Ân Sủng Của Hoàng Đế
Chương 1
Quan Sơn Nguyệt thúc ngựa đi vào bóng râm, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, thân thủ mạnh mẽ oai hùng khiến người khác không khỏi trầm trồ khen ngợi.
“Haizz!” Anh đưa tay lên lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt tuấn tú rồi ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, anh rất thông minh khi chọn chỗ này, vừa có thể tránh nắng vừa có thể thuận tay buộc ngựa ở gốc cây.
Anh lau mồ hôi trên trán rồi phóng tầm mắt ra xa nhìn núi rừng, tiếng chim hót líu lo vui tai khiến người ta quên đi cái nắng nóng mùa hè, thật khiến tinh thần trở nên sảng khoái, anh chợt có một quyết định bất ngờ, anh sẽ đi dạo ở ngọn núi nhỏ này.
Hà Thị Mục Triều nằm ở phía nam khu Đầu Sơn, các dãy núi bao quanh thung lũng rất bằng phẳng này, quy mô chỉ kém ngọn núi của Triệu Thị Mục Triều
Quan Sơn Nguyệt lần này thân chinh xuống bãi chăn thả Hà Thị là vì một nhiệm vụ quan trọng sau đó mới là nghỉ ngơi. Nhiêm vụ lần này chủ yếu là khảo sát thực địa, đánh giá nơi này có thích hợp để khai thác thành làng du lịch hay không.
Quan Sơn Nguyệt cao khoảng trên 1m8, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, quần bò màu đen, đi trong ngôi làng ở vùng núi vốn gập ghềnh không bằng phẳng này càng lộ rõ vẻ thản nhiên tự đắc, không chút miễn cưỡng. Anh muốn đi lang thang một chút, không muốn bị bắt buộc phải đi ở trên một con đường mòn nào cả. Chân cứ bước thong thả đi vào nơi rừng cây rậm rạp, cảnh vật cứ thế thay đổi, dần dần càng đi càng xa, càng đi càng hẻo lánh….
“Gì thế?” trong núi có âm thanh trong trẻo như tiếng chim, anh thấy âm thanh này có vẻ không giống như tiếng chim hót… nghiêng tai chăm chú lắng nghe một lúc, hình như là tiếng hát!
Anh lấy làm lạ bèn đưa chân bước đi, lần theo tiếng hát dịu dàng trầm ấm cùng với tiếng nước chảy róc rách. Một cảnh tượng như bức tranh thủy mặc có tiên nữ dạo chơi hiện ra trước mắt anh, Quan Sơn Nguyệt nhất thời mở to mắt nhìn. Đây… dường như là….cảnh tượng anh nhìn thấy thật quá đỗi động lòng người.
Nước từ trên cao chảy xuống tạo thành dòng thác, ba mặt phía sau đều là vách núi dựng đứng, tạo thành khung cảnh hùng vĩ với một cột nước trắng xóa chảy xuống thẳng hồ, tiếng thác ào ào rung chuyển cả đất trời. Bốn phía quanh hồ được bao bọc bởi những tảng đá lớn nhỏ, nước hồ xanh biếc, có thể nhìn thấy rõ cả cá đang bơi lội tung tăng.
Nàng tiên xinh đẹp đang ẩn hiện trong làn nước, nàng đang chơi đùa với những chú cá, nước ngập tới phần eo của nàng, thân hình nàng nõn nà mịn màng như tuyết, mái tóc dài ướt đẫm che đi những đường cong tuyệt mĩ đang bồng bềnh trên mặt nước. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tao nhã mê người. Ánh mắt trong vắt tinh anh đang nhìn theo chú cá nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn màu phấn hồng đang cất tiếng hát, ngẫu nhiên phát ra tiếng cười khanh khách.
Quan Sơn Nguyệt giống như bị hớp hồn, cứ thế bước về phía trước một cách không tự chủ… Đột nhiên, ở phần eo truyền đến một sự va chạm rất khẽ, anh cúi đầu xuống nhìn, là một con chó giống Na Uy, to bằng nửa người, đang dùng mũi ngửi ngửi người anh, vui mừng vẫy vẫy đuôi với anh, dáng vẻ ôn hòa thân thiện khác hẳn với thân hình to lớn của nó.
Không thể nào, tại sao lại có thể để một con chó như vậy canh chừng chứ? Anh rất muốn cười.
Quan Sơn Nguyệt vỗ vỗ đầu chú chó, ý muốn bảo nó chớ lên tiếng, anh sợ một khi bị quấy nhiễu, nàng tiên ấy sẽ biến mất, anh vĩnh viễn sẽ không còn nhìn thấy được nữa.
Anh nhẹ nhàng đi về phía trước, “rắc” một tiếng, âm thanh đột nhiên vang lên ở giữa núi rừng.
“Gì thế… A!” nàng tiên quay người lại, phát hiện một người lạ không biết từ lúc nào đã đứng bên hồ. Kinh hãi hét lên một tiếng, nàng lập tức vòng tay quanh mình, ngụp sâu xuống nước, chỉ có đầu nhô lên khỏi mặt nước, nét kinh hoàng còn ẩn chứa trong mắt.
Anh ta chắc là người đàn ông đã quen ra lệnh cho người khác, bằng trực giác cô nhận định.
Thân hình cao lớn ở đang đứng trên cao nhìn xuống, quan sát cô, phát ra khí chất cương nghị rất nam tính, đôi mắt sâu thăm thẳm như đại dương, sống mũi cao và đôi môi mỏng gợi tình, hơn nữa quần áo trên người anh lại rất có giá trị. Nhất định anh ta là nhân vật nhận được sự “âu yếm” của phái nữ. (BB: chị thật là pro nha…)
Quan Sơn Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn nhánh cây khô dưới chân, lập tức thân hình ngang tàng hiên ngang đứng thẳng lên, lộ ra khí thế xuất chúng. Đối mặt với chuyện bị bắt gặp đang nhìn trộm, một chút biểu lộ xấu hổ anh cũng không có.
“Hi! Chào em! Thời tiết… đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em đâu!” Anh đi tới bên cạnh mặt nước, nhẹ giọng trấn an cô khi thấy biểu hiện kinh hoàng của cô, đôi mắt không kiêng kị gì, cứ nhìn chằm chằm vào thân hình mịn màng yêu kiều của cô.
“Anh… anh đừng có lại đây”. Không sợ mới là lạ! Tay chân cô lại đang bận. không thể bỏ ra được, một tay cô che trước ngực, còn tay kia đang khỏa nước bơi về phía đằng sau tảng đá.
“Tôi đã nói là sẽ không làm hại em rồi, em đừng căng thẳng thế.” Anh đi tới, ngồi trên một tảng đá rồi nhìn về phía khác.
Anh ta tới gần, cô lại càng căng thẳng. Vừa nhìn thấy anh ta ở trước mặt, cô liền lập tức bơi ra xa, “Đừng có qua đây!” Ánh mắt sợ hãi của cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Em…”, Quan Sơn Nguyệt chống tay xuống định đứng dậy, đột nhiên cảm thấy dưới tay mềm mềm, cúi xuống nhìn, không nhịn được bật cười.
“Không biết xấu hổ, đồ háo sắc! Anh… mau bỏ quần áo… quần áo của tôi xuống”, nhìn thấy anh ta đang đặt tay lên “thứ ấy”, cô liền cảm thấy xấu hổ, nóng ran khắp người. Trời ơi, làm cho cô ngượng chết đi được! (BB: “thứ ấy” là đồ lót a…. =]]]]]]]]]], cười đến chết….)
Anh căn bản không để ý đến dáng vẻ hoang mang xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ mà chui xuống của cô, thích thú ngắm nhìn “bộ đồ nhỏ” màu trắng trong tay mình, thậm chí còn lấy tay để đo nữa.
“Nhìn không ra em …… còn lớn hơn cả dự đoán!”, ánh mắt đầy tà khí của anh hết nhìn vào “bộ đồ nhỏ” trong tay rồi lại nhìn vào bộ ngực ở trong nước của cô. (BB: biến thái a, vivi đảm bảo thích anh này….*cười gian*)
“Đồ háo sắc, Đăng Đồ Tử*, ác ôn! Anh… đồ không biết xấu hổ!”, cô theo hướng nhìn của anh, khẽ nhìn xuống dưới. Lúc này mới phát hiện ra làn nước trong vắt vốn không có tác dụng che chắn, ngực của cô hiện ra rất rõ ràng. Theo phản xạ, cô vòng tay ôm lấy ngực, nhất thời cảm thấy nhiệt độ trong người đột nhiên tăng lên, nước hồ vốn mát lạnh bây giờ dường như sôi lên đến nỗi có thể luộc được trứng.
Quan Sơn Nguyệt nhếch miệng cười, lần lượt nhìn vào quần áo của cô đặt trên tảng đá, vẻ mặt không biết xấu hổ, thản nhiên tự đắc. Cô thấy ngăn cấm không có hiệu quả liền nghiến răng tức giận. Ngày hè nóng nực, trước kia chỉ cần có thời gian cô đều tranh thủ tắm rửa, bơi lội ở nơi này, và từ đó đến nay chưa từng có người quấy rầy, huống chi cô còn cẩn thận mang Obee đi canh chừng…
Đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, cô quay sang chú chó đang nghoe nguẩy đuôi đuổi theo con bướm, hô lên: “Obee, cắn hắn đi!”
“Gâu gâu!” Obee nghe thấy cô gọi tên nó, lập tức không đuổi theo con bướm nữa, vẫy đuôi vui sướng vọt thẳng vào trong nước.
“Không phải, Obee!”, Obee nhảy vào trong nước làm bắn hết nước lên đầu, lên mặt cô, cô vội đưa tay vuốt mặt quát lớn: “Cắn hắn, là tao bảo mày cắn hắn cơ mà!”
“Ha ha ha!” nhìn thấy bộ dạng lúng túng của cô, anh không nhịn được bật cười, tùy tiện tìm một con chó, muốn ngăn cản anh? Trời ạ, anh lắc lắc đầu.
Quan Sơn Nguyệt đi một vòng quanh cô, khiến cho cô tức tối không những thế lại còn ra lệnh cho con chó của cô: “Obee, lên bờ!”, anh bẩm sinh vốn rất có uy thế, ngay cả khi đi trên đường gặp chó hoang thì cũng không con nào dám sủa một tiếng.
“Oẳng!” Obee nghe tiếng, lập tức phục tùng bơi lên bờ, rũ rũ toàn thân, rũ hết nước trên người đi.
“Anh… các người…” dường như cô cảm thấy rất đả kích, một lúc lâu sau cũng không thốt nên lời, chỉ có thể ngây ra nhìn dáng vẻ của họ thân thiết chơi đùa.
Đồ phản bội! Chả trách Obee không báo cho cô có kẻ nhìn trộm ở đây.
“Em còn không muốn lên bờ sao? Bức tranh Mĩ nhân hí thủy tôi đã xem đủ rồi, nhưng… ngâm mình lâu như vậy, em không lạnh à?” Thời tiết tuy rất nóng nhưng trong núi cây cối rậm rạp, ở lâu ngược lại còn thấy có phần hơi lạnh, huống chi cô còn ngâm mình trong nước nữa.
“Anh… anh dám quản tôi…”, đột nhiên cô phát hiện anh dùng ngón tay ngoắc vào “bộ đồ nhỏ” của cô quay quay, cô tức giận vội vàng kêu lên: “Không thể nào, đấy là quần áo của tôi, anh làm sao có thể… mau bỏ xuống, anh, cái người này rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?”
“Em còn dám ở trước mặt tôi lõa thể biểu diễn cảnh người đẹp tắm, tôi chỉ động một chút vào đồ của em, có gì mà không thể?”, anh vẫn cười, không mảy may để ý tới lời cô.
Nói cái gì thế! Cô nhảy dựng lên, mắng anh: “Anh nói láo! Nơi này từ trước vốn đã là chỗ bí mật của tôi, là anh tự tiện chạy tới nhìn trộm tôi…”, nói được một nửa, mới phát hiện ánh mắt của anh đang dán chặt vào mình, cô hoảng hốt ngụp xuống, bị uống một ngụm nước, ngẩng lên nhìn thẳng vào ánh mắt háo sắc không chút giấu giếm của anh: “Thật không phải, tôi mới là người không biết xấu hổ khỏa thân ở trước mặt anh, là quân tử, anh mau tránh ra chỗ khác đi!”
*Đăng Đồ Tử là nhân vật nổi tiếng háo sắc của Trung Quốc, còn có bài “Đăng Đồ Tử háo sắc phú”.