Anh Có Thành Kiến Với Hệ Thống Tai Mèo À?

Chương 1:


Chương tiếp

Một cánh tay dính đầy bùn đất trộn lẫn máu đen chụp lấy chốt cửa xe.
Chủ cánh tay này hơi do dự, ngón tay chần chừ buông ra, suy nghĩ muốn lập tức leo lên xe bỏ chạy và quay lại cứu người biến thành hai người chibi đánh nhau ì xèo trong đầu, khó phân thắng bại.
【 Ký chủ Giang Trạc. 】
Thanh âm máy móc của hệ thống bình tĩnh xuất hiện trong đầu hắn.
【 Thời gian còn ba phút, thoát khỏi vùng cấm số 306 là hoàn thành nhiệm vụ. 】
Hệ thống dừng lại một chút, dường như hiểu điều hắn băn khoăn, thanh âm máy móc dịu xuống.
【 Anh không cần quá lo lắng. Người cứu anh là ký chủ Quý Ỷ Nguy, thuộc hệ thống không gian vô hạn với kinh nghiệm dày dặn – Hệ thống số 2333, thuộc nhóm hệ thống thứ hai, cũng là đại tiền bối của tôi.】
【Tổ hợp như vậy nắm trong tay sức mạnh, đạo cụ và số tích điểm cao đến mức chúng ta khó có thể tưởng tượng. Nhất định họ sẽ an toàn thoát ly.】
Trước mặt thâm niên giả, một người mới và một hệ thống mới như họ chẳng khác gì bọn trẻ con. Người trưởng thành sẽ không cần trẻ con giúp đỡ, thâm niên giả càng không cần người mới cứu viện.
* Thâm niên giả: Người giàu kinh nghiệm, người lâu năm.
Nhưng mà, vì đối phương không cần nên cứ thế không báo đáp, không cứu giúp gì ư?
【Trình tự logic của tôi kết luận rằng, không cần.】
Mãi đến khi âm thanh máy móc của hệ thống vang lên lần thứ hai, Giang Trạc mới phát hiện bản thân đã bất giác nói vấn đề trong lòng thành tiếng, hệ thống cũng nghiêm túc đáp lại.
Giang Trạc cắn răng, dùng sức kéo cửa xe, xoay chìa khóa khởi động chiếc xe. Lốp xe ma sát trên mặt đất cát bụi, chiếc xe việt dã cũ nát quay đầu, chạy cắm đầu vào sâu trong vùng cấm.
Ba phút vô cảm đếm ngược, sau khi đâm văng không biết bao nhiêu xác chết thí nghiệm hư thối dọc đường, lực phản chấn làm người ta ê hết cả răng, rốt cuộc Giang Trạc cũng lái xe về đến trung tâm vùng cấm. Thời gian đếm ngược chỉ còn một nửa, hắn kéo mở cửa xe ghế phụ, hét ra ngoài…
“Quý tiên sinh! Mau lên xe!!!”
Một thanh niên tóc ngắn màu vàng trà đang đứng ở đình viện.
Vùng cấm số 306 nằm trên một sa mạc lớn hoang vắng, đá vụn đầy đất, khí hậu khô hạn. Giữa hoàn cảnh cực đoan như vậy, trung tâm vùng cấm lại có một vườn hoa đào rậm rạp. Cánh hoa đào mỏng manh diễm lệ, thiên chân vô tà, quả là sự châm chọc cùng cực với sở thực nghiệm cực kỳ tàn ác trong vùng cấm số 306.
Chàng thanh niên dứng dưới tán hoa, đôi mắt màu đen thẫm, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, tay cầm kéo chuyên dùng cắt tỉa làm vườn, đang cẩn thận chọn lựa mấy nhành hoa.
Anh đã chọn được một đóa ưng ý, vì thế giơ kéo cắt chạc cây đó xuống. Thời gian đếm ngược không ngừng trôi, kỳ hạn thoát khỏi đây đã sát nút, nhưng thần sắc của anh vẫn vô cùng thong thả, thậm chí trên mặt còn mang nét cười, nâng nhành hoa kiều diễm đến gần môi.
Anh hôn đóa hoa ấy dưới mái đình.
【… Là tôi phát hiện đó! Tôi nói rồi mà hoa này siêu đẹp!】
Trong ý thức của anh, một thanh âm lảnh lót vang lên, nó không giống hệ thống vô cảm, ngược lại như người bạn hoạt bát hơn. Chủ nhân thanh âm thông qua thị giác của Quý Ỷ Nguy, thưởng thức nhành hoa đào xinh đẹp một lát, tầm nhìn rộng lớn làm nó phát hiện chiếc xe việt dã cùng Giang Trạc sắp gấp chết.
【Quý Ỷ Nguy, người mới thế mà quay lại cứu chúng ta kìa! Đúng là một đứa trẻ ngoan!】
【Tôi còn đang tính đợi còn một phút sẽ nhắc anh rút lui, người mới đến vừa lúc lắm, chúng ta lên xe đi?】
Quý Ỷ Nguy sẽ không phản đối ý kiến của hệ thống nhà mình. Anh dung túng cười cười, gom hoa thành một bó, phi thân về phía xe việt dã.
Xe việt dã tăng tốc chạy băng băng trên sa mạc rộng lớn, thỉnh thoảng cán trúng đá vụn làm buồng xe rung lắc một chút. Lái xe Giang Trạc nhìn đồng hồ đếm ngược từng giây, từng giây. Hắn tính toán kiểu gì cũng thấy bọn họ không kịp rời vùng cấm số 306 trước thời hạn, nghĩa là nhiệm vụ của họ sẽ thất bại.
Ánh mặt trời chói mờ mắt, mồ hôi ướt đẫm lưng hắn.
Quý Ỷ Nguy ngồi bên cạnh tựa hồ không lo lắng chút nào, anh nghe lời âm thanh nhẹ nhàng trong đầu chỉ đạo, dùng tờ báo làm mũ che nắng nửa mặt, cơ thể thả lỏng nằm trên ghế. Thời gian đếm ngược dần về không, Giang Trạc sợ đến mức run cả môi, Quý Ỷ Nguy hơi hơi nâng mi mắt, đột nhiên hỏi một câu.
“Mấy giờ rồi?”
【 13 giờ 39 phút 38 giây. 】
“13 giờ 39 phút 40 giây.”
Giang Trạc dù sợ đến phát run vẫn cố gắng báo số giây cụ thể, cùng lúc với hệ thống. Báo xong thời gian, hắn thoáng thấy Quý Ỷ Nguy khẽ xụ miệng, như thể mất hứng vì thời gian quá dài.
Giây tiếp theo, một tiếng nổ mạnh bỗng vang lên từ phía sau, mạnh đến mức sức gió nóng lan đến tận cái xe hở mui của họ. Giang Trạc phanh gấp xe, chiếc xe hở mui phát ra tiếng thắng xe chói tai, vất vả lắm mới chịu dừng.
Giang Trạc quay đầu lại, tiếng nổ vang liên tục không ngừng, khói đặc cuồn cuộn bốc lên trời, mấy thể thí nghiệm hư thối kêu rên vang vọng khắp sa mạc.
Vùng cấm số 306 —— bị hủy diệt.
Chạy thoát —— thành công.
Giang Trạc ngu luôn, hắn quay đầu về, biểu tình không thể tin nổi đầy mặt, dư quang liếc sang Quý Ỷ Nguy bên cạnh. Hắn ngơ ngẩn mà nhìn độ cung khóe miệng Quý Ỷ Nguy một lần nữa trở về ban đầu, rồi nhếch lên biểu thị niềm vui nho nhỏ, nhất thời lông tơ của hắn dựng đứng.
—— là Quý tiên sinh.
—— tất cả là do Quý tiên sinh sắp đặt.
Đúng rồi, bọn họ không chỉ có cách thoát khỏi vùng cấm số 306 để thành công chạy trốn. Vùng cấm bị phá hủy cũng đồng nghĩa với việc chạy thoát thành công.
Hai hệ thống đồng thời phát thông báo trong đầu ký chủ, cái sau rõ ràng hoạt bát hơn hẳn.
【 nhiệm vụ hoàn thành, thành công chạy thoát. 】
【 nhiệm vụ hoàn thành, thành công chạy thoát! 】
【 tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%】
【 tiến độ hoàn thành nhiệm vụ: 100%】
【 số thể thí nghiệm cứu được: 2】
【 số thể thí nghiệm cứu được: 300】
【 tiến độ thăm dò bản đồ: 30%】
【 tiến độ thăm dò bản đồ: 100%】
【 số lượng nhiệm vụ nhánh hoàn thành: 0】
【 số lượng nhiệm vụ nhánh hoàn thành: 17】
【 tổng điểm đạt được: 320】
【 tổng điểm đạt được: 30000】
【 điểm khen thưởng (hỗ trợ người mới): 5000】
Hệ thống Giang Trạc đã đọc xong, thanh âm trong đầu Quý Ỷ Nguy vẫn còn kêu “tít tít”. Bởi vì nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, trừ điểm khen thưởng nhiệm vụ nhánh, còn được thêm điểm thăm dò và điểm giúp đỡ người mới. Quý Ỷ Nguy nghe thanh âm trong đầu đọc một loạt điểm khen thưởng, vui đến mức lộ nguyên hình kêu “meow meow”.
Quý Ỷ Nguy cũng cười theo.
“Tháng này đạt chỉ tiêu nhánh rồi nhỉ?’
Nếu không phải vì nhiệm vụ nhánh, vì suy nghĩ cho phần trăm của Tam Tam, Quý Ỷ Nguy đã chọn thế giới có độ khó và tích điểm cao, chứ không phải “vùng cấm số 306” với số lượng lớn nhiệm vụ lẻ tẻ.
【 Meow! Đủ rồi! 】
Hệ thống số 2333 tiếp tục lộ bản chất, cậu lăn lộn cao hứng được một lát thì ngồi dậy tập hợp văn kiện, chuẩn bị kết toán thế giới này.
【 Tôi muốn kết toán, rồi đưa anh trở về luôn. 】
Đuôi lông mày Quý Ỷ Nguy mang theo ý cười.
“Được, tôi chờ cậu tại cổng khu vực hòm đồ.”
Trong một ô vuông không gian nhỏ hẹp tầm một mét khối, xung quanh là lớp kính trong suốt không góc chết, một quả cầu máy tai mèo không chân đang ngồi ở giữa. Quả cầu meo meo toàn thân tròn vo màu đen, trông như phát minh khoa học kỹ thuật tiên tiến, phần mặt là màn hình điện tử hình tròn, có hai hình chữ nhật dựng thẳng chớp chớp như đôi mắt, hai cái tai mèo trên đỉnh đầu hơi nhúc nhích.
Nghe Quý Ỷ Nguy nói, đôi mắt điện tử dựng đứng biến thành vòng cung nửa hình tròn, cười tít mắt.
【Quá tốt.】
Cậu vui sướng trả lời anh.
【Chúng ta hẹn nhau ở cổng hòm đồ nhé! 】
Liên lạc xong với Quý Ỷ Nguy, hệ thống số 2333 hạnh phúc đếm số tích điểm, mở tin nhắn trên kênh hệ thống lân cận.
【Tiền, tiền bối!】
Là âm thanh lo lắng đến từ hệ thống số 6666, hệ thống của Giang Trạc, cũng là hệ thống mới toanh. Đây là thế giới đầu tiên nó mang ký chủ đi làm nhiệm vụ. Giọng hiện tại của nó khác hẳn lúc nói chuyện với Giang Trạc, sinh động hơn, cũng ngây ngô hơn.
Hệ thống số 2333 nghe ra được sự lo lắng của nó, cười cười.
【 đừng lo, dù là hệ thống mới, lần này em đã làm rất tốt! 】
Trên màn hình hệ thống số 6666, hai con mắt dựng đứng biến thành đôi mắt ngập nước.
【 cảm ơn tiền bối và ký chủ của tiền bối đã giúp em hu hu hu! 】
【 không sao không sao ~ Em không có kinh nghiệm mang ký chủ rời thế giới nhiệm vụ nhỉ? Tôi làm mẫu đắt em rời đi rồi, em nhớ chú ý cách chúng tôi thao tác nha! 】
【 vânggg!!! 】
Dưới ánh nắng chói chang của sa mạc, chiếc xe việt dã chở hai người biến mất trong nháy mắt. Một đợt gió nóng thổi qua, vùng cấm số 306 nơi xa vẫn đang bốc khói đen cuồn cuộn cùng các thể thí nghiệm mang đầy tội ác, đều bị vụ nổ chôn vùi.
Tất cả nhiệm vụ thế giới này đã hoàn thành, đống tích điểm bị ép khô sạch sẽ, tương lai sẽ không còn hệ thống và ký chủ khác tới đây.
【 ký chủ sử dụng năng lực phong ấn…】
【phong ấn thành công!】
【di dời thành công!】
【ký chủ Quý Ỷ Nguy mang theo đồ vật thuộc thế giới nhỏ 150, trừ 1500 tích điểm.】
Ký chủ kết thúc công việc, hệ thống thì còn lâu mới xong. Lúc này trong ô vuông không gian nho nhỏ, hệ thống 2333 đang bị mệnh lệnh của chủ hệ thống oanh tạc.
【 hệ thống số 2333, lập tức báo cáo toàn bộ thông tin kết toán tiểu thế giới! 】
Làm, làm, lập tức làm liền……
【 hệ thống số 2333, bảo đảm kỹ năng phong ấn của ký chủ không bị sai sót! Điều chỉnh tham số! 】
Được, được, làm liền làm liền, mệt chết đi được…
【 hệ thống số 2333, phiếu mua bán đạo cụ lần này điền đúng chưa? Sau khi kiểm tra đối chiếu, phát hiện định dạng ghi của phiếu nhập kho lần trước có sai sót, lập tức dành ra vài phút điều chỉnh ngay!】
Hệ thống 2333: “……”
【 hệ thống số 2333! Hệ thống số 2333! 】
Hệ thống 2333: “……”
Lãnh đạo nói nhảm nhiều quá.
Người ta đang gấp thì đừng có lôi chuyện cũ ra bàn!
Nó “tạch” một cái kéo cái tai mèo bên trái dùng để nhận thông tin từ chủ hệ thống xuống, thế giới lập tức trở nên an tĩnh. Hệ thống 2333 lặng lẽ nhanh chóng sửa lại các bảng biểu và số liệu hiện có, nộp cho chủ hệ thống, gắn tai mèo về vị trí cũ.
Chủ hệ thống bên kia không phát ra tiếng nào.
Hì hì.
Sự thật chứng minh, không nghe lãnh đạo vô nghĩa đôi khi sẽ làm tăng hiệu suất công tác.
Vội vàng xử lý xong công việc hiện có, một mặt ô vuông không gian bật mở. Hệ thống số 2333 nổi lơ lửng cách sàn năm centimet, “Phiu” bay vèo ra ngoài, y như nhân viên văn phòng chờ đến giờ tan tầm, nóng lòng về nhà.
Rời ô vuông nho nhỏ, trước mắt hệ thống 2333 hiện ra cảnh tượng “khu hòm đồ” nhìn mãi riết quen…
Vô số ô vuông kim loại phát sáng, mỗi cái khoảng một mét khối, chồng chất từ mặt đất đến tận trần nhà. Các ô vuông không cố định mà liên tục di chuyển đan xen, giống như một khối rubik khổng lồ. Các quả cầu máy di chuyển đan chéo trên không bằng thanh trượt, thỉnh thoảng có các hệ thống giống quả cầu meo meo rời đi hoặc tiến vào ô vuông của mình.
Không gian chủ hệ thống có quy định, hệ thống chỉ được bay cách mặt đất tối đa hai mét, đối với nhóm hệ thống chỉ to bằng nắm tay mà nói, có cái giúp bay qua bay lại là tốt lắm luôn.
Nơi này quá bận rộn, quạnh quẽ, mỗi quả cầu máy đều gánh trên lưng nhiệm vụ kèm công trạng mà chủ hệ thống bàn giao, cố gắng hoàn thành, không thể lơi là.
Hệ thống 2333 ngây người trước cảnh tượng xung quanh một lát, nghĩ đến Quý Ỷ Nguy đang chờ mình ngoài cổng, nó vội vàng đáp xuống đất. Nó đang tính bay đi thì nghe phía sau bỗng có tiếng gọi truyền đến.
“Tiền bối! Tiền bối!”
Là hệ thống số 6666.
Dựa theo mệnh lệnh mới nhất chủ hệ thống tuyên bố, các hệ thống mới sinh cần hợp tác cùng ký chủ người mới vượt qua một thế giới nhiệm vụ, thì mới được vào khu vực hòm đồ. Là một hệ thống mới toanh, đây là lần đầu tiên nó vào khu vực hòm đồ, tuy sổ tay có giới thiệu một số thường thức, nhưng nó không quen dùng thanh trượt di chuyển trên cao, vất vả lắm mới đáp xuống mặt đất, bay tới trước mặt hệ thống số 2333.
“Tiền bối, cảm ơn anh đã giúp đỡ em ở thế giới trước.” Nó một lần nữa chân thành nói lời cảm ơn, tai mèo máy móc nhúc nhích, “Nếu không có anh, ký chủ và em đã không thể vào đây rồi.”
Hệ thống số 2333 cong mắt.
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì mấy, bọn tôi trợ giúp người mới cũng sẽ có điểm khen thưởng, rất là có lời!”
“Tuy nhiên bắt đầu từ thế giới tiếp theo, em phải tự mình nỗ lực rồi.”
Hệ thống số 6666 gật đầu thật mạnh, dùng ánh mắt kính ngưỡng nhìn hệ thống số 2333. Tuổi đời hệ thống thể hiện bằng con số đầu tiên, nó thuộc nhóm hệ thống thứ sáu mới sinh, mà tiền bối, là nhóm thứ hai lâu đời, còn trói định với một chủ kỷ ôn nhu tốt bụng, thật là lợi hại.
“Em còn muốn xin tiền bối chỉ bảo thêm kinh nghiệm.” Hệ thống số 6666 hơi ngại ngùng, “Khi nào tiền bối có thời gian rảnh ạ?”
Hệ thống 2333 nghe nó nói, có vẻ siêu cấp vui vẻ.
“Ngày mai tôi được nghỉ, đến lúc đó chúng ta có thể cùng đi ăn năng lượng bổ sung. Giờ trao đổi thông tin số liên lạc nào.”
Thêm xong số liên lạc, chậm trễ chút thời gian, vì tránh cho Quý Ỷ Nguy chờ lâu, hệ thống số 2333 phi như bay về phía cổng ra vào. Dọc đường đi, cậu bắt gặp rất nhiều quả cầu máy sợ tới mức cụp tai mèo, còn các ký chủ đều mang vẻ mặt sợ hãi, che miệng vỗ ngực, đến việc quay đầu nhìn thử cũng không dám.
Hệ thống số 2333: ●v●
Xem ra Quý Ỷ Nguy đang ở ngoài cổng chờ cậu.
Hệ thống số 2333 bay thật nhanh qua cổng, từ rất xa cậu đã thấy Quý Ỷ Nguy mặc trường sam màu ngọc, một tay đặt sau lưng an tĩnh chờ đợi, tóc màu trà lấp lánh toát ra ánh sáng ấm áp, tai phải đeo một khuyên tai đầu mèo màu đen như ẩn như hiện. Người có bề ngoài tốt đẹp như vậy lại bị không ít hệ thống và ký chủ xa lánh.
Hoặc nói là, bỏ chạy tứ tán?
Chỉ có hệ thống số 2333 là bay về phía Quý Ỷ Nguy, không chỉ bay đến, hai mắt dựng đứng trên màn hình cũng cong thành trăng non.
“Quý Ỷ Nguy!”
Cậu vui vẻ gọi tên ký chủ, bay gần về phía anh.
“Đợi lâu lắm nhỉ! Tôi tới rồi nè!”
Người thanh niên không rõ biểu cảm cúi đầu chờ đợi, nghe tiếng bèn ngẩng đầu, nhìn quả cầu tròn vo tăng tốc bay về phía mình, không khỏi lộ ra ý cười. Anh thật sự đẹp, độ cung bên môi quanh năm suốt tháng luôn nhếch lên vô cảm, nay lại thật lòng cười rộ lên, quả thực tỏa sáng ấm lòng hệ thống (lòng người).
Anh bỗng vươn cái tay giấu phía sau lưng ra, trên ngón tay thon dài là một đóa hoa đào kiều diễm tươi mơn mởn.
Anh cầm bó hoa mà mình cố ý mang theo từ thế giới nhiệm vụ, đưa tới trước mặt hệ thống tai mèo, hơi cúi người, làm động tác mời nhảy trong vũ hội, lại giống như tặng quà cho người yêu, tròng mắt đen thẫm ngập tràn ý cười.
“Hoa tươi tặng meo meo.”
Anh nói.
Hệ thống số 2333: ●v●
Hệ thống số 2333: >v<
Waooo!
Quý Ỷ Nguy tuyệt vời quá à!



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...