Anh, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 15


Chương trước Chương tiếp

Lớn tiếng nói, hình như có điều không đúng a!

Thư ký, đây là một nghề nghiệp hoàn toàn khác.

Tô Hồng Tụ chưa bao giờ nghĩ loại người không đủ cơ trí, không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không biết nói những lời nịnh nọt thế mà có một ngày trở thành thư ký, hơn nữa còn là một thư ký cho Tổng giám đốc quản lý gần 300 nhân viên.

Chỉ là, nếu làm, sẽ phải làm cho thật tốt, đây là phương châm làm việc của Tô Hồng Tụ, cũng là cách đối nhân xử thế của cô.

Hiện tại Tô Hồng Tụ đang làm việc ở trong phòng làm việc của Mạnh Tư Thành, đây là yêu cầu của Mạnh Tư Thành đưa ra. Nguyên văn câu nói như sau:"Cô là thư ký của tôi, giúp tôi xử lý các vấn đề trong công việc, dĩ nhiên phải ở trong phòng làm việc của tôi."

Câu nói đó cỡ nào thể hiện phong cách của Mạnh Tư Thành a, cỡ nào đáng tin a! Cho nên khiến Tô Hồng Tụ ngoan ngoãn thu thập đồ đạc, không nói hai lời đem đến phòng làm việc của Mạnh Tư Thành.

Trên đường đi tự nhiên không thiếu những ánh mắt kỳ quái của người khác, ngay cả ánh mắt của mấy vị trưởng phòng cũng khác lạ, nghi ngờ, khẩn trương, còn có các loại ghen tỵ, thậm chí còn có ghé tai nói chuyện to nhỏ, thật là đủ loại đặc sắc riêng.

Mạnh Tư Thành đã sớm đoán được những điều này, nên đã có một khóa giáo dục tư tưởng đối với Tô Hồng Tụ, anh nó hai người là bạn học cũ, cô không giúp anh thì ai giúp đây? Nếu cô thật sự muốn giúp đỡ anh, nhất định phải thừa nhận được ánh mắt của người khác đối với cô, anh còn nói cô không cần phải quá để ý cái nhìn của người khác chỉ cần biết cố gắng giúp đỡ anh như thế nào là được. . . . . . Anh nói xong khiến Tô Hồng Tụ cảm thấy trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người vậy trước phải chịu đựng các loại ánh mắt của người khác đồng thời vứt bỏ những lời nói linh tinh của họ chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ vị Tổng giám đốc Mạnh Tư Thành vĩ đại thôi.

Sau đó, Mạnh Tư Thành triệu tập quản lý của các phòng, nói ra chuyện này để trưng cầu ý của mọi người, quản lý các phòng nghe xong rối rít bày tỏ đồng ý nói: "Tổng giám đốc xác thực cần một người thư ký." , cũng rối rít lên tiếng bày tỏ sẽ ủng hộ và phối hợp với thư ký của Tổng giám đốc.

Như thế, vốn chỉ là một tiểu tốt trong công ty, trong nháy mắt Tô Hồng Tụ từ gầ rừng bay lên làm phượng hoàng, trở thành người đắc lực nhất và được tin tưởng nhất ở bên cạnh người có địa vị cao nhất trong công ty. Thậm chí, khi Mạnh Tư Thành không ở công ty, tất cả sự vụ trước tiên có thể báo cáo cho Tô Hồng Tụ - Tô thư ký sẽ tập hợp sửa sang lại và kịp thời đem chuyện quan trọng báo cáo cho Tổng giám đốc .

Mà Mạnh Tư Thành cũng thay đổi thói quen, mỗi tuần có năm ngày làm việc sẽ có hai ngày anh sẽ tới DMC.

Những ngày Mạnh Tư Thành không đến làm, sẽ gọi điện thoại cho Tô Hồng Tụ, nghiêm túc nghe Tô Hồng Tụ cẩn thận tỉ mỉ báo cáo công việc, sau đó bắt đầu đưa ra các loại chỉ thị bảo Tô Hồng Tụ làm cái này cái nọ, Tô Hồng Tụ liên tiếp đồng ý, cũng nghiêm túc ghi vào sổ tay.

Mạnh Tư Thành sau khi giải quyết xong công việc, giống như vẫn chưa thỏa mãn, không nói cái gì, nhưng cũng không cúp điện thoại.

Vì vậy, Tô Hồng Tụ không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Tổng giám đốc, xin hỏi còn chuyện gì nữa không?" Tô Hồng Tụ là một người rất nghiêm túc, cô cảm thấy cô là thư ký của anh, thì phải tuân theo quy định, hiện tại không thể giống như trước đây mở miệng lại gọi thẳng tên Mạnh Tư Thành được.

Mạnh Tư Thành nghe được giọng điệu kính cẩn đối với tổng giám đốc của Tô Hồng Tụ, nhất thời lời muốn nói đều nói không ra, chỉ có thể từ tốn nói: "Không có việc gì, cô tiếp tục làm việc đi." Sau đó cúp điện thoại.

Tô Hồng Tụ cũng không để ý, cô cảm thấy không hiểu được suy nghĩ của Mạnh Tư Thành. Suy nghĩ của anh nếu dễ dàng để cho người khác biết, có thể làm được đến chức Tổng giám đốc sao? Cho nên sau khi Mạnh Tư Thành cúp điện thoại, Tô Hồng Tụ cũng không suy nghĩ gì, cầm lên sổ tay, tiếp tục nghiêm túc sắp xếp công việc.

Mạnh Tư Thành mỗi tuần hai ba ngày đi làm ở đây, không thể thiếu hội nghị thường kỳ mười giờ sáng, vì vậy thư ký Tô Hồng Tụ cũng theo đi họp, dường như trở thành một thành viên không lớn không nhỏ trong công ty .

Thật may trước kia khi Tô Hồng Tụ làm việc ở công ty gia đình trong năm năm ngoài làm công việc kế toán, đồng thời còn kiêm nhiệm công việc thư ký, văn thư, vì vậy hiện tại cô làm thư ký chẳng những không có lỗi, ngược lại còn làm rất quy củ rõ ràng. Điều này khiến các vị trưởng phòng lau mắt mà nhìn, cũng làm cho Mạnh Tư Thành kinh ngạc.

Mạnh Tư Thành sau khi kinh ngạc, thì hiểu ra. Thật ra Tô Hồng Tụ cũng không ngốc, chỉ là tính cách của cô hơi hướng nội, bởi vì hướng nội mà có vẻ vụng về. Chỉ cần cho cô cơ hội, từ từ , nhờ tính cách tỉ mỉ cô có thể làm tốt rất nhiều chuyện. Nghĩ tới đây, khóe môi của Mạnh Tư Thành từ từ hiện lên một nụ cười.

Tô Hồng Tụ khi bắt đầu công việc làm thư ký thật ra cũng luống cuống tay chân, nhưng sau đó dần dần trở nên thuận buồm xuôi gió . Bởi vì cô phát hiện, bất luận làm ở vị trí một viên chức nhỏ hay làm ở vị trí một thư ký Tổng giám đốc, thì cô đều làm cùng một công việc. Trước kia cô sửa sang lại tài liệu cũ, hiện tại chuyển sang sửa sang và tập hợp lại các loại tin tức của các phòng hoặc của quản lý các phòng báo lên. Mặc dù nội dung công việc so với trước kia rộng hơn, số liệu phức tạp hơn, tình huống cũng phức tạp, nhưng rốt cuộc chỉ cần chăm chỉ chú ý, từ từ quen thuộc, thì vẫn có thể làm tốt. Huống chi, cô cũng không cần phải là người đưa ra các quyết sách quan trọng, cô chỉ cần đem phân loại các loại báo cáo rõ ràng rồi báo lại cho Mạnh Tư Thành là được.

Mà trong phương diện quan hệ giữa người với người thì sao, Tô Hồng Tụ cũng có bước đột phá to lớn. Trước kia cô cẩm thấy quản lý của các phòng đều cao cao tại thượng, hôm nay xem ra cũng chỉ là người bình thường thôi. Vì vậy dần dần cô ít đi tâm trạng lo lắng và khẩn trương trước kia, từ từ trở nên bình tĩnh thong dong.

Mạnh Tư Thành rất hài lòng trước những thay đổi của Tô Hồng Tụ, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô giống như càng ngày càng gần.

Thật ra văn phòng luật bên kia cực kì bận rộn, nhưng anh vẫn cố gắng mỗi tuần rút ra thời gian để đến công ty DMC, thậm chí có thời điểm anh còn đem công việc của văn phòng luật mang đến bên này làm.

Anh bảo người ta sắp xếp thêm một cái bàn ở trong phòng làm việc của anh, để cho Tô Hồng Tụ ngồi làm việc ở đó. Vì vậy mỗi lần anh ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính trên bàn làm việc, vừa đúng có thể nhìn thấy Tô Hồng Tụ chăm chỉ cúi đầu đang thay anh viết tài liệu gì đó, hoặc là đang đọc báo cáo hay hợp đồng.

Lúc đó, trong lòng anh luôn có một loại cảm giác ấm áp khó nói, giống như trở lại rất nhiều năm trước, thỉnh thoảng anh từ bài thi của mình ngẩng đầu lên, là có thể thấy bộ dạng của Tô Hồng Tụ đang chăm chỉ học tập.

Mặc dù Tô Hồng Tụ là một người nghiêm túc, nhưng ánh mắt của Mạnh Tư Thành nhìn cô chằm chằm thật lâu, rõ ràng đến mức người chậm lụt như Tô Hồng Tụ giống như cảm thấy cái gì, nên nhìn lại hướng Mạnh Tư Thành .

Tô Hồng Tụ thấy Mạnh Tư Thành đang nhìn cô, nên nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì không? Mạnh tổng giám đốc."

Lần đầu tiên Mạnh Tư Thành ở trước mặt Tô Hồng Tụ cảm thấy lúng túng và luống cuống, anh vừa ho nhẹ vừa nói: " Không có việc gì, sắp tan việc, tôi muốn đưa cô về nhà thôi."

Tô Hồng Tụ khẽ gật đầu một cái. Chỉ cần Mạnh Tư Thành đến DMC bên này, anh sẽ đưa cô về nhà sau khi tan việc. Mặc dù cô cảm thấy rất không ổn nhưng người luôn không có quyền lên tiếng và quyền phản bác đã thành thói quen nên cô không có ý kiến.

Mạnh Tư Thành ngưng mắt nhìn Tô Hồng Tụ tâm trạng anh hơi do dự, nhàn nhạt hỏi: "Được không?"

Dĩ nhiên không sao, cho nên Tô Hồng Tụ nhẹ nhàng gật đầu một cái.

==Mạnh Tư Thành rất hài lòng, tắt máy tính, sau đó hạ lệnh nói: "Đi thôi, tan việc rồi."

Tô Hồng Tụ không hiểu"A" một tiếng nói: "Nhưng bây giờ chưa đến thời gian tan việc mà, tôi còn chưa làm xong việc." Hiện tại mới năm giờ, mà Tô Hồng Tụ còn muốn xem thêm một bản báo cáo nữa. Những báo cáo kia, đều là bạn học Mạnh Tư Thành muốn xem .

Nhưng Mạnh Tư Thành dĩ nhiên không cho phép cô nghi ngờ anh, dứt khoát nói: "Tan việc." Nói xong, đem laptop đóng lại, bỏ vào túi xách của anh.

Tô Hồng Tụ là thư ký, để xứng chức thư ký có phải hay không điều đầu tiên là phải nghe theo lời nói của Tổng giám đốc? Cho nên cô cũng không kiên trì, vội vàng thu thập bàn làm việc rồi đi theo Mạnh Tư Thành đi ra ngoài. Dù sao ngày mai Mạnh Tư Thành không nhất định sẽ đến đây, lúc đó cô tăng ca làm việc cũng giống nhau.

Trong xe âm nhạc vẫn nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Mạnh Tư Thành nghiêm túc lái xe, Tô Hồng Tụ ngồi ở vị trí bên cạnh anh.

Đang đi, trong túi của Tô Hồng Tụ vang lên tiếng nhạc. Tô Hồng Tụ vội vàng mở túi xách ra, là mẹ cô gọi. Vừa nghe máy mẹ cô nói đã nhờ dì nào đó giới thiệu đối tượng cho Tô Hồng Tụ, người kia cũng làm việc ở thành phố S, nhà cũng khá giả, ngoại hình không tồi, bà muốn Tô Hồng Tụ có thời gian thì liên lạc một chút với người ta.

Tô Hồng Tụ đột nhiên cảm thấy rất lúng túng, giơ tay lên che lấy điện thoại di động, trộm nhìn Mạnh Tư Thành một chút, chỉ thấy anh vẫn đang chuyên tâm lái xe, hình như cũng không chú ý tới cô.

Tô Hồng Tụ vội vàng nhỏ giọng nói với điện thoại di động: "Mẹ à, hiện tại con đang bận, khi nào con về đến nhà thì nói sau nhé, bái bai." Nói xong vội vàng cúp điện thoại.

Không biết vì sao, Tô Hồng Tụ cảm thấy để cho Mạnh Tư Thành nghe được chuyện cô vội vã đi xem mắt thì rất lúng túng, nhưng cô nhìn dáng vẻ của Mạnh Tư Thành, hình như không nghe được chuyện này. Thật may mặc dù điện thoại di động của cô đã là đồ cổ nhưng hiệu quả cách âm thế nhưng không tệ!

Mạnh Tư Thành thực sự không nghe được giọng nói của đầu kia điện thoại, nhưng anh nghe được lời nói của Tô Hồng Tụ, bèn hỏi: "Là mẹ cô gọi à?"

Tô Hồng Tụ cười nói: "Đúng vậy a."

Mạnh Tư Thành gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Mẹ cô nói chuyện gì vậy ?" Để cho cô vội vàng cúp điện thoại, hơn nữa giống như đang đi làm trộm vậy.

Tô Hồng Tụ cúp điện thoại, cẩn thận đem điện thoại đồ cổ cất vào túi, lúc này mới trả lời nói: "Cũng không có chuyện gì, chỉ dặn dò chú ý an toàn về nhà sớm thôi." Tô Hồng Tụ không muốn nhắc tới chuyện đi xem mắt ở trước mặt của Mạnh Tư Thành, cho nên liền nói dối lấp liếm cho qua, giọng nói cũng có chút lo lắng.

Mạnh Tư Thành lại không chú ý tới giọng nói hơi không tự nhiên của Tô Hồng Tụ, anh bị một chuyện khác hấp dẫn đi lực chú ý nên hỏi: "Cái điện thoại này của cô thoạt nhìn rất cũ rồi, mua từ lúc nào vậy?"

Tô Hồng Tụ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Lúc tôi tốt nghiệp đại học."

Tô Hồng Tụ tốt nghiệp từ bảy năm trước, cho nên cái điện thoại di động này đi theo cô bảy năm rồi ???

Mạnh Tư Thành nhìn Tô Hồng Tụ đem chiếc điện thoại di động đã loang lổ bỏ vào túi xách, không nói gì, quay đầu tiếp tục lái xe.

XOX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OX¬OOXO

Ngày thứ hai, Tô Hồng Tụ phát hiện trên bàn làm việc của cô nhiều hơn một chiếc điện thoại iphone hoàn toàn mới.

Điều này khiến cô rất ngạc nhiên, cô nghi ngờ hỏi người đã hai ngày liên tiếp đến đây đi làm : "Đây là cái gì?"

Mạnh Tư Thành đang thảo luận với Quách Tứ về vụ án mới nhận trên ở msn, nghe được câu hỏi của cô đầu cũng không ngẩng lên anh chỉ nói: "Điện thoại mới của cô."

"Tôi sao?" Tô Hồng Tụ hoàn toàn kinh ngạc hỏi lại.

"Đúng vậy, xét thấy thư ký của tôi vất vả bận rộn với công việc vả lại thường xuyên cần liên lạc với tôi, cho nên tôi nghĩ thư ký của tôi nên trang bị một công cụ truyền tin hoàn toàn mới ." Mạnh Tư Thành vừa gõ bàn phím, không ngẩng đầu lên vừa giải thích một hồi, anh nói xong Tô Hồng Tụ vẫn tiếp tục á khẩu không trả lời được.

"Nhưng. . . . . ." Tô Hồng Tụ cảm thấy có cái gì không đúng.

"Nhưng mà cái gì?" Mạnh Tư Thành không đợi cô nói tiếp, lập tức hỏi ngược lại.

"Nhưng tôi không biết dùng . . . . . ." điện thoại Tô Hồng Tụ dùng trước kia là loại điện thoại có chức năng đơn giản nhất, iphone cô chỉ nhìn người khác cầm qua, còn cô chưa từng có dùng qua.

Mạnh Tư Thành trong lúc cấp bách cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, cười nhạt nói: "Cô có thể học dùng, bên trong có sách hướng dẫn."

Nói xong anh tiếp tục cúi đầu bận rộn, mở ra một văn bản khác xem xét, vừa nhìn vừa nói: "Cái điện thoại di động cổ kia cũng sắp hỏng rồi. Ngược lại, cái điện thoại di động này trong mỗi tháng sẽ tự động được nạp vào hai trăm đồng, là phúc lợi của công ty."

"À? Như vậy sao được?" Tô Hồng Tụ nhất thời cảm giác cô giống như được chiếm tiện nghi rất lớn.

Mạnh Tư Thành nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ thư ký không cần gọi điện thoại để báo cáo cho Tổng giám đốc là tôi sao? Chẳng lẽ làm một thư ký vạn nhất gặp phải tình huống khẩn cấp, vào buổi tối hoặc Chủ nhật cô không cần dùng di động để gọi sao? Nhớ, đây không chỉ là phúc lợi, mà còn là một loại trách nhiệm."

Mạnh Tư Thành giọng nói nhẹ nhàng, lại mang đạo lý nặng ngàn cân, anh nói xong Tô Hồng Tụ không lời nào để nói, Tô Hồng Tụ cảm giác nếu cô không nhận cái điện thoại di động này quả thực là không tận tâm không xứng trách nhiệm của một người thư ký!

Cho nên Tô Hồng Tụ chỉ có thể thử dò xét cầm lên chiếc điện thoại di động nặng trĩu mang theo hơi thở mới, sau đó mở ra sách hướng dẫn thăm dò các chức năng của nó.

Mạnh Tư Thành giương mắt thấy Tô Hồng Tụ mở ra chiếc điện thoại di động kia, tay anh đang cầm con chuột khẽ ngừng, giống như lơ đãng nói: "Số di động của tôi, đã được lưu vào rồi."

Hơn nữa, anh còn đặt mình ở vị trí người liên lạc quan trọng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...