-“Anh tỉnh rồi à? Biết em lo lắng như nào không?”
Phu nhân giọng điệu bi thương chưa từng có. Chủ tịch xoa đầu vợ, cười hiền lành.
-“Yên tâm, anh làm sao bỏ vợ thế được…nhất là khi biết…”
-“Biết gì?”
-“Biết vợ yêu thương anh như thế!”
Hắn trêu, cười thâm hiểm. Nàng ngượng ngùng.
Các bác sĩ khám xong xuôi, chủ tịch chả có gì nguy hiểm sất, được cho về nhà.
Phu nhân khóc khóc cười cười, mừng mừng rỡ rỡ.
…
Lái xe và vệ sĩ kính cẩn đưa họ tới cổng. Chủ tịch dựa vào phu nhân, lấy nhau mấy năm, đây là lần đầu tiên hắn biết, người nàng có mùi oải hương, rất nhẹ nhưng thanh khiết.
-“Nào, nằm xuống nghỉ ngơi đi!”
Nàng nhìn hắn, xót xa.
Thấy nàng định đi đâu đó, hắn kéo lại, nhỏ giọng hỏi:
-“Em đi đâu?”
-“Em đi nấu anh cái gì ăn…”
Tin này với chủ tịch mà nói như sét đánh ngang tai!
Nàng được chiều từ trong trứng nước, nấu nướng biết đếch gì đâu, kiểu này hắn không khôn chắc mạng cũng không giữ nổi…
Hoàng Thế Lân vội vã nhanh trí, kéo nàng vào lòng, hắn thủ thỉ:
-“Thôi mà, anh nhớ em lắm, đừng đi đâu cả, bảo người giúp việc nấu là được!”
-“Em cho người giúp việc nghỉ rồi!”
Hả?
Hắn sốc, mà vẫn cố nhẹ giọng:
-“Sao vậy, nếu nàng không vừa lòng thì anh thuê người khác nhé!”
-“Không, từ giờ em muốn tự mình chăm sóc chồng yêu!”
Chủ tịch méo cả mặt.
-“Được rồi…”
Ái Như đã rời lòng chồng, nhất quyết xuống bếp, mặc dù hắn đã nói, hắn nhớ nàng, hắn thương nàng, hắn không nỡ xa nàng…
…
Nhìn bát cháo nàng nấu, hắn khóc không ra nước mắt.
Cháo hay cám lợn?
Nàng đã thổi thổi, đưa cái thìa trước mặt hắn.
-“Ngoan, ăn đi anh, ăn cho khỏe…”
Thế Lân mở to miệng, cố nuốt, sau đó ậm ừ:
-“Ngon, ngon lắm, không ngờ em có năng khiếu nấu ăn tới vậy…”
Thế rồi, để đỡ phải chịu tra tấn từ từ, hắn giật bát cháo, húp một hơi hết sạch, nàng nhìn thấy, mừng lắm:
-“Ngon thế cơ à, ăn bát nữa nhé!”
-“THÔI…THÔI…à, ý anh là, anh sợ ngon quá, ăn hết mất thì phí, tý nữa anh ăn…”
-“Nỡm ạ, hết em lại nấu tiếp!”
Phu nhân xuống bếp, chủ tịch hận không phun được cái đống hổ đốn trong bụng ra. Nhưng mà thôi, anh hùng trả thù mười năm vẫn chưa muộn.
Nhớ có cái chuyện gì gì đó mà người này vì nghiệp lớn, còn phải nếm c… của chủ nhân cơ mà…Hắn hôm nay, thế đã là gì???
Một mình trong phòng, chủ tịch nhấn điện thoại, khen thưởng trợ lý.
-“Mày làm tốt lắm!”
-“Dạ, em thuê hẳn mấy thằng tốt nghiệp hạng ưu trường Sân Khấu Điện Ảnh, công nhận diễn tốt thật sếp nhỉ?”
-“Ừ, chuẩn bị thưởng cho chu đáo, lệnh cho ông Cám Lợn theo kế hoạch hành sự!”
-“Dạ!”
…
Lại nói chuyện phu nhân mang bát cháo thứ hai lên.
Nàng cũng đói, nên cũng muốn ăn một chút trước khi đút cho chồng.
Khụ…Khụ…
Thìa cháo vừa đưa tới cái miệng nhỏ xinh, ba giây sau lập tức phun tung tóe vào mặt người đối diện.
Nàng thét lên vì thứ tởm lợm do mình tạo ra.
Hắn cố nuốt nước bọt, đem cục hận cất giấu vào đáy lòng, giọng điệu từ tốn:
-“Em có sao không?”
Phu nhân xua tay, nhìn chủ tịch trìu mến…cái thứ này mà hắn cũng nuốt được một bát???
Tình yêu hắn dành cho nàng, lớn lao quá.
Nàng cảm động, nước mắt chảy không ngừng.
…
Một giờ sau, đúng như hiệu lệnh của chủ tịch, ông Cám Lợn kính cẩn tới chào hỏi, cùng chủ tịch diễn một vở kinh kịch:
-“Chủ tịch, mong chủ tịch suy nghĩ lại đi, cái này, dự án này rất quan trọng, sẽ thu về rất nhiều vốn…”
-“Không được, nếu phu nhân đã không kí, thì không còn cách nào cả…”
-“Để tôi thuyết phục phu nhân!”
-“Đừng, tôi tôn trọng cô ấy, nếu cô ấy không muốn, nghĩa là chắc chắn có điều gì đó bất ổn, dù sao cô ấy cũng có bằng MBA, chuyện này cứ theo cô ấy đi…”
-“Chủ tịch…nhưng…nhưng…”
-“Không nói nhiều, ông về đi!”
…
Vâng, quả đúng người tính như…người tính!
Phu nhân lập tức kéo tổng giám đốc Cám Lợn lại, lấy bút xoẹt phát.
Chủ tịch trong phòng, tất nhiên nhận được tin nhắn báo cáo.
Hắn nhếch môi, đợi vợ vào mới tỏ vẻ đau lòng:
-“Như, em không phải làm vậy…không cần vì anh mà…”
Nàng ôm hắn, giọng nói ấm áp:
-“Lúc đó là em tức anh quá thôi, dự án này thực sự là tốt cho công ty…”
Hắn bế phốc nàng, giờ mới biết, thì ra cũng nhẹ. Nàng gối đầu lên tay hắn, thủ thỉ ngại ngùng:
-“Thích người ta từ bao giờ thế?”
Gớm, đây là vợ hắn một tiếng hét ra lửa hả? Nghe giọng mà ớn hết cả người. Hắn bình tĩnh nhớ lại thuở xa xưa…
Ngày đó lớp tám thì phải, có cô hotgirl Ái Như chuyển về trường, làm tổ trưởng tổ hắn.
Vâng, chỉ là một chức tổ trưởng nhỏ nhoi thôi, mà quyền sinh quyền sát éo ai bằng!
Hoàng Thế Lân, vẽ bậy, dọn nhà vệ sinh nam một tuần!
Hoàng Thế Lân, không làm bài tập về nhà, phạt chép lại mười lần!
Hoàng Thế Lân, chửi tên bố mẹ các bạn, phạt chống đẩy năm mươi cái!
Hoàng Thế Lân,…
Hoàng Thế Lân,…
Không nghĩ thì thôi, nghĩ lại máu nóng rừng rực. Tất nhiên là sau đó có trả thù nàng, nhưng mà suy cho cùng, vẫn bực. Nhìn ánh mắt ngây thơ to tròn, cái đầu nhỏ bé rúc trong người mình, chỉ muốn tát cho vài phát.
-“Này, đang hỏi đấy, thích người ta từ bao giờ thế?”
-“À, à,…thì ngày lớp tám đó, em mới chuyển tới, khí chất không giống một ai cả, anh đã thích rồi…”
Nói xong mà thấy ngứa mồm.
-“Xạo…”
Phu nhân bắt bẻ.
-“Thề mà, thế còn em?”
-“Nếu thích thì lần đầu tiên ý…hồi mẫu giáo ý, chắc anh không nhớ gặp em, em xin ngồi cạnh anh đấy, lúc đấy thích anh lắm…sau anh ỉa đùn, em hết cả thích, nhưng sau này lấy anh, có lần thấy…”
Nhắc tới cái kỉ niệm cấm kị, chủ tịch điên cả người. Còn phu nhân, tự nhiên hai má bừng bừng, nhớ lại cái lần vô tình nhìn “chồng yêu” từ nhà tắm ra, chỉ khoác trên mình một chiếc khăn, cơ bắp săn chắc tới là mê, khiến nàng chết như điếu đổ. Nhưng mà bây giờ nói ra, khác nào tự nhận mình là sắc nữ…
-“Thấy gì?”
Hắn hỏi.
-“Thấy gì mà thấy, thấy yêu thôi…”
Nàng bào chữa, nàng huyên thuyên đủ thứ, mệt quá ngủ lúc nào không hay. Hắn lấy bút bi, vẽ nhăng vẽ quậy lên khuôn mặt xinh đẹp, chụp vài tấm dìm hàng, có cơ hội nhất định dùng!!!
*****
Ngày hôm sau, chủ tịch khỏe mạnh hoàn toàn, tự mình chở phu nhân đi dạy, sau đó quay lại tổng công ty.
Hôm nay có cuộc họp thường niên, các giám đốc thi nhau mà báo cáo, khoe khoang.
Cuối buổi, chủ tịch cho gọi lão Phân.
-“Cô Đạm ấy thế nào rồi?”
-“Dạ, cô ấy tiếp thu rất nhanh, nói chung là người có năng lực, tháng vừa rồi số lượng phân cô ấy bán còn cao hơn người khác 15% đấy ạ!”
-“Tốt!”
Chủ tịch khen được một câu, sau đó thì thầm vào tai ông ta cái gì đó.
…
Cô Đạm nghe có người tìm mình, vội vàng chạy ra cửa lớn trước công ty.
-“Trời ơi, là anh Lân à, anh tới đây làm gì?”
-“Lần trước em hứa gì với tôi em quên rồi hả?”
Chủ tịch nhẹ nhàng nhắc nhở.
-“Ôi em biết là thế, mà em chưa được lên chi nhánh bán cám lợn, anh chịu khó đợi đi…”
-“Đợi thế nào được, bây giờ nhà tôi cần gấp tiền lắm rồi, biết thế tôi không nghe em nữa, thôi được, hôm nay nhất định tôi phải lên gặp thương lượng…”
Vừa dứt lời, hắn đã đá cửa công ty, hầm hầm tiến lên phòng chủ tịch.
Cô Đạm đằng sau, van nài thảm thiết!
Tới nơi, chủ tịch ngồi chễm trệ lên ghế của mình.
-“Xin anh, về đi, không phải trò đùa đâu, em bị đuổi việc thì chết!”
Hắn vẫn không rời ghế, giọng nói trầm trầm.
-“Tôi rất có ấn tượng với em, tính tôi không thích vòng vo, em làm thư kí của tôi đi!”
-“Anh điên rồi, cám lợn nhà anh anh còn chẳng bán nổi, còn thuê thêm thư kí!”
Chủ tịch ngại nói nhiều, vẫy tay gọi trợ lý ngoài cửa, trợ lý kính cẩn vào giải thích. Cô Đạm rốt cuộc cũng hiểu.
Sau đó, cô giận hắn!
Cái lý lẽ kiểu như, hắn có tiền, thích trêu đùa cô thế nào cũng được ư? Hắn nhầm rồi! Lòng tự ái của cô bị tổn thương lắm lắm!
Lập luận đúng như phim tình cảm Hàn Quốc, Hoàng Thế Lân nghe chừng cũng thấy mình giống nam chính ghê cơ, này nhé, cũng là chàng nhà giàu, nàng nhà nghèo, chàng giấu nàng thân phận, nàng biết được, liền dỗi hờn. Chàng sau đó dỗ dành dành dỗ, rồi nàng tha thứ, tình yêu nở đánh bùm một phát.
Tiếc là đời không như là mơ.
-“Được rồi, nếu cô Đạm không thích, thì từ mai cô có thể nghỉ việc!”
Một câu lãnh đạm truyền tới bộ phận Phân Bón, chẳng hiểu sao cô Đạm không giận nữa, gật đầu cái rụp, đồng ý trở thành thư kí của hắn.
Anh Bán Cám Lợn
Chương 5: Yêu thương vô bờ bến!