẻ con mà không tự chủ được."
Anh cúi đầu nhìn côDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn, tự giễu thở dài nói: "Tôi cũng không biết mình thiếu xót ở đâu, nhưng tôi sẽ chú ý sửa đổi. Nếu như tôi vẫn như cũ làm không tốt, em phải nhớ kỹ nhắc nhở tôi nhé, nếu không chịu thua thiệt sẽ là em đấy!" Nói xong lời cuối cùng, trong lời nói của anh còn có ý nụ cười.
Tô Hồng Tụ mím môi cười , rất nhỏ giọng nói: "Mạnh Tư Thành, tôi không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy." Không ngờ Mạnh Tư Thành lại cúi đầu thừa nhận anh trẻ con, lại muốn cô đi nhắc nhở anh?
Mạnh Tư Thành nhíu mày nóiDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn: "Thế nào, em không thích nghe?"
Tô Hồng Tụ vội vàng lắc đầu, suy nghĩ một chút ngại ngùng nói: "Thật ra lần trước những lời anh nói với tôi cũng rất có đạo lý, tôi biết rõ tôi có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bây giờ tôi muốn cố gắng thay đổi. Anh là giám đốc của tôi mà, nếu tôi làm không tốt, anh cũng phải nhắc nhở tôi nhé."
Mạnh Tư Thành cười nhẹ nóiDiễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôn: "Em muốn thay đổi như thế nào? Thật ra em rất tốt, tôi lại không hy vọng em biến thành dáng vẻ của một người khác ."
Tô Hồng Tụ nghe nói như thế, chợt nhớ tới nghi vấn lúc trước của cô, rất nghiêm túc hỏi: "Anh không thích bộ dáng bây giờ của tôi sao? Anh cảm thấy khó coi, phải không?"
Mạnh Tư Thành nghe nói như thế, trầm tư chốc lát, sau đó cầm tay của cô nắm thật chặt, cúi đầu, dùng một loại cơ hồ khiến cô không nghe được thanh âm nói: "Em như vậy nhìn rất đẹp, đẹp đến mức khiến tôi có hơi lo lắng rồi, em có biết không?"