Anh, Đã Lâu Không Gặp!
Chương 25
Lúc đầu Tô Hồng Tụ còn chưa hiểu ra, ngay sau đó cô chợt nghĩ ra ý tứ của anh. Nằm nghỉ ở đây, có thể là ở đâu, không phải là nằm xuống chiếc giường anh đang nằm đấy chứ?
Trong đầu cô lập tức nổ ầm một tiếng, trên mặt đỏ lừ. Vừa rồi vì cô quá lo lắng cho bệnh tình của Mạnh Tư Thành mà bỏ qua hơi thở mãnh liệt của phái nam trong phòng ngủ này, bây giờ một lần nữa phả vào mặt cô, bao quanh cô, khiến cô có cảm giác khó thở. Mà người đàn ông ở trước mắt cô này, mặc đồ ngủ nằm ở trên giường, càng làm cho cô có một loại cảm giác bị bức bách và nóng nực, khiến cô không dám đến gần, giống như chỉ cần hơi một tí đến gần anh, cả người cô sẽ run rẩy không kềm chế được.
Cô cắn môi nhìn về phía Mạnh Tư Thành, thấy Mạnh Tư Thành nằm ở đó hơi nghiêng mặt đi, cô chỉ nhìn thấy gò má của anh. Gò má anh có đường cong kiên nghị, môi mím chặt tạo cảm giác nghiêm túc, giống như vừa rồi anh không nói cái gì cả.
Nhất thời cô không biết nên nói gì, cô có thể nói đồng ý sao? Cô nam quả nữ đêm khuya, hai người cùng ngủ trên một chiếc giường?
Cô cúi đầu, mặc dù đêm hôm khuya khoắt cô chạy đến nhà của anh, nhưng đó là vì anh bị bệnh! Dĩ nhiên cô cũng không quên, hai ngày trước cô mới đồng ý cùng đối tượng hẹn hò chính thức xác định quan hệ.
Lúc cô đang nàng nghĩ phải trả lời thế nào, liền nghe thấy giọng nói hơi buồn bực của Mạnh Tư Thành: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là sợ cô mệt mỏi thôi." Sau đó anh lại nói tiếp: "Dù sao giường cũng khá lớn."
Đúng vậy, giường khá lớn, nhưng bất luận lớn cỡ nào, thì đêm hôm khuya khoắc cô nam quả nữ cùng nhau nằm ở phía trên, việc này đều cảm thấy có điều mập mờ và khiến người khác hiểu lầm. Tô Hồng Tụ tự nhận bản thân cô không có loại hào phóng không để ý việc đó, cũng hiểu coi như cô nằm ở trên giường cũng không thể ngủ được.
Để cho cô ngủ cùng một giường với người đàn ông cô chỉ cần đến gần một chút cả người liền khẩn trương, cô có thể bình tĩnh được sao? Làm sao cô có thể ngủ được?
Mạnh Tư Thành đợi thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của cô, chợt có chút phiền não và không kiên nhẫn nói: "Thôi, tùy cô, tôi đi ngủ đây." Nói xong lật người nằm nghiêng, cũng không nhìn Tô Hồng Tụ một cái, chùm kín chăn cả người đi ngủ.
Tô Hồng Tụ đứng ở đó một lúc lâu, nghĩ thầm để anh chùm kín chăn ngủ như vậy không tốt, rốt cuộc cô thử vươn tay ra, mang theo sợ hãi, nhẹ nhàng đem chăn của anh kéo xuống, giúp anh không bị khó thở.
Mạnh Tư Thành đang nhắm mắt, không biết đang ngủ thật hay ngủ giả, cũng không có kháng nghị, mặc cho cô đem chăn hơi kéo xuống.
Tô Hồng Tụ cảm giác ngón tay cô cầm góc chăn cũng hơi nóng lên, vì vậy vội vàng hơi kéo xuống chăn rồi lập tức rụt tay lại.
Thật ra ban đầu Mạnh Tư Thành vẫn chưa ngủ, còn cố dựng lỗ tai nghe động tĩnh của Tô Hồng Tụ, ai ngờ chờ cả ngày, Tô Hồng Tụ trừ giúp anh kéo chăn, rồi không hề có bất kỳ động tác nào khác, trong lòng anh tất nhiên thất vọng cực kỳ. Sau đó do tác dụng của thuốc, hơn nữa đầu anh cũng đang choáng váng, rất nhanh anh đã đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc anh tỉnh lại trong ánh trăng mờ, phát hiện bên cạnh không có người, trong lòng anh lo lắng, vội muốn đứng dậy, không ngờ lúc muốn đứng dậy anh nhìn thấy Tô Hồng Tụ đang nằm sấp ngủ ở bên cạnh giường của anh.
Cô mặc một chiếc áo lông màu trắng, yên lặng nằm ở đó, những sợi tóc mềm mại theo lưng chảy xuống, có mấy sợi còn nghịch ngợm lan tràn đến trên chăn, đến trong tay của anh.
Nhìn cô an tĩnh nằm ở bên giường, trong lòng Mạnh Tư Thành chợt dâng lên một loại cảm giác khác thường.
Bao nhiêu năm rồi, anh vì cô mà khổ sở, bị tổn thương, cố ý lạnh lùng muốn quên đi, sau đó, không còn biết tin tức của cô, anh cho rằng bọn họ cuối cùng cũng trở thành người dưng, kiếp này sẽ không gặp lại.
Không ngờ, ở nơi thành thị rộng lớn này, bọn họ gặp lại nhau; Lúc rạng sáng, anh đột nhiên tỉnh lại, phát hiện cô yên tĩnh ngủ ở bên cạnh giường của anh.
Vượt qua mấy chục năm, vượt qua ngựa xe như nước ở cái thành phố này, vượt qua thân phận và địa vị, cô ở đây, yên tĩnh nằm bên cạnh anh.
Mạnh Tư Thành bị cảm xúc khác thường kia xâm chiếm, khiến hốc mắt của anh không nhịn được có chút ươn ướt.
Đúng vậy, cô ở chỗ này bảo vệ anh, bất luận anh chất vấn cùng phiền não thế nào, hiện tại cô đang ở bên cạnh anh, an tường nằm ở chỗ này.
Mạnh Tư Thành nhịn xuống cảm xúc đang dâng trào trong lòng, run rẩy vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.
Mái tóc của cô mềm mại giống như trong tưởng tượng của anh, đó là nơi anh vẫn khát vọng lại chưa từng được chạm đến.
Đúng lúc này, người Tô Hồng Tụ hơi động đậy, Mạnh Tư Thành ngẩn ra, lập tức thu tay về, không được tự nhiên hơi nghiêng mặt đi.
Tô Hồng Tụ chống người lên, phát hiện cánh tay cô có chút tê dại đau đớn, mắt cũng mông lung, giương mắt thấy Mạnh Tư Thành đã tỉnh, vội hỏi hiện tại cảm giác thế nào, lại vội vàng nhìn đồng hồ phát hiện mới sáu giờ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì vậy cô vội vàng đi lấy nhiệt kế, đi rót cho Mạnh Tư Thành cốc nước, lấy thuốc đưa tới, lại phát hiện Mạnh Tư Thành đang ngơ ngác nhìn cô không nói lời nào, cũng không đưa tay ra nhận thuốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Hồng Tụ chưa từng gặp qua người vĩ đại như Mạnh Tư Thành cũng sẽ có vẻ mặt như thế, còn tưởng rằng anh vẫn đang không thoải mái, theo bản năng vươn tay sờ sờ trán của anh, phát hiện trán anh hơi có mồ hôi ẩm thấp, đã bớt nóng rồi.
Cô thấy Mạnh Tư Thành giống như càng thêm ngẩn người nhìn cô, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Anh còn chỗ nào không thoải mái sao?"
Mạnh Tư Thành phản ứng kịp, nghe giọng nói ôn hòa nhỏ nhẹ của cô, trong miệng không nhịn được lầm bầm hỏi: "Cô sẽ luôn chăm sóc tôi sao?"
Tô Hồng Tụ nghe vậy bật cười, chỉ xem như anh ngã bệnh từ tối hôm qua đến hôm nay vẫn chưa khôi phục như cũ, không khỏi thở dài mọi người ngã bệnh đều giống như đứa trẻ nha!
Mạnh Tư Thành nhìn cô hỏi lại: "Có thể hay không?"
Đôi mắt Tô Hồng Tụ nhìn anh dịu dàng như nước, nụ cười giống như một đóa hoa không biết tên nở rộ buổi sớm.
Sau đó anh nghe thấy cô dịu dàng nói: "Được!"
Một tiếng "Được" này không hề do dự như chuyện đương nhiên khiến trong lòng anh từ từ nhộn nhạo, nhộn nhạo ra ấm áp, nhộn nhạo ra dịu dàng, cũng nhộn nhạo ra môi anh từ từ tràn ra tươi cười.
Sau đó anh nghe thấy giọng nói của bản thân phát ra nhàn nhạt, nhưng tràn đầy ấm áp gọi: "Tô Hồng Tụ."
Tô Hồng Tụ nhìn anh, ánh mắt dịu dàng của cô khiến tim của anh bị một loại cảm giác ấm áp bao vây, Tô Hồng Tụ cười hỏi: "Sao vậy?"
Anh êm ái nói: "Không có gì, tôi chỉ muốn gọi tên của cô thôi."
Tô Hồng Tụ cúi đầu, mặt hơi ửng hồng, sau đó giống như nhớ tới cái gì, nồi cháo cô nấu cho anh ở phòng bếp, hầm cả đêm, phải nhanh đi xuống xem một chút, vì vậy không kịp nói gì vội vàng đứng dậy chạy xuống tầng dưới.
Mạnh Tư thành nhìn bóng lưng hốt hoảng của cô chạy ra khỏi phòng, nụ cười bên môi càng thêm dịu dàng.
Một lát sau Tô Hồng Tụ bưng một bát cháo đã được nấu nhừ đi lên, nhìn Mạnh Tư Thành ăn xong, lại đo nhiệt độ, phát hiện anh vẫn còn hơi sốt, 37 độ.
Vì vậy Tô Hồng Tụ khuyên anh nằm trên giường nghỉ ngơi, Mạnh Tư Thành không muốn ngủ, nhưng vừa rồi uống thuốc có thành phần gây buồn ngủ, hơn nữa bây giờ cũng mới sáu giờ, nằm trên giường nhìn Tô Hồng Tụ, nhìn một chút không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Tô Hồng Tụ nhìn anh ngủ, phát hiện lúc ngủ anh không giống như thường ngày thâm trầm và nghiêm nghị, mà có dáng vẻ buông lỏng nhìn hơi trẻ con, đôi môi bình thường nhìn rất cương nghị bây giờ hơi cong lên, giống như đang cười, cả người anh nhu hòa đi rất nhiều.
Tô Hồng Tụ nhìn anh một lúc lâu, chợt nhớ tình hình hiện tại của mình, lập tức ý thức được cô đang luống cuống, trong lòng có một cỗ cảm giác khó tả, áy náy và mất mác, lắc đầu một cái, tự trách bản thân mới sáng sớm đã có những suy nghĩ lung tung, bèn đứng lên dọn dẹp đồ đạc ở cái bàn bên cạnh.
Trên bàn để tán loạn một số loại thuốc, nhiệt kế, dụng cụ y tế, cô đem những thứ này đều bỏ vào bên trong hộp cấp cứu.
Dọn dẹp sạch sẽ xong cái bàndiendanlequydon.com, lúc này cô phát hiện phía dưới giống như để một tấm hình, vì vậy Tô Hồng Tụ cũng không suy nghĩ nhiềudiendanlequydon.com, tiện tay cầm lên nhìn.
Trong hình là một đôi giống như kim đồng ngọc nữ. Nam chính Mạnh Tư Thành thời đại học, mặc đồ cử nhân, mỉm cười nhìn ống kínhdiendanlequydon.com, mà nữ sinh bên cạnh mặc váy màu hồng, hơi nghiêng người dựa vào Mạnh Tư Thành, đồng thời tay cô ấy còn nắm vào cánh tay của Mạnh Tư Thành, nhìn ống kính cười thật tươi.
Nữ sinh kia, mấy ngày trước cô đã gặp Đàm Tư Tư.
Trong lòng Tô Hồng Tụ như bị nhéo một cái, mấy ngày trước, anh còn đưa cô ấy về nhà, hai người rất hợp nhau, xem ra thật xứng đôi. Mà hôm nay, lúc Mạnh Tư Thành ngã bệnh, tại sao anh phải lấy ra hình của cô ấy đây?
Lúc này Tô Hồng Tụ không biết trong lòng cô đang có cảm giác gì? Là ghen tỵ sao? Chẳng phải cô đã sớm biết rồi sao, hơn nữa cô đã quyết định cùng Tôn Kiến Nghiệp chính thức tìm hiểu, tương lai kết hôn rồi cùng nhau sống hạnh phúc sao?
Nhưng nếu không phải là ghen tỵ, thì tại sao tim cô lại cảm thấy đau đớn khó chịu là cái gì đây?
Tô Hồng Tụ chăm chú nhìn tấm hình kia, chăm chú nhìn trong hình một đôi kim đồng ngọc nữ, trong khoảnh khắc, cô chợt hiểu ra một điều, cái loại cảm giác chờ đợi mơ hồ trong lòng cô đối với Mạnh Tư Thành, thì ra là yêu.
Thì ra, cô yêu Mạnh Tư Thành sao?
Nếu không phải là yêu, tại sao tim sẽ đau đến mức dường như không cách nào hô hấp, nếu không phải là yêu, tại sao sự ghen tỵ trong lòng cô giống như một con dao đang cắt tim của cô vậy?
Cô như cái xác không hồn từ từ đi xuống cầu thang, đi đến phòng khách, ngơ ngác ngồi ở ghế sa lon .
Sau này cô nên làm gì đâydiendanlequydon.com?
Tình yêu, thực quý giádiendanlequydon.com, cô nên đi tranh thủ sao? Nếu như đi tranh thủ, cô dùng cái gì đi tranh thủ?
Trong đầu cô không ngừng nhớ lại hình ảnh cô gái có nụ cười ngọt ngào trong ảnh, còn có nụ cười nhàn nhạt của Mạnh Tư Thành, tim cô sớm đã rơi vào một mảnh lạnh lẽo.
Cô không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâuDĐLQĐ, chỉ biết trời bên ngoài dần sáng lên, mà chân tay của cô cũng hơi cứng ngắc.
Cuối cùng giữa một mảnh mờ mịt, cô miễn cưỡng đứng lên, tự nhủ với bản thân, tình yêu đối với cô có lẽ quá mức xa xỉDĐLQĐ, vì yêu mà bất chấp tất cả theo đuổi hiển nhiên cũng không phải chuyện Tô Hồng Tụ sẽ làm.
Cô còn có mẹ già ở đang chờ côDĐLQĐ, cô còn cần tự trang trải cuộc sống của mìnhDĐLQĐ, một cuộc sống bình thường và hạnh phúc.
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ cố gắng đem phần tình yêu này mai táng ở trong lòng, cô sẽ cố gắng đi tìm hiểu những điểm tốt đẹp của Tôn Kiến Nghiệp, tương lai nếu thấy hợp lý để kết hôn, thì cô muốn cố gắng làm một người vợ người mẹ tốt.
Cho dù không có tình yêu, cô cũng có thể hạnh phúcDĐLQĐ, người bình thường lấy được hạnh phúc bình thường.
Lúc cô đang mờ mịt đứng lên, định phòng bếp xem một chút thì cửa chính bị mở ra, một người phụ nữ trung niên nhìn phúc hậu đi tới.
Người phụ nữ trung niên thấy cô, hơi kinh ngạc, ngay sau đó lễ phép tự giới thiệu bản thân là người giúp việc cho nhà họ Mạnh, gọi dì Quách. Tô Hồng Tụ vội vàng mỉm cười chào hỏi, nói cô là nhân viên công ty của Mạnh Tư Thành, Mạnh Tư Thành ngã bệnh, tới đây chăm sóc một chút.
Dì Quách kinh ngạc quan sát Tô Hồng Tụ lần nữa, mà Tô Hồng Tụ dưới loại ánh mắt muốn tìm tòi quan sát cảm thấy không được tự nhiênDĐLQĐ, hơn nữa cả đêm cô không được nghỉ ngơi tốt, xác thực có hơi mệt, liền vội nói tình hình hiện tại của Mạnh Tư Thành, cũng nói cho dì Quách biết trong phòng bếp có cháo, lát nữa phiền bà mang tới cho Mạnh Tư Thành.
Ánh mắt của dì Quách vẫn mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tô Hồng Tụ nghĩ nếu dì giúp việc đã đếnDĐLQĐ, cô cũng không cần thiết ở lại đây nữa, nhẹ nhàng lên tầng, lấy áo khoác và túi xách, vội vàng xuống tầng rời điDĐLQĐ.